Thấy Trình Sơn Minh không lao theo, Vương Siêu thầm thở phào một hơi. Toàn thân hắn bất chợt mềm nhũn, gân cốt như nước triều rút trơ cát sỏi, cơ thể rão ra không vận nổi một chút khí lực.
Chân phải Vương Siêu chống dưới mặt đất, chân trái hơi kiễng lên, khẽ cử động, vẻ như đang hành khí đả thông huyết mạch.
Hẳn đó là vì một chưởng ám kình phản kích từ ngực Trình Sơn Minh đã đâm rách thần kinh mạch tượng ở bàn chân, khiến cả chân trái tê dại.
Chiêu Phi Mã Đạp Yến vừa rồi, cước thứ hai Vương Siêu mượn lực cánh tay đối phương đằng không vọt lên, vừa khéo đạp trúng ngực Trình Sơn Minh. Nếu là cao thủ bình thường, bị một cước như thế có thể lập tức nát cả lồng ngực lẫn nội tạng, cầm chắc mất mạng. Nhưng công phu Bát Quái của Trình Sơn Minh đã đạt đến hóa cảnh, trên dưới toàn thân chỗ nào cũng dày đặc ám kình, cương nhu đan xen, hễ gặp nguy hiểm sẽ tự động bột phát ra hộ thể mà không cần thông qua ý thức từ đại não.
Tuy nhiên, một cao thủ võ công dù ám kình toàn thân cao đến đâu, khi bất ngờ gặp nguy hiểm có thể chớp mắt chấn gãy một cây gậy trong tay người thường, song vẫn không thể trụ được trước một chiêu vào yếu huyệt của đối thủ lợi hại.
Dù là Dương Lộ Thiền hay Đổng Hải Xuyên tái sinh, cũng không thể dựa vào ám kình trên người mà đứng yên chịu đựng quyền cước của một võ thuật đại sư mà sau đó còn vô sự. Có điều Trình Sơn Minh lúc đó không đứng yên mà đã vận cơ và các khớp xương, nháy mắt thót ngực sâu vào trong một thốn, minh kình ám kình đồng thời thi triển, sức mạnh từ tâm lực, cơ bắp, xương cốt hòa quyện vào một, nhất loạt phản kích, phóng ra ám kình đả thương bàn chân trái Vương Siêu.
Vì giày của hai người đều đã nát vụn trước đó, bàn chân trần của Vương Siêu phải chịu thiệt thòi cũng là chuyện dễ hiểu.
Trận đấu từ lúc bắt đầu đến khi đó vẫn chưa đầy 10 phút, song hung hiểm muôn phần, sinh tử đan xen, khiến hầu hết khán giả trong phòng hồi hộp đến ngừng thở.
Sát na cuối cùng, vốn dĩ Vương Siêu có thể đá nát xương cổ họng Trình Sơn Minh, song hắn lại bất ngờ thu lực, chuyển cương thành nhu, mượn đà lao tới nhảy ngược trở ra. Nhìn bề ngoài, dường như Vương Siêu đã cố ý nương tay không lấy tính mạng đối phương, kỳ thực đó chỉ là một nửa nguyên nhân. Nửa nguyên nhân khác chính là đòn phản kích của Trình Sơn Minh thật hết sức đáng sợ, một chưởng khủng khiếp nhằm vào giữa đầu gối hắn. Dù Vương Siêu có thể lấy mạng vị Bát Quái đại sư này, song cẳng chân của hắn chắc chắn sẽ nát vụn.
Trúng phải một vết thương như thế, vào bất kỳ bệnh viện nào cũng đừng mong chữa khỏi, cùng lắm chỉ có thể thay cẳng chân giả vào mà thôi. Vậy thì sau này hắn cũng nên quên họ Vương của mình đi mà vui vẻ trở thành Thiết Quải Lý thời hiện đại rồi!
Đương nhiên, ngay từ đầu Vương Siêu đã không muốn cả hai cùng tổn thương, càng không muốn lấy chân mình để đổi mạng người khác, nên đã mạo hiểm rút lui. Kỳ thực hành động này khá nguy hiểm, chỉ cần Trình Sơn Minh thừa thế lao tới truy kích, cục diện sau đó khó thể lường trước.
Chỉ cần ông ta chiếm lại được thượng phong, hầu như chắc chắn trong vòng mười hiệp Vương Siêu sẽ bị ép đến chết.
“Công phu họ Trình rõ ràng tinh túy hơn mình, vừa rồi chỉ là mượn một quyền Thiên Nhân Hợp Nhất tạo ra khí thế áp đảo rồi dồn dập tấn công, mọi khả năng bản thân đã thi triển cạn kiệt mà chút nữa vẫn bị ông ta cướp lại ưu thế. Nếu không nhờ vào sát chiêu Long Xà Phiên Lãng của Trần tỉ thì giờ có lẽ đã thất bại rồi. Trình Sơn Minh e là đã sắp đuổi kịp tổ sư gia Trình Đình Hoa của ông ta...”
Quyết định nương tay của Vương Siêu thuần túy là một cuộc đánh cược nhân phẩm, có điều Trình Sơn Minh quy cho cùng vẫn là kế thừa tinh thần khí chất của Trình Đình Hoa lão gia, ngay khi thức ngộ ý đồ của đối phương là lập tức dừng tay, tuyệt nhiên không thừa thế phản kích.
Kinh nghiệm giao đấu không phải cứ đánh nhiều là phong phú, ngoài thực chiến ra còn phải biết nhìn người, đoán định tính cách đối thủ, căn cứ vào đoán định mà chọn ra đối sách đấu pháp, như thế mới là đạo lý thượng thừa của võ học. Nếu đổi là đấu với Từ Chấn, một khi đã tạo ra được cục diện lợi thế thì Vương Siêu sẽ không bao giờ lùi lại, dù có bị thương cũng phải lấy mạng gã, bởi đơn giản Từ Chấn không phải là người mã thượng như Trình Sơn Minh.
Vương Siêu đứng yên, thả lỏng gân cốt, không còn địch ý. Trình Sơn Minh cũng dừng lại một chỗ, mắt chăm chú nhìn sang.
Vương Siêu vẫn điều hòa khí tức, kích hoạt huyết mạch bên chân trái. Bị ám kình trên ngực Trình Sơn Minh phản kích, bàn chân hắn nhất thời chẳng khác nào sét đánh, đến giờ vẫn tê dại gần như mất hết cảm giác. Có thể thấy mật độ và sự tinh thuần của ám kình Trình Sơn Minh cao đến mức nào.
Cuộc sát đấu kịch liệt tạm dừng, đại sảnh yên ắng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, Vương Siêu lẫn Trình Sơn Minh đều đã không còn hình ảnh oai phong như khi vừa đến. Giờ hai người đều chân trần, một ống tay áo Vương Siêu rách tung lộ cả cánh tay, trong khi Trình Sơn Minh thì y phục dúm dó, dính toàn rượu vang và những mảnh ly vụn, vết tích lúc lăn trên sàn tránh một chiêu pháo kình liên hoàn của Vương Siêu.
Vốn dĩ đều ăn mặc tử tế, cả hai giờ chẳng khác nào những kẻ ăn mày.
“Trình sư phụ, Bát Quái Chưởng công của ngài tinh thâm vô song, lần này chúng ta khỏi cần đấu nữa chứ?” Vương Siêu lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Trình Sơn Minh nặng nề thở phì một hơi, bộ râu đen lay động theo hơi thở: “Tiểu bằng hữu khá lắm, vừa nhập cuộc khí thế đã hơn ta một bậc, sau lại ra tay nương tình không đá nát cổ ta. Ta đã nhận ân huệ từ ngươi, vậy thì trận đấu hôm nay đến đây kết thúc, không đánh nữa! Ngươi là bạn Trần Ngãi Dương, vì hắn bị thương nên đánh thay trận này, thế cũng là bậc nghĩa khí. Chúng ta không thù không oán, không cần phải phân rõ sống chết, nhưng Trần Ngãi Dương đánh chết sư huynh ta, thù ấy kiểu gì cũng không thể không trả. Có điều hắn đang bị thương, ta cũng không thể dậu đổ bìm leo, đợi hắn lành vết thương ta tự sẽ tìm hắn quyết đấu lại!”
Trần Ngãi Dương cũng gật đầu: “Trình sư phụ, trị thương xong tôi sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của ông bất cứ lúc nào. Lần đấu võ này xem như không phân cao thấp, được không?”
Trình Sơn Minh cười lên ha hả, hướng ánh mắt sang Vương Siêu: “Tiểu bằng hữu này, qua ba năm nữa không biết sẽ trưởng thành đến thế nào!” Nói đoạn quay người bước thẳng ra cửa.
“Trình tiên sinh, Trình tiên sinh!” Thấy Trình Sơn Minh nói đi là đi, Thân Hồng chỉ còn biết đứng ngây ra tại trận, ngượng ngạo không biết nên làm thế nào mới phải.
Vốn dĩ lão đã vạch rõ kế hoạch, lợi dụng cơ hội Trình Sơn Minh báo thù để đánh cược một lần nữa với tập đoàn Trần thị, một bước giành lại tuyến đường vận tải vàng Malacca. Nếu không có Lý Hiển Dương xen vào, cuộc đấu chính thức thực ra sẽ diễn ra vào ngày mai, trên boong một chiếc tàu lớn ngoài eo biển, khi ấy dù Trình Sơn Minh đấu võ không thắng thì Hoa Hưng Hội cũng có phương án B, quyết không để nhà họ Trần đắc ý trở về.
Hoa Hưng Hội vốn là những thương nhân lăn lộn trong Hắc đạo, không cần đếm xỉa đến quy tắc võ lâm, đánh không lại thì ám sát, ám sát không nổi thì ra mặt khủng bố, bằng mọi cách đạt mục đích mới thôi.
Có điều Trần Lập Ba thật là con cáo già quỷ quyệt, chỉ vài kế nhỏ đã hoá giải toàn bộ sắp xếp của Thân Hồng. Vốn Thân Hồng dẫn Trình Sơn Minh đến chỉ là để hai bên làm quen, ngày mai mới chính thức đấu võ, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một gã Trình Giảo Kim là Vương Siêu.
Cho dù Vương Siêu có ra mặt nhận cuộc đấu này, Thân Hồng cũng có cách hoãn lại đến ngày mai, ai ngờ Trần Lập Ba lại dùng cả “thân vương” Lý Hiển Dương của Lý gia để ép trận đấu diễn ra ngay tại chỗ. Lý Hiển Dương đã lên tiếng thì mọi sự đều phải nhất nhất tuân theo, dù là Thân Hồng hay đích danh Hội trưởng Hoa Hưng đến đây cũng tuyệt đối không thể phản bác.
Lý Hiển Dương không phải đơn giản một đại tập đoàn kinh doanh hay bang hội nào đó, mà là đại diện cho Chính phủ Singapore, ở Đông Nam Á ngoài Nguyên thủ các nước ASEAN thì những người khác căn bản khỏi cần nể mặt.
Mà Hoa Hưng Hội ngoài vận tải biển thì ở Singapore còn rất nhiều lĩnh vực làm ăn, tuyệt đối không thể nào gây chuyện với vị Thân vương này!
Trận đấu trước mặt giới thượng lưu toàn Singapore, cuối cùng kết thúc bất phân thắng bại khiến Thân Hồng không khỏi chết đứng. Có điều Trình Sơn Minh không phải thuộc hạ Hoa Hưng Hội, Thân Hồng không thể lệnh cho ông ta đánh đến một sống một chết được.
“Sao hả? Ông nhất định muốn tôi đánh một trận nữa, phân rõ thắng bại cho ông mới thôi?” Trình Sơn Minh nhìn thẳng vào mặt Thân Hồng, cặp mắt hổ khẽ trừng khiến lão lập tức toát mồ hôi hột, lập cập lùi lại nhường đường.
“Hôm nay nếu đã không thể phân thắng bại thì tiền cược cũng không thể tính. Có điều nếu các vị có hứng thì có thể tạm thời không cần lấy lại tiền đặt cược, tháng sau chúng tôi và Hoa Hưng Hội lại đấu một trận nữa. Tiền cược của các vị có thể vẫn để ở chỗ tôi, tính lãi cao gấp 10 so với ngân hàng. Ai không muốn cược vẫn có thể rút về, tôi còn có thêm quà tặng nữa...” Trần Lập Ba cười ha hả, âm thanh vang vọng không mảy may lộ vẻ già nua.
Đoạn lão quay lại nói với Thân Hồng: “Thân hội trưởng, vụ đấu quyền đánh cược hôm nay bất phân thắng bại, tháng sau chúng ta lại cược một ván xác định quyền sở hữu vĩnh viễn tuyến đường vận chuyển này, ông thấy thế nào? Nếu như ông không dám nhận, hy vọng từ nay Hoa Hưng Hội cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tập đoàn Trần thị chúng tôi và Hoa Hưng thương hội các ông đều là doanh nghiệp lớn, trước mặt bao nhiêu danh gia vọng tộc và cả ngài Lý Hiển Dương đây, chi bằng chính thức quyết định luôn chuyện này đi, đỡ phải rắc rối về sau?”
“Quyền sở hữu vĩnh viễn…?” Nghe mấy lời của Trần Lập Ba, biểu tình trên mặt Thân Hồng xáo trộn kịch liệt. Vốn lão đến với khí thế hừng hực, lại có bao nhiêu yếu nhân chứng kiến, tất nhiên càng không thể tỏ ra yếu thế trước đối thủ truyền kiếp: “Trần lão gia đã có hứng thú, Hoa Hưng chúng ta sẽ theo hầu đến cùng!”
“Vậy được! Luật sư đâu?” Trần Lập Ba cười ha hả: “Nhân thể đây, chúng ta hãy gọi luật sư của hai bên thảo ra một bản hợp đồng, cả hai cùng ký vào, tháng sau sẽ đánh cược. Dù sao thì lão già này cũng sắp rửa tay chậu vàng, trước khi rút lui chơi một trận lớn cũng không uổng kiếp này. Ngoài quyền sở hữu vĩnh viễn, tăng gấp đôi tiền cược đi! Bốn tỷ, Thân hội trưởng thấy thế nào?”
“Lão già này điên rồi? Nhưng Trần Ngãi Dương còn đang bị thương tháng sau chưa chắc đã khỏi, bảo luật sư lúc thương thảo hợp đồng tranh thủ thêm vài hôm là được!” Thân Hồng tính toán nhanh như chớp, đoạn vung tay lệnh cho thuộc hạ: “Các người gọi luật sư của chúng ta, soạn thảo hợp đồng chính thức với Tập đoàn Trần thị!”
*************
Vừa ra khỏi đại sảnh, Thân Hồng lập tức căn dặn thủ hạ: “Các người thấy rõ Trình Sơn Minh rồi chứ? Mấy ngày này phải không rời mắt khỏi lão, nhất cử nhất động báo lại cho ta!”
“Phó Hội trưởng, họ Trình đã về khách sạn thay quần áo. Hợp đồng cho tháng sau ấy, ngài có cần thương lượng với các lão gia khác không? Tôi cảm thấy con cáo già Trần Lập Ba có quỷ kế gì đó!” Một tâm phúc bước lên trước, nói.
“Hôm nay ta đúng là lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống! Trước mặt bao nhiêu nhân vật tiếng tăm thêm cả Lý Hiển Dương, nếu tỏ ra yếu thế dù chỉ là một chút thì ngày mai thiên hạ sẽ tha hồ tung tin, khi ấy ta càng khó hơn, uy tín trong Thương hội cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng cũng chính chuyện đấu võ đó, tên Trần Ngãi Dương tháng sau chưa chắc đã khỏi được, đáng ngại là gã thanh niên đấu với Trình Sơn Minh hôm nay! Không biết Trần thị kiếm đâu ra quyền sư lợi hại như vậy? Rõ ràng hắn không phải người của Trần thị, các ngươi hãy điều tra cho rõ, nếu tên đó không có danh thế gì thì ngày mai tìm cơ hội loại hắn đi!” Trên mặt Thân Hồng lộ rõ hung quang.
“Về phần lão Trình, đúng là đánh đấm rất khá, lại dám một mình vạn dặm xa xôi đến đất khách báo thù. Công phu thì lợi hại song đầu óc chưa ổn, chúng ta không được để hắn trở về, nhất định phải thu phục biến hắn thành người của ta, cần dùng biện pháp mạnh cũng cũng phải dùng!”
Trương Quang Minh là quyền sư Hoa Hưng Hội mời đến đầu võ, bị Trần Ngãi Dương đánh chết. Trình Sơn Minh ở tận Canada, nghe được tin này đã vượt mấy ngàn dặm hỏi rõ tình hình Hoa Hưng Hội trước, rồi lập tức khiêu chiến Trần Ngãi Dương, Hoa Hưng Hội tất nhiên không lý do gì để không ủng hộ lão, nhưng lão cũng không chịu ràng buộc bởi Hoa Hưng Hội.
Tuy nhiên lúc này Thân Hồng đã nảy ra suy nghĩ khác, muốn dùng thủ đoạn giữ Trình Sơn Minh ở lại.
“Gã Trình Sơn Minh kia gặp nguy rồi!” Đúng lúc ấy Trần Ngãi Dương cũng bất ngờ nói với Vương Siêu.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Chân phải Vương Siêu chống dưới mặt đất, chân trái hơi kiễng lên, khẽ cử động, vẻ như đang hành khí đả thông huyết mạch.
Hẳn đó là vì một chưởng ám kình phản kích từ ngực Trình Sơn Minh đã đâm rách thần kinh mạch tượng ở bàn chân, khiến cả chân trái tê dại.
Chiêu Phi Mã Đạp Yến vừa rồi, cước thứ hai Vương Siêu mượn lực cánh tay đối phương đằng không vọt lên, vừa khéo đạp trúng ngực Trình Sơn Minh. Nếu là cao thủ bình thường, bị một cước như thế có thể lập tức nát cả lồng ngực lẫn nội tạng, cầm chắc mất mạng. Nhưng công phu Bát Quái của Trình Sơn Minh đã đạt đến hóa cảnh, trên dưới toàn thân chỗ nào cũng dày đặc ám kình, cương nhu đan xen, hễ gặp nguy hiểm sẽ tự động bột phát ra hộ thể mà không cần thông qua ý thức từ đại não.
Tuy nhiên, một cao thủ võ công dù ám kình toàn thân cao đến đâu, khi bất ngờ gặp nguy hiểm có thể chớp mắt chấn gãy một cây gậy trong tay người thường, song vẫn không thể trụ được trước một chiêu vào yếu huyệt của đối thủ lợi hại.
Dù là Dương Lộ Thiền hay Đổng Hải Xuyên tái sinh, cũng không thể dựa vào ám kình trên người mà đứng yên chịu đựng quyền cước của một võ thuật đại sư mà sau đó còn vô sự. Có điều Trình Sơn Minh lúc đó không đứng yên mà đã vận cơ và các khớp xương, nháy mắt thót ngực sâu vào trong một thốn, minh kình ám kình đồng thời thi triển, sức mạnh từ tâm lực, cơ bắp, xương cốt hòa quyện vào một, nhất loạt phản kích, phóng ra ám kình đả thương bàn chân trái Vương Siêu.
Vì giày của hai người đều đã nát vụn trước đó, bàn chân trần của Vương Siêu phải chịu thiệt thòi cũng là chuyện dễ hiểu.
Trận đấu từ lúc bắt đầu đến khi đó vẫn chưa đầy 10 phút, song hung hiểm muôn phần, sinh tử đan xen, khiến hầu hết khán giả trong phòng hồi hộp đến ngừng thở.
Sát na cuối cùng, vốn dĩ Vương Siêu có thể đá nát xương cổ họng Trình Sơn Minh, song hắn lại bất ngờ thu lực, chuyển cương thành nhu, mượn đà lao tới nhảy ngược trở ra. Nhìn bề ngoài, dường như Vương Siêu đã cố ý nương tay không lấy tính mạng đối phương, kỳ thực đó chỉ là một nửa nguyên nhân. Nửa nguyên nhân khác chính là đòn phản kích của Trình Sơn Minh thật hết sức đáng sợ, một chưởng khủng khiếp nhằm vào giữa đầu gối hắn. Dù Vương Siêu có thể lấy mạng vị Bát Quái đại sư này, song cẳng chân của hắn chắc chắn sẽ nát vụn.
Trúng phải một vết thương như thế, vào bất kỳ bệnh viện nào cũng đừng mong chữa khỏi, cùng lắm chỉ có thể thay cẳng chân giả vào mà thôi. Vậy thì sau này hắn cũng nên quên họ Vương của mình đi mà vui vẻ trở thành Thiết Quải Lý thời hiện đại rồi!
Đương nhiên, ngay từ đầu Vương Siêu đã không muốn cả hai cùng tổn thương, càng không muốn lấy chân mình để đổi mạng người khác, nên đã mạo hiểm rút lui. Kỳ thực hành động này khá nguy hiểm, chỉ cần Trình Sơn Minh thừa thế lao tới truy kích, cục diện sau đó khó thể lường trước.
Chỉ cần ông ta chiếm lại được thượng phong, hầu như chắc chắn trong vòng mười hiệp Vương Siêu sẽ bị ép đến chết.
“Công phu họ Trình rõ ràng tinh túy hơn mình, vừa rồi chỉ là mượn một quyền Thiên Nhân Hợp Nhất tạo ra khí thế áp đảo rồi dồn dập tấn công, mọi khả năng bản thân đã thi triển cạn kiệt mà chút nữa vẫn bị ông ta cướp lại ưu thế. Nếu không nhờ vào sát chiêu Long Xà Phiên Lãng của Trần tỉ thì giờ có lẽ đã thất bại rồi. Trình Sơn Minh e là đã sắp đuổi kịp tổ sư gia Trình Đình Hoa của ông ta...”
Quyết định nương tay của Vương Siêu thuần túy là một cuộc đánh cược nhân phẩm, có điều Trình Sơn Minh quy cho cùng vẫn là kế thừa tinh thần khí chất của Trình Đình Hoa lão gia, ngay khi thức ngộ ý đồ của đối phương là lập tức dừng tay, tuyệt nhiên không thừa thế phản kích.
Kinh nghiệm giao đấu không phải cứ đánh nhiều là phong phú, ngoài thực chiến ra còn phải biết nhìn người, đoán định tính cách đối thủ, căn cứ vào đoán định mà chọn ra đối sách đấu pháp, như thế mới là đạo lý thượng thừa của võ học. Nếu đổi là đấu với Từ Chấn, một khi đã tạo ra được cục diện lợi thế thì Vương Siêu sẽ không bao giờ lùi lại, dù có bị thương cũng phải lấy mạng gã, bởi đơn giản Từ Chấn không phải là người mã thượng như Trình Sơn Minh.
Vương Siêu đứng yên, thả lỏng gân cốt, không còn địch ý. Trình Sơn Minh cũng dừng lại một chỗ, mắt chăm chú nhìn sang.
Vương Siêu vẫn điều hòa khí tức, kích hoạt huyết mạch bên chân trái. Bị ám kình trên ngực Trình Sơn Minh phản kích, bàn chân hắn nhất thời chẳng khác nào sét đánh, đến giờ vẫn tê dại gần như mất hết cảm giác. Có thể thấy mật độ và sự tinh thuần của ám kình Trình Sơn Minh cao đến mức nào.
Cuộc sát đấu kịch liệt tạm dừng, đại sảnh yên ắng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, Vương Siêu lẫn Trình Sơn Minh đều đã không còn hình ảnh oai phong như khi vừa đến. Giờ hai người đều chân trần, một ống tay áo Vương Siêu rách tung lộ cả cánh tay, trong khi Trình Sơn Minh thì y phục dúm dó, dính toàn rượu vang và những mảnh ly vụn, vết tích lúc lăn trên sàn tránh một chiêu pháo kình liên hoàn của Vương Siêu.
Vốn dĩ đều ăn mặc tử tế, cả hai giờ chẳng khác nào những kẻ ăn mày.
“Trình sư phụ, Bát Quái Chưởng công của ngài tinh thâm vô song, lần này chúng ta khỏi cần đấu nữa chứ?” Vương Siêu lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Trình Sơn Minh nặng nề thở phì một hơi, bộ râu đen lay động theo hơi thở: “Tiểu bằng hữu khá lắm, vừa nhập cuộc khí thế đã hơn ta một bậc, sau lại ra tay nương tình không đá nát cổ ta. Ta đã nhận ân huệ từ ngươi, vậy thì trận đấu hôm nay đến đây kết thúc, không đánh nữa! Ngươi là bạn Trần Ngãi Dương, vì hắn bị thương nên đánh thay trận này, thế cũng là bậc nghĩa khí. Chúng ta không thù không oán, không cần phải phân rõ sống chết, nhưng Trần Ngãi Dương đánh chết sư huynh ta, thù ấy kiểu gì cũng không thể không trả. Có điều hắn đang bị thương, ta cũng không thể dậu đổ bìm leo, đợi hắn lành vết thương ta tự sẽ tìm hắn quyết đấu lại!”
Trần Ngãi Dương cũng gật đầu: “Trình sư phụ, trị thương xong tôi sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của ông bất cứ lúc nào. Lần đấu võ này xem như không phân cao thấp, được không?”
Trình Sơn Minh cười lên ha hả, hướng ánh mắt sang Vương Siêu: “Tiểu bằng hữu này, qua ba năm nữa không biết sẽ trưởng thành đến thế nào!” Nói đoạn quay người bước thẳng ra cửa.
“Trình tiên sinh, Trình tiên sinh!” Thấy Trình Sơn Minh nói đi là đi, Thân Hồng chỉ còn biết đứng ngây ra tại trận, ngượng ngạo không biết nên làm thế nào mới phải.
Vốn dĩ lão đã vạch rõ kế hoạch, lợi dụng cơ hội Trình Sơn Minh báo thù để đánh cược một lần nữa với tập đoàn Trần thị, một bước giành lại tuyến đường vận tải vàng Malacca. Nếu không có Lý Hiển Dương xen vào, cuộc đấu chính thức thực ra sẽ diễn ra vào ngày mai, trên boong một chiếc tàu lớn ngoài eo biển, khi ấy dù Trình Sơn Minh đấu võ không thắng thì Hoa Hưng Hội cũng có phương án B, quyết không để nhà họ Trần đắc ý trở về.
Hoa Hưng Hội vốn là những thương nhân lăn lộn trong Hắc đạo, không cần đếm xỉa đến quy tắc võ lâm, đánh không lại thì ám sát, ám sát không nổi thì ra mặt khủng bố, bằng mọi cách đạt mục đích mới thôi.
Có điều Trần Lập Ba thật là con cáo già quỷ quyệt, chỉ vài kế nhỏ đã hoá giải toàn bộ sắp xếp của Thân Hồng. Vốn Thân Hồng dẫn Trình Sơn Minh đến chỉ là để hai bên làm quen, ngày mai mới chính thức đấu võ, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một gã Trình Giảo Kim là Vương Siêu.
Cho dù Vương Siêu có ra mặt nhận cuộc đấu này, Thân Hồng cũng có cách hoãn lại đến ngày mai, ai ngờ Trần Lập Ba lại dùng cả “thân vương” Lý Hiển Dương của Lý gia để ép trận đấu diễn ra ngay tại chỗ. Lý Hiển Dương đã lên tiếng thì mọi sự đều phải nhất nhất tuân theo, dù là Thân Hồng hay đích danh Hội trưởng Hoa Hưng đến đây cũng tuyệt đối không thể phản bác.
Lý Hiển Dương không phải đơn giản một đại tập đoàn kinh doanh hay bang hội nào đó, mà là đại diện cho Chính phủ Singapore, ở Đông Nam Á ngoài Nguyên thủ các nước ASEAN thì những người khác căn bản khỏi cần nể mặt.
Mà Hoa Hưng Hội ngoài vận tải biển thì ở Singapore còn rất nhiều lĩnh vực làm ăn, tuyệt đối không thể nào gây chuyện với vị Thân vương này!
Trận đấu trước mặt giới thượng lưu toàn Singapore, cuối cùng kết thúc bất phân thắng bại khiến Thân Hồng không khỏi chết đứng. Có điều Trình Sơn Minh không phải thuộc hạ Hoa Hưng Hội, Thân Hồng không thể lệnh cho ông ta đánh đến một sống một chết được.
“Sao hả? Ông nhất định muốn tôi đánh một trận nữa, phân rõ thắng bại cho ông mới thôi?” Trình Sơn Minh nhìn thẳng vào mặt Thân Hồng, cặp mắt hổ khẽ trừng khiến lão lập tức toát mồ hôi hột, lập cập lùi lại nhường đường.
“Hôm nay nếu đã không thể phân thắng bại thì tiền cược cũng không thể tính. Có điều nếu các vị có hứng thì có thể tạm thời không cần lấy lại tiền đặt cược, tháng sau chúng tôi và Hoa Hưng Hội lại đấu một trận nữa. Tiền cược của các vị có thể vẫn để ở chỗ tôi, tính lãi cao gấp 10 so với ngân hàng. Ai không muốn cược vẫn có thể rút về, tôi còn có thêm quà tặng nữa...” Trần Lập Ba cười ha hả, âm thanh vang vọng không mảy may lộ vẻ già nua.
Đoạn lão quay lại nói với Thân Hồng: “Thân hội trưởng, vụ đấu quyền đánh cược hôm nay bất phân thắng bại, tháng sau chúng ta lại cược một ván xác định quyền sở hữu vĩnh viễn tuyến đường vận chuyển này, ông thấy thế nào? Nếu như ông không dám nhận, hy vọng từ nay Hoa Hưng Hội cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tập đoàn Trần thị chúng tôi và Hoa Hưng thương hội các ông đều là doanh nghiệp lớn, trước mặt bao nhiêu danh gia vọng tộc và cả ngài Lý Hiển Dương đây, chi bằng chính thức quyết định luôn chuyện này đi, đỡ phải rắc rối về sau?”
“Quyền sở hữu vĩnh viễn…?” Nghe mấy lời của Trần Lập Ba, biểu tình trên mặt Thân Hồng xáo trộn kịch liệt. Vốn lão đến với khí thế hừng hực, lại có bao nhiêu yếu nhân chứng kiến, tất nhiên càng không thể tỏ ra yếu thế trước đối thủ truyền kiếp: “Trần lão gia đã có hứng thú, Hoa Hưng chúng ta sẽ theo hầu đến cùng!”
“Vậy được! Luật sư đâu?” Trần Lập Ba cười ha hả: “Nhân thể đây, chúng ta hãy gọi luật sư của hai bên thảo ra một bản hợp đồng, cả hai cùng ký vào, tháng sau sẽ đánh cược. Dù sao thì lão già này cũng sắp rửa tay chậu vàng, trước khi rút lui chơi một trận lớn cũng không uổng kiếp này. Ngoài quyền sở hữu vĩnh viễn, tăng gấp đôi tiền cược đi! Bốn tỷ, Thân hội trưởng thấy thế nào?”
“Lão già này điên rồi? Nhưng Trần Ngãi Dương còn đang bị thương tháng sau chưa chắc đã khỏi, bảo luật sư lúc thương thảo hợp đồng tranh thủ thêm vài hôm là được!” Thân Hồng tính toán nhanh như chớp, đoạn vung tay lệnh cho thuộc hạ: “Các người gọi luật sư của chúng ta, soạn thảo hợp đồng chính thức với Tập đoàn Trần thị!”
*************
Vừa ra khỏi đại sảnh, Thân Hồng lập tức căn dặn thủ hạ: “Các người thấy rõ Trình Sơn Minh rồi chứ? Mấy ngày này phải không rời mắt khỏi lão, nhất cử nhất động báo lại cho ta!”
“Phó Hội trưởng, họ Trình đã về khách sạn thay quần áo. Hợp đồng cho tháng sau ấy, ngài có cần thương lượng với các lão gia khác không? Tôi cảm thấy con cáo già Trần Lập Ba có quỷ kế gì đó!” Một tâm phúc bước lên trước, nói.
“Hôm nay ta đúng là lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống! Trước mặt bao nhiêu nhân vật tiếng tăm thêm cả Lý Hiển Dương, nếu tỏ ra yếu thế dù chỉ là một chút thì ngày mai thiên hạ sẽ tha hồ tung tin, khi ấy ta càng khó hơn, uy tín trong Thương hội cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng cũng chính chuyện đấu võ đó, tên Trần Ngãi Dương tháng sau chưa chắc đã khỏi được, đáng ngại là gã thanh niên đấu với Trình Sơn Minh hôm nay! Không biết Trần thị kiếm đâu ra quyền sư lợi hại như vậy? Rõ ràng hắn không phải người của Trần thị, các ngươi hãy điều tra cho rõ, nếu tên đó không có danh thế gì thì ngày mai tìm cơ hội loại hắn đi!” Trên mặt Thân Hồng lộ rõ hung quang.
“Về phần lão Trình, đúng là đánh đấm rất khá, lại dám một mình vạn dặm xa xôi đến đất khách báo thù. Công phu thì lợi hại song đầu óc chưa ổn, chúng ta không được để hắn trở về, nhất định phải thu phục biến hắn thành người của ta, cần dùng biện pháp mạnh cũng cũng phải dùng!”
Trương Quang Minh là quyền sư Hoa Hưng Hội mời đến đầu võ, bị Trần Ngãi Dương đánh chết. Trình Sơn Minh ở tận Canada, nghe được tin này đã vượt mấy ngàn dặm hỏi rõ tình hình Hoa Hưng Hội trước, rồi lập tức khiêu chiến Trần Ngãi Dương, Hoa Hưng Hội tất nhiên không lý do gì để không ủng hộ lão, nhưng lão cũng không chịu ràng buộc bởi Hoa Hưng Hội.
Tuy nhiên lúc này Thân Hồng đã nảy ra suy nghĩ khác, muốn dùng thủ đoạn giữ Trình Sơn Minh ở lại.
“Gã Trình Sơn Minh kia gặp nguy rồi!” Đúng lúc ấy Trần Ngãi Dương cũng bất ngờ nói với Vương Siêu.
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
/510
|