Được rồi, ngày hôm nay nhiêu đây thôi. Ngươi sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, ngày mai vẫn hẹn vào lúc nay quay trở lại. Ta muốn nhìn thấy ngươi có tiến bộ. Lương Hiểu Vũ vỗ vỗ bả vai Tạ Giải, thân hình lóe lên, liền biến mất không thấy hình bóng.
Tốc độ thật nhanh!
Tạ Giải âm thầm than thở trong lòng, hắn kỳ thực cũng thấy rất kỳ quái. Lương ca vì sao lại tìm tới chính mình, hơn nữa còn truyền thụ cho mình kỹ xảo của Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư. Chính mình trước đây dường như cũng không hề quen biết một người nào như vậy! Hơn nữa nhìn tới nhìn lui, hắn ta cũng không giống như là một vị lão sư của học viện, nhưng lại có thể ra vào như thường ở trong học viện.
Hắn cũng có hỏi qua Lương Hiểu Vũ, nhưng Lương Hiểu Vũ chỉ mỉm cười không nói. Ngược lại đối với hắn mà nói là chuyện tốt, Tạ Giải cũng không hỏi.
Lê thân thể uể oải, trở lại khu túc xá.
Hắn liếc mắt nhìn sang phòng của Nguyên Ân Dạ Huy một cái. Cửa phòng đóng chặt, Nguyên Ân Dạ Huy hẳn là đang ở bên trong.
Tạ Giải ngó dáo dác nhìn qua, rèm cửa sổ kéo sát lại, căn bản là không thể nhìn thấy được gì.
Vừa nghĩ lại cảnh ngày hôm qua mình bị ném đi, trong lòng hắn có chút run bắn. Nhất định phải nỗ lực tu luyện gấp đôi! Mình thích một tiểu cô nương như vậy, nếu như thực lực không tốt, sau này làm sao có thể có chút cơ hội nào!
Nghĩ tới đây, sự uể oải trên người Tạ Giải tựa hồ cũng tan biến đi mấy phần.
Chạy đến vòi nước múc nước rửa mắt, hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng vang. Tạ Giải cấp tốc xoay người nhìn lại. Quả nhiên, cửa phòng Nguyên Ân Dạ Huy mở ra, nàng từ bên trong đi ra.
Nàng đã khôi phục lại nam trang. Không thèm nhìn Tạ Giải một cái, liền hướng ra bên ngoài thẳng bước.
Tạ Giải khẽ động trong lòng, vội vàng đi theo, Nguyên Ân, nàng đi đâu vậy?
Nguyên Ân Dạ Huy không lên tiếng, tiếp tục đi.
Có phải là đi ăn cơm không? Vậy ta đi cùng nàng, được chứ? Ta cũng đói bụng. Tạ Giải hùng hục theo ở phía sau.
Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Tạ Giải bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngó lên trời, huýt sáo trong miệng, tựa hồ cái gì cũng không thấy vậy.
Vô lại! Nguyên Ân Dạ Huy hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tạ Giải lập tức đuổi theo, lần này hắn không nói lời nào, chỉ đi theo phía sau của Nguyên Ân Dạ Huy, duy trì khoảng cách nửa bước chân cùng với nàng.
Nguyên Ân Dạ Huy rời khỏi học viện, bước nhanh chân. Nàng đơn giản không thèm để ý tới Tạ Giải, nhưng ai ngờ đâu cái tên này lại bám dính như kẹo cao su, trước sau cứ quấn lấy nàng.
Ngươi xong chưa? Nguyên Ân Dạ Huy dừng bước lại, xoay người quát mắng.
Tạ Giải nhìn chung quanh một chút, lại nhìn dưới chân mình một chút, cười hì hì nói: Con đường này không phải là do nàng làm đấy chứ? Nàng có thể đi, ta tại sao lại không thể đi?
Vô liêm sỉ! Ở trên đường cái, người đến người đi, Nguyên Ân cũng không tiện động thủ với hắn.
Tạ Giải cười nói: Làm sao nàng lại biết biệt danh của ta vậy? Lần này gọi đúng rồi!
Ngươi... Nguyên Ân Dạ Huy thật muốn đem hắn ta ném đi, nhưng lần này Tạ Giải tựa hồ là đã sớm có chuẩn bị, bỗng dưng lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với nàng một chút. Về phương diện đột nhiên bạo phát tốc độ, Mẫn Công Hệ dù sao vẫn chiếm chút thượng phong.
Nguyên Ân Dạ Huy quyết định không thèm để ý tới hắn, sau khi cơm nước xong đằng nào mình cũng quay trở về, hắn đồng ý đi cùng, vậy cứ để hắn đi theo là được rồi.
Hai người cứ như thế một trước một sau, đi vào một quán ăn vặt ven đường gần Sử Lai Khắc học viện.
Quán ăn hôm nay có vẻ hơi quạnh quẽ, rõ ràng là bởi vì học viện đang trong kỳ nghỉ, ngày bình thường, số lượng học viên ra ngoài ăn ngon rõ ràng cũng không hề ít.
Quán ăn vặt này bán đủ các loại đồ ăn giá rẻ. Mỗi vài bước đi, sẽ có một hương thơm không giống nhau truyền đến.
Tạ Giải quả thật là có chút đói bụng, nghe thấy mùi thơm của đồ ăn, trong lúc nhất thời cái bụng đói vang tiếng tiếng sôi ùng ục.
Nguyên Ân Dạ Huy nhìn bốn phía, sau đó đi tới trước một quầy hàng dừng bước lại, Ta muốn hai con mực, và hai phần tàu hủ ky.
Ta cũng muốn hai con mực, hai phần tàu hủ ky. Lát nữa ta sẽ thanh toán cho cả hai người. Tạ Giải từ phía sau nàng nhô đầu ra, nói với ông chủ tiệm.
Ta không cần ngươi trả giúp! Nguyên Ân Dạ Huy lạnh lùng nói.
Tạ Giải cười nói: Đều là bạn học với nhau, đừng tính toán chi li như vậy mà.
Ngươi là lớp năm nhất, ta thuộc lớp năm hai, ai là bạn học của ngươi chứ! Nguyên Ân Dạ Huy hừ lạnh một tiếng.
Vậy chúng ta cũng đều cùng chung một học viện đó nha! Học tỷ, nếu không thì nàng có thể mời? Ta cũng không phản đối. Tạ Giải cười nói.
Nguyên Ân Dạ Huy sầm mặt lại, hung tợn nhìn hắn, Ngươi gọi ta là cái gì?
Tạ Giải lúc này mới phản ứng lại, Học trưởng!
Nguyên Ân Dạ Huy quay đầu lại, không thèm để ý tới hắn.
Thơm quá! Ca ca, chúng ta ăn mực nướng có được hay không? Đang lúc này, một âm thanh êm tai dễ nghe truyền đến. Tiếp đó, một âm thanh khác khiến cho Tạ Giải cảm thấy cực kỳ quen thuộc vang lên.
Ông chủ, cho 50 con mực.
Tạ Giải đột nhiên quay người lại, vừa vặn mặt đối mặt với Đường Vũ Lân.
Sau đó hắn liền nhìn thấy, Đường Vũ Lân đang nắm tay một thiếu nữ có lẽ cũng gần gần bằng tuổi với họ.
Nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ kia, Tạ Giải chỉ cảm thấy mình bị rung động một thoáng. Quá đẹp! Cô bé này nhìn quả thật là cứ như là tiên nữ hạ phàm vậy.
Nguyên Ân Dạ Huy, Hứa Tiểu Ngôn, Diệp Tinh Lan đều là mỹ nữ, Cổ Nguyệt cũng có thể nói là có khí chất của mỹ nữ. Nhưng mà, trước mặt thiếu nữ này, tất cả đều ảm đạm phai mờ.
Vẻ đẹp của người con gái tóc bạc này, là loại sắc nước nghiêng thành, tinh tế mỹ lệ, tuyệt không nhiễm bụi trần, càng không phải là vẻ đẹp lành lạnh không có tình người kia. Nàng đẹp tự nhiên, cứ như là con cưng của trời đất.
Ồ, Tạ Giải, ngươi làm sao lại ở chỗ này? Nguyên Ân, ngươi cũng ở đây sao!! Đường Vũ Lân đương nhiên cũng nhận ra bọn họ.
Nguyên Ân Dạ Huy xoay người lại, khi nàng nhìn thấy Đường Vũ Lân đang nắm tay Na, cũng sửng sốt một chút. Cái tên này, thật đúng là trai thẳng mà! Chỉ là, không phải là quan hệ giữa hắn và Cổ Nguyệt rất tốt sao?
Na nhìn Đường Vũ Lân, lại hiếu kỳ nhìn hai người trước mặt.
Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, vị này chính là…? Tạ Giải lúc này mới phản ứng lại, nghi hoặc nhìn về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vội vàng giới thiệu: Đây là Na, muội muội ta. Chúng ta thất lạc nhiều năm, không ngờ lại có thể gặp lại ở trên Hải Thần Đảo. Na, đây là Tạ Giải và Nguyên Ân, Tạ Giải. Chữ “Giải” của cậu ta có nghĩa là tình-cờ-gặp-gỡ.
Xin chào. Na tự nhiên cởi mở gật đầu chào hai người.
Vào lúc này Tạ Giải mới nhận ra mình đã có chút nghĩ quá lố, trong mắt đầy thâm ý nhìn Đường Vũ Lân, nói: Em gái ruột? A, ta nghĩ ra rồi. Thời điểm ban đầu ngươi vừa tới Đông Hải học viện, đã từng bởi vì chiếc chăn bị người ta giẫm lên, mà ra tay đánh nhau. Lúc đó ngươi thật giống như đã nói trên chiếc chăn có hoa văn gì đó mà muội muội thêu cho ngươi. Chính là nàng sao?
Đường Vũ Lân cười gật đầu, Đúng đấy! Chính là nàng.
Tạ Giải nhìn tuyệt mỹ kiều nhan của Na, vội vàng hướng về nàng đưa tay ra, Xin chào. Ta là bằng hữu của Vũ Lân, Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Tôn Tạ Giải.
Na hì hì nở nụ cười, nhưng lại trốn đến phía sau Đường Vũ Lân, cũng không đưa tay ra bắt tay với hắn.
Tạ Giải bị mất mặt, nhưng cũng không để bụng, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân trước sau có chút quái lạ.
Nguyên Ân Dạ Huy cũng hướng về Na gật gật đầu, xem như là chào hỏi.
Mấy món các người mới gọi, số lượng hơi nhiều, phải chờ một chút mới được. Ông chủ tiệm nói.
Vâng!
Phía sau quầy ăn có vài cái bàn được bày bán vỉa hè, nhưng bởi vì mùi vị rất ngon, chuyện làm ăn vẫn tương đối không tệ. Lúc này cũng chỉ có một cái bàn trống.
Bốn người Đường Vũ Lân đi tới bên bàn ngồi xuống, ngửi mùi mực nướng, có mấy phần thưởng thức.
Đường Vũ Lân tự nhiên là ngồi cùng một bên với Na, Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải ngồi ở đối diện. Bởi vì diện tích quầy hàng không hề lớn, Nguyên Ân Dạ Huy không thể phản đối, cũng chỉ có thể ngồi sát bên Tạ Giải.
Lão đại, ngươi tối ngày hôm qua làm sao lại không trở về? Tạ Giải hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân nhìn hắn, lại nhìn một chút Nguyên Ân Dạ Huy, mỉm cười nói: Ta mấy ngày nay đều sẽ ở lại Hải Thần Đảo tu luyện. Sẽ không về lại ký túc xá, dù sao cũng có các ngươi ở lại coi đồ rồi. Nguyên Ân, Hữu Linh Kim Loại ta đã đáp ứng ngươi, chờ sau khi trở về ta liền sẽ đoán tạo cho ngươi ngay.
Được. Nguyên Ân Dạ Huy đáp ứng một tiếng.
Rất nhanh, mực nướng được bưng lên. 54 con mực, còn có 4 phần tàu hủ ky, quả thực là một bữa ăn thịnh soạn.
Đối với Đường Vũ Lân mà nói, chút đồ ăn ấy đương nhiên không tính là cái gì. Hắn cầm 2 con mực trước tiên đưa cho Na, sau đó chính mình liền bắt đầu gặm lấy gặm để.
Na vừa ăn, vừa cười híp mắt nhìn Đường Vũ Lân, Ca ca, lượng cơm ăn của anh vẫn kinh người như vậy!
Đường Vũ Lân cười hì hì, Cái này e rằng một thoáng khó mà thay đổi được. Em cũng ăn nhiều một chút, anh nhớ là em ăn cũng rất khỏe mà!
Vâng! Na đáp lại một tiếng, hai con mực đã được cho vào bụng. Đưa tay, lại cầm lấy hai con mực khác.
Ông chủ, lại cho thêm 50 con mực nướng, 50 xiên thịt gà, 50 xiên thịt dê, còn có... Đã rất lâu rồi không cùng Na ăn chung, lượng thức ăn Đường Vũ Lân ăn được vốn đã kinh người, lúc này vì tâm tình rất tốt, lại càng tăng lên mấy phần. Lại gọi một lượng lớn thức ăn.
Lượng cơm ăn của Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải đều khá là bình thường, hai người rất nhanh đã ăn no. Sau đó liền nhìn Đường Vũ Lân và Na ăn như vũ bão.
Tốc độ thật nhanh!
Tạ Giải âm thầm than thở trong lòng, hắn kỳ thực cũng thấy rất kỳ quái. Lương ca vì sao lại tìm tới chính mình, hơn nữa còn truyền thụ cho mình kỹ xảo của Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư. Chính mình trước đây dường như cũng không hề quen biết một người nào như vậy! Hơn nữa nhìn tới nhìn lui, hắn ta cũng không giống như là một vị lão sư của học viện, nhưng lại có thể ra vào như thường ở trong học viện.
Hắn cũng có hỏi qua Lương Hiểu Vũ, nhưng Lương Hiểu Vũ chỉ mỉm cười không nói. Ngược lại đối với hắn mà nói là chuyện tốt, Tạ Giải cũng không hỏi.
Lê thân thể uể oải, trở lại khu túc xá.
Hắn liếc mắt nhìn sang phòng của Nguyên Ân Dạ Huy một cái. Cửa phòng đóng chặt, Nguyên Ân Dạ Huy hẳn là đang ở bên trong.
Tạ Giải ngó dáo dác nhìn qua, rèm cửa sổ kéo sát lại, căn bản là không thể nhìn thấy được gì.
Vừa nghĩ lại cảnh ngày hôm qua mình bị ném đi, trong lòng hắn có chút run bắn. Nhất định phải nỗ lực tu luyện gấp đôi! Mình thích một tiểu cô nương như vậy, nếu như thực lực không tốt, sau này làm sao có thể có chút cơ hội nào!
Nghĩ tới đây, sự uể oải trên người Tạ Giải tựa hồ cũng tan biến đi mấy phần.
Chạy đến vòi nước múc nước rửa mắt, hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng vang. Tạ Giải cấp tốc xoay người nhìn lại. Quả nhiên, cửa phòng Nguyên Ân Dạ Huy mở ra, nàng từ bên trong đi ra.
Nàng đã khôi phục lại nam trang. Không thèm nhìn Tạ Giải một cái, liền hướng ra bên ngoài thẳng bước.
Tạ Giải khẽ động trong lòng, vội vàng đi theo, Nguyên Ân, nàng đi đâu vậy?
Nguyên Ân Dạ Huy không lên tiếng, tiếp tục đi.
Có phải là đi ăn cơm không? Vậy ta đi cùng nàng, được chứ? Ta cũng đói bụng. Tạ Giải hùng hục theo ở phía sau.
Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn.
Tạ Giải bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngó lên trời, huýt sáo trong miệng, tựa hồ cái gì cũng không thấy vậy.
Vô lại! Nguyên Ân Dạ Huy hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tạ Giải lập tức đuổi theo, lần này hắn không nói lời nào, chỉ đi theo phía sau của Nguyên Ân Dạ Huy, duy trì khoảng cách nửa bước chân cùng với nàng.
Nguyên Ân Dạ Huy rời khỏi học viện, bước nhanh chân. Nàng đơn giản không thèm để ý tới Tạ Giải, nhưng ai ngờ đâu cái tên này lại bám dính như kẹo cao su, trước sau cứ quấn lấy nàng.
Ngươi xong chưa? Nguyên Ân Dạ Huy dừng bước lại, xoay người quát mắng.
Tạ Giải nhìn chung quanh một chút, lại nhìn dưới chân mình một chút, cười hì hì nói: Con đường này không phải là do nàng làm đấy chứ? Nàng có thể đi, ta tại sao lại không thể đi?
Vô liêm sỉ! Ở trên đường cái, người đến người đi, Nguyên Ân cũng không tiện động thủ với hắn.
Tạ Giải cười nói: Làm sao nàng lại biết biệt danh của ta vậy? Lần này gọi đúng rồi!
Ngươi... Nguyên Ân Dạ Huy thật muốn đem hắn ta ném đi, nhưng lần này Tạ Giải tựa hồ là đã sớm có chuẩn bị, bỗng dưng lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với nàng một chút. Về phương diện đột nhiên bạo phát tốc độ, Mẫn Công Hệ dù sao vẫn chiếm chút thượng phong.
Nguyên Ân Dạ Huy quyết định không thèm để ý tới hắn, sau khi cơm nước xong đằng nào mình cũng quay trở về, hắn đồng ý đi cùng, vậy cứ để hắn đi theo là được rồi.
Hai người cứ như thế một trước một sau, đi vào một quán ăn vặt ven đường gần Sử Lai Khắc học viện.
Quán ăn hôm nay có vẻ hơi quạnh quẽ, rõ ràng là bởi vì học viện đang trong kỳ nghỉ, ngày bình thường, số lượng học viên ra ngoài ăn ngon rõ ràng cũng không hề ít.
Quán ăn vặt này bán đủ các loại đồ ăn giá rẻ. Mỗi vài bước đi, sẽ có một hương thơm không giống nhau truyền đến.
Tạ Giải quả thật là có chút đói bụng, nghe thấy mùi thơm của đồ ăn, trong lúc nhất thời cái bụng đói vang tiếng tiếng sôi ùng ục.
Nguyên Ân Dạ Huy nhìn bốn phía, sau đó đi tới trước một quầy hàng dừng bước lại, Ta muốn hai con mực, và hai phần tàu hủ ky.
Ta cũng muốn hai con mực, hai phần tàu hủ ky. Lát nữa ta sẽ thanh toán cho cả hai người. Tạ Giải từ phía sau nàng nhô đầu ra, nói với ông chủ tiệm.
Ta không cần ngươi trả giúp! Nguyên Ân Dạ Huy lạnh lùng nói.
Tạ Giải cười nói: Đều là bạn học với nhau, đừng tính toán chi li như vậy mà.
Ngươi là lớp năm nhất, ta thuộc lớp năm hai, ai là bạn học của ngươi chứ! Nguyên Ân Dạ Huy hừ lạnh một tiếng.
Vậy chúng ta cũng đều cùng chung một học viện đó nha! Học tỷ, nếu không thì nàng có thể mời? Ta cũng không phản đối. Tạ Giải cười nói.
Nguyên Ân Dạ Huy sầm mặt lại, hung tợn nhìn hắn, Ngươi gọi ta là cái gì?
Tạ Giải lúc này mới phản ứng lại, Học trưởng!
Nguyên Ân Dạ Huy quay đầu lại, không thèm để ý tới hắn.
Thơm quá! Ca ca, chúng ta ăn mực nướng có được hay không? Đang lúc này, một âm thanh êm tai dễ nghe truyền đến. Tiếp đó, một âm thanh khác khiến cho Tạ Giải cảm thấy cực kỳ quen thuộc vang lên.
Ông chủ, cho 50 con mực.
Tạ Giải đột nhiên quay người lại, vừa vặn mặt đối mặt với Đường Vũ Lân.
Sau đó hắn liền nhìn thấy, Đường Vũ Lân đang nắm tay một thiếu nữ có lẽ cũng gần gần bằng tuổi với họ.
Nhìn thấy dáng vẻ của thiếu nữ kia, Tạ Giải chỉ cảm thấy mình bị rung động một thoáng. Quá đẹp! Cô bé này nhìn quả thật là cứ như là tiên nữ hạ phàm vậy.
Nguyên Ân Dạ Huy, Hứa Tiểu Ngôn, Diệp Tinh Lan đều là mỹ nữ, Cổ Nguyệt cũng có thể nói là có khí chất của mỹ nữ. Nhưng mà, trước mặt thiếu nữ này, tất cả đều ảm đạm phai mờ.
Vẻ đẹp của người con gái tóc bạc này, là loại sắc nước nghiêng thành, tinh tế mỹ lệ, tuyệt không nhiễm bụi trần, càng không phải là vẻ đẹp lành lạnh không có tình người kia. Nàng đẹp tự nhiên, cứ như là con cưng của trời đất.
Ồ, Tạ Giải, ngươi làm sao lại ở chỗ này? Nguyên Ân, ngươi cũng ở đây sao!! Đường Vũ Lân đương nhiên cũng nhận ra bọn họ.
Nguyên Ân Dạ Huy xoay người lại, khi nàng nhìn thấy Đường Vũ Lân đang nắm tay Na, cũng sửng sốt một chút. Cái tên này, thật đúng là trai thẳng mà! Chỉ là, không phải là quan hệ giữa hắn và Cổ Nguyệt rất tốt sao?
Na nhìn Đường Vũ Lân, lại hiếu kỳ nhìn hai người trước mặt.
Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, vị này chính là…? Tạ Giải lúc này mới phản ứng lại, nghi hoặc nhìn về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vội vàng giới thiệu: Đây là Na, muội muội ta. Chúng ta thất lạc nhiều năm, không ngờ lại có thể gặp lại ở trên Hải Thần Đảo. Na, đây là Tạ Giải và Nguyên Ân, Tạ Giải. Chữ “Giải” của cậu ta có nghĩa là tình-cờ-gặp-gỡ.
Xin chào. Na tự nhiên cởi mở gật đầu chào hai người.
Vào lúc này Tạ Giải mới nhận ra mình đã có chút nghĩ quá lố, trong mắt đầy thâm ý nhìn Đường Vũ Lân, nói: Em gái ruột? A, ta nghĩ ra rồi. Thời điểm ban đầu ngươi vừa tới Đông Hải học viện, đã từng bởi vì chiếc chăn bị người ta giẫm lên, mà ra tay đánh nhau. Lúc đó ngươi thật giống như đã nói trên chiếc chăn có hoa văn gì đó mà muội muội thêu cho ngươi. Chính là nàng sao?
Đường Vũ Lân cười gật đầu, Đúng đấy! Chính là nàng.
Tạ Giải nhìn tuyệt mỹ kiều nhan của Na, vội vàng hướng về nàng đưa tay ra, Xin chào. Ta là bằng hữu của Vũ Lân, Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Tôn Tạ Giải.
Na hì hì nở nụ cười, nhưng lại trốn đến phía sau Đường Vũ Lân, cũng không đưa tay ra bắt tay với hắn.
Tạ Giải bị mất mặt, nhưng cũng không để bụng, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân trước sau có chút quái lạ.
Nguyên Ân Dạ Huy cũng hướng về Na gật gật đầu, xem như là chào hỏi.
Mấy món các người mới gọi, số lượng hơi nhiều, phải chờ một chút mới được. Ông chủ tiệm nói.
Vâng!
Phía sau quầy ăn có vài cái bàn được bày bán vỉa hè, nhưng bởi vì mùi vị rất ngon, chuyện làm ăn vẫn tương đối không tệ. Lúc này cũng chỉ có một cái bàn trống.
Bốn người Đường Vũ Lân đi tới bên bàn ngồi xuống, ngửi mùi mực nướng, có mấy phần thưởng thức.
Đường Vũ Lân tự nhiên là ngồi cùng một bên với Na, Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải ngồi ở đối diện. Bởi vì diện tích quầy hàng không hề lớn, Nguyên Ân Dạ Huy không thể phản đối, cũng chỉ có thể ngồi sát bên Tạ Giải.
Lão đại, ngươi tối ngày hôm qua làm sao lại không trở về? Tạ Giải hướng về Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Lân nhìn hắn, lại nhìn một chút Nguyên Ân Dạ Huy, mỉm cười nói: Ta mấy ngày nay đều sẽ ở lại Hải Thần Đảo tu luyện. Sẽ không về lại ký túc xá, dù sao cũng có các ngươi ở lại coi đồ rồi. Nguyên Ân, Hữu Linh Kim Loại ta đã đáp ứng ngươi, chờ sau khi trở về ta liền sẽ đoán tạo cho ngươi ngay.
Được. Nguyên Ân Dạ Huy đáp ứng một tiếng.
Rất nhanh, mực nướng được bưng lên. 54 con mực, còn có 4 phần tàu hủ ky, quả thực là một bữa ăn thịnh soạn.
Đối với Đường Vũ Lân mà nói, chút đồ ăn ấy đương nhiên không tính là cái gì. Hắn cầm 2 con mực trước tiên đưa cho Na, sau đó chính mình liền bắt đầu gặm lấy gặm để.
Na vừa ăn, vừa cười híp mắt nhìn Đường Vũ Lân, Ca ca, lượng cơm ăn của anh vẫn kinh người như vậy!
Đường Vũ Lân cười hì hì, Cái này e rằng một thoáng khó mà thay đổi được. Em cũng ăn nhiều một chút, anh nhớ là em ăn cũng rất khỏe mà!
Vâng! Na đáp lại một tiếng, hai con mực đã được cho vào bụng. Đưa tay, lại cầm lấy hai con mực khác.
Ông chủ, lại cho thêm 50 con mực nướng, 50 xiên thịt gà, 50 xiên thịt dê, còn có... Đã rất lâu rồi không cùng Na ăn chung, lượng thức ăn Đường Vũ Lân ăn được vốn đã kinh người, lúc này vì tâm tình rất tốt, lại càng tăng lên mấy phần. Lại gọi một lượng lớn thức ăn.
Lượng cơm ăn của Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải đều khá là bình thường, hai người rất nhanh đã ăn no. Sau đó liền nhìn Đường Vũ Lân và Na ăn như vũ bão.
/610
|