Công viên Đông Hải cách Đông Hải Học Viện không xa. Ra học viện, từ bên cạnh đường đi vượt qua, ước chừng đi đường mười phút, liền thấy được công viên đại môn.
Đông Hải công viên là do dân chúng mở ra miễn phí, lúc này còn sớm, nhưng đã có không ít dân chúng ở chỗ này luyện công buổi sáng.
Đi vào công viên, thực vật mùi thơm ngát hòa lẫn hương hoa đập vào mặt, thấm vào ruột gan. Đường Vũ Lân lập tức cảm giác được buông lỏng rất nhiều. Lam Ngân Thảo của hắn chính là Vũ Hồn thực vật, hơn nữa, ở chỗ này, khắp nơi đều là Lam Ngân Thảo. Hoàn cảnh này đối với hắn là thích nhất.
Hắn mơ hồ có cảm giác, nếu như mình có thể ở chỗ này minh tưởng tu luyện, nhất định so với trong ký túc xá hiệu quả tốt hơn nhiều. Điểm này, tại Ngạo Lai Thành hắn đã đã nghiệm chứng qua. Mà tiểu hoa viên kia sơ với vô biên vô hạn công viên Đông Hải, quả thực là kém quá xa.
Tạ Giải hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới nơi này, dễ dàng hướng dẫn đến chỗ sâu trong công viên.
Một con đường dài hẹp đá vụn đường mòn kéo dài, lại càng xâm nhập, trong công viên cây cối càng cao lớn. Công viên Đông Hải có lịch sử gần ngàn năm, thời điểm vừa có Đông Hải Thành, công viên cũng đã tồn tại. Bởi vậy, ở chỗ này có thể chứng kiến rất nhiều loại cây quý hiếm.
Càng xâm nhập, Đường Vũ Lân cảm thụ cũng càng tốt, trở về thiên nhiên cảm giác, thậm chí để lại cho trong cơ thể hắn Hồn Lực có chút cảm giác kích động.
Thật là một chỗ tốt! Về sau nhất định còn phải đến tiếp.
Đường Vũ Lân nghĩ như thế.
Đến chỗ sâu trong công viên,có tất ít người có thể chứng kiến, Tạ Giải dừng bước lại tại một mảnh đất trống trong rừng cây.
- Tại đây đi.
Hắn quay người nhìn về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cũng đồng thời dừng bước lại, ánh mắt cẩn thận nhìn hắn.
- Ta sẽ cho ngươi công bằng đấy. Ta là Đánh Nhanh Hệ Chiến Hồn Sư, ta lui ra phía sau năm mươi mét, ta nói bắt đầu, ngươi liền có thể chuẩn bị.
Nói qua, Tạ Giải đã đi đến xa xa. Trong nội tâm cao ngạo, không để cho Đường Vũ Lân chiêm smột tia ky vọng.
Đường Vũ Lân không lên tiếng, trong đầu quanh quẩn ngày hôm qua cùng Tạ Giải trận chiến lấy tình cảnh. Hắn hoàn toàn hiểu rõ, thời điểm Tạ Giải phóng thích Vũ Hồn, Hồn Hoàn hắn là màu vàng đấy. Mặc dù không có chứng kiến Hồn Linh hắn, nhưng màu vàng vậy cũng chính là trăm năm!
Trăm năm Hồn Hoàn dĩ nhiên là có trăm năm Hồn Hoàn kỹ, uy lực không biết mạnh bao nhiêu.
- Chuẩn bị xong chưa?
Tạ Giải thanh âm từ đằng xa truyền đến.
Đường Vũ Lân thở sâu, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú đứng lên:
- Bắt đầu đi.
Tạ Giải hừ lạnh một tiếng:
- Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là chênh lệch. Ngày hôm qua bị sỉ nhục, ta nhất định sẽ đòi lại. Bắt đầu!
Vừa mới nói xong, hắn đã như là mũi tên hướng về phía Đường Vũ Lân lao đến.
Khởi xướng chạy, cả người hắn thân hình phục xuống vô cùng thấp, làm cho người ta có một loại cảm giác dường như kề sát đất đi về phía trước. Dưới chân màu vàng hào quang lập loè, Đường Vũ Lân ngày hôm qua đã chứng kiến trăm năm Hồn Hoàn màu vàng đã xuất hiện ở dưới chân hắn. Trong tay phải, một thanh dài ước chừng một xích hai tấc óng ánh màu vàng Chủy thủ. Công theo tốc độ hắn nhanh như vũ bão, cái kia óng ánh màu vàng Chủy thủ bên trên phóng xuất ra âm thanh Long ngâm rất nhỏ.
Đường Vũ Lân trước tiên phóng xuất ra Lam Ngân Thảo của chính mình. Nhỏ nhắn xinh xắn Thảo Xà kim quang xuất hiện ở trên cánh tay hắn, quấn lên cổ tay. Từng đám cây nhỏ đằng hình dáng Lam Ngân Thảo ùn ùn mà ra.
Kinh nghiệm Đường Vũ Lân thực chiến rất kém cỏi, nhưng Lam Ngân Thảo lại có thể bao trùm phạm vi rất lớn. Từng đám cây Lam Ngân Thảo nhanh chóng nở rộ ra, tận dụng khả năng bao trùm càng lớn diện tích, hướng về Tạ Giải nhanh chóng bao phủ.
Còn vẫn muốn dùng biện pháp chống lại? Tạ Giải trên mặt hiện lên một chút khinh thường, thân thể của hắn đột nhiên gia tốc.
Vốn chỉ là thẳng tắp vọt tới trước nhanh chóng, thân thể của hắn dường như tại thời khắc này trở nên hư ảo, trong lúc nhất thời, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy không kịp nhìn, căn bản không thấy rõ người hắn ở đâu.
Tạ Giải thân hình kỳ dị chọc từng đám cây Lam Ngân Thảo trong khe hở xen kẽ mà qua, khoảng cách cách Đường Vũ Lân càng ngày càng gần.
Không tốt!
Nếu như quấn quanh không thể triển khai tác dụng, như vậy, Lam Ngân Thảo biến dị cứng cỏi hiệu quả khác nào không có đất dụng võ. Đường Vũ Lân nhanh chóng thu hẹp Lam Ngân Thảo, khiến nhỏ đằng hướng về trước người chính mình tập trung. Càng dày đặc, hiệu quả phòng ngự tự nhiên cũng liền càng tốt. Đây là do hắn tối hôm qua minh tưởng đã nghĩ thông suốt đấy.
Lúc này, Tạ Giải đã đi tới trước người hắn tầm mười mét.
Tốc độ của hắn như trước rất nhanh, nhưng lần này nhanh đến nhất là cánh tay.
Trong tay Quang Long Chủy đột nhiên hóa thành một bom nổ tung quang cầu, từng đạo màu vàng ánh sáng hướng ra phía ngoài chém, mỗi một lần đều chuẩn xác đánh trúng Lam Ngân Thảo bên trên.
Cho tới giờ khắc này, Đường Vũ Lân mới hiểu được, mình và Tạ Giải cuối cùng chênh lệch bao nhiêu, mỗi một cây Lam Ngân Thảo đều bị Quang Long Chủy bên trên phóng thích quang ảnh chém ra, tuy rằng không thể chặt đứt, nhưng đẩy ra rất dễ dàng. Hơn nữa, Quang Long Chủy sắc bén đối với Lam Ngân Thảo trảm kích, cũng làm bản thân Hồn Lực hắn nhanh chóng hạ thấp. Mỗi lần hít thở Hồn Lực hắn cũng đã giảm xuống mười phần trăm.
Nếu như Tạ Giải biết đặc tính Vũ Hồn hắn, căn bản không cần cường công, chỉ cần dùng loại phương thức này, rất nhanh có thể hao hết sạch Hồn Lực hắn rồi.
Lam Ngân Thảo đẩy ra, Đường Vũ Lân trước người đã là không môn đại lộ, Tạ Giải cơ hồ là lập tức liền đã đến trước mặt hắn.
Lam Ngân Thảo đã không thể dùng, Đường Vũ Lân nắm chặt hai tay, đồng thời hướng về Tạ Giải chính diện oanh tới, cùng lúc đó, hắn khống chế được chính mình Lam Ngân Thảo nhanh chóng lui về, hy vọng chính mình ngăn cản thế tấn công của đối phương, có thể hoàn thành quấn quanh. Đây là cơ hội chiến thắng duy nhất.
Từ những gì bên trên mà nói, Lam Ngân Thảo hẳn là thuộc về Khống Chế Hệ, mà Khống Chế Hệ là rất khắc chế Đánh Nhanh Hệ mới đúng.
Nhưng mà, hắn cùng Tạ Giải, vô luận là kỹ xảo hay là kinh nghiệm, chênh lệch đều thật sự là quá lớn.
Thân thể thoáng lệch lạc, Tạ Giải liền tránh được Đường Vũ Lân kia đôi mang theo rất nhỏ khí bạo âm thanh nắm đấm, người của hắn lệch về bên cạnh bay lên, nhanh như chớp mắt đã đến bên cạnh Đường Vũ Lân. Mà lúc này đây Đường Vũ Lân, đã không có bất kỳ năng lực chống cự nào.
Nếu như đây là chiến trường, Tạ Giải muốn giết hắn mà nói, một đao có thể cắt cổ hắn.
Bất quá, vào lúc đó, Tạ Giải cũng là thoáng sửng sốt một chút. Hắn thầm nghĩ đánh bại Đường Vũ Lân, ngược lại là không nghĩ tới muốn thật sự xem hắn thế nào.
Đâm ra Quang Long Chủy, lưỡi đao biến thành chuôi đao, mục tiêu chính là hai gò má Đường Vũ Lân.
Thời điểm nguy kịch, đột nhiên, Đường Vũ Lân vừa nghiêng đầu, mãnh liệt một cúi đầu.
Tạ Giải phản ứng nhanh vô cùng. Cái gì là Đánh Nhanh Hệ Chiến Hồn Sư? Đánh Nhanh Hệ cảnh giới cao nhất chính là, vĩnh viễn không cùng địch nhân cứng rắn va chạm, một khi đánh trúng đối thủ, để đối thủ mất đi năng lực phản kháng.
Tạ Giải tuy rằng cao ngạo, nhưng hắn đối với Đường Vũ Lân phán đoán cũng vô cùng chuẩn xác, hắn khẳng định biết, Đường Vũ Lân sức lực vượt qua xa mình có thể chống lại đấy.
Cổ tay linh hoạt run lên, lật cổ tay, Quang Long Chủy đâm xuống dưới, trực tiếp đâm vào trên bờ vai Đường Vũ Lân
Đông Hải công viên là do dân chúng mở ra miễn phí, lúc này còn sớm, nhưng đã có không ít dân chúng ở chỗ này luyện công buổi sáng.
Đi vào công viên, thực vật mùi thơm ngát hòa lẫn hương hoa đập vào mặt, thấm vào ruột gan. Đường Vũ Lân lập tức cảm giác được buông lỏng rất nhiều. Lam Ngân Thảo của hắn chính là Vũ Hồn thực vật, hơn nữa, ở chỗ này, khắp nơi đều là Lam Ngân Thảo. Hoàn cảnh này đối với hắn là thích nhất.
Hắn mơ hồ có cảm giác, nếu như mình có thể ở chỗ này minh tưởng tu luyện, nhất định so với trong ký túc xá hiệu quả tốt hơn nhiều. Điểm này, tại Ngạo Lai Thành hắn đã đã nghiệm chứng qua. Mà tiểu hoa viên kia sơ với vô biên vô hạn công viên Đông Hải, quả thực là kém quá xa.
Tạ Giải hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới nơi này, dễ dàng hướng dẫn đến chỗ sâu trong công viên.
Một con đường dài hẹp đá vụn đường mòn kéo dài, lại càng xâm nhập, trong công viên cây cối càng cao lớn. Công viên Đông Hải có lịch sử gần ngàn năm, thời điểm vừa có Đông Hải Thành, công viên cũng đã tồn tại. Bởi vậy, ở chỗ này có thể chứng kiến rất nhiều loại cây quý hiếm.
Càng xâm nhập, Đường Vũ Lân cảm thụ cũng càng tốt, trở về thiên nhiên cảm giác, thậm chí để lại cho trong cơ thể hắn Hồn Lực có chút cảm giác kích động.
Thật là một chỗ tốt! Về sau nhất định còn phải đến tiếp.
Đường Vũ Lân nghĩ như thế.
Đến chỗ sâu trong công viên,có tất ít người có thể chứng kiến, Tạ Giải dừng bước lại tại một mảnh đất trống trong rừng cây.
- Tại đây đi.
Hắn quay người nhìn về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cũng đồng thời dừng bước lại, ánh mắt cẩn thận nhìn hắn.
- Ta sẽ cho ngươi công bằng đấy. Ta là Đánh Nhanh Hệ Chiến Hồn Sư, ta lui ra phía sau năm mươi mét, ta nói bắt đầu, ngươi liền có thể chuẩn bị.
Nói qua, Tạ Giải đã đi đến xa xa. Trong nội tâm cao ngạo, không để cho Đường Vũ Lân chiêm smột tia ky vọng.
Đường Vũ Lân không lên tiếng, trong đầu quanh quẩn ngày hôm qua cùng Tạ Giải trận chiến lấy tình cảnh. Hắn hoàn toàn hiểu rõ, thời điểm Tạ Giải phóng thích Vũ Hồn, Hồn Hoàn hắn là màu vàng đấy. Mặc dù không có chứng kiến Hồn Linh hắn, nhưng màu vàng vậy cũng chính là trăm năm!
Trăm năm Hồn Hoàn dĩ nhiên là có trăm năm Hồn Hoàn kỹ, uy lực không biết mạnh bao nhiêu.
- Chuẩn bị xong chưa?
Tạ Giải thanh âm từ đằng xa truyền đến.
Đường Vũ Lân thở sâu, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú đứng lên:
- Bắt đầu đi.
Tạ Giải hừ lạnh một tiếng:
- Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là chênh lệch. Ngày hôm qua bị sỉ nhục, ta nhất định sẽ đòi lại. Bắt đầu!
Vừa mới nói xong, hắn đã như là mũi tên hướng về phía Đường Vũ Lân lao đến.
Khởi xướng chạy, cả người hắn thân hình phục xuống vô cùng thấp, làm cho người ta có một loại cảm giác dường như kề sát đất đi về phía trước. Dưới chân màu vàng hào quang lập loè, Đường Vũ Lân ngày hôm qua đã chứng kiến trăm năm Hồn Hoàn màu vàng đã xuất hiện ở dưới chân hắn. Trong tay phải, một thanh dài ước chừng một xích hai tấc óng ánh màu vàng Chủy thủ. Công theo tốc độ hắn nhanh như vũ bão, cái kia óng ánh màu vàng Chủy thủ bên trên phóng xuất ra âm thanh Long ngâm rất nhỏ.
Đường Vũ Lân trước tiên phóng xuất ra Lam Ngân Thảo của chính mình. Nhỏ nhắn xinh xắn Thảo Xà kim quang xuất hiện ở trên cánh tay hắn, quấn lên cổ tay. Từng đám cây nhỏ đằng hình dáng Lam Ngân Thảo ùn ùn mà ra.
Kinh nghiệm Đường Vũ Lân thực chiến rất kém cỏi, nhưng Lam Ngân Thảo lại có thể bao trùm phạm vi rất lớn. Từng đám cây Lam Ngân Thảo nhanh chóng nở rộ ra, tận dụng khả năng bao trùm càng lớn diện tích, hướng về Tạ Giải nhanh chóng bao phủ.
Còn vẫn muốn dùng biện pháp chống lại? Tạ Giải trên mặt hiện lên một chút khinh thường, thân thể của hắn đột nhiên gia tốc.
Vốn chỉ là thẳng tắp vọt tới trước nhanh chóng, thân thể của hắn dường như tại thời khắc này trở nên hư ảo, trong lúc nhất thời, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy không kịp nhìn, căn bản không thấy rõ người hắn ở đâu.
Tạ Giải thân hình kỳ dị chọc từng đám cây Lam Ngân Thảo trong khe hở xen kẽ mà qua, khoảng cách cách Đường Vũ Lân càng ngày càng gần.
Không tốt!
Nếu như quấn quanh không thể triển khai tác dụng, như vậy, Lam Ngân Thảo biến dị cứng cỏi hiệu quả khác nào không có đất dụng võ. Đường Vũ Lân nhanh chóng thu hẹp Lam Ngân Thảo, khiến nhỏ đằng hướng về trước người chính mình tập trung. Càng dày đặc, hiệu quả phòng ngự tự nhiên cũng liền càng tốt. Đây là do hắn tối hôm qua minh tưởng đã nghĩ thông suốt đấy.
Lúc này, Tạ Giải đã đi tới trước người hắn tầm mười mét.
Tốc độ của hắn như trước rất nhanh, nhưng lần này nhanh đến nhất là cánh tay.
Trong tay Quang Long Chủy đột nhiên hóa thành một bom nổ tung quang cầu, từng đạo màu vàng ánh sáng hướng ra phía ngoài chém, mỗi một lần đều chuẩn xác đánh trúng Lam Ngân Thảo bên trên.
Cho tới giờ khắc này, Đường Vũ Lân mới hiểu được, mình và Tạ Giải cuối cùng chênh lệch bao nhiêu, mỗi một cây Lam Ngân Thảo đều bị Quang Long Chủy bên trên phóng thích quang ảnh chém ra, tuy rằng không thể chặt đứt, nhưng đẩy ra rất dễ dàng. Hơn nữa, Quang Long Chủy sắc bén đối với Lam Ngân Thảo trảm kích, cũng làm bản thân Hồn Lực hắn nhanh chóng hạ thấp. Mỗi lần hít thở Hồn Lực hắn cũng đã giảm xuống mười phần trăm.
Nếu như Tạ Giải biết đặc tính Vũ Hồn hắn, căn bản không cần cường công, chỉ cần dùng loại phương thức này, rất nhanh có thể hao hết sạch Hồn Lực hắn rồi.
Lam Ngân Thảo đẩy ra, Đường Vũ Lân trước người đã là không môn đại lộ, Tạ Giải cơ hồ là lập tức liền đã đến trước mặt hắn.
Lam Ngân Thảo đã không thể dùng, Đường Vũ Lân nắm chặt hai tay, đồng thời hướng về Tạ Giải chính diện oanh tới, cùng lúc đó, hắn khống chế được chính mình Lam Ngân Thảo nhanh chóng lui về, hy vọng chính mình ngăn cản thế tấn công của đối phương, có thể hoàn thành quấn quanh. Đây là cơ hội chiến thắng duy nhất.
Từ những gì bên trên mà nói, Lam Ngân Thảo hẳn là thuộc về Khống Chế Hệ, mà Khống Chế Hệ là rất khắc chế Đánh Nhanh Hệ mới đúng.
Nhưng mà, hắn cùng Tạ Giải, vô luận là kỹ xảo hay là kinh nghiệm, chênh lệch đều thật sự là quá lớn.
Thân thể thoáng lệch lạc, Tạ Giải liền tránh được Đường Vũ Lân kia đôi mang theo rất nhỏ khí bạo âm thanh nắm đấm, người của hắn lệch về bên cạnh bay lên, nhanh như chớp mắt đã đến bên cạnh Đường Vũ Lân. Mà lúc này đây Đường Vũ Lân, đã không có bất kỳ năng lực chống cự nào.
Nếu như đây là chiến trường, Tạ Giải muốn giết hắn mà nói, một đao có thể cắt cổ hắn.
Bất quá, vào lúc đó, Tạ Giải cũng là thoáng sửng sốt một chút. Hắn thầm nghĩ đánh bại Đường Vũ Lân, ngược lại là không nghĩ tới muốn thật sự xem hắn thế nào.
Đâm ra Quang Long Chủy, lưỡi đao biến thành chuôi đao, mục tiêu chính là hai gò má Đường Vũ Lân.
Thời điểm nguy kịch, đột nhiên, Đường Vũ Lân vừa nghiêng đầu, mãnh liệt một cúi đầu.
Tạ Giải phản ứng nhanh vô cùng. Cái gì là Đánh Nhanh Hệ Chiến Hồn Sư? Đánh Nhanh Hệ cảnh giới cao nhất chính là, vĩnh viễn không cùng địch nhân cứng rắn va chạm, một khi đánh trúng đối thủ, để đối thủ mất đi năng lực phản kháng.
Tạ Giải tuy rằng cao ngạo, nhưng hắn đối với Đường Vũ Lân phán đoán cũng vô cùng chuẩn xác, hắn khẳng định biết, Đường Vũ Lân sức lực vượt qua xa mình có thể chống lại đấy.
Cổ tay linh hoạt run lên, lật cổ tay, Quang Long Chủy đâm xuống dưới, trực tiếp đâm vào trên bờ vai Đường Vũ Lân
/610
|