Một hồi giao lưu luận bàn cuối cùng được tiến hành ngày hôm nay, song phương tiến hành đoàn đội chiến đấu. Bởi vì năm nhất ít tuổi hơn, số lượng tham dự sẽ do lớp năm nhất quyết định.
Thanh âm của Thẩm Dập vô cùng bình tĩnh, lại có vẻ như nàng không phải là chủ nhiệm của lớp năm nhất vậy.
Đường Vũ Lân lúc trước vẫn khoanh chân ngồi dưới đất, chậm rãi mở hai mắt ra đứng dậy.
Lớp năm nhất, xuất chiến, 6 người.
Nghe âm thanh của Đường Vũ Lân, Nguyên Ân Dạ Huy từ đối diện nhìn lại, ánh mắt hai bên đụng vào nhau. Nguyên Ân Dạ Huy nhìn thấy chính là ánh mắt sáng quắc của Đường Vũ Lân cùng chiến ý mãnh liệt.
Người này, thật không hổ là lãnh tụ của đám người kia!
Thẩm Dập lúc này đã chuyển hướng sang lớp năm hai, Năm thứ hai cũng xin mời phái ra 6 người dự thi, song phương có 3 phút thời gian chuẩn bị. Sau ba phút sẽ lên đài thi đấu.
3 phút này hiển nhiên là để cho song phương dựa vào nhân số mà sắp xếp chiến thuật.
Vũ Ti Đóa cách đó không xa nhìn sang Đường Vũ Lân, muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn là không nói gì. Cuộc tranh tài này, nếu như không phải do lúc trước mình và Lạc Quế Tinh khư khư cố chấp, vốn là nhất định đã có thể ra sân!
Nàng đã sớm nghe nói lớp trưởng của năm hai có thực lực rất mạnh, vẫn luôn muốn cùng hắn tranh tài một phen, nhưng mà hiện tại, ngay cả cơ hội xuất tràng đều không có.
Các thành viên lớp năm nhất ra trận, lớp trưởng Đường Vũ Lân, lớp phó Cổ Nguyệt, Diệp Tinh Lan, Từ Lạp Trí, Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải, 6 người dự thi cả thảy.
Các thành viên lớp năm hai ra trận, lớp trưởng Nguyên Ân Dạ Huy, đoán tạo uỷ viên Hà Tiểu Bành, thiết kế uỷ viên Bạch Hàn Anh, Nhạc Chính Vũ, Diệp Tinh Mạch, Đoạn Hồn Tiêu. Cũng là 6 người.
…
Trên Đài Chủ Tịch.
Thánh Linh Đấu La mặt mỉm cười, hướng về Thái lão bên cạnh hỏi, Nguyệt Nguyệt, ngươi cảm thấy trận này đội nào có khả năng thắng lợi lớn hơn?
Thái lão cười nói: Nhã Lỵ tỷ, ngươi hỏi như vậy, nhất định là nghĩ rằng năm nhất sẽ thắng. Xem ra ngươi đối với năm nhất vẫn có chút tin tưởng?
Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ mỉm cười nói: Ngày đó ta chứng kiến trận đấu nội bộ của bọn họ, thực lực tổng hợp của lớp năm nhất khóa này rất mạnh. Hơn nữa thực lực lại hài hòa. Kỳ thực, bọn họ nếu xuất chiến nhiều người hơn, cơ hội còn có thể lớn hơn một chút.
Thái lão nói: Năm thứ hai bên kia thực lực cũng không hề kém. Lớp trưởng của năm hai, Nguyên Ân Dạ Huy là công đọc sinh, Song Sinh Võ Hồn, cả hai Võ Hồn đều là đỉnh cấp, hơn nữa tu luyện vô cùng khắc khổ. Gần đây vừa lên cấp đến tứ hoàn tu vi. Tình huống của năm nhất ta có nghe nói, kỳ thực, cuộc tranh tài này phát triển như thế nào, phải xem tình huống của lớp trưởng hai bên. Nếu như Đường Vũ Lân có thể chống đỡ được Nguyên Ân Dạ Huy, vậy bọn họ sẽ còn có một chút cơ hội. Nhưng ta phỏng chừng, rất khó!
Thánh Linh Đấu La mỉm cười nói: Mỏi mắt mong chờ đi. Ta đến giúp bọn họ làm trọng tài. Vừa nói, Thánh Linh Đấu La đứng lên, cũng không thấy nàng làm thế nào, người cũng đã phiêu đãng bay ra, nhẹ nhàng hạ xuống trên Luận Bàn Lôi.
Đường Vũ Lân lúc này cùng các bạn bè thấp giọng nói một vài câu gì đó xong, liền dẫn theo đại biểu đội năm nhất leo lên Luận Bàn Lôi trước tiên.
Hắn đi ở trước nhất, phía sau là Cổ Nguyệt, bên trái Tạ Giải, bên phải Diệp Tinh Lan. Từ Lạp Trí cùng Hứa Tiểu Ngôn đi ở phía sau.
Nhìn bọn họ bên này lên đài, một bên khác, Nguyên Ân Dạ Huy cũng dẫn dắt đại biểu đội của năm hai hướng về phía trên đài mà đi lên.
Tuy rằng Đường Vũ Lân mấy người đã rất quen thuộc cùng Nguyên Ân Dạ Huy, nhưng cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt với nàng ở trên võ đài.
Trước khi phóng thích Võ Hồn, Nguyên Ân Dạ Huy chỉ có vóc người trung đẳng, nhưng trong nháy mắt khi nàng lên đài, khí thế của nàng bỗng nhiên tăng nhanh với một tốc độ kinh người. Một đôi con mắt hoàn toàn nhìn chăm chú ở trên người Đường Vũ Lân.
Giống như Đường Vũ Lân quen thuộc nàng, nàng đồng dạng cũng rất quen thuộc Đường Vũ Lân. Rõ ràng nàng biết, ở bên trong toàn bộ đoàn đội năm nhất này, Đường Vũ Lân chính là hạt nhân tuyệt đối, chỉ cần đánh tan Đường Vũ Lân, trận chiến này tất nhiên bọn họ sẽ thắng.
Năm người còn lại rất nhanh cũng đã sắp xếp trận hình.
Hà Tiểu Bành đứng ở phía sau bên trái Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ ở phía sau bên phải. Phía sau hai người phân biệt là Diệp Tinh Mạch cùng Đoạn Hồn Tiêu; Bạch Hàn Anh ở giữa.
Nhìn thấy trận hình bọn họ như vậy, trong lòng Đường Vũ Lân đã phân tích xong. Trận hình của lớp năm hai chắc chắn là trận hình chiến đấu, hẳn là không có Phụ Trợ Hệ Hồn Sư. Tất cả đều am hiểu chiến đấu. Bạch Hàn Anh kia hẳn là chủ khống Hồn Sư. Những người khác hoặc là Cường Công, hoặc là Mẫn Công.
Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ khẳng định là Cường Công, vị Hà Tiểu Bành kia phỏng chừng cũng như vậy. Đoạn Hồn Tiêu cùng Diệp Tinh Mạch có khả năng cao là Mẫn Công Hệ Hồn Sư. Dù sao, một đoàn đội hợp lý, không thể không có Mẫn Công Hệ Hồn Sư.
Thánh Linh Đấu La đứng ở giữa, nhìn dáng vẻ đối lập của song phương, trên mặt lần thứ hai lộ ra nụ cười.
Còn lại nửa phút, song phương chuẩn bị. Âm thanh của Thẩm Dập từ xa truyền đến.
Đường Vũ Lân nhảy tới trước một bước, khí thế của hắn cũng nhanh chóng tăng lên, hắn làm sao lại không biết Nguyên Ân Dạ Huy là linh hồn của cả đội hình đối phương đây?
Hắn không phải chỉ một lần nếm qua sự mạnh mẽ của Nguyên Ân Dạ Huy. Thực lực tổng hợp của lớp năm hai là không thể nghi ngờ. Nhưng xưa nay hắn đều không cân nhắc qua chuyện bên mình sẽ thất bại; thứ bọn họ muốn làm, chính là toàn lực giành thắng lợi.
Hít sâu một hơi, trong tròng mắt Đường Vũ Lân tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt, khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng mạnh. Nghe loáng thoáng như có tiếng long ngâm lúc trước đã từng xuất hiện ở trên Đoán Tạo Đài; có thể nhìn thấy, nơi cổ của hắn đã có kim văn nhàn nhạt xuất hiện.
Bị khí thế tỏa ra từ trên người hắn dẫn dắt, khí thế của Nguyên Ân Dạ Huy cũng tiếp tục tăng lên. Thi đấu còn chưa bắt đầu, lớp trưởng hai bên cũng đã làm ra một hồi giao phong về khí thế!
Khí thế Nguyên Ân Dạ Huy hùng hồn như một ngọn núi cao, mà khí thế Đường Vũ Lân thì lại như sóng lớn ngập trời, ngọn sau cao hơn ngọn trước.
Khí thế song phương không ngừng va chạm, xung kích, trên đài đã mơ hồ có sóng năng lượng mãnh liệt xuất hiện.
Ba, hai, một, trận đấu bắt đầu!
Nương theo một tiếng tuyên bố của Thẩm Dập, trận quyết đấu chung kết giữa đại diện năm nhất và năm thứ hai cũng đã bắt đầu rồi.
Đường Vũ Lân hầu như là không chút do dự, chân trái đạp mạnh xuống đất, cả người bắn vọt ra ngoài như đạn pháo, lao thẳng đến Nguyên Ân Dạ Huy. Hắn thậm chí ngay cả Võ Hồn của mình cũng đều không hề phóng thích, một vòng Hồn Hoàn vàng kim cũng đã xuất hiện, trực tiếp vận dụng Huyết Thống Hồn Hoàn cùng hồn kỹ, Hoàng Kim Long Thể.
Thân thể phía trước thoáng bành trướng, Kim Lân tái hiện ra, cánh tay phải nở lớn, Kim Long Trảo được phóng thích. Không chỉ có như vậy, nương theo từng đạo lưu quang từ cẳng tay phải tuôn ra, giáp tay Nhất Tự Đấu Khải được phóng thích, nhanh chóng bao trùm bên trên cánh tay nhỏ của hắn.
Giáp tay màu vàng, óng ánh ánh sao lượn lờ, khí thế Đường Vũ Lân vừa bắt đầu đã tăng lên tới đỉnh điểm.
Các học viên năm hai bên phía đối phương, ngoại trừ Nguyên Ân Dạ Huy ra, những người khác giật nảy mình. Này, vừa mới bắt đầu thôi mà, tại sao lại có vẻ liều mạng như vậy?
Phản ứng của Nguyên Ân Dạ Huy lại gần như giống với Đường Vũ Lân, nương theo một tiếng hô bắt đầu của Thẩm Dập, nàng cũng đồng dạng vọt ra, thân thể cấp tốc bành trướng trên không trung, lớn lên, Thái Thản Cự Viên Võ Hồn được phóng thích, đệ tam hồn kỹ Kim Cương Thái Thản * trực tiếp được sử dụng. Chân trái thân thể khổng lồ lần thứ hai giẫm xuống mặt đất, lại giống như một viên đạn pháo to lớn, hướng về Đường Vũ Lân đâm thẳng đến.
Cứng đối cứng! Thi đấu vừa mới bắt đầu, lớp trưởng song phương liền muốn va chạm mãnh liệt nảy lửa.
Mà đội viên dự thi của song phương cũng đều làm ra phản ứng không giống nhau.
Cổ Nguyệt đứng tại chỗ, Hứa Tiểu Ngôn tiến lên một bước, cùng nàng tay cầm tay. Bão tuyết trong nháy mắt liền lấy thân thể hai người làm trung tâm tỏa ra bên ngoài, Liên Thủ Quần Khống!
Tạ Giải lại trong nháy mắt khi bão tuyết xuất hiện lặng yên biến mất, chạy ra ngoài. Từ Lạp Trí ở nơi đó lẩm bẩm đọc hồn chú, không ngừng chế tác từng cái từng cái bánh bao.
Diệp Tinh Lan tiếp nhận vị trí lúc trước của Đường Vũ Lân, đứng ở chính diện.
Một bên khác, tiểu đội năm hai, 5 tên học viên khác cũng từng người một phóng thích Võ Hồn.
Võ Hồn của Hà Tiểu Bành bất ngờ lại là một cây Đại Chùy. Cây búa lớn này có màu bạc, đầu búa như hoa mai. Hai vàng một tím, ba vòng Hồn Hoàn bay lên, Võ Hồn này của hắn gọi là Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chuy, nhưng đáng tiếc chỉ có một thanh, nếu không phải vậy hắn đã dùng làm Đoán Tạo Chuy để sử dụng rồi. Đúng như Đường Vũ Lân phán đoán, hắn là Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư.
Nhạc Chính Vũ cũng phóng thích ra Thần Thánh Thiên Sứ Võ Hồn của mình, đệ nhị Hồn Hoàn lóe sáng, Quang Minh Thánh Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cùng Hà Tiểu Bành hai bên trái phải, vọt thẳng tới tổ đội năm nhất.
Sau lưng bọn họ, Diệp Tinh Mạch cùng Đoạn Hồn Tiêu đồng thời gia tốc, trong tay Diệp Tinh Mạch có thêm một thanh trường kiếm, thân thể cả người hắn đều trở nên nhẹ nhàng hơn, trên trán có thêm một viên Kim Tinh. Thân hình lóe lên, hắn liền vượt lên trước Hà Tiểu Bành, lại lóe lên lần nữa, cũng đã tiếp cận vị trí của năm nhất.
Mà một bên khác, Đoạn Hồn Tiêu xoay cổ tay một cái. Khi Võ Hồn phóng thích, trong lòng bàn tay nàng có thêm một ống tiêu lớn. Cùng với ống tiêu lớn này xuất hiện là, 2 vàng 2 tím, 4 cái Hồn Hoàn. Đặt ở bên mép nhẹ nhàng thổi một hơi, nhất thời, có tiếng tiêu não nề bi thiết vang lên.
Bên này, tất cả mọi người của năm nhất đều cảm nhận được đại não mình một mảnh mê muội.
Quần khống hồn kỹ, Âm Luật Võ Hồn.
Hơn nữa còn là tứ hoàn tu vi, hắn dĩ nhiên lại là Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư của năm hai sao? Hơn nữa còn là tứ hoàn quần khống!
---------------- * Kim Cương Thái Thản: Đợt trước kỹ năng này bản convert để là Kim Cương Titan, mình có soạn là Kim Cương Thể/ Kim Cương Cự Nhân (người khổng lồ) theo cách hiểu của mình với từ này. Ờ thì là…giờ mới để ý Titan phiên âm ra là 泰坦 | pinyin: Tàitǎn | Thái Thản, nghĩa nguyên bản là thần khổng lồ Titan trong thần thoại Hy Lạp. Nên sẽ thống nhất hồn kỹ này là Kim Cương Thái Thản. Xin lỗi vì sự bất tiện này!
Thanh âm của Thẩm Dập vô cùng bình tĩnh, lại có vẻ như nàng không phải là chủ nhiệm của lớp năm nhất vậy.
Đường Vũ Lân lúc trước vẫn khoanh chân ngồi dưới đất, chậm rãi mở hai mắt ra đứng dậy.
Lớp năm nhất, xuất chiến, 6 người.
Nghe âm thanh của Đường Vũ Lân, Nguyên Ân Dạ Huy từ đối diện nhìn lại, ánh mắt hai bên đụng vào nhau. Nguyên Ân Dạ Huy nhìn thấy chính là ánh mắt sáng quắc của Đường Vũ Lân cùng chiến ý mãnh liệt.
Người này, thật không hổ là lãnh tụ của đám người kia!
Thẩm Dập lúc này đã chuyển hướng sang lớp năm hai, Năm thứ hai cũng xin mời phái ra 6 người dự thi, song phương có 3 phút thời gian chuẩn bị. Sau ba phút sẽ lên đài thi đấu.
3 phút này hiển nhiên là để cho song phương dựa vào nhân số mà sắp xếp chiến thuật.
Vũ Ti Đóa cách đó không xa nhìn sang Đường Vũ Lân, muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn là không nói gì. Cuộc tranh tài này, nếu như không phải do lúc trước mình và Lạc Quế Tinh khư khư cố chấp, vốn là nhất định đã có thể ra sân!
Nàng đã sớm nghe nói lớp trưởng của năm hai có thực lực rất mạnh, vẫn luôn muốn cùng hắn tranh tài một phen, nhưng mà hiện tại, ngay cả cơ hội xuất tràng đều không có.
Các thành viên lớp năm nhất ra trận, lớp trưởng Đường Vũ Lân, lớp phó Cổ Nguyệt, Diệp Tinh Lan, Từ Lạp Trí, Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải, 6 người dự thi cả thảy.
Các thành viên lớp năm hai ra trận, lớp trưởng Nguyên Ân Dạ Huy, đoán tạo uỷ viên Hà Tiểu Bành, thiết kế uỷ viên Bạch Hàn Anh, Nhạc Chính Vũ, Diệp Tinh Mạch, Đoạn Hồn Tiêu. Cũng là 6 người.
…
Trên Đài Chủ Tịch.
Thánh Linh Đấu La mặt mỉm cười, hướng về Thái lão bên cạnh hỏi, Nguyệt Nguyệt, ngươi cảm thấy trận này đội nào có khả năng thắng lợi lớn hơn?
Thái lão cười nói: Nhã Lỵ tỷ, ngươi hỏi như vậy, nhất định là nghĩ rằng năm nhất sẽ thắng. Xem ra ngươi đối với năm nhất vẫn có chút tin tưởng?
Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ mỉm cười nói: Ngày đó ta chứng kiến trận đấu nội bộ của bọn họ, thực lực tổng hợp của lớp năm nhất khóa này rất mạnh. Hơn nữa thực lực lại hài hòa. Kỳ thực, bọn họ nếu xuất chiến nhiều người hơn, cơ hội còn có thể lớn hơn một chút.
Thái lão nói: Năm thứ hai bên kia thực lực cũng không hề kém. Lớp trưởng của năm hai, Nguyên Ân Dạ Huy là công đọc sinh, Song Sinh Võ Hồn, cả hai Võ Hồn đều là đỉnh cấp, hơn nữa tu luyện vô cùng khắc khổ. Gần đây vừa lên cấp đến tứ hoàn tu vi. Tình huống của năm nhất ta có nghe nói, kỳ thực, cuộc tranh tài này phát triển như thế nào, phải xem tình huống của lớp trưởng hai bên. Nếu như Đường Vũ Lân có thể chống đỡ được Nguyên Ân Dạ Huy, vậy bọn họ sẽ còn có một chút cơ hội. Nhưng ta phỏng chừng, rất khó!
Thánh Linh Đấu La mỉm cười nói: Mỏi mắt mong chờ đi. Ta đến giúp bọn họ làm trọng tài. Vừa nói, Thánh Linh Đấu La đứng lên, cũng không thấy nàng làm thế nào, người cũng đã phiêu đãng bay ra, nhẹ nhàng hạ xuống trên Luận Bàn Lôi.
Đường Vũ Lân lúc này cùng các bạn bè thấp giọng nói một vài câu gì đó xong, liền dẫn theo đại biểu đội năm nhất leo lên Luận Bàn Lôi trước tiên.
Hắn đi ở trước nhất, phía sau là Cổ Nguyệt, bên trái Tạ Giải, bên phải Diệp Tinh Lan. Từ Lạp Trí cùng Hứa Tiểu Ngôn đi ở phía sau.
Nhìn bọn họ bên này lên đài, một bên khác, Nguyên Ân Dạ Huy cũng dẫn dắt đại biểu đội của năm hai hướng về phía trên đài mà đi lên.
Tuy rằng Đường Vũ Lân mấy người đã rất quen thuộc cùng Nguyên Ân Dạ Huy, nhưng cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt với nàng ở trên võ đài.
Trước khi phóng thích Võ Hồn, Nguyên Ân Dạ Huy chỉ có vóc người trung đẳng, nhưng trong nháy mắt khi nàng lên đài, khí thế của nàng bỗng nhiên tăng nhanh với một tốc độ kinh người. Một đôi con mắt hoàn toàn nhìn chăm chú ở trên người Đường Vũ Lân.
Giống như Đường Vũ Lân quen thuộc nàng, nàng đồng dạng cũng rất quen thuộc Đường Vũ Lân. Rõ ràng nàng biết, ở bên trong toàn bộ đoàn đội năm nhất này, Đường Vũ Lân chính là hạt nhân tuyệt đối, chỉ cần đánh tan Đường Vũ Lân, trận chiến này tất nhiên bọn họ sẽ thắng.
Năm người còn lại rất nhanh cũng đã sắp xếp trận hình.
Hà Tiểu Bành đứng ở phía sau bên trái Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ ở phía sau bên phải. Phía sau hai người phân biệt là Diệp Tinh Mạch cùng Đoạn Hồn Tiêu; Bạch Hàn Anh ở giữa.
Nhìn thấy trận hình bọn họ như vậy, trong lòng Đường Vũ Lân đã phân tích xong. Trận hình của lớp năm hai chắc chắn là trận hình chiến đấu, hẳn là không có Phụ Trợ Hệ Hồn Sư. Tất cả đều am hiểu chiến đấu. Bạch Hàn Anh kia hẳn là chủ khống Hồn Sư. Những người khác hoặc là Cường Công, hoặc là Mẫn Công.
Nguyên Ân Dạ Huy, Nhạc Chính Vũ khẳng định là Cường Công, vị Hà Tiểu Bành kia phỏng chừng cũng như vậy. Đoạn Hồn Tiêu cùng Diệp Tinh Mạch có khả năng cao là Mẫn Công Hệ Hồn Sư. Dù sao, một đoàn đội hợp lý, không thể không có Mẫn Công Hệ Hồn Sư.
Thánh Linh Đấu La đứng ở giữa, nhìn dáng vẻ đối lập của song phương, trên mặt lần thứ hai lộ ra nụ cười.
Còn lại nửa phút, song phương chuẩn bị. Âm thanh của Thẩm Dập từ xa truyền đến.
Đường Vũ Lân nhảy tới trước một bước, khí thế của hắn cũng nhanh chóng tăng lên, hắn làm sao lại không biết Nguyên Ân Dạ Huy là linh hồn của cả đội hình đối phương đây?
Hắn không phải chỉ một lần nếm qua sự mạnh mẽ của Nguyên Ân Dạ Huy. Thực lực tổng hợp của lớp năm hai là không thể nghi ngờ. Nhưng xưa nay hắn đều không cân nhắc qua chuyện bên mình sẽ thất bại; thứ bọn họ muốn làm, chính là toàn lực giành thắng lợi.
Hít sâu một hơi, trong tròng mắt Đường Vũ Lân tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt, khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng mạnh. Nghe loáng thoáng như có tiếng long ngâm lúc trước đã từng xuất hiện ở trên Đoán Tạo Đài; có thể nhìn thấy, nơi cổ của hắn đã có kim văn nhàn nhạt xuất hiện.
Bị khí thế tỏa ra từ trên người hắn dẫn dắt, khí thế của Nguyên Ân Dạ Huy cũng tiếp tục tăng lên. Thi đấu còn chưa bắt đầu, lớp trưởng hai bên cũng đã làm ra một hồi giao phong về khí thế!
Khí thế Nguyên Ân Dạ Huy hùng hồn như một ngọn núi cao, mà khí thế Đường Vũ Lân thì lại như sóng lớn ngập trời, ngọn sau cao hơn ngọn trước.
Khí thế song phương không ngừng va chạm, xung kích, trên đài đã mơ hồ có sóng năng lượng mãnh liệt xuất hiện.
Ba, hai, một, trận đấu bắt đầu!
Nương theo một tiếng tuyên bố của Thẩm Dập, trận quyết đấu chung kết giữa đại diện năm nhất và năm thứ hai cũng đã bắt đầu rồi.
Đường Vũ Lân hầu như là không chút do dự, chân trái đạp mạnh xuống đất, cả người bắn vọt ra ngoài như đạn pháo, lao thẳng đến Nguyên Ân Dạ Huy. Hắn thậm chí ngay cả Võ Hồn của mình cũng đều không hề phóng thích, một vòng Hồn Hoàn vàng kim cũng đã xuất hiện, trực tiếp vận dụng Huyết Thống Hồn Hoàn cùng hồn kỹ, Hoàng Kim Long Thể.
Thân thể phía trước thoáng bành trướng, Kim Lân tái hiện ra, cánh tay phải nở lớn, Kim Long Trảo được phóng thích. Không chỉ có như vậy, nương theo từng đạo lưu quang từ cẳng tay phải tuôn ra, giáp tay Nhất Tự Đấu Khải được phóng thích, nhanh chóng bao trùm bên trên cánh tay nhỏ của hắn.
Giáp tay màu vàng, óng ánh ánh sao lượn lờ, khí thế Đường Vũ Lân vừa bắt đầu đã tăng lên tới đỉnh điểm.
Các học viên năm hai bên phía đối phương, ngoại trừ Nguyên Ân Dạ Huy ra, những người khác giật nảy mình. Này, vừa mới bắt đầu thôi mà, tại sao lại có vẻ liều mạng như vậy?
Phản ứng của Nguyên Ân Dạ Huy lại gần như giống với Đường Vũ Lân, nương theo một tiếng hô bắt đầu của Thẩm Dập, nàng cũng đồng dạng vọt ra, thân thể cấp tốc bành trướng trên không trung, lớn lên, Thái Thản Cự Viên Võ Hồn được phóng thích, đệ tam hồn kỹ Kim Cương Thái Thản * trực tiếp được sử dụng. Chân trái thân thể khổng lồ lần thứ hai giẫm xuống mặt đất, lại giống như một viên đạn pháo to lớn, hướng về Đường Vũ Lân đâm thẳng đến.
Cứng đối cứng! Thi đấu vừa mới bắt đầu, lớp trưởng song phương liền muốn va chạm mãnh liệt nảy lửa.
Mà đội viên dự thi của song phương cũng đều làm ra phản ứng không giống nhau.
Cổ Nguyệt đứng tại chỗ, Hứa Tiểu Ngôn tiến lên một bước, cùng nàng tay cầm tay. Bão tuyết trong nháy mắt liền lấy thân thể hai người làm trung tâm tỏa ra bên ngoài, Liên Thủ Quần Khống!
Tạ Giải lại trong nháy mắt khi bão tuyết xuất hiện lặng yên biến mất, chạy ra ngoài. Từ Lạp Trí ở nơi đó lẩm bẩm đọc hồn chú, không ngừng chế tác từng cái từng cái bánh bao.
Diệp Tinh Lan tiếp nhận vị trí lúc trước của Đường Vũ Lân, đứng ở chính diện.
Một bên khác, tiểu đội năm hai, 5 tên học viên khác cũng từng người một phóng thích Võ Hồn.
Võ Hồn của Hà Tiểu Bành bất ngờ lại là một cây Đại Chùy. Cây búa lớn này có màu bạc, đầu búa như hoa mai. Hai vàng một tím, ba vòng Hồn Hoàn bay lên, Võ Hồn này của hắn gọi là Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chuy, nhưng đáng tiếc chỉ có một thanh, nếu không phải vậy hắn đã dùng làm Đoán Tạo Chuy để sử dụng rồi. Đúng như Đường Vũ Lân phán đoán, hắn là Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư.
Nhạc Chính Vũ cũng phóng thích ra Thần Thánh Thiên Sứ Võ Hồn của mình, đệ nhị Hồn Hoàn lóe sáng, Quang Minh Thánh Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, cùng Hà Tiểu Bành hai bên trái phải, vọt thẳng tới tổ đội năm nhất.
Sau lưng bọn họ, Diệp Tinh Mạch cùng Đoạn Hồn Tiêu đồng thời gia tốc, trong tay Diệp Tinh Mạch có thêm một thanh trường kiếm, thân thể cả người hắn đều trở nên nhẹ nhàng hơn, trên trán có thêm một viên Kim Tinh. Thân hình lóe lên, hắn liền vượt lên trước Hà Tiểu Bành, lại lóe lên lần nữa, cũng đã tiếp cận vị trí của năm nhất.
Mà một bên khác, Đoạn Hồn Tiêu xoay cổ tay một cái. Khi Võ Hồn phóng thích, trong lòng bàn tay nàng có thêm một ống tiêu lớn. Cùng với ống tiêu lớn này xuất hiện là, 2 vàng 2 tím, 4 cái Hồn Hoàn. Đặt ở bên mép nhẹ nhàng thổi một hơi, nhất thời, có tiếng tiêu não nề bi thiết vang lên.
Bên này, tất cả mọi người của năm nhất đều cảm nhận được đại não mình một mảnh mê muội.
Quần khống hồn kỹ, Âm Luật Võ Hồn.
Hơn nữa còn là tứ hoàn tu vi, hắn dĩ nhiên lại là Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư của năm hai sao? Hơn nữa còn là tứ hoàn quần khống!
---------------- * Kim Cương Thái Thản: Đợt trước kỹ năng này bản convert để là Kim Cương Titan, mình có soạn là Kim Cương Thể/ Kim Cương Cự Nhân (người khổng lồ) theo cách hiểu của mình với từ này. Ờ thì là…giờ mới để ý Titan phiên âm ra là 泰坦 | pinyin: Tàitǎn | Thái Thản, nghĩa nguyên bản là thần khổng lồ Titan trong thần thoại Hy Lạp. Nên sẽ thống nhất hồn kỹ này là Kim Cương Thái Thản. Xin lỗi vì sự bất tiện này!
/610
|