Những chấp pháp giả của Truyền Linh Tháp này đều có nhiều năm kinh nghiệm, được huấn luyện bài bản. Đối mặt với cường giả, bọn họ dùng cách làm ổn thỏa nhất, ba viên đạn pháo cũng không phải đánh về phía Diễm Phượng, mà là đánh về không trung. Ba viên đạn pháo đụng vào nhau, nhất thời một cơn bão năng lượng bùng nổ mãnh liệt.
Diễm Phượng tuy rằng có Đấu Khải trên người, nhưng chịu năng lượng mãnh liệt kia xung kích, vẫn bị đánh cho lảo đảo. Ba đài Cơ Giáp cấp tốc bay lên, đồng thời lơ lửng trên không. Ba khẩu Hồn Đạo Pháo không tiếc năng lượng tiêu hao, hướng về nàng điên cuồng bắn ra. Đối mặt Nhất Tự Đấu Khải Sư, bọn họ nào dám có nửa điểm bảo lưu! Hơn nữa vừa rồi chấp pháp giả cầm đầu đã kêu gọi sự trợ giúp, bọn họ chỉ cần chống đỡ một thời gian là được.
Đường Vũ Lân bọn họ lúc này mới nhìn ra được thực lực của những vị chấp pháp giả này. Thời điểm lúc trước ở Thiên Đấu Thành, nếu như không phải bọn họ vừa mới bắt đầu đã đem chấp pháp giả tách ra, không để cho bọn họ có thể phối hợp lẫn nhau, e rằng kết quả đã đảo ngược hoàn toàn.
Ba đài Cơ Giáp này phối hợp vô cùng ăn ý, Hồn Đạo Pháo điên cuồng bạo phát, hình thành hỏa lực đan xen, không có khe hở bao trùm lấy địch nhân. Dù cho Diễm Phượng thực lực rất mạnh, nhưng sức chiến đấu của nàng chủ yếu đều ở trên Hỏa Hồ Lô. Nhất Tự Đấu Khải lại vừa mới luyện thành, Võ Hồn cùng Đấu Khải phối hợp vẫn chưa hoàn mỹ. Trong lúc nhất thời lại thật sự bị áp chế.
Loại cơ hội tốt này, Đường Vũ Lân mà buông tha thì không phải là Đường Vũ Lân. Mang theo các bạn bè quay đầu liền bỏ chạy, trong miệng còn gọi lại, Cả nhà cẩn thận, coi chừng bị nổ trúng. Chúng ta lùi xa một chút. Chấp pháp giả thúc thúc, cố lên!
Tạ Giải tốc độ nhanh nhất, khác nào một làm khói xanh, trực tiếp liền vọt lên Hồn Đạo Xa ở cách đó không xa, những người khác nhanh chóng lên xe, thậm chí ngay cả Từ Lạp Trí lúc này đều trở nên linh hoạt hơn.
Một cước dậm tẹt ga, Hồn Đạo Xa phát sinh một tiếng nổ chói tai, trong nháy mắt tăng tốc liền chạy đi.
Mà lúc này, sự tập trung chú ý của ba tên chấp pháp giả đều ở trên người Diễm Phượng. Âm thanh của Hồn Đạo Pháo lớn hơn nhiều so với tiếng động cơ ô tô. Bọn họ căn bản là không phát hiện ra Đường Vũ Lân sáu người đã chạy trốn. Mà Diễm Phượng bên này, trước mắt đều là ánh sáng năng lượng, cũng đồng dạng không phát hiện ra được.
Không cần Đường Vũ Lân nói, Tạ Giải đã xuyên nhai nhiễu hạng, đem tốc độ xe tăng lên đến tối đa.
Va vào thiết bản, vận may của chúng ta cũng quá kém đi mất! Không phải nói là số lượng Đấu Khải Sư cực kỳ ít ỏi sao? Tại sao mà chúng lại chọn phải Đấu Khải Sư cơ chứ? Hứa Tiểu Ngôn trên mặt nào có nửa giọt nước mắt.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: Xem ra chúng ta phải thay đổi phương pháp. Phương thức này tính ổn định không cao, hơn nữa còn thể đắc tội người khác. Thật sự không phải là ý kiến hay đâu! Lại tiếp tục như thế, phỏng chừng chúng ta sẽ bị liệt danh sách đen của Truyền Linh Tháp mất!”
Cổ Nguyệt nói: Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, có ta đây.
Tạ Giải thở dài nói: Lão đại, ngươi thực sự là càng ngày càng lợi hại! Kỹ thuật diễn xuất này, quá tuyệt!
Đường Vũ Lân tức giận: Ngươi cho rằng ta muốn ư! Thực lực của vị Đấu Khải Sư kia, mấy đài Cơ Giáp khẳng định là không làm gì được nàng. Lúc đó là tình thế ép buộc, vì một khi bị Truyền Linh Tháp bắt được, chúng ta coi như cuối cùng có thể nghĩ ra được biện pháp thoát thân, cũng tất nhiên sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian. Sau này lại nghĩ cách hướng về nhân gia người ta xin lỗi đi.
Thiên Linh Truyền Linh Tháp.
Đùng! Diễm Phượng vỗ mạnh một cái lên bàn kim loại phía trước mặt, ánh lửa bắn ra bốn phía, Hiện tại các ngươi đều biết rõ rồi chứ. Mấy tên tiểu hỗn đản kia vốn là lũ lừa đảo, có phải là bọn hắn chủ động công kích ta hay không?
Nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình giám thị, vài tên chấp pháp giả đã nói không nên lời.
Diễm Phượng trước đó thật vất vả lao ra từ trong vòng vây của ba chiếc Cơ Giáp, đã phát hiện Đường Vũ Lân bọn họ không còn, trong cơn tức giận liền muốn đuổi theo. Mà lúc này viện quân của chấp pháp giả đã đến, trực tiếp đã có đến ba đài Cơ Giáp màu tím xông tới.
Nhất Tự Đấu Khải Sư tuy rằng mạnh, nhưng đối mặt với 6 chiếc Cơ Giáp, Diễm Phượng cũng không có biện pháp nào. Phá vòng vây nàng có thể làm được, nhưng nếu làm như vậy, ngày hôm nay của nàng hỏng hẳn, kiểu gì cũng bị quy trách nhiệm! Vì lẽ đó, nàng trực tiếp lựa chọn đầu hàng, theo bọn họ quay trở về xem lại video.
Xin lỗi, Diễm Phượng tiểu thư, thân phận của ngươi chúng ta cũng đã điều đã điều tra xong. Trước đó thật là ngại quá, chúng ta cũng không nghĩ tới, những hài tử này còn nhỏ tuổi mà dĩ nhiên lại giảo hoạt như vậy.
Diễm Phượng cả giận nói: Vậy các ngươi hiện tại còn chờ cái gì? Còn không mau đi bắt bọn hắn trở về!
Vị chấp pháp giả trung niên dẫn đầu có chút khó khăn nói: Chuyện này e rằng không được. Truyền Linh Tháp chúng ta tuy rằng địa vị cao cả, nhưng dù sao không phải là cơ cấu chấp pháp đội của Liên Minh. Nếu như trắng trợn phái nhân thủ đi lùng bắt bọn họ, rất dễ dàng chạm phải điểm nhạy cảm của Chính phủ Liên Bang; đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi. Chúng ta đã hướng về Chính phủ thông báo tình huống này, chỉ có thể do bọn họ đuổi theo. Hơn nữa, thẳng thắn mà nói, chuyện này chúng ta chứng cứ có hạn, quan trọng nhất chính là, ngươi cũng không chịu tổn thương gì. Coi như là bắt lại được bọn hắn, cũng không có cách nào xử phạt được bọn họ, nhiều lắm coi như phạt bọn họ gây rối trật tự công cộng, nhốt thêm ở bên cơ quan chấp pháp vài ngày là xong.
Diễm Phượng lúc này mới bình tĩnh lại mấy phần, đúng đấy! Chính mình cũng không tổn thương gì, chuyện này vẫn đúng là không thể định tội. Bọn họ nói mình 13, 14 tuổi hẳn là sự thật. Từ 18 tuổi trở xuống, sẽ được luật pháp dành cho trẻ vị thành niên bảo vệ, e rằng kiện tiếp cũng rất khó lòng. Cùng lắm cũng chỉ phải gọi gia trưởng đến bảo lãnh, và nộp chút tiền phạt mà thôi.
Mấy tên tiểu súc vật này, cũng thật quá đáng ghét rồi!
Diễm Phượng tiểu thư, xin ngươi bớt giận. Chuyện này chúng ta trước tiên xin lỗi ngươi. Vài tên chấp pháp giả đồng thời đứng lên, hướng về nàng hơi khom người.
Diễm Phượng nhìn bọn họ như vậy, nộ khí cũng tiêu tan hơn nửa, khoát tay áo một cái, nói: Quên đi. Sau này đừng để ta gặp lại bọn họ. Không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây!
Các chấp pháp giả tiễn nàng rời khỏi Truyền Linh Tháp. Thân là Đấu Khải Sư, lại còn gia nhập Liên Minh Đấu Khải Sư của Thiên Linh Truyền Linh Tháp, các chấp pháp giả còn cực kỳ tôn trọng nàng. Nói không chừng ngày nào đó, vị này sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ đấy!
Rời khỏi Truyền Linh Tháp, Diễm Phượng hướng về bốn phía nhìn, thử tìm kiếm bóng hình của đám người Đường Vũ Lân, chưa biết chừng bọn hắn có thể còn quay lại!
Chính vào lúc này, ánh mắt của nàng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm về một phương hướng.
Đó là một tên nam tử tuổi tác nhìn qua cũng xấp xỉ mình, vóc người cao ráo, một thân bạch y. Quần áo của hắn có chút hoài cổ, trường bào màu trắng, mái tóc dài rối tung ở phía sau gáy. Toàn thân đều toả ra khí tức lành lạnh.
Diễm Phượng có Võ Hồn là thuộc tính Hỏa, tính tình của nàng cũng có quan hệ cùng phương diện này. Thời điểm nàng nhìn thấy tên nam tử này, lại đột nhiên phát hiện, hỏa khí trong lòng mình không hiểu sao liền hạ thấp xuống.
Quá tuấn tú! Nàng theo bản năng nuốt một hớp nước miếng, không có cô gái nào không thích soái ca. Đặc biệt là loại người này, vóc người, tướng mạo đều tốt. Hơn nữa, chỉ vừa nhìn một chút, Diễm Phượng kinh ngạc phát hiện, mình lại không nhìn thấu được tu vi của người này. Nhưng có thể xác định, tất nhiên là Hồn Sư.
Hồn Sư thực lực còn cao hơn ta? Tựa hồ là Băng thuộc tính? Thân là Hỏa Thuộc Tính Hồn Sư, nàng đối với thuộc tính Băng có cảm thụ rõ ràng nhất.
Hắn…hắn là hướng về phía ta đi tới? Diễm Phượng tốc độ tim đập bắt đầu tăng nhanh rồi.
Vừa mới bắt đầu, nàng còn có chút không xác định, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, người kia chính là đang đi thẳng về phía nàng. Tốc độ không nhanh, nhưng cực kỳ ổn định. Ánh mắt của hắn cũng thuận theo đó nhìn về phía nàng.
Ôi đôi mắt thật là trong suốt! Thật là đẹp trai! Từ trong con ngươi đối phương, Diễm Phượng rất nhanh đã nhìn thấy cái bóng của chính mình. Nhưng nàng nhất thời phát hiện, hình tượng của bản thân tựa hồ không tốt lắm. Thời điểm động thủ lúc trước, quần áo cùng tóc tai nàng đều có chút tán loạn.
Có chút hoảng hốt, nàng gắng chỉnh trang một thoáng. Dù cho nàng đã cố gắng hết sức để làm ra vẻ không có việc gì, nhưng mặt vẫn có chút ửng đỏ lên.
Chào ngươi. Thanh âm lành lạnh vang lên. Diễm Phượng nhất thời giật mình, âm thanh sao mà lại êm tai như thế! Tuy rằng lạnh một chút, nhưng thật là mát lòng mát ruột nha!
Chào…chào ngươi! Diễm Phượng nhìn đại soái ca gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời âm thanh có chút run rẩy.
Ta tên là Vũ Trường Không. Nam tử mặc áo trắng hướng về nàng gật đầu.
A, ta tên là Diễm Phượng. Nàng theo bản năng báo ra tên của chính mình.
Thật sự rất xin lỗi. Mấy đứa trẻ kia ngày hôm nay, là đệ tử của ta. Bọn họ đang tiếp nhận một ít thử thách, là cuộc thi cuối kỳ của học viện. Vì lẽ đó bọn họ mới phải đi khắp nơi tìm người để luận bàn, không có ác ý. Ta thay thế bọn họ hướng về ngươi tạ lỗi. Vũ Trường Không hơi khom người, hướng về Diễm Phượng hỏi thăm.
Vâng, nha, không sao đâu. Diễm Phượng tim đập nhanh hơn, nhưng một chớp mắt tiếp theo, tim đập đột nhiên dừng lại một chút, con ngươi của nàng co rút lại, âm thanh cũng theo đó cất cao lên vài phần, Ngươi nói cái gì? Mấy con súc…à, mấy đứa bé kia, là đồ đệ của ngươi?
Đúng thế. Vũ Trường Không nói.
Diễm Phượng hô hấp trở nên gấp gáp hơn, Bọn họ không hiểu vì sao lại hướng về ta ra tay cũng là do ngươi dạy?
Vũ Trường Không vẫn như trước lành lạnh như vậy, Tuy rằng không phải, nhưng ta là giáo viên của bọn họ, ngươi đem trách nhiệm tính ở trên người ta cũng không phải là không thể.
Ngươi... Diễm Phượng đột nhiên phát hiện, mình lại không cách nào nói ra sự phẫn nộ của mình.
Vũ Trường Không hướng về nàng lần thứ hai gật đầu, Một lần nữa tạ lỗi, tạm biệt. Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Này! Diễm Phượng kêu lên một tiếng.
Vũ Trường Không dừng bước lại, xoay người hỏi, Còn có chuyện gì?
Diễm Phượng nói: Một câu xin lỗi là xong à!
Vũ Trường Không nói: Vậy ngươi còn muốn như thế nào?
Diễm Phượng tuy rằng có Đấu Khải trên người, nhưng chịu năng lượng mãnh liệt kia xung kích, vẫn bị đánh cho lảo đảo. Ba đài Cơ Giáp cấp tốc bay lên, đồng thời lơ lửng trên không. Ba khẩu Hồn Đạo Pháo không tiếc năng lượng tiêu hao, hướng về nàng điên cuồng bắn ra. Đối mặt Nhất Tự Đấu Khải Sư, bọn họ nào dám có nửa điểm bảo lưu! Hơn nữa vừa rồi chấp pháp giả cầm đầu đã kêu gọi sự trợ giúp, bọn họ chỉ cần chống đỡ một thời gian là được.
Đường Vũ Lân bọn họ lúc này mới nhìn ra được thực lực của những vị chấp pháp giả này. Thời điểm lúc trước ở Thiên Đấu Thành, nếu như không phải bọn họ vừa mới bắt đầu đã đem chấp pháp giả tách ra, không để cho bọn họ có thể phối hợp lẫn nhau, e rằng kết quả đã đảo ngược hoàn toàn.
Ba đài Cơ Giáp này phối hợp vô cùng ăn ý, Hồn Đạo Pháo điên cuồng bạo phát, hình thành hỏa lực đan xen, không có khe hở bao trùm lấy địch nhân. Dù cho Diễm Phượng thực lực rất mạnh, nhưng sức chiến đấu của nàng chủ yếu đều ở trên Hỏa Hồ Lô. Nhất Tự Đấu Khải lại vừa mới luyện thành, Võ Hồn cùng Đấu Khải phối hợp vẫn chưa hoàn mỹ. Trong lúc nhất thời lại thật sự bị áp chế.
Loại cơ hội tốt này, Đường Vũ Lân mà buông tha thì không phải là Đường Vũ Lân. Mang theo các bạn bè quay đầu liền bỏ chạy, trong miệng còn gọi lại, Cả nhà cẩn thận, coi chừng bị nổ trúng. Chúng ta lùi xa một chút. Chấp pháp giả thúc thúc, cố lên!
Tạ Giải tốc độ nhanh nhất, khác nào một làm khói xanh, trực tiếp liền vọt lên Hồn Đạo Xa ở cách đó không xa, những người khác nhanh chóng lên xe, thậm chí ngay cả Từ Lạp Trí lúc này đều trở nên linh hoạt hơn.
Một cước dậm tẹt ga, Hồn Đạo Xa phát sinh một tiếng nổ chói tai, trong nháy mắt tăng tốc liền chạy đi.
Mà lúc này, sự tập trung chú ý của ba tên chấp pháp giả đều ở trên người Diễm Phượng. Âm thanh của Hồn Đạo Pháo lớn hơn nhiều so với tiếng động cơ ô tô. Bọn họ căn bản là không phát hiện ra Đường Vũ Lân sáu người đã chạy trốn. Mà Diễm Phượng bên này, trước mắt đều là ánh sáng năng lượng, cũng đồng dạng không phát hiện ra được.
Không cần Đường Vũ Lân nói, Tạ Giải đã xuyên nhai nhiễu hạng, đem tốc độ xe tăng lên đến tối đa.
Va vào thiết bản, vận may của chúng ta cũng quá kém đi mất! Không phải nói là số lượng Đấu Khải Sư cực kỳ ít ỏi sao? Tại sao mà chúng lại chọn phải Đấu Khải Sư cơ chứ? Hứa Tiểu Ngôn trên mặt nào có nửa giọt nước mắt.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: Xem ra chúng ta phải thay đổi phương pháp. Phương thức này tính ổn định không cao, hơn nữa còn thể đắc tội người khác. Thật sự không phải là ý kiến hay đâu! Lại tiếp tục như thế, phỏng chừng chúng ta sẽ bị liệt danh sách đen của Truyền Linh Tháp mất!”
Cổ Nguyệt nói: Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, có ta đây.
Tạ Giải thở dài nói: Lão đại, ngươi thực sự là càng ngày càng lợi hại! Kỹ thuật diễn xuất này, quá tuyệt!
Đường Vũ Lân tức giận: Ngươi cho rằng ta muốn ư! Thực lực của vị Đấu Khải Sư kia, mấy đài Cơ Giáp khẳng định là không làm gì được nàng. Lúc đó là tình thế ép buộc, vì một khi bị Truyền Linh Tháp bắt được, chúng ta coi như cuối cùng có thể nghĩ ra được biện pháp thoát thân, cũng tất nhiên sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian. Sau này lại nghĩ cách hướng về nhân gia người ta xin lỗi đi.
Thiên Linh Truyền Linh Tháp.
Đùng! Diễm Phượng vỗ mạnh một cái lên bàn kim loại phía trước mặt, ánh lửa bắn ra bốn phía, Hiện tại các ngươi đều biết rõ rồi chứ. Mấy tên tiểu hỗn đản kia vốn là lũ lừa đảo, có phải là bọn hắn chủ động công kích ta hay không?
Nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình giám thị, vài tên chấp pháp giả đã nói không nên lời.
Diễm Phượng trước đó thật vất vả lao ra từ trong vòng vây của ba chiếc Cơ Giáp, đã phát hiện Đường Vũ Lân bọn họ không còn, trong cơn tức giận liền muốn đuổi theo. Mà lúc này viện quân của chấp pháp giả đã đến, trực tiếp đã có đến ba đài Cơ Giáp màu tím xông tới.
Nhất Tự Đấu Khải Sư tuy rằng mạnh, nhưng đối mặt với 6 chiếc Cơ Giáp, Diễm Phượng cũng không có biện pháp nào. Phá vòng vây nàng có thể làm được, nhưng nếu làm như vậy, ngày hôm nay của nàng hỏng hẳn, kiểu gì cũng bị quy trách nhiệm! Vì lẽ đó, nàng trực tiếp lựa chọn đầu hàng, theo bọn họ quay trở về xem lại video.
Xin lỗi, Diễm Phượng tiểu thư, thân phận của ngươi chúng ta cũng đã điều đã điều tra xong. Trước đó thật là ngại quá, chúng ta cũng không nghĩ tới, những hài tử này còn nhỏ tuổi mà dĩ nhiên lại giảo hoạt như vậy.
Diễm Phượng cả giận nói: Vậy các ngươi hiện tại còn chờ cái gì? Còn không mau đi bắt bọn hắn trở về!
Vị chấp pháp giả trung niên dẫn đầu có chút khó khăn nói: Chuyện này e rằng không được. Truyền Linh Tháp chúng ta tuy rằng địa vị cao cả, nhưng dù sao không phải là cơ cấu chấp pháp đội của Liên Minh. Nếu như trắng trợn phái nhân thủ đi lùng bắt bọn họ, rất dễ dàng chạm phải điểm nhạy cảm của Chính phủ Liên Bang; đối với chúng ta sẽ vô cùng bất lợi. Chúng ta đã hướng về Chính phủ thông báo tình huống này, chỉ có thể do bọn họ đuổi theo. Hơn nữa, thẳng thắn mà nói, chuyện này chúng ta chứng cứ có hạn, quan trọng nhất chính là, ngươi cũng không chịu tổn thương gì. Coi như là bắt lại được bọn hắn, cũng không có cách nào xử phạt được bọn họ, nhiều lắm coi như phạt bọn họ gây rối trật tự công cộng, nhốt thêm ở bên cơ quan chấp pháp vài ngày là xong.
Diễm Phượng lúc này mới bình tĩnh lại mấy phần, đúng đấy! Chính mình cũng không tổn thương gì, chuyện này vẫn đúng là không thể định tội. Bọn họ nói mình 13, 14 tuổi hẳn là sự thật. Từ 18 tuổi trở xuống, sẽ được luật pháp dành cho trẻ vị thành niên bảo vệ, e rằng kiện tiếp cũng rất khó lòng. Cùng lắm cũng chỉ phải gọi gia trưởng đến bảo lãnh, và nộp chút tiền phạt mà thôi.
Mấy tên tiểu súc vật này, cũng thật quá đáng ghét rồi!
Diễm Phượng tiểu thư, xin ngươi bớt giận. Chuyện này chúng ta trước tiên xin lỗi ngươi. Vài tên chấp pháp giả đồng thời đứng lên, hướng về nàng hơi khom người.
Diễm Phượng nhìn bọn họ như vậy, nộ khí cũng tiêu tan hơn nửa, khoát tay áo một cái, nói: Quên đi. Sau này đừng để ta gặp lại bọn họ. Không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây!
Các chấp pháp giả tiễn nàng rời khỏi Truyền Linh Tháp. Thân là Đấu Khải Sư, lại còn gia nhập Liên Minh Đấu Khải Sư của Thiên Linh Truyền Linh Tháp, các chấp pháp giả còn cực kỳ tôn trọng nàng. Nói không chừng ngày nào đó, vị này sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ đấy!
Rời khỏi Truyền Linh Tháp, Diễm Phượng hướng về bốn phía nhìn, thử tìm kiếm bóng hình của đám người Đường Vũ Lân, chưa biết chừng bọn hắn có thể còn quay lại!
Chính vào lúc này, ánh mắt của nàng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm về một phương hướng.
Đó là một tên nam tử tuổi tác nhìn qua cũng xấp xỉ mình, vóc người cao ráo, một thân bạch y. Quần áo của hắn có chút hoài cổ, trường bào màu trắng, mái tóc dài rối tung ở phía sau gáy. Toàn thân đều toả ra khí tức lành lạnh.
Diễm Phượng có Võ Hồn là thuộc tính Hỏa, tính tình của nàng cũng có quan hệ cùng phương diện này. Thời điểm nàng nhìn thấy tên nam tử này, lại đột nhiên phát hiện, hỏa khí trong lòng mình không hiểu sao liền hạ thấp xuống.
Quá tuấn tú! Nàng theo bản năng nuốt một hớp nước miếng, không có cô gái nào không thích soái ca. Đặc biệt là loại người này, vóc người, tướng mạo đều tốt. Hơn nữa, chỉ vừa nhìn một chút, Diễm Phượng kinh ngạc phát hiện, mình lại không nhìn thấu được tu vi của người này. Nhưng có thể xác định, tất nhiên là Hồn Sư.
Hồn Sư thực lực còn cao hơn ta? Tựa hồ là Băng thuộc tính? Thân là Hỏa Thuộc Tính Hồn Sư, nàng đối với thuộc tính Băng có cảm thụ rõ ràng nhất.
Hắn…hắn là hướng về phía ta đi tới? Diễm Phượng tốc độ tim đập bắt đầu tăng nhanh rồi.
Vừa mới bắt đầu, nàng còn có chút không xác định, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, người kia chính là đang đi thẳng về phía nàng. Tốc độ không nhanh, nhưng cực kỳ ổn định. Ánh mắt của hắn cũng thuận theo đó nhìn về phía nàng.
Ôi đôi mắt thật là trong suốt! Thật là đẹp trai! Từ trong con ngươi đối phương, Diễm Phượng rất nhanh đã nhìn thấy cái bóng của chính mình. Nhưng nàng nhất thời phát hiện, hình tượng của bản thân tựa hồ không tốt lắm. Thời điểm động thủ lúc trước, quần áo cùng tóc tai nàng đều có chút tán loạn.
Có chút hoảng hốt, nàng gắng chỉnh trang một thoáng. Dù cho nàng đã cố gắng hết sức để làm ra vẻ không có việc gì, nhưng mặt vẫn có chút ửng đỏ lên.
Chào ngươi. Thanh âm lành lạnh vang lên. Diễm Phượng nhất thời giật mình, âm thanh sao mà lại êm tai như thế! Tuy rằng lạnh một chút, nhưng thật là mát lòng mát ruột nha!
Chào…chào ngươi! Diễm Phượng nhìn đại soái ca gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời âm thanh có chút run rẩy.
Ta tên là Vũ Trường Không. Nam tử mặc áo trắng hướng về nàng gật đầu.
A, ta tên là Diễm Phượng. Nàng theo bản năng báo ra tên của chính mình.
Thật sự rất xin lỗi. Mấy đứa trẻ kia ngày hôm nay, là đệ tử của ta. Bọn họ đang tiếp nhận một ít thử thách, là cuộc thi cuối kỳ của học viện. Vì lẽ đó bọn họ mới phải đi khắp nơi tìm người để luận bàn, không có ác ý. Ta thay thế bọn họ hướng về ngươi tạ lỗi. Vũ Trường Không hơi khom người, hướng về Diễm Phượng hỏi thăm.
Vâng, nha, không sao đâu. Diễm Phượng tim đập nhanh hơn, nhưng một chớp mắt tiếp theo, tim đập đột nhiên dừng lại một chút, con ngươi của nàng co rút lại, âm thanh cũng theo đó cất cao lên vài phần, Ngươi nói cái gì? Mấy con súc…à, mấy đứa bé kia, là đồ đệ của ngươi?
Đúng thế. Vũ Trường Không nói.
Diễm Phượng hô hấp trở nên gấp gáp hơn, Bọn họ không hiểu vì sao lại hướng về ta ra tay cũng là do ngươi dạy?
Vũ Trường Không vẫn như trước lành lạnh như vậy, Tuy rằng không phải, nhưng ta là giáo viên của bọn họ, ngươi đem trách nhiệm tính ở trên người ta cũng không phải là không thể.
Ngươi... Diễm Phượng đột nhiên phát hiện, mình lại không cách nào nói ra sự phẫn nộ của mình.
Vũ Trường Không hướng về nàng lần thứ hai gật đầu, Một lần nữa tạ lỗi, tạm biệt. Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Này! Diễm Phượng kêu lên một tiếng.
Vũ Trường Không dừng bước lại, xoay người hỏi, Còn có chuyện gì?
Diễm Phượng nói: Một câu xin lỗi là xong à!
Vũ Trường Không nói: Vậy ngươi còn muốn như thế nào?
/610
|