Khúc nhạc dạo do em Tiểu Thảo Xà lúc nãy mang lại rất nhanh sẽ trôi qua. Sau khi nhân viên tích cực tìm kiếm, xác nhận không có rắn, trật tự trở nên bình thường. Lần này đi tới Thiên Đấu Thành, đoàn tàu rất nhanh đã đầy ắp người.
Đoàn tàu từ từ khởi động, hướng thẳng đến Thiên Đấu Thành.
Hic, bỏ lỡ mất một chuyến tàu rồi, cũng còn may còn nhiều chuyến tàu khác đi Thiên Đấu Thành, nửa giờ sau sẽ có một chuyến khác. Thời điểm Từ Lạp Trí, Diệp Tinh Lan cùng Cổ Nguyệt chạy tới nhà ga, Hồn Đạo Hỏa Xa chở Đường Vũ Lân vừa rời đi.
Dựa theo yêu cầu của học viện, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, cố lên nha! Diệp Tinh Lan hướng về Cổ Nguyệt huơ huơ nắm đấm.
Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười, Vậy thì xem chúng ta ai sẽ về đến đây trước. Ta đi mua vé.
Lúc này, hết thảy các học viên năm nhất của Sử Lai Khắc học viện, tuyệt đại đa số còn vẫn đang suy nghĩ biện pháp triển khai thần thông, kiếm tiền. Mà cuộc thi cuối kỳ của Đường Vũ Lân, đã chính thức bắt đầu rồi.
Hồn Đạo Hỏa Xa tăng tốc, rất nhanh đã tiến vào trạng thái du hành cao tốc. Bên trong toa ăn đã có mười mấy người. Đường Vũ Lân rất nhanh sẽ cảm thấy, mình tới nơi này là một quyết định sai lầm. Bởi vì, hắn đói bụng.
Bên trong toa ăn bay tới mùi thức ăn dìu dịu. Mùi thơm như biết nói, cơm nước trên Hồn Đạo Hỏa Xa quả thực không thể dùng từ phổ thông để hình dung, thực sự rất tầm thường! Nhưng dù cho tầm thường thế nào đi nữa, thì khi đói bụng chỉ cần ăn no là được!
Nhưng trên người Đường Vũ Lân hiện tại không có đồng nào! Hắn không có biện pháp nào, muốn ăn đồ ăn thì phải bỏ tiền mua. Đồ ăn trên Hồn Đạo Hỏa Xa trước tiên không nói đến vấn đề đắt, hắn bây giờ căn bản là không có tiền.
Đã có người mua bữa sáng ngồi ở chỗ đó ăn, Đường Vũ Lân lại chỉ có thể sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình.
Học viện đúng là quá ác, ngay cả điểm tâm cũng không để mọi người ăn liền tiến hành soát người, sau đó liền bắt đầu cuộc thi. Đường Vũ Lân lòng tràn đầy phiền muộn, hắn tin tưởng, việc mình có ăn no hay không, có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng phát huy thực lực của mình!
Bất kể nói thế nào, trước tiên vẫn là bị đói…
Từ Sử Lai Khắc Thành đến Thiên Đấu Thành, mất khoảng 3 giờ đi tàu. Rất nhanh, Đường Vũ Lân đã phải đối mặt với nan đề sau khi mình lên tàu. Đến lúc soát vé rồi!
Trên tàu sẽ kiểm vé, bởi vì để phòng ngừa những trường hợp đi tàu trốn vé như Đường Vũ Lân hiện tại.
Toa ăn ở ngay chính giữa đoàn tàu, sẽ bị soát vé cuối cùng. Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy nhân viên soát vé từ hai đầu đoàn tàu soát đến chính giữa, hắn biết mình không thể tránh khỏi.
Hắn cũng không có ý định bịa lý do nói láo.
Ta không có vé. Đường Vũ Lân rất thản nhiên hướng về nhân viên mà nói.
Không vé? Vậy ngươi đây là bùng vé đi tàu? Xin mời mua vé bổ sung. Sắc mặt tên nhân viên nhất thời trở nên trở nên nghiêm lại.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: Ta cũng không có tiền.
Nhân viên từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần, Tiểu tử, xem người ngươi trống không, ra ngoài không mang theo tiền? Trốn nhà ra đi? Đường Vũ Lân dù sao mới chỉ là một tên thiếu niên 14 tuổi, dù cho cao lớn đô con, nhưng nét trẻ con trên mặt lại không có cách nào che giấu.
Ừm, ngươi cứ coi như là ta trốn nhà đi đi. Đợi đến được Thiên Đấu Thành, ta bên kia có người thân, ta lấy tiền bù lại tiền mua vé có được hay không? Đường Vũ Lân rất là bất đắc dĩ nói.
Ngươi đi theo ta. Tên nhân viên sắc mặt nghiêm túc gọi hắn đứng dậy, mang theo hắn hướng về khu làm việc của đoàn tàu đi đến. Bởi vì Đường Vũ Lân nhìn qua tuổi rất nhỏ, hắn cũng không muốn làm khó dễ hắn. Trên tàu cũng không có chỗ trốn, càng không sợ hắn thoát đi.
Rất nhanh, Đường Vũ Lân đã bị mang tới phòng trực của đoàn tàu.
Trưởng tàu, tên tiểu tử này đi bùng vé, cũng không có tiền mua vé bổ sung. Ngài nói xem làm sao bây giờ?
Trưởng đoàn tàu là một cô gái, nhìn qua 27, 28 tuổi, tướng mạo không tính là rất đẹp, nhưng cũng rất có vài phần uy nghiêm.
Đi tàu trốn vé? Tiểu tử, ngươi mới bao lớn, đã không học cái tốt. Nói một chút đi, tình huống là thế nào? Trưởng đoàn tàu trầm giọng hỏi.
Đường Vũ Lân nói: Kỳ thực, ta là học viên của Sử Lai Khắc học viện, chúng ta đang tiến hành cuộc thi cuối học kỳ I, tất cả mọi thứ đều bị học viện lấy đi, lại yêu cầu chúng ta đi tới nơi rất xa tiến hành nội dung thi. Vì lẽ đó ta mới vạn bất đắc dĩ làm ra hạ sách nầy. Trưởng tàu tỷ tỷ, ta biết sai rồi. Đợi đến được Thiên Đấu Thành, các ngươi có thể để cho nhân viên theo ta cùng đi lấy tiền. Ta có biện pháp kiếm được tiền, ta đồng ý đền gấp đôi tiền vé.
Ngươi là học viên Sử Lai Khắc học viện? Nghe xong lời nói này của Đường Vũ Lân, trưởng đoàn tàu cùng nhân viên tàu đều chấn kinh.
Sử Lai Khắc học viện, đó là nơi nào? Đối với những người bình thường như bọn hắn mà nói, chính là Thánh Điện cực kỳ thiêng liêng.
Nhưng tên tiểu tử trước mắt này nhìn qua cũng không có chỗ đặc biệt nào, chỉ là dáng vẻ bình thường, hắn dĩ nhiên lại nói mình là học viên của Sử Lai Khắc học viện?
Tiểu tử, ngươi trốn vé đã là rất không đúng rồi, nếu như lại nói láo, lại càng không đúng! Nhân viên tàu vô cùng nghiêm túc nói.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: Nhưng ta không hề nói láo mà! Ta đúng là học viên của Sử Lai Khắc học viện, cái này muốn chứng minh cũng không khó. Các ngươi xem. Vừa nói, hắn lùi về sau một bước, thôi thúc hồn lực trong cơ thể, ba vòng Hồn Hoàn màu tím cấp tốc từ dưới chân bay lên, quay chung quanh cơ thể, thoáng thả ra một tia khí thế. Nhất thời làm cả kinh trưởng đoàn tàu cùng nhân viên tàu, hai người trợn mắt ngoác mồm.
Ở trên Đấu La Đại Lục, coi như là người bình thường đến đâu cũng đều có Võ Hồn. Tình huống có quan hệ đến Hồn Sư, mọi người ai cũng đều rõ ràng. Ba cái Hồn Hoàn, còn đều là màu tím. Đây chính là Hồn Hoàn màu tím đó! Đối với người bình thường mà nói, rất có khả năng cả đời đều không thể tận mắt nhìn thấy Hồn Hoàn màu tím ở khoảng cách gần như vậy.
Nhân viên tàu lẩm bẩm: Màu tím, cái này…đây là Thiên Niên Hồn Hoàn sao? Ngươi làm sao mà tất cả đều là Thiên Niên Hồn Hoàn?
Đường Vũ Lân nghiêm túc nói: Bởi vì ta là học viên của Sử Lai Khắc học viện! Sức thuyết phục, đây chính là sức thuyết phục!
Biện pháp Đường Vũ Lân nghĩ tới rất đơn giản, chính là lợi dụng thân phận Hồn Sư của mình.
Học viện tuy rằng đã thu hồi tất cả mọi thứ của bọn họ, nhưng cũng không thể phong ấn Võ Hồn. Chỉ cần có Võ Hồn ở đây, có hồn lực ở đây, như vậy, kỳ thực có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Khi hắn bị Mộ Hi từ chối tiến vào Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, lại đột nhiên nghĩ thông suốt, ta là Hồn Sư mà! Mấy chục ngàn năm trôi qua, ở bên trong thế giới nhân loại, Hồn Sư vẫn luôn là nghề nghiệp cao quý nhất, điểm này xưa nay đều chưa từng thay đổi. Trước đây là vậy, hiện tại cũng vậy.
Thân là Hồn Sư, trên người không chỉ có Hồn Hoàn, lại càng có vầng sáng mà người khác muốn ngước nhìn. Lợi dụng điểm này, chỉ là một ít vấn đề về kinh tế, cũng không phải là sự tình gì khó giải quyết cả.
Điều Đường Vũ Lân hiện tại muốn làm, chính là cố hết sức để tiết kiệm thời gian. Vì lẽ đó, hắn đã bỏ đi ý định tìm đến Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, dù cho là đến Thiên Đấu Thành cũng không đi. Hắn hiện tại cần phải làm là dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành cuộc thi, sau đó dùng điểm của mình để giúp đỡ những bạn học khác. Nếu như vậy, phải đi đường tắt!
Tiểu đệ đệ, ngươi là tam hoàn Hồn Sư, cũng chính là Hồn Sư cấp bậc Hồn Tôn? Nói như vậy, ngươi đúng là học viên của Sử Lai Khắc học viện?
Đường Vũ Lân ngoan ngoãn gật đầu, Đúng vậy! Tỷ tỷ, học viện chúng ta thực sự là quá ác, yêu cầu chúng ta trong vòng 15 ngày phải đi tới 10 tòa thành thị, đồng thời ở mỗi tòa thành thị khiêu chiến một tên đối thủ thực lực vượt quá chúng ta, giành được thắng lợi, sau đó còn phải quay trở về học viện, lúc này mới có thể xem như là thông qua cuộc thi.
Trưởng đoàn tàu ngơ ngác nói: Sau đó lại để chính các ngươi tự mình hành động? Ngươi mới bao lớn, học viện các ngươi cũng quá ác.
Nhân viên tàu kéo kéo y phục của trưởng đoàn tàu, đây chính là thành viên của Sử Lai Khắc học viện đó! Coi như là oán thầm cũng không thể, đó chính là Thánh Địa.
Trưởng đoàn tàu nhất thời phản ứng lại, ôn hòa nói: Vậy tiểu đệ đệ, ngươi cần chúng ta giúp ngươi như thế nào đây? Vé tàu này là việc nhỏ, tỷ tỷ miễn cho ngươi là được rồi. Chút quyền lực ấy ta vẫn có.
Đường Vũ Lân cười híp mắt nói: Vậy thì cám ơn tỷ tỷ. Ta lần này còn phải liên tục đi tới mấy tòa thành thị, sau đó còn phải tiến hành khiêu chiến. Tỷ tỷ, Thiên Đấu Thành nơi nào sẽ có Hồn Sư tụ tập vậy?! Còn nữa, ta…có thể mượn ít tiền của ngươi hay không? Ta có chút đói bụng, ngươi yên tâm, chờ sau khi ta trở lại Sử Lai Khắc học viện liền trả tiền lại cho ngươi. Vừa nói, hắn đã đem Hồn Hoàn của mình thu hồi lại.
Đoàn tàu từ từ khởi động, hướng thẳng đến Thiên Đấu Thành.
Hic, bỏ lỡ mất một chuyến tàu rồi, cũng còn may còn nhiều chuyến tàu khác đi Thiên Đấu Thành, nửa giờ sau sẽ có một chuyến khác. Thời điểm Từ Lạp Trí, Diệp Tinh Lan cùng Cổ Nguyệt chạy tới nhà ga, Hồn Đạo Hỏa Xa chở Đường Vũ Lân vừa rời đi.
Dựa theo yêu cầu của học viện, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả, cố lên nha! Diệp Tinh Lan hướng về Cổ Nguyệt huơ huơ nắm đấm.
Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười, Vậy thì xem chúng ta ai sẽ về đến đây trước. Ta đi mua vé.
Lúc này, hết thảy các học viên năm nhất của Sử Lai Khắc học viện, tuyệt đại đa số còn vẫn đang suy nghĩ biện pháp triển khai thần thông, kiếm tiền. Mà cuộc thi cuối kỳ của Đường Vũ Lân, đã chính thức bắt đầu rồi.
Hồn Đạo Hỏa Xa tăng tốc, rất nhanh đã tiến vào trạng thái du hành cao tốc. Bên trong toa ăn đã có mười mấy người. Đường Vũ Lân rất nhanh sẽ cảm thấy, mình tới nơi này là một quyết định sai lầm. Bởi vì, hắn đói bụng.
Bên trong toa ăn bay tới mùi thức ăn dìu dịu. Mùi thơm như biết nói, cơm nước trên Hồn Đạo Hỏa Xa quả thực không thể dùng từ phổ thông để hình dung, thực sự rất tầm thường! Nhưng dù cho tầm thường thế nào đi nữa, thì khi đói bụng chỉ cần ăn no là được!
Nhưng trên người Đường Vũ Lân hiện tại không có đồng nào! Hắn không có biện pháp nào, muốn ăn đồ ăn thì phải bỏ tiền mua. Đồ ăn trên Hồn Đạo Hỏa Xa trước tiên không nói đến vấn đề đắt, hắn bây giờ căn bản là không có tiền.
Đã có người mua bữa sáng ngồi ở chỗ đó ăn, Đường Vũ Lân lại chỉ có thể sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình.
Học viện đúng là quá ác, ngay cả điểm tâm cũng không để mọi người ăn liền tiến hành soát người, sau đó liền bắt đầu cuộc thi. Đường Vũ Lân lòng tràn đầy phiền muộn, hắn tin tưởng, việc mình có ăn no hay không, có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng phát huy thực lực của mình!
Bất kể nói thế nào, trước tiên vẫn là bị đói…
Từ Sử Lai Khắc Thành đến Thiên Đấu Thành, mất khoảng 3 giờ đi tàu. Rất nhanh, Đường Vũ Lân đã phải đối mặt với nan đề sau khi mình lên tàu. Đến lúc soát vé rồi!
Trên tàu sẽ kiểm vé, bởi vì để phòng ngừa những trường hợp đi tàu trốn vé như Đường Vũ Lân hiện tại.
Toa ăn ở ngay chính giữa đoàn tàu, sẽ bị soát vé cuối cùng. Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy nhân viên soát vé từ hai đầu đoàn tàu soát đến chính giữa, hắn biết mình không thể tránh khỏi.
Hắn cũng không có ý định bịa lý do nói láo.
Ta không có vé. Đường Vũ Lân rất thản nhiên hướng về nhân viên mà nói.
Không vé? Vậy ngươi đây là bùng vé đi tàu? Xin mời mua vé bổ sung. Sắc mặt tên nhân viên nhất thời trở nên trở nên nghiêm lại.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: Ta cũng không có tiền.
Nhân viên từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần, Tiểu tử, xem người ngươi trống không, ra ngoài không mang theo tiền? Trốn nhà ra đi? Đường Vũ Lân dù sao mới chỉ là một tên thiếu niên 14 tuổi, dù cho cao lớn đô con, nhưng nét trẻ con trên mặt lại không có cách nào che giấu.
Ừm, ngươi cứ coi như là ta trốn nhà đi đi. Đợi đến được Thiên Đấu Thành, ta bên kia có người thân, ta lấy tiền bù lại tiền mua vé có được hay không? Đường Vũ Lân rất là bất đắc dĩ nói.
Ngươi đi theo ta. Tên nhân viên sắc mặt nghiêm túc gọi hắn đứng dậy, mang theo hắn hướng về khu làm việc của đoàn tàu đi đến. Bởi vì Đường Vũ Lân nhìn qua tuổi rất nhỏ, hắn cũng không muốn làm khó dễ hắn. Trên tàu cũng không có chỗ trốn, càng không sợ hắn thoát đi.
Rất nhanh, Đường Vũ Lân đã bị mang tới phòng trực của đoàn tàu.
Trưởng tàu, tên tiểu tử này đi bùng vé, cũng không có tiền mua vé bổ sung. Ngài nói xem làm sao bây giờ?
Trưởng đoàn tàu là một cô gái, nhìn qua 27, 28 tuổi, tướng mạo không tính là rất đẹp, nhưng cũng rất có vài phần uy nghiêm.
Đi tàu trốn vé? Tiểu tử, ngươi mới bao lớn, đã không học cái tốt. Nói một chút đi, tình huống là thế nào? Trưởng đoàn tàu trầm giọng hỏi.
Đường Vũ Lân nói: Kỳ thực, ta là học viên của Sử Lai Khắc học viện, chúng ta đang tiến hành cuộc thi cuối học kỳ I, tất cả mọi thứ đều bị học viện lấy đi, lại yêu cầu chúng ta đi tới nơi rất xa tiến hành nội dung thi. Vì lẽ đó ta mới vạn bất đắc dĩ làm ra hạ sách nầy. Trưởng tàu tỷ tỷ, ta biết sai rồi. Đợi đến được Thiên Đấu Thành, các ngươi có thể để cho nhân viên theo ta cùng đi lấy tiền. Ta có biện pháp kiếm được tiền, ta đồng ý đền gấp đôi tiền vé.
Ngươi là học viên Sử Lai Khắc học viện? Nghe xong lời nói này của Đường Vũ Lân, trưởng đoàn tàu cùng nhân viên tàu đều chấn kinh.
Sử Lai Khắc học viện, đó là nơi nào? Đối với những người bình thường như bọn hắn mà nói, chính là Thánh Điện cực kỳ thiêng liêng.
Nhưng tên tiểu tử trước mắt này nhìn qua cũng không có chỗ đặc biệt nào, chỉ là dáng vẻ bình thường, hắn dĩ nhiên lại nói mình là học viên của Sử Lai Khắc học viện?
Tiểu tử, ngươi trốn vé đã là rất không đúng rồi, nếu như lại nói láo, lại càng không đúng! Nhân viên tàu vô cùng nghiêm túc nói.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: Nhưng ta không hề nói láo mà! Ta đúng là học viên của Sử Lai Khắc học viện, cái này muốn chứng minh cũng không khó. Các ngươi xem. Vừa nói, hắn lùi về sau một bước, thôi thúc hồn lực trong cơ thể, ba vòng Hồn Hoàn màu tím cấp tốc từ dưới chân bay lên, quay chung quanh cơ thể, thoáng thả ra một tia khí thế. Nhất thời làm cả kinh trưởng đoàn tàu cùng nhân viên tàu, hai người trợn mắt ngoác mồm.
Ở trên Đấu La Đại Lục, coi như là người bình thường đến đâu cũng đều có Võ Hồn. Tình huống có quan hệ đến Hồn Sư, mọi người ai cũng đều rõ ràng. Ba cái Hồn Hoàn, còn đều là màu tím. Đây chính là Hồn Hoàn màu tím đó! Đối với người bình thường mà nói, rất có khả năng cả đời đều không thể tận mắt nhìn thấy Hồn Hoàn màu tím ở khoảng cách gần như vậy.
Nhân viên tàu lẩm bẩm: Màu tím, cái này…đây là Thiên Niên Hồn Hoàn sao? Ngươi làm sao mà tất cả đều là Thiên Niên Hồn Hoàn?
Đường Vũ Lân nghiêm túc nói: Bởi vì ta là học viên của Sử Lai Khắc học viện! Sức thuyết phục, đây chính là sức thuyết phục!
Biện pháp Đường Vũ Lân nghĩ tới rất đơn giản, chính là lợi dụng thân phận Hồn Sư của mình.
Học viện tuy rằng đã thu hồi tất cả mọi thứ của bọn họ, nhưng cũng không thể phong ấn Võ Hồn. Chỉ cần có Võ Hồn ở đây, có hồn lực ở đây, như vậy, kỳ thực có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Khi hắn bị Mộ Hi từ chối tiến vào Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, lại đột nhiên nghĩ thông suốt, ta là Hồn Sư mà! Mấy chục ngàn năm trôi qua, ở bên trong thế giới nhân loại, Hồn Sư vẫn luôn là nghề nghiệp cao quý nhất, điểm này xưa nay đều chưa từng thay đổi. Trước đây là vậy, hiện tại cũng vậy.
Thân là Hồn Sư, trên người không chỉ có Hồn Hoàn, lại càng có vầng sáng mà người khác muốn ngước nhìn. Lợi dụng điểm này, chỉ là một ít vấn đề về kinh tế, cũng không phải là sự tình gì khó giải quyết cả.
Điều Đường Vũ Lân hiện tại muốn làm, chính là cố hết sức để tiết kiệm thời gian. Vì lẽ đó, hắn đã bỏ đi ý định tìm đến Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, dù cho là đến Thiên Đấu Thành cũng không đi. Hắn hiện tại cần phải làm là dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành cuộc thi, sau đó dùng điểm của mình để giúp đỡ những bạn học khác. Nếu như vậy, phải đi đường tắt!
Tiểu đệ đệ, ngươi là tam hoàn Hồn Sư, cũng chính là Hồn Sư cấp bậc Hồn Tôn? Nói như vậy, ngươi đúng là học viên của Sử Lai Khắc học viện?
Đường Vũ Lân ngoan ngoãn gật đầu, Đúng vậy! Tỷ tỷ, học viện chúng ta thực sự là quá ác, yêu cầu chúng ta trong vòng 15 ngày phải đi tới 10 tòa thành thị, đồng thời ở mỗi tòa thành thị khiêu chiến một tên đối thủ thực lực vượt quá chúng ta, giành được thắng lợi, sau đó còn phải quay trở về học viện, lúc này mới có thể xem như là thông qua cuộc thi.
Trưởng đoàn tàu ngơ ngác nói: Sau đó lại để chính các ngươi tự mình hành động? Ngươi mới bao lớn, học viện các ngươi cũng quá ác.
Nhân viên tàu kéo kéo y phục của trưởng đoàn tàu, đây chính là thành viên của Sử Lai Khắc học viện đó! Coi như là oán thầm cũng không thể, đó chính là Thánh Địa.
Trưởng đoàn tàu nhất thời phản ứng lại, ôn hòa nói: Vậy tiểu đệ đệ, ngươi cần chúng ta giúp ngươi như thế nào đây? Vé tàu này là việc nhỏ, tỷ tỷ miễn cho ngươi là được rồi. Chút quyền lực ấy ta vẫn có.
Đường Vũ Lân cười híp mắt nói: Vậy thì cám ơn tỷ tỷ. Ta lần này còn phải liên tục đi tới mấy tòa thành thị, sau đó còn phải tiến hành khiêu chiến. Tỷ tỷ, Thiên Đấu Thành nơi nào sẽ có Hồn Sư tụ tập vậy?! Còn nữa, ta…có thể mượn ít tiền của ngươi hay không? Ta có chút đói bụng, ngươi yên tâm, chờ sau khi ta trở lại Sử Lai Khắc học viện liền trả tiền lại cho ngươi. Vừa nói, hắn đã đem Hồn Hoàn của mình thu hồi lại.
/610
|