Nhưng cũng vào lúc này, một bàn tay lớn đột nhiên duỗi ra, nắm lấy một điểm màu đỏ tươi kia.
Lúc này mới có người thấy rõ, luồng hào quang đỏ rực kia là một thanh đoản phi kiếm. Trong nháy mắt khi nó tiếp xúc với bàn tay lớn kia, lập tức bay ngược về. Địch nhân thậm chí ngay cả một thân ảnh cũng đều chưa từng xuất hiện, mà đã đột nhiên biến mất rồi.
Người ra tay ngăn cản kia, rõ ràng là đầu bếp .
Ông ta hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ. Đuổi theo địch!
Khí thế lừng lẫy sau một khắc liền dâng lên, hồng quang chói mắt bắn ra từ trên người Chấn Hoa, uy thế mạnh mẽ trong nháy mắt bao trùm toàn bộ căn phòng.
Đường Vũ Lân từ lâu đã giật mình mở hai mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một màn Chấn Hoa phóng thích Tứ Tự Đấu Khải ở bên cạnh.
Cả người hắn phảng phất như thu nhỏ lại, tiếp đó, toàn thân liền được Đấu Khải hoa lệ bao trùm. Khí thế kinh khủng trong thoáng chốc khiến cả tòa nhả như rung chuyển theo.
Cũng không nên động! Chấn Hoa quát một tiếng chói tai, cùng lúc đó, uy thế mạnh mẽ trên người hắn liền trực tiếp nhắm vào Trường Cung Diễn.
Đây tuyệt đối là một màn ám sát có dự mưu trước. Một đòn mới vừa rồi, ông ta cũng không nắm chắc có thể tránh thoát được, công kích đến thực sự là quá nhanh.
Nếu như không phải là nhờ tác dụng tức thời của Không Gian Truyền Tống của Cổ Nguyệt, chỉ sợ rằng hắn đã bị một đòn kia của đối phương giết chết.
Người ra tay kia, sức tấn công áp súc trong một chiêu kiếm thực sự là vô cùng khủng bố, mục đích chính là muốn giết chết hắn trước khi hắn kịp phóng thích ra Tứ Tự Đấu Khải.
Một sát thủ am hiểu ẩn nấp như vậy, khiến cho mình không cách nào phát hiện, lại có đủ năng lực ám sát mình, vậy ít nhất phải là một vị Siêu Cấp Đấu La từ cấp 95 trở trên! Đối phương đây là đang phát động tấn công dưới tình huống không mặc Đấu Khải! Bằng không, một khi có mặc Đấu Khải, sẽ không thể ẩn giấu khí tức.
Tất cả những thứ này hiển nhiên đều là có dự mưu từ trước. Chấn Hoa sau khi lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tự nhiên là rất giận dữ.
Hết thảy Đoán Tạo Sư đều ngồi xổm xuống trước áp lực này, không một ai manh động.
Trường Cung Diễn mở hai tay ra, đem Lâm Dục Hàm chắn ở sau lưng mình. 2 vàng, 2 tím, 4 đen, 8 cái Hồn Hoàn bay lên, xoay chung quanh cơ thể, Bát Hoàn Hồn Đấu La.
Nhưng dù vậy, tu vi Hồn Đấu La bát hoàn, ở một trước mặt một vị Tứ Tự Đấu Khải Sư, cũng bị áp bức suýt nữa không cách nào đứng vững. Hắn không thể không có Đấu Khải, nhưng cũng không hề phóng thích Đấu Khải của mình ra bên ngoài.
Chấn Hoa hội trưởng! Trường Cung Diễn hét lớn một tiếng.
Khí thế trên người Chấn Hoa hơi thu lại, từ trên trời giáng xuống.
Giết bọn chúng! Trong đám Đoán Tạo Sư có người gào lên. Lại dám ám sát Hội trưởng, đây quả thật là tội không thể tha. Phải biết, ở bên trong toàn bộ Liên Bang, Chấn Hoa là tồn tại đứng hàng đầu, không chỉ là bởi vì hắn là Tứ Tự Đấu Khải Sư, mà còn bởi vì hắn là Thần Tượng duy nhất. Không có Thần Tượng, sẽ không có Tứ Tự Đấu Khải, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Mà Thần Tượng chỉ có một vị như thế, nói cách khác, một khi Chấn Hoa chết rồi, tương lai liền rất khó lại xuất hiện Tứ Tự Đấu Khải Sư. Trừ phi lại xuất hiện một vị Thần Tượng khác.
Màn ám sát vừa rồi thực sự là quá mạo hiểm. Chấn Hoa là linh hồn của giới đoán tạo, các Đoán Tạo Sư hầu như ai cũng nhận được chỗ tốt từ ông ta. Lúc này, làm sao có thể không nổi giận, điên cuồng?
Trường Cung Diễn nhìn Chấn Hoa uy thế hiển hách trước mặt, môi mím chặt lại. Hắn biết, hiện tại mình có giải thích gì cũng đều vô dụng. Cuộc khiêu chiến này là do hắn gây nên, sát thủ công kích cũng là nhân lúc này mà đánh tới.
Ngươi hẳn là Đoán Tạo Sư đến từ đại lục khác đi! Thanh âm lạnh như băng của Chấn Hoa vang lên.
Trường Cung Diễn chấn động trong lòng, tiếp theo lập tức chìm vào đáy vực. Hiện nay thế giới Đấu La có ba khối đại lục, mọi người đều biết. Sự căm thù của Tinh La Đại Lục và Thiên Đấu Đại Lục đối với Đấu La Đại Lục bên này, mọi người cũng đều hiểu rõ. Nếu như không phải có khoảng cách hải dương xa xôi, e rằng cuộc chiến giữa các đại lục sẽ càng thêm kịch liệt.
Coi như là vậy, ba bên cũng sẽ thường thường xảy ra va chạm.
Nếu như nói đến những người hy vọng Chấn Hoa bị giết nhất là ai, như vậy, tuyệt đối là người thống trị của hai mảnh đại lục khác.
Bị đối phương nhìn thấu lai lịch của mình, Trường Cung Diễn đã không còn ý nghĩ may mắn thoát khỏi. Tại sao lại như vậy?
Không phải chúng ta! Âm thanh lanh lảnh có chút quật cường từ sau lưng Trường Cung Diễn vang lên. Lâm Dục Hàm nhô đầu ra, đối mặt với Tứ Tự Đấu Khải Sư Chấn Hoa, cũng không có mảy may run sợ.
Không phải các ngươi thì là ai? Lập tức có Đoán Tạo Sư phẫn nộ quát lên.
Không phải chúng ta mà! Lâm Dục Hàm phản bác lại, trong mắt thoắt cái đã rơm rớm nước mắt.
Các ngươi đi theo ta! Chấn Hoa lại làm ra cử động kỳ dị, hướng về Trường Cung Diễn vẫy vẫy tay, đồng thời tay phải hướng về Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt vung lên, một tia sáng đỏ quấn lấy bọn họ.
Trường Cung Diễn có chút khó hiểu. Hắn ta không trực tiếp ra tay?
Tuy rằng Trường Cung Diễn cũng là Đấu Khải Sư, nhưng hắn chỉ là Nhị Tự Đấu Khải Sư. Ở trước mặt Tứ Tự Đấu Khải Sư Chấn Hoa, hắn căn bản không có một chút năng lực chống cự nào.
Nhưng mà Chấn Hoa lại không trực tiếp ra tay. Mang theo áp lực và thấp thỏm, Trường Cung Diễn che chở Lâm Dục Hàm, đi theo Chấn Hoa tiến về phía thang máy.
Một lần nữa trở lại văn phòng, Tứ Tự Đấu Khải trên người Chấn Hoa hóa thành một đạo hồng quang, hòa vào trong cơ thể biến mất.
Mời ngồi. Chấn Hoa chỉ vào ghế sô pha.
Trường Cung Diễn khẽ nhíu mày, Ngươi tin tưởng chúng ta?
Chấn Hoa lạnh nhạt nói: Ta không tin các ngươi, nhưng ta tin tưởng vào Đoán Tạo Sư. Lúc trận tỷ thí đầu tiên kết thúc, ngươi có thể chủ động nhận thua, không hề bẻ cong ý kiến, ít nhất ngươi là một vị Đoán Tạo Sư hợp cách.
Nói một chút đi, các ngươi làm sao lại đến, tại sao phải tới nơi này khiêu chiến? Hắn trầm giọng truy hỏi.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đứng sau lưng Chấn Hoa. Trong lòng Đường Vũ Lân cũng tràn ngập sự khiếp sợ. Hắn nhận ra, trong nháy mắt khi tia sáng màu đỏ rực kia xuất hiện, loại run rẩy xuất phát từ nội tâm kia khiến trái tim hắn hiện tại có chút co thắt lại. Một chiêu kiếm kia thật là đáng sợ, trong đó phảng phất như ẩn chứa hồng hoang mãnh thú. Có thể tưởng tượng được, công kích như vậy nếu như rơi vào trên người thì sẽ thế nào?
Thế nhưng, đầu bếp đại thúc lại dùng tay của mình đón được công kích như vậy! Lúc đó Đường Vũ Lân mơ hồ nhìn thấy, bàn tay của đầu bếp đại thúc đã biến thành màu vàng. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trường Cung Diễn cười khổ một tiếng, lúc này hắn cũng không dám giấu diếm, việc có quan hệ đến sinh tử. Với thực lực của Chấn Hoa, vả lại nơi này là địa bàn của người ta, muốn giết chết bọn họ bất quá vô cùng dễ dàng. Huống chi bọn họ lại còn đến từ đại lục khác, nói là gian tế, chắc chắn sẽ không có một ai lại đứng ra đính chính giúp cho bọn họ.
Ngươi đoán đúng, chúng ta không phải là người của Đấu La Đại Lục. Chúng ta đến từ Tinh La Đại Lục. Ta là Phó Hội trưởng Đoán Tạo Sư Hiệp Hội của Tinh La Đại Lục.
Hội trưởng Chấn Hoa hẳn phải biết, cùng với thời đại tiến bộ, hiện tại Hồn Đạo Khoa Học Kỹ Thuật cũng tiến bộ theo. Cừu hận giữa các đại lục đã không còn kịch liệt như lúc trước. Là Đấu La Đại Lục các ngươi chính thức đưa ra lời mời Tinh La Đại Lục chúng ta phái đại biểu đến đây để tiến hành nghiên cứu trao đổi. Chúng ta theo đoàn đại biểu mà đến. Thân là Đoán Tạo Sư, đã sớm ngưỡng mộ đại danh của ngươi từ lâu, tự nhiên là muốn nhìn một chút, giới đoán tạo của Đấu La Đại Lục hiện tại có thể làm được đến trình độ nào. Vốn là chúng ta cũng không nghĩ đến, lại có kẻ bám đuôi theo.
Nói tới đây, Chấn Hoa đã đại khái nắm được ý tứ trong đó, rất hiển nhiên là có người cố ý kích động lòng háo thắng của Trường Cung Diễn, mới khiến cho hắn mang theo Lâm Dục Hàm tới đây.
Là người nào ám sát ngài, chúng ta thật sự không biết. Lời ta nói đến đây thôi, có tin hay không đều do ngài. Trường Cung Diễn cười khổ nói: Nhưng coi như muốn trách, cũng đều phải trách bản thân ta, không có quan hệ gì tới Dục Hàm. Dục Hàm tuy rằng không thuộc về Đấu La Đại Lục, nhưng con bé là thiên tài khó gặp của giới đoán tạo, bất luận các người xử trí ta như thế nào cũng được, nhưng có thể buông tha cho Dục Hàm hay không?
Chấn Hoa cười nhạt một tiếng, Xảy ra chuyện như vậy, các ngươi muốn đi khẳng định là không được. Có thể nói ra, là người phương nào xúi giục các ngươi đến đây hay không? Hẳn là người của đoàn đại biểu các ngươi?
Trường Cung Diễn cười khổ nói: Không phải! Có thể ngài không tin, nhưng thật sự không phải. Sau khi đi tới nơi này, chúng ta gặp phải một tên Đoán Tạo Sư, tên của hắn gọi là Ninh Phong Trí. Đương nhiên, ta không biết là tên thật hay là tên giả. Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng, phương diện đoán tạo có chỗ độc đáo rất riêng, am hiểu dùng một thanh búa tạ để tiến hành đoán tạo. Sau khi ta cùng hắn luận bàn, thắng hiểm được hắn, hắn liền nói ngươi là một vị Thần Tượng ưu tú cỡ nào, nhưng lại không có lấy một người nối nghiệp đoán tạo.
Nghe Trường Cung Diễn giảng giải, Chấn Hoa nhíu chặt chân mày. Tất cả đã trở nên càng thêm khó bề phân biệt. Nếu như dựa theo Trường Cung Diễn nói, gã Ninh Phong Trí này cũng không phải là đến từ chính Tinh La Đại Lục, mà lại là Đoán Tạo Sư của Đấu La Đại Lục. Nhưng một vị Thánh Tượng như thế, thân là Hội trưởng của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, làm sao mình lại không biết được? Rất hiển nhiên, người xúi giục này có quan hệ với thích khách! Thế nhưng, có thể tin gã Trường Cung Diễn này bao nhiêu phần?
Chấn Hoa nói: Trường Cung huynh và lệnh đồ đều tạm thời lưu lại làm khách đi! Chuyện này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, đồng thời cũng sẽ thông báo với sứ đoàn của các ngươi tới đây nhận người.
Trường Cung Diễn ngẩn người, Ngươi tin tưởng ta?
Chấn Hoa khẽ mỉm cười, Ta chỉ tin tưởng vào trực giác.
Đúng vào lúc này, cửa mở, đầu bếp đại thúc từ bên ngoài đi vào.
Chấn Hoa nhìn về phía ông ta, Sao rồi?
Đầu bếp đại thúc khẽ lắc đầu, Tốc độ cực kỳ nhanh, là Mẫn Công Hệ Phong Hào Đấu La hiếm thấy. Hơn nữa, hẳn là đã đến cấp độ Siêu Cấp Đấu La. Chính diện chiến đấu, hẳn không thành vấn đề, nhưng chạy, tốc độ lại quá nhanh. Ta đuổi theo một đoạn, vẫn bị hắn bỏ rơi lại. Xem ra ngươi gặp phiền phức rồi. Bị một tên thích khách cấp độ Siêu Cấp Đấu La nhung nhớ, khà khà!!
Lúc này mới có người thấy rõ, luồng hào quang đỏ rực kia là một thanh đoản phi kiếm. Trong nháy mắt khi nó tiếp xúc với bàn tay lớn kia, lập tức bay ngược về. Địch nhân thậm chí ngay cả một thân ảnh cũng đều chưa từng xuất hiện, mà đã đột nhiên biến mất rồi.
Người ra tay ngăn cản kia, rõ ràng là đầu bếp .
Ông ta hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ. Đuổi theo địch!
Khí thế lừng lẫy sau một khắc liền dâng lên, hồng quang chói mắt bắn ra từ trên người Chấn Hoa, uy thế mạnh mẽ trong nháy mắt bao trùm toàn bộ căn phòng.
Đường Vũ Lân từ lâu đã giật mình mở hai mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một màn Chấn Hoa phóng thích Tứ Tự Đấu Khải ở bên cạnh.
Cả người hắn phảng phất như thu nhỏ lại, tiếp đó, toàn thân liền được Đấu Khải hoa lệ bao trùm. Khí thế kinh khủng trong thoáng chốc khiến cả tòa nhả như rung chuyển theo.
Cũng không nên động! Chấn Hoa quát một tiếng chói tai, cùng lúc đó, uy thế mạnh mẽ trên người hắn liền trực tiếp nhắm vào Trường Cung Diễn.
Đây tuyệt đối là một màn ám sát có dự mưu trước. Một đòn mới vừa rồi, ông ta cũng không nắm chắc có thể tránh thoát được, công kích đến thực sự là quá nhanh.
Nếu như không phải là nhờ tác dụng tức thời của Không Gian Truyền Tống của Cổ Nguyệt, chỉ sợ rằng hắn đã bị một đòn kia của đối phương giết chết.
Người ra tay kia, sức tấn công áp súc trong một chiêu kiếm thực sự là vô cùng khủng bố, mục đích chính là muốn giết chết hắn trước khi hắn kịp phóng thích ra Tứ Tự Đấu Khải.
Một sát thủ am hiểu ẩn nấp như vậy, khiến cho mình không cách nào phát hiện, lại có đủ năng lực ám sát mình, vậy ít nhất phải là một vị Siêu Cấp Đấu La từ cấp 95 trở trên! Đối phương đây là đang phát động tấn công dưới tình huống không mặc Đấu Khải! Bằng không, một khi có mặc Đấu Khải, sẽ không thể ẩn giấu khí tức.
Tất cả những thứ này hiển nhiên đều là có dự mưu từ trước. Chấn Hoa sau khi lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tự nhiên là rất giận dữ.
Hết thảy Đoán Tạo Sư đều ngồi xổm xuống trước áp lực này, không một ai manh động.
Trường Cung Diễn mở hai tay ra, đem Lâm Dục Hàm chắn ở sau lưng mình. 2 vàng, 2 tím, 4 đen, 8 cái Hồn Hoàn bay lên, xoay chung quanh cơ thể, Bát Hoàn Hồn Đấu La.
Nhưng dù vậy, tu vi Hồn Đấu La bát hoàn, ở một trước mặt một vị Tứ Tự Đấu Khải Sư, cũng bị áp bức suýt nữa không cách nào đứng vững. Hắn không thể không có Đấu Khải, nhưng cũng không hề phóng thích Đấu Khải của mình ra bên ngoài.
Chấn Hoa hội trưởng! Trường Cung Diễn hét lớn một tiếng.
Khí thế trên người Chấn Hoa hơi thu lại, từ trên trời giáng xuống.
Giết bọn chúng! Trong đám Đoán Tạo Sư có người gào lên. Lại dám ám sát Hội trưởng, đây quả thật là tội không thể tha. Phải biết, ở bên trong toàn bộ Liên Bang, Chấn Hoa là tồn tại đứng hàng đầu, không chỉ là bởi vì hắn là Tứ Tự Đấu Khải Sư, mà còn bởi vì hắn là Thần Tượng duy nhất. Không có Thần Tượng, sẽ không có Tứ Tự Đấu Khải, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Mà Thần Tượng chỉ có một vị như thế, nói cách khác, một khi Chấn Hoa chết rồi, tương lai liền rất khó lại xuất hiện Tứ Tự Đấu Khải Sư. Trừ phi lại xuất hiện một vị Thần Tượng khác.
Màn ám sát vừa rồi thực sự là quá mạo hiểm. Chấn Hoa là linh hồn của giới đoán tạo, các Đoán Tạo Sư hầu như ai cũng nhận được chỗ tốt từ ông ta. Lúc này, làm sao có thể không nổi giận, điên cuồng?
Trường Cung Diễn nhìn Chấn Hoa uy thế hiển hách trước mặt, môi mím chặt lại. Hắn biết, hiện tại mình có giải thích gì cũng đều vô dụng. Cuộc khiêu chiến này là do hắn gây nên, sát thủ công kích cũng là nhân lúc này mà đánh tới.
Ngươi hẳn là Đoán Tạo Sư đến từ đại lục khác đi! Thanh âm lạnh như băng của Chấn Hoa vang lên.
Trường Cung Diễn chấn động trong lòng, tiếp theo lập tức chìm vào đáy vực. Hiện nay thế giới Đấu La có ba khối đại lục, mọi người đều biết. Sự căm thù của Tinh La Đại Lục và Thiên Đấu Đại Lục đối với Đấu La Đại Lục bên này, mọi người cũng đều hiểu rõ. Nếu như không phải có khoảng cách hải dương xa xôi, e rằng cuộc chiến giữa các đại lục sẽ càng thêm kịch liệt.
Coi như là vậy, ba bên cũng sẽ thường thường xảy ra va chạm.
Nếu như nói đến những người hy vọng Chấn Hoa bị giết nhất là ai, như vậy, tuyệt đối là người thống trị của hai mảnh đại lục khác.
Bị đối phương nhìn thấu lai lịch của mình, Trường Cung Diễn đã không còn ý nghĩ may mắn thoát khỏi. Tại sao lại như vậy?
Không phải chúng ta! Âm thanh lanh lảnh có chút quật cường từ sau lưng Trường Cung Diễn vang lên. Lâm Dục Hàm nhô đầu ra, đối mặt với Tứ Tự Đấu Khải Sư Chấn Hoa, cũng không có mảy may run sợ.
Không phải các ngươi thì là ai? Lập tức có Đoán Tạo Sư phẫn nộ quát lên.
Không phải chúng ta mà! Lâm Dục Hàm phản bác lại, trong mắt thoắt cái đã rơm rớm nước mắt.
Các ngươi đi theo ta! Chấn Hoa lại làm ra cử động kỳ dị, hướng về Trường Cung Diễn vẫy vẫy tay, đồng thời tay phải hướng về Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt vung lên, một tia sáng đỏ quấn lấy bọn họ.
Trường Cung Diễn có chút khó hiểu. Hắn ta không trực tiếp ra tay?
Tuy rằng Trường Cung Diễn cũng là Đấu Khải Sư, nhưng hắn chỉ là Nhị Tự Đấu Khải Sư. Ở trước mặt Tứ Tự Đấu Khải Sư Chấn Hoa, hắn căn bản không có một chút năng lực chống cự nào.
Nhưng mà Chấn Hoa lại không trực tiếp ra tay. Mang theo áp lực và thấp thỏm, Trường Cung Diễn che chở Lâm Dục Hàm, đi theo Chấn Hoa tiến về phía thang máy.
Một lần nữa trở lại văn phòng, Tứ Tự Đấu Khải trên người Chấn Hoa hóa thành một đạo hồng quang, hòa vào trong cơ thể biến mất.
Mời ngồi. Chấn Hoa chỉ vào ghế sô pha.
Trường Cung Diễn khẽ nhíu mày, Ngươi tin tưởng chúng ta?
Chấn Hoa lạnh nhạt nói: Ta không tin các ngươi, nhưng ta tin tưởng vào Đoán Tạo Sư. Lúc trận tỷ thí đầu tiên kết thúc, ngươi có thể chủ động nhận thua, không hề bẻ cong ý kiến, ít nhất ngươi là một vị Đoán Tạo Sư hợp cách.
Nói một chút đi, các ngươi làm sao lại đến, tại sao phải tới nơi này khiêu chiến? Hắn trầm giọng truy hỏi.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đứng sau lưng Chấn Hoa. Trong lòng Đường Vũ Lân cũng tràn ngập sự khiếp sợ. Hắn nhận ra, trong nháy mắt khi tia sáng màu đỏ rực kia xuất hiện, loại run rẩy xuất phát từ nội tâm kia khiến trái tim hắn hiện tại có chút co thắt lại. Một chiêu kiếm kia thật là đáng sợ, trong đó phảng phất như ẩn chứa hồng hoang mãnh thú. Có thể tưởng tượng được, công kích như vậy nếu như rơi vào trên người thì sẽ thế nào?
Thế nhưng, đầu bếp đại thúc lại dùng tay của mình đón được công kích như vậy! Lúc đó Đường Vũ Lân mơ hồ nhìn thấy, bàn tay của đầu bếp đại thúc đã biến thành màu vàng. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trường Cung Diễn cười khổ một tiếng, lúc này hắn cũng không dám giấu diếm, việc có quan hệ đến sinh tử. Với thực lực của Chấn Hoa, vả lại nơi này là địa bàn của người ta, muốn giết chết bọn họ bất quá vô cùng dễ dàng. Huống chi bọn họ lại còn đến từ đại lục khác, nói là gian tế, chắc chắn sẽ không có một ai lại đứng ra đính chính giúp cho bọn họ.
Ngươi đoán đúng, chúng ta không phải là người của Đấu La Đại Lục. Chúng ta đến từ Tinh La Đại Lục. Ta là Phó Hội trưởng Đoán Tạo Sư Hiệp Hội của Tinh La Đại Lục.
Hội trưởng Chấn Hoa hẳn phải biết, cùng với thời đại tiến bộ, hiện tại Hồn Đạo Khoa Học Kỹ Thuật cũng tiến bộ theo. Cừu hận giữa các đại lục đã không còn kịch liệt như lúc trước. Là Đấu La Đại Lục các ngươi chính thức đưa ra lời mời Tinh La Đại Lục chúng ta phái đại biểu đến đây để tiến hành nghiên cứu trao đổi. Chúng ta theo đoàn đại biểu mà đến. Thân là Đoán Tạo Sư, đã sớm ngưỡng mộ đại danh của ngươi từ lâu, tự nhiên là muốn nhìn một chút, giới đoán tạo của Đấu La Đại Lục hiện tại có thể làm được đến trình độ nào. Vốn là chúng ta cũng không nghĩ đến, lại có kẻ bám đuôi theo.
Nói tới đây, Chấn Hoa đã đại khái nắm được ý tứ trong đó, rất hiển nhiên là có người cố ý kích động lòng háo thắng của Trường Cung Diễn, mới khiến cho hắn mang theo Lâm Dục Hàm tới đây.
Là người nào ám sát ngài, chúng ta thật sự không biết. Lời ta nói đến đây thôi, có tin hay không đều do ngài. Trường Cung Diễn cười khổ nói: Nhưng coi như muốn trách, cũng đều phải trách bản thân ta, không có quan hệ gì tới Dục Hàm. Dục Hàm tuy rằng không thuộc về Đấu La Đại Lục, nhưng con bé là thiên tài khó gặp của giới đoán tạo, bất luận các người xử trí ta như thế nào cũng được, nhưng có thể buông tha cho Dục Hàm hay không?
Chấn Hoa cười nhạt một tiếng, Xảy ra chuyện như vậy, các ngươi muốn đi khẳng định là không được. Có thể nói ra, là người phương nào xúi giục các ngươi đến đây hay không? Hẳn là người của đoàn đại biểu các ngươi?
Trường Cung Diễn cười khổ nói: Không phải! Có thể ngài không tin, nhưng thật sự không phải. Sau khi đi tới nơi này, chúng ta gặp phải một tên Đoán Tạo Sư, tên của hắn gọi là Ninh Phong Trí. Đương nhiên, ta không biết là tên thật hay là tên giả. Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng, phương diện đoán tạo có chỗ độc đáo rất riêng, am hiểu dùng một thanh búa tạ để tiến hành đoán tạo. Sau khi ta cùng hắn luận bàn, thắng hiểm được hắn, hắn liền nói ngươi là một vị Thần Tượng ưu tú cỡ nào, nhưng lại không có lấy một người nối nghiệp đoán tạo.
Nghe Trường Cung Diễn giảng giải, Chấn Hoa nhíu chặt chân mày. Tất cả đã trở nên càng thêm khó bề phân biệt. Nếu như dựa theo Trường Cung Diễn nói, gã Ninh Phong Trí này cũng không phải là đến từ chính Tinh La Đại Lục, mà lại là Đoán Tạo Sư của Đấu La Đại Lục. Nhưng một vị Thánh Tượng như thế, thân là Hội trưởng của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, làm sao mình lại không biết được? Rất hiển nhiên, người xúi giục này có quan hệ với thích khách! Thế nhưng, có thể tin gã Trường Cung Diễn này bao nhiêu phần?
Chấn Hoa nói: Trường Cung huynh và lệnh đồ đều tạm thời lưu lại làm khách đi! Chuyện này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, đồng thời cũng sẽ thông báo với sứ đoàn của các ngươi tới đây nhận người.
Trường Cung Diễn ngẩn người, Ngươi tin tưởng ta?
Chấn Hoa khẽ mỉm cười, Ta chỉ tin tưởng vào trực giác.
Đúng vào lúc này, cửa mở, đầu bếp đại thúc từ bên ngoài đi vào.
Chấn Hoa nhìn về phía ông ta, Sao rồi?
Đầu bếp đại thúc khẽ lắc đầu, Tốc độ cực kỳ nhanh, là Mẫn Công Hệ Phong Hào Đấu La hiếm thấy. Hơn nữa, hẳn là đã đến cấp độ Siêu Cấp Đấu La. Chính diện chiến đấu, hẳn không thành vấn đề, nhưng chạy, tốc độ lại quá nhanh. Ta đuổi theo một đoạn, vẫn bị hắn bỏ rơi lại. Xem ra ngươi gặp phiền phức rồi. Bị một tên thích khách cấp độ Siêu Cấp Đấu La nhung nhớ, khà khà!!
/610
|