Xin chào ngài, Thái lão. Tổng bí thư Liên Bang Phan Văn tự mình đi tới trước mặt Thái lão, cung kính hướng về phía bà hỏi thăm.
Phan Văn là một người trung niên có vóc người trung đẳng, nhìn qua dáng dấp khoảng hơn 50 tuổi, đầu hơi hói, tướng mạo cũng rất phổ thông, không nhìn ra có chỗ đặc biệt nào. Nhưng vị này lại được ca tụng là một ngôi sao sáng đang lên của giới chính trị Liên Bang, có người nói ông ta có khả năng sẽ cạnh tranh vị trí Chủ tịch Quốc hội nhiệm kỳ kế tiếp.
Xin chào, Tổng bí thư Phan. Thái lão không mặn không nhạt hỏi thăm một chút. Thái độ của Sử Lai Khắc học viện đối với Liên Bang xưa nay đều không hề quá thân mật.
Phan Văn mỉm cười nói: Thái lão, là như vầy. Vì để tiện cho việc giao lưu của đôi bên, lần này chúng ta đã sắp xếp cho quý học viện ở trên đại thuyền viễn dương của Tinh La Đại Lục bên kia. Cùng lên thuyền với các người, còn có thành viên của Học viện Hoàng Gia của Tinh La đế quốc thuộc Tinh La Đại Lục. Lần này bọn họ cũng có đi đến đây giao lưu. Bọn họ cũng rất hy vọng có thể giao lưu luận bàn cùng các người trong chuyến hải trình dằng dặc đến Tinh La Đại Lục lần này.
Một câu nói tiếp theo của Thái lão, làm cho đám người Đường Vũ Lân lập tức lên tinh thần.
Ồ. Chính là cái học viện lần này muốn đến học viện chúng ta giao lưu, lại bị chúng ta từ chối sao?!
Lời vừa nói ra, không khí chung quanh đều trở nên có chút yên tĩnh.
Phan Văn không hổ là chính trị gia, mau chóng phản ứng lại, cười ha ha, nói: Đúng vậy! Lần này đến quý học viện cũng không đúng lúc, nên không sắp xếp được. Lần này không phải vừa vặn ở trên thuyền sẽ có thể giao lưu sao?
Ừm. Cũng còn khá, Thái lão không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.
Phan Văn nói: Tốt lắm, Thái lão, mời sang bên này. Ta dẫn ngài và các vị học viên tài cao của Sử Lai Khắc học viện đi.
Tổng bí thư Liên Bang tự mình dẫn đường, phần thể diện này đã được cấp đủ.
Nói thật, trong lòng Phan Văn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Sử Lai Khắc học viện ở trên đại lục có địa vị gì, ông hiểu rất rõ ràng. Cho tới nay, học viện bên này đều là một vấn đề nan giải của Liên Bang. Điều mà các đời Liên Bang hy vọng nhất là có thể thành công làm hai việc, lần lượt chính là có thể kiểm soát Sử Lai Khắc học viện và Truyền Linh Tháp. Đương nhiên, đây cũng chỉ là mong muốn trong suy nghĩ mà thôi.
Hai nơi này, địa vị ở trên đại lục hết sức quan trọng. Quan trọng hơn chính là, bọn họ đều tập trung sức mạnh vũ lực mạnh nhất đại lục.
Truyền Linh Tháp bên kia còn dễ nói hơn một chút, ở phương diện có dính đến quan hệ lợi ích còn có thể thuận lợi hợp tác được phần nào. Nhưng về Sử Lai Khắc học viện bên này, lại như hòn đá ngầm cứng rắn nhất trong biển sâu, tùy ý ngươi gió táp mưa sa, ta vẫn mãi lù lù bất động.
Nhưng bởi vì bên Sử Lai Khắc học viện có những cường giả đứng hàng đầu đại lục, Liên Bang cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Đương nhiên, đây cũng là vì Sử Lai Khắc học viện không hề có bất kỳ dã tâm nào. Phương diện học viện, xưa nay đều chưa bao giờ biểu thị ý tứ muốn mở rộng, các học viên cũng cuồn cuộn như dòng nước chảy gia nhập vào các binh chủng trong quân đội, không hề có ý tứ giữ lại binh lực cho riêng mình, lúc này mới làm cho Liên Bang miễn cưỡng chấp nhận tính chất tự trị của bọn họ.
Dưới sự đích thân dẫn dắt của Phan Văn, đoàn người Sử Lai Khắc học viện nối đuôi nhau lên thuyền.
Trên thuyền có thang cuốn chuyên dụng, dựa vào khoa học kỹ thuật Hồn Đạo để vận hành. Vững vàng nhưng cũng có chút dài miên man.
Đường Vũ Lân liếc mắt liền thấy được, ở phía trước bọn họ cách đó không xa, cũng có một nhóm người quần áo chỉnh tề, đang trong quá trình lên thuyền.
Bọn họ đều mặc đồng phục học sinh màu trắng, tuổi tác bình quân khoảng 17, 18 tuổi. Thời điểm nhìn thấy nhóm người mặc một thân đồng phục học sinh màu xanh lục của Sử Lai Khắc học viện bên này, thỉnh thoảng lại chỉ chỉ chỏ chỏ, không biết đang nói cái gì.
Phía trước là học sinh của Tinh La Hoàng Gia học viện, đúng chứ? Tạ Giải thấp giọng hỏi.
Nhạc Chính Vũ day day ngón tay thon dài của mình, Quản bọn họ đến từ nơi nào, dám đâm chọt liền làm thịt bọn họ!
Tạ Giải liếc hắn một cái, Ta không tin, có bản lĩnh thì tự ngươi đi mà làm thịt. Ta không tin là ngươi có thể đánh thắng được tất cả bọn họ.
Gây sự đúng hay không? Nguyên Ân Dạ Huy trừng Tạ Giải một cái.
Nhạc Chính Vũ nhất thời đắc ý, Thấy không? Lớp trưởng của ta vẫn đứng về phía ta, nếu gây sự đừng trách lớp trưởng không khách khí với ngươi!
Nguyên Ân Dạ Huy lườm hắn một cái, Hắn nói cũng không sai, ngươi nhìn một cái liền biết không phải là thứ gì tốt.
Ặc...
Lần này đến lượt Tạ Giải cười to lên, mặt đầy đắc ý nhìn Nhạc Chính Vũ.
Từ Lạp Trí đứng ở phía sau, cũng cười sang sảng, Diệp Tinh Lan liếc nhìn bọn họ một chút, Cảm thấy tẻ nhạt khó chịu sao, hai cái tên này!
Trên thực tế thì đúng là như vậy, không chỉ riêng Nhạc Chính Vũ và Tạ Giải, coi như là Diệp Tinh Lan, Hứa Tiểu Ngôn các nàng, cũng đều có chút tẻ nhạt khó chịu.
Bận rộn cũng đã trở thành một loại nếp sống của bọn họ.
Thường ngày ở học viện, bọn họ cũng đã quen với việc bận rộn học tập, tu luyện. Lần này sau khi ra ngoài, mỗi ngày đều không có chuyện gì để làm, đơn giản chỉ là tự mình tu luyện. Làm sao lại không cảm thấy tẻ nhạt cho được?
Trong tình trạng không có một nơi ở cố định, Diệp Tinh Lan cũng không tiện chế tác Đấu Khải của nàng. Hơn nữa, nàng cảm giác được rõ ràng, chính mình hiện tại chế tác những linh kiện khác của Nhất Tự Đấu Khải còn được, tỷ lệ thành công đã rất cao, nhưng nếu như là linh kiện hạt nhân phức tạp nhất, vẫn còn có chút không đủ sức. Trừ phi nàng có thể lên tới Chế Tạo Sư cấp 6. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn còn một khoảng cách không nhỏ.
Ngày hôm qua nàng đã thương lượng qua với Đường Vũ Lân, đợi sau khi toàn bộ các linh kiện khác, trừ linh kiện hạt nhân của Đấu Khải của nàng đều được hoàn thành, liền sẽ bắt đầu chế tác Đấu Khải cho các bạn mình. Chờ thời cơ chín muồi, lại hoàn thành Nhất Tự Đấu Khải của mình.
Leo lên thuyền lớn, thời điểm quay đầu nhìn bờ, có cảm giác hết thảy mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé.
Đã có nhân viên tiến lên đón. Người người này không phải là nhân viên của Đấu La Đại Lục, mà là người của Tinh La Đại Lục.
Sau đó tự nhiên là đến phần sắp xếp nơi ở. Trọng lượng chịu tải của thuyền lớn cũng khá cao, trên thực tế nếu như tất cả mọi người cùng leo lên một chiếc thuyền, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng để cho rộng rãi một chút, nên vẫn chia ra làm hai bên.
Rất nhanh, trong tay mỗi người đều cầm lấy chìa khóa khoang của mình. Bởi vì không gian đủ rộng, nên mỗi người đều ở phòng đơn. Thái lão đã đi luôn một lèo. Đương nhiên nơi ở của bà sẽ không giống với những người khác, mà nằm ở tầng cao nhất của thuyền lớn. Phan Văn tự mình dẫn đường.
Đồng phục học viên của Sử Lai Khắc học viện thật là đủ khó coi. Các ngươi làm sao lại chịu đựng được vậy! Đúng vào lúc này, một âm thanh có chút quái gở vang lên.
Đám người Sử Lai Khắc xoay người nhìn lại, chỉ thấy mấy tên học viên mặc đồng phục màu trắng của Tinh La Hoàng Gia học viện mà lúc trước bọn họ từng nhìn thấy đã đi lên.
Tổng cộng 12 người, tuổi tác nhìn qua đều không khác nhau mấy, 8 nam 4 nữ, đang tiến tới gần.
Người vừa nói chuyện là một nam sinh khá lùn, vóc người không cao, nhưng nhìn qua lại cực kỳ rắn chắc.
Đầu Nhạc Chính Vũ đột nhiên đảo qua đảo lại, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì, lẩm bẩm: Ai đang nói chuyện vậy? Ai đang nói chuyện?
Tuy rằng vóc dáng của tên học viên Tinh La Hoàng Gia học viện kia khá thấp, nhưng cũng không thấp đến mức hoàn toàn không nhìn thấy được! Dáng vẻ Nhạc Chính Vũ như vậy, lại thêm câu mới rồi, nhất thời làm cho bọn họ phẫn nộ.
Thằng nhóc con, ngươi nói cái gì đó!? Gã học viên lùn kia là người đầu tiên gây hấn, hắn lướt người đến trước mặt Nhạc Chính Vũ, dùng chính lồng ngực của mình đánh thẳng về phía cậu ta.
Nhạc Chính Vũ không tránh không né, Ui chao, thì ra là ở đây này! Thật là ngại quá, xương cổ của ta không được tốt lắm, không quen cúi đầu nhìn người khác. Bất quá, quá trình dậy thì của “ngài” thế này, cũng đúng là có chút vấn đề đi?
Ầm ——!! Lồng ngực hai bên chạm vào nhau, gã thanh niên lùn kia phải nhảy lên mới chạm vào được. Nhạc Chính Vũ vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tên thanh niên lùn kia lại cảm giác được chính mình như vừa va vào thiết bản, thân thể rơi xuống, lui về phía sau hai bước.
Lập tức phân cao thấp. Thực lực chênh lệch!
Đây là phương thức bày tỏ sự thân thiết của người Tinh La Đại Lục các ngươi sao? Thật là kỳ quái à nha! Nữ sinh của các ngươi cũng như vậy sao? Vừa nói, hắn có chút ngạc nhiên nhìn chăm chú vào 4 học viên nữ của Tinh La Hoàng Gia học viện.
Đường Vũ Lân đứng ở phía sau đã che kín mặt, sau đó bình tĩnh nói: Chúng ta không quen biết hắn, các ngươi cứ tùy ý xử lý! Nói xong, hắn xoay người rời đi. Cái tên Nhạc Chính Vũ này, thực sự là rất thích đi gây sự.
Đường Vũ Lân đi, Cổ Nguyệt tự nhiên cũng không chút do dự xoay người đi cùng hắn, Tạ Giải là người cuối cùng xoay người lùi về sau, vỗ vỗ vai Nhạc Chính Vũ, Tự cầu phúc cho mình đi haaa!!
/610
|