Mục Dã có nghiên cứu rất sâu sắc đối với các loại Hồn Thú cũng như những loại đồ ăn cấp bậc thiên tài địa bảo. Thứ ông ta rưới vào trên người Đường Vũ Lân là máu tươi của Thâm Hải Ma Kình. Mà Ma Hồn Đại Bạch Sa và Thâm Hải Ma Kình chính là thiên địch, đều là bá chủ của đại dương.
Dù sao, bộ tộc Thâm Hải Ma Kình còn mạnh mẽ hơn, chỉ là số lượng ít ỏi hơn rất nhiều so với Ma Hồn Đại Bạch Sa. Dòng máu của Thâm Hải Ma Kình có một đặc tính, chính là tính bám dính đặc biệt mạnh. Hơn nữa, một khi gặp phải gợn sóng khí huyết cường thịnh, nó sẽ sản sinh cộng hưởng, tạo ra một mùi vị càng nồng hơn.
Ma Hồn Đại Bạch Sa làm sao lại không quen thuộc khí tức thiên địch cho được? Đương nhiên là chúng sẽ kiên nhẫn triển khai truy kích.
Đường Vũ Lân dựa vào phản lực của Lam Ngân Thảo chạy trốn ở trên mặt biển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại. Khi hắn nhìn thấy những con Ma Hồn Đại Bạch Sa kia nhanh chóng đuổi theo, cách mình càng ngày càng gần, trên mặt hắn hiện lên vẻ cay đắng.
Hắn làm sao lại không đoán ra, thứ Mục Dã đổ lên người hắn, không cách nào thông qua gột rửa mà thanh trừ cơ chứ!
Làm sao bây giờ?
Vào lúc này, hắn phải đối mặt với lựa chọn gian nan.
Sống tiếp! Muốn còn sống, dựa vào chạy trốn hiển nhiên là vô dụng. Nơi này là hải dương mênh mông vô bờ, căn bản không có bất kỳ nơi nào để ẩn nấp. Muốn chạy trốn là không thể, như vậy, phương pháp sống sót duy nhất, chính là, tử chiến! Chỉ có giết chết hết thảy Ma Hồn Đại Bạch Sa kia, mình mới có khả năng sống sót.
Tiếp tục chạy trốn, một khi thể lực tiêu hao hết, chính mình vẫn sẽ như trước trở thành đồ ăn của bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa kia. Hơn nữa, hắn căn bản cũng không chạy thoát nổi khi bị đám bá chủ của hải dương này truy sát!
Tử Quang trong mắt lóe lên, hết thảy mọi thứ đều nương theo Tử Cực Ma Đồng được triển khai mà trở nên rõ ràng hơn mấy phần.
47 con Ma Hồn Đại Bạch Sa, không tính con đã bị mình giết chết kia.
Con Ma Hồn Đại Bạch Sa đang xông lên ở trước nhất có chiều dài vượt quá 10 mét, sau lưng mơ hồ có Ngân Quang lấp loé. Đây rất có khả năng là một con Ma Hồn Đại Bạch Sa cấp bậc vạn năm, cũng là uy hiếp to lớn nhất đối với mình.
Nếu như là trên mặt đất, mấy chục con Thiên Niên Hồn Thú, bằng vào tu vi hiện tại của Đường Vũ Lân, vẫn đúng là không đáng để ở trong mắt. Nhưng Vạn Niên Hồn Thú thì lại khác, đó là tồn tại có thể uy hiếp chân chính đến tính mạng hắn.
Nhưng mà, vậy thì đã sao? Bất luận thế nào, chính mình cũng phải sống sót!
Liều mạng!
Lệ quang trong mắt lóe lên, Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, tay phải vung lên, một tia sáng màu vàng trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng, thật bất ngờ chính là bộ Hoàng Cấp Cơ Giáp kia của hắn.
Thừa dịp Mục Dã ở giữa bầu trời còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Vũ Lân mượn dây leo Lam Ngân Thảo đánh thẳng vào sóng biển. Thân thể hắn trong nháy mắt chui vào bên trong chiếc Hoàng Cấp Cơ Giáp kia.
Hoàng Cấp Cơ Giáp đột nhiên sáng lên, ánh sáng sau lưng lóe lên, cũng đã mang theo cơ thể Đường Vũ Lân bay về phương xa.
Phía dưới, Ma Hồn Đại Bạch Sa đột nhiên mất đi mùi trên người Đường Vũ Lân, tốc độ nhất thời chậm lại.
Nhưng cũng vào lúc này, một đạo thân ảnh màu đỏ ngòm ngăn cản Hoàng Cấp Cơ Giáp ở giữa không trung.
Muốn tự mình đi ra, nhảy xuống, hay là muốn ta hủy đi Cơ Giáp của ngươi, rồi đem ngươi ném xuống? Đối với cách làm dối trá của Đường Vũ Lân, hiển nhiên là Mục Dã sẽ không dung túng.
Nhìn Thần Cấp Cơ Giáp trước mặt, ngồi ở bên trong Hoàng Cấp Cơ Giáp, sắc mặt Đường Vũ Lân lại không có bất kỳ biến hóa nào. Tình huống như thế hắn đã sớm nghĩ đến! Sở dĩ trốn ở bên trong Hoàng Cấp Cơ Giáp, là bởi vì hắn có một số việc muốn làm. Đồng thời cũng trì hoãn cho mình một hơi thở dốc.
Hắn táp liền tù tì hai ba phát, ăn sạch đống đồ ăn mình giấu sẵn ở bên trong Cơ Giáp, sau đó làm bộ có chút kinh hoảng nói: Ta... tự ta nhảy xuống. Đừng phá huỷ Cơ Giáp của ta!
Những thứ lúc này hắn ăn, đều là những mỹ thực cấp bậc thiên tài địa bảo Mục Dã cho hắn, được hắn len lén tích cóp lại. Những thứ đồ ăn này dinh dưỡng phong phú, có thể ngay lập tức bổ sung huyết mạch lực của hắn.
Tiến hành một bước đệm như thế, sự nắm chắc của hắn đối với những trận chiến tiếp theo sẽ vững vàng hơn một chút.
Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, phần khoang ngực của Hoàng Cấp Cơ Giáp mở ra, hắn một lần nữa nhảy ra ngoài. Trải qua bước đệm lần này, ăn thêm đồ bổ sung, giúp thể năng của hắn khôi phục lại phần nào. Ánh vàng lóe lên, Cơ Giáp một lần nữa bị thu hồi vào trong nhẫn. Chính bản thân Đường Vũ Lân cũng nhảy tõm xuống biển rộng.
Hai mắt hắn khép hờ, từng khối Kim Lân cũng theo đó nổi lên trên cơ thể, khí tức trở nên sâu thẳm mà tĩnh lặng. Hắn khống chế không để cho thân thể mình không chìm sâu xuống.
Đúng như Mục Dã cảm giác được, ở bên trên mặt biển, lực chiến đấu của hắn vượt xa ở dưới đáy biển.
Khứu giác của Ma Hồn Đại Bạch Sa cực kỳ nhạy bén, trong một cái chớp mắt ngay khi hắn rơi xuống mặt biển, liền phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Từng đạo thân ảnh khổng lồ kia đột nhiên gia tốc, bơi thẳng về phương hướng Đường Vũ Lân.
Hai con mắt hắn biến thành màu tím, Kim Lân bao trùm toàn thân. Tuy rằng ngâm ở trong biển rộng, nhưng trên người Đường Vũ Lân lại toả ra một luồng khí tức dũng mãnh khó có thể hình dung.
Bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa càng ngày càng gần, trên tay phải Đường Vũ Lân, điểm điểm tinh tuyến một lần nữa hiện ra, Đấu Khải lặng yên xuất hiện, bao trùm bàn tay và cánh tay phải của hắn. Một sức mạnh cường hãn truyền khắp toàn thân. Một vẻ ngoan lệ theo đó hiện ra trong con ngươi hắn, cứ như vậy trôi nổi bất động ở chỗ cũ, chờ đợi bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa đến.
Càng ngày càng gần, toàn thân con Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa phía trước nhất đều toả ra khí tức hung lệ. Mắt thấy đã sắp đến phụ cận, nó đột nhiên há to miệng, một luồng ánh sáng trắng liền từ trong miệng phun ra, oanh kích thẳng về phía Đường Vũ Lân.
Tu vi đạt đến vạn năm, trí tuệ của Hồn Thú đã rất gần với nhân loại. Nó cũng không hề bất cẩn tiếp cận, mà lại trực tiếp khởi xướng công kích.
Hai tay Đường Vũ Lân bắt chéo nhau, cánh tay phải ở trước, cả thân thể co rúc lại. Toàn thân đều bao phủ ở bên trong lớp vảy rồng màu hoàng kim nọ.
Hắn không hề né tránh, cũng không hề sử dụng bất cứ thủ đoạn công kích nào, cứ như vậy dùng thân thể hứng chịu loạt công kích này.
Ầm!! Bạch quang bắn trúng, trong phút chốc, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể của chính mình dường như muốn hoàn toàn hóa thành phân tử nước tán loạn khắp nơi vậy. Cả người hắn trực tiếp bị bắn văng ra khỏi mặt nước ở bên dưới, toàn thân bị bao trùm trong luồng ánh sáng trắng nọ. Hoàng Kim Long Thể bảo vệ thân thể của hắn, nhưng chấn động vẫn khiến máu tươi hắn phun mạnh.
Không trung, Mục Dã đang quan chiến cũng sợ hết hồn.
Hắn đang làm gì vậy? Làm sao lại có thể chính diện gắng gượng chống đỡ công kích của Vạn Niên Hồn Thú cơ chứ? Theo bản năng, Mục Dã siết chặt nắm đấm, đương nhiên ông không thể để cho Đường Vũ Lân thật sự chết đi. Nhưng mà, ngày hôm nay là ngày thứ 49, là cơ hội cuối cùng của hắn đấy!
Hít sâu một hơi, ức chế sự kích động muốn đi cứu viện từ sâu trong nội tâm mình, ông đã lựa chọn tin tưởng Đường Vũ Lân, tin tưởng vào tên thiếu niên thông minh mà cứng cỏi này, sẽ không bắn tên không đích.
Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa mắt thấy Đường Vũ Lân bị đánh bay, trong mắt nhất thời lóe lên ánh sáng khát máu. Lúc này, hai bên nó có thêm mấy con Ma Hồn Đại Bạch Sa bay lên trời, mở cái miệng rộng ra, hướng về Đường Vũ Lân định nuốt chửng lấy hắn.
Một tiếng rít gào trầm thấp vang lên. Trên người Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa bắn ra một luồng khí tức hung hăng, từng cơn sóng nước từ ngoài khơi vọt lên, đánh bay mấy con cá mập trắng tép riu khác đang nhằm về phía Đường Vũ Lân kia. “Thức ăn” ngon như vậy, làm sao lại có thể tiện nghi cho kẻ khác?
Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa bay lên trời, lúc thân thể của nó bạo phát, tốc độ thật nhanh chóng! Quả thực tựa như tia chớp, hầu như là trong nháy mắt đã lao ra khỏi mặt biển, đi tới trước mặt Đường Vũ Lân. Miệng lớn của nó mở ra, táp vào người Đường Vũ Lân.
Tựa hồ chịu ảnh hưởng của đòn oanh kích kia, Đường Vũ Lân có vẻ đã hôn mê bất tỉnh. Thân thể hắn không cuộn lại, hoàn toàn y như một vật rơi tự do, bị đánh bay không ngừng rơi xuống.
Cái miệng lớn của Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa cứ như vậy hung hãn khép lại. Mà hắn vẫn như cũ không hề có lấy nửa điểm phản ứng.
Không được!
Vào lúc này, dù cho là Mục Dã, thân là cường giả cấp độ Phong Hào Đấu La, có muốn cứu viện cũng đã không kịp. Tại sao lại như vậy? Chuyện này không đúng! Hoàn toàn không phù hợp với thực lực của Đường Vũ Lân. Coi như là hắn không phải đối thủ của Vạn Niên Hồn Thú, cũng không nên ngay cả một điểm giãy dụa đều không có, vậy mà đã “tèo” rồi?
Chuyện này tuyệt đối là không bình thường.
Răng rắc! Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa cực kỳ giảo hoạt, dù cho là có khát máu thế nào đi nữa, cũng không trực tiếp nuốt tươi Đường Vũ Lân, mà lại tính táp ngang người hắn.
Hàm răng sắc bén như dao nhọn kia, chỉ cần đem cái tên nhãi ranh trên người có mùi vị của Thâm Hải Ma Kình cắn thành 2 đoạn, như vậy, một chút nguy hiểm cũng đều sẽ không có.
Miệng lớn khép lại, Mục Dã từ trên trời giáng xuống đã theo bản năng nhắm hai mắt lại, đồng thời sát cơ trong lòng nổi lên. Chuyện bây giờ ông có thể làm, cũng chỉ có đem bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa này tất cả đều giết sạch, báo thù cho Đường Vũ Lân.
Hống!! tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức vang lên.
Mục Dã đã tới gần mặt biển theo bản năng mở hai mắt ra, bởi vì tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng không phải là của Đường Vũ Lân!
Thời điểm ông mở hai mắt ra, đúng dịp thấy, toàn thân Đường Vũ Lân tỏa hào quang rực rỡ khác nào thiên thần được tạo ra từ ánh sáng. Trên người hắn, Hoàng Kim Long Lân liên tục lấp lóa. Lúc này, nửa người của hắn cũng đã bị Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa cắn vào trong miệng, hơn nữa còn là nửa người trên. Chỉ lộ ra bên ngoài vị trí từ phần eo trở xuống.
Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết lại phát ra từ trong miệng Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa. Cái miệng lớn của nó chỉ thoáng khép lại, liền đột nhiên mở ra, máu tươi trong nháy mắt từ trong cơ thể phun trào như suối.
Thân thể Đường Vũ Lân cũng không hề bị hàm răng sắc bén kia cắn thành hai nửa, thừa dịp Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa há miệng, thân thể hắn cuộn tròn, thoắt cái đã chui tọt vào trong cơ thể nó.
Dù sao, bộ tộc Thâm Hải Ma Kình còn mạnh mẽ hơn, chỉ là số lượng ít ỏi hơn rất nhiều so với Ma Hồn Đại Bạch Sa. Dòng máu của Thâm Hải Ma Kình có một đặc tính, chính là tính bám dính đặc biệt mạnh. Hơn nữa, một khi gặp phải gợn sóng khí huyết cường thịnh, nó sẽ sản sinh cộng hưởng, tạo ra một mùi vị càng nồng hơn.
Ma Hồn Đại Bạch Sa làm sao lại không quen thuộc khí tức thiên địch cho được? Đương nhiên là chúng sẽ kiên nhẫn triển khai truy kích.
Đường Vũ Lân dựa vào phản lực của Lam Ngân Thảo chạy trốn ở trên mặt biển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại. Khi hắn nhìn thấy những con Ma Hồn Đại Bạch Sa kia nhanh chóng đuổi theo, cách mình càng ngày càng gần, trên mặt hắn hiện lên vẻ cay đắng.
Hắn làm sao lại không đoán ra, thứ Mục Dã đổ lên người hắn, không cách nào thông qua gột rửa mà thanh trừ cơ chứ!
Làm sao bây giờ?
Vào lúc này, hắn phải đối mặt với lựa chọn gian nan.
Sống tiếp! Muốn còn sống, dựa vào chạy trốn hiển nhiên là vô dụng. Nơi này là hải dương mênh mông vô bờ, căn bản không có bất kỳ nơi nào để ẩn nấp. Muốn chạy trốn là không thể, như vậy, phương pháp sống sót duy nhất, chính là, tử chiến! Chỉ có giết chết hết thảy Ma Hồn Đại Bạch Sa kia, mình mới có khả năng sống sót.
Tiếp tục chạy trốn, một khi thể lực tiêu hao hết, chính mình vẫn sẽ như trước trở thành đồ ăn của bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa kia. Hơn nữa, hắn căn bản cũng không chạy thoát nổi khi bị đám bá chủ của hải dương này truy sát!
Tử Quang trong mắt lóe lên, hết thảy mọi thứ đều nương theo Tử Cực Ma Đồng được triển khai mà trở nên rõ ràng hơn mấy phần.
47 con Ma Hồn Đại Bạch Sa, không tính con đã bị mình giết chết kia.
Con Ma Hồn Đại Bạch Sa đang xông lên ở trước nhất có chiều dài vượt quá 10 mét, sau lưng mơ hồ có Ngân Quang lấp loé. Đây rất có khả năng là một con Ma Hồn Đại Bạch Sa cấp bậc vạn năm, cũng là uy hiếp to lớn nhất đối với mình.
Nếu như là trên mặt đất, mấy chục con Thiên Niên Hồn Thú, bằng vào tu vi hiện tại của Đường Vũ Lân, vẫn đúng là không đáng để ở trong mắt. Nhưng Vạn Niên Hồn Thú thì lại khác, đó là tồn tại có thể uy hiếp chân chính đến tính mạng hắn.
Nhưng mà, vậy thì đã sao? Bất luận thế nào, chính mình cũng phải sống sót!
Liều mạng!
Lệ quang trong mắt lóe lên, Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, tay phải vung lên, một tia sáng màu vàng trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng, thật bất ngờ chính là bộ Hoàng Cấp Cơ Giáp kia của hắn.
Thừa dịp Mục Dã ở giữa bầu trời còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Vũ Lân mượn dây leo Lam Ngân Thảo đánh thẳng vào sóng biển. Thân thể hắn trong nháy mắt chui vào bên trong chiếc Hoàng Cấp Cơ Giáp kia.
Hoàng Cấp Cơ Giáp đột nhiên sáng lên, ánh sáng sau lưng lóe lên, cũng đã mang theo cơ thể Đường Vũ Lân bay về phương xa.
Phía dưới, Ma Hồn Đại Bạch Sa đột nhiên mất đi mùi trên người Đường Vũ Lân, tốc độ nhất thời chậm lại.
Nhưng cũng vào lúc này, một đạo thân ảnh màu đỏ ngòm ngăn cản Hoàng Cấp Cơ Giáp ở giữa không trung.
Muốn tự mình đi ra, nhảy xuống, hay là muốn ta hủy đi Cơ Giáp của ngươi, rồi đem ngươi ném xuống? Đối với cách làm dối trá của Đường Vũ Lân, hiển nhiên là Mục Dã sẽ không dung túng.
Nhìn Thần Cấp Cơ Giáp trước mặt, ngồi ở bên trong Hoàng Cấp Cơ Giáp, sắc mặt Đường Vũ Lân lại không có bất kỳ biến hóa nào. Tình huống như thế hắn đã sớm nghĩ đến! Sở dĩ trốn ở bên trong Hoàng Cấp Cơ Giáp, là bởi vì hắn có một số việc muốn làm. Đồng thời cũng trì hoãn cho mình một hơi thở dốc.
Hắn táp liền tù tì hai ba phát, ăn sạch đống đồ ăn mình giấu sẵn ở bên trong Cơ Giáp, sau đó làm bộ có chút kinh hoảng nói: Ta... tự ta nhảy xuống. Đừng phá huỷ Cơ Giáp của ta!
Những thứ lúc này hắn ăn, đều là những mỹ thực cấp bậc thiên tài địa bảo Mục Dã cho hắn, được hắn len lén tích cóp lại. Những thứ đồ ăn này dinh dưỡng phong phú, có thể ngay lập tức bổ sung huyết mạch lực của hắn.
Tiến hành một bước đệm như thế, sự nắm chắc của hắn đối với những trận chiến tiếp theo sẽ vững vàng hơn một chút.
Đường Vũ Lân hít sâu một hơi, phần khoang ngực của Hoàng Cấp Cơ Giáp mở ra, hắn một lần nữa nhảy ra ngoài. Trải qua bước đệm lần này, ăn thêm đồ bổ sung, giúp thể năng của hắn khôi phục lại phần nào. Ánh vàng lóe lên, Cơ Giáp một lần nữa bị thu hồi vào trong nhẫn. Chính bản thân Đường Vũ Lân cũng nhảy tõm xuống biển rộng.
Hai mắt hắn khép hờ, từng khối Kim Lân cũng theo đó nổi lên trên cơ thể, khí tức trở nên sâu thẳm mà tĩnh lặng. Hắn khống chế không để cho thân thể mình không chìm sâu xuống.
Đúng như Mục Dã cảm giác được, ở bên trên mặt biển, lực chiến đấu của hắn vượt xa ở dưới đáy biển.
Khứu giác của Ma Hồn Đại Bạch Sa cực kỳ nhạy bén, trong một cái chớp mắt ngay khi hắn rơi xuống mặt biển, liền phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Từng đạo thân ảnh khổng lồ kia đột nhiên gia tốc, bơi thẳng về phương hướng Đường Vũ Lân.
Hai con mắt hắn biến thành màu tím, Kim Lân bao trùm toàn thân. Tuy rằng ngâm ở trong biển rộng, nhưng trên người Đường Vũ Lân lại toả ra một luồng khí tức dũng mãnh khó có thể hình dung.
Bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa càng ngày càng gần, trên tay phải Đường Vũ Lân, điểm điểm tinh tuyến một lần nữa hiện ra, Đấu Khải lặng yên xuất hiện, bao trùm bàn tay và cánh tay phải của hắn. Một sức mạnh cường hãn truyền khắp toàn thân. Một vẻ ngoan lệ theo đó hiện ra trong con ngươi hắn, cứ như vậy trôi nổi bất động ở chỗ cũ, chờ đợi bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa đến.
Càng ngày càng gần, toàn thân con Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa phía trước nhất đều toả ra khí tức hung lệ. Mắt thấy đã sắp đến phụ cận, nó đột nhiên há to miệng, một luồng ánh sáng trắng liền từ trong miệng phun ra, oanh kích thẳng về phía Đường Vũ Lân.
Tu vi đạt đến vạn năm, trí tuệ của Hồn Thú đã rất gần với nhân loại. Nó cũng không hề bất cẩn tiếp cận, mà lại trực tiếp khởi xướng công kích.
Hai tay Đường Vũ Lân bắt chéo nhau, cánh tay phải ở trước, cả thân thể co rúc lại. Toàn thân đều bao phủ ở bên trong lớp vảy rồng màu hoàng kim nọ.
Hắn không hề né tránh, cũng không hề sử dụng bất cứ thủ đoạn công kích nào, cứ như vậy dùng thân thể hứng chịu loạt công kích này.
Ầm!! Bạch quang bắn trúng, trong phút chốc, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể của chính mình dường như muốn hoàn toàn hóa thành phân tử nước tán loạn khắp nơi vậy. Cả người hắn trực tiếp bị bắn văng ra khỏi mặt nước ở bên dưới, toàn thân bị bao trùm trong luồng ánh sáng trắng nọ. Hoàng Kim Long Thể bảo vệ thân thể của hắn, nhưng chấn động vẫn khiến máu tươi hắn phun mạnh.
Không trung, Mục Dã đang quan chiến cũng sợ hết hồn.
Hắn đang làm gì vậy? Làm sao lại có thể chính diện gắng gượng chống đỡ công kích của Vạn Niên Hồn Thú cơ chứ? Theo bản năng, Mục Dã siết chặt nắm đấm, đương nhiên ông không thể để cho Đường Vũ Lân thật sự chết đi. Nhưng mà, ngày hôm nay là ngày thứ 49, là cơ hội cuối cùng của hắn đấy!
Hít sâu một hơi, ức chế sự kích động muốn đi cứu viện từ sâu trong nội tâm mình, ông đã lựa chọn tin tưởng Đường Vũ Lân, tin tưởng vào tên thiếu niên thông minh mà cứng cỏi này, sẽ không bắn tên không đích.
Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa mắt thấy Đường Vũ Lân bị đánh bay, trong mắt nhất thời lóe lên ánh sáng khát máu. Lúc này, hai bên nó có thêm mấy con Ma Hồn Đại Bạch Sa bay lên trời, mở cái miệng rộng ra, hướng về Đường Vũ Lân định nuốt chửng lấy hắn.
Một tiếng rít gào trầm thấp vang lên. Trên người Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa bắn ra một luồng khí tức hung hăng, từng cơn sóng nước từ ngoài khơi vọt lên, đánh bay mấy con cá mập trắng tép riu khác đang nhằm về phía Đường Vũ Lân kia. “Thức ăn” ngon như vậy, làm sao lại có thể tiện nghi cho kẻ khác?
Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa bay lên trời, lúc thân thể của nó bạo phát, tốc độ thật nhanh chóng! Quả thực tựa như tia chớp, hầu như là trong nháy mắt đã lao ra khỏi mặt biển, đi tới trước mặt Đường Vũ Lân. Miệng lớn của nó mở ra, táp vào người Đường Vũ Lân.
Tựa hồ chịu ảnh hưởng của đòn oanh kích kia, Đường Vũ Lân có vẻ đã hôn mê bất tỉnh. Thân thể hắn không cuộn lại, hoàn toàn y như một vật rơi tự do, bị đánh bay không ngừng rơi xuống.
Cái miệng lớn của Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa cứ như vậy hung hãn khép lại. Mà hắn vẫn như cũ không hề có lấy nửa điểm phản ứng.
Không được!
Vào lúc này, dù cho là Mục Dã, thân là cường giả cấp độ Phong Hào Đấu La, có muốn cứu viện cũng đã không kịp. Tại sao lại như vậy? Chuyện này không đúng! Hoàn toàn không phù hợp với thực lực của Đường Vũ Lân. Coi như là hắn không phải đối thủ của Vạn Niên Hồn Thú, cũng không nên ngay cả một điểm giãy dụa đều không có, vậy mà đã “tèo” rồi?
Chuyện này tuyệt đối là không bình thường.
Răng rắc! Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa cực kỳ giảo hoạt, dù cho là có khát máu thế nào đi nữa, cũng không trực tiếp nuốt tươi Đường Vũ Lân, mà lại tính táp ngang người hắn.
Hàm răng sắc bén như dao nhọn kia, chỉ cần đem cái tên nhãi ranh trên người có mùi vị của Thâm Hải Ma Kình cắn thành 2 đoạn, như vậy, một chút nguy hiểm cũng đều sẽ không có.
Miệng lớn khép lại, Mục Dã từ trên trời giáng xuống đã theo bản năng nhắm hai mắt lại, đồng thời sát cơ trong lòng nổi lên. Chuyện bây giờ ông có thể làm, cũng chỉ có đem bầy Ma Hồn Đại Bạch Sa này tất cả đều giết sạch, báo thù cho Đường Vũ Lân.
Hống!! tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức vang lên.
Mục Dã đã tới gần mặt biển theo bản năng mở hai mắt ra, bởi vì tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng không phải là của Đường Vũ Lân!
Thời điểm ông mở hai mắt ra, đúng dịp thấy, toàn thân Đường Vũ Lân tỏa hào quang rực rỡ khác nào thiên thần được tạo ra từ ánh sáng. Trên người hắn, Hoàng Kim Long Lân liên tục lấp lóa. Lúc này, nửa người của hắn cũng đã bị Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa cắn vào trong miệng, hơn nữa còn là nửa người trên. Chỉ lộ ra bên ngoài vị trí từ phần eo trở xuống.
Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết lại phát ra từ trong miệng Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa. Cái miệng lớn của nó chỉ thoáng khép lại, liền đột nhiên mở ra, máu tươi trong nháy mắt từ trong cơ thể phun trào như suối.
Thân thể Đường Vũ Lân cũng không hề bị hàm răng sắc bén kia cắn thành hai nửa, thừa dịp Vạn Niên Ma Hồn Đại Bạch Sa há miệng, thân thể hắn cuộn tròn, thoắt cái đã chui tọt vào trong cơ thể nó.
/610
|