-Mày có chắc lối này về được trường không Taro? - Kento
-...
-Đi trong tối lâu thế này tao sợ quá. Những lúc sợ là tao lại thấy đói. Mày có đem cái gì ăn được không? - Kento
-...
-Này Taro...
*gục*
-Taro mày sao thế đừng làm tao sợ - Kento
Taro ngã sấp xuống đất. Tôi rất hoảng nhưng cố lấy lại bình tĩnh đến đỡ nó dậy và trấn an Kento:
-Nó chỉ bị lạnh ngất đi thôi. Không sao cả. Tao sẽ cõng nó.
-Không! Cứ để nó cho tao! - Kento
-Mày xách cặp cho nó là được rồi.
-Cứ đưa tất cả cho tao không vấn đề gì cả. Đi một lúc nữa là ra khỏi chỗ này rồi
Lúc thế này tôi mới thấy được tên nhát gan Kento thật tuyệt.
-Sao mày biết là chúng ta sắp thoát khỏi đây? Tao còn chẳng biết tại sao thằng Taro nó chọn hướng này nữa. Hướng nào cũng tối như nhau cả - Tôi vừa cầm điện thoại soi đường vừa hỏi
-Taro rất thông minh. Nó bảo đi hướng này là có lý do của nó. Tao chơi với nó lâu rồi. Tao luôn tin nó và chưa bao giờ phải thất vọng cả.
Câu nói của Kento làm sáng lên hi vọng trong tôi, nó mang đến cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không còn thấy tối và lạnh nữa. Tôi biết rằng tôi đang đi cùng những người bạn tốt, những người dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất họ cũng không đổi lòng...
Tôi nhìn sang Kento. Không có chút sợ hãi nào cả.
-Ủa có phải phía trước có một vệt sáng không? - Kento
-Đúng rồi. Là gì thế nhỉ? Đến đó xem thử đi.
-Có thể là ma đấy - Kento
Sự tò mò đã khiến tôi không bận tâm đến câu nói đó. Tôi đi thẳng về phía vệt sáng. Là 1 cây đèn đường và 2 tấm biển trông khâ giống biển chỉ đường. Cái chỉ về bên trái có hình một ngôi nhà. Cái chỉ về phía trước có hình một con chó, không chó không có sừng...
-Sao lại người đốt đèn ở đây vào giờ này nhỉ ? - Kento
-Quan trọng là chúng ta sẽ đi theo hướng nào? Có 2 tấm biển. Cả 2 đều không có vẻ gì là tốt đẹp cả. Có lẽ nên đi bên phải hoặc là...
-Không mày cứ đi thẳng đi.
-Hướng con chó có sừng á? Mày chắc chứ?
-Tao tin Taro! - Nói xong đi thẳng
Tôi cũng không biết làm gì hơn là đi theo nó. Lúc nãy đi có gặp mấy cái biển này đâu. Liệu sẽ về được trường chứ? Mày tỉnh lại trả lời tao đi Taro.
-...
-Đi trong tối lâu thế này tao sợ quá. Những lúc sợ là tao lại thấy đói. Mày có đem cái gì ăn được không? - Kento
-...
-Này Taro...
*gục*
-Taro mày sao thế đừng làm tao sợ - Kento
Taro ngã sấp xuống đất. Tôi rất hoảng nhưng cố lấy lại bình tĩnh đến đỡ nó dậy và trấn an Kento:
-Nó chỉ bị lạnh ngất đi thôi. Không sao cả. Tao sẽ cõng nó.
-Không! Cứ để nó cho tao! - Kento
-Mày xách cặp cho nó là được rồi.
-Cứ đưa tất cả cho tao không vấn đề gì cả. Đi một lúc nữa là ra khỏi chỗ này rồi
Lúc thế này tôi mới thấy được tên nhát gan Kento thật tuyệt.
-Sao mày biết là chúng ta sắp thoát khỏi đây? Tao còn chẳng biết tại sao thằng Taro nó chọn hướng này nữa. Hướng nào cũng tối như nhau cả - Tôi vừa cầm điện thoại soi đường vừa hỏi
-Taro rất thông minh. Nó bảo đi hướng này là có lý do của nó. Tao chơi với nó lâu rồi. Tao luôn tin nó và chưa bao giờ phải thất vọng cả.
Câu nói của Kento làm sáng lên hi vọng trong tôi, nó mang đến cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không còn thấy tối và lạnh nữa. Tôi biết rằng tôi đang đi cùng những người bạn tốt, những người dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất họ cũng không đổi lòng...
Tôi nhìn sang Kento. Không có chút sợ hãi nào cả.
-Ủa có phải phía trước có một vệt sáng không? - Kento
-Đúng rồi. Là gì thế nhỉ? Đến đó xem thử đi.
-Có thể là ma đấy - Kento
Sự tò mò đã khiến tôi không bận tâm đến câu nói đó. Tôi đi thẳng về phía vệt sáng. Là 1 cây đèn đường và 2 tấm biển trông khâ giống biển chỉ đường. Cái chỉ về bên trái có hình một ngôi nhà. Cái chỉ về phía trước có hình một con chó, không chó không có sừng...
-Sao lại người đốt đèn ở đây vào giờ này nhỉ ? - Kento
-Quan trọng là chúng ta sẽ đi theo hướng nào? Có 2 tấm biển. Cả 2 đều không có vẻ gì là tốt đẹp cả. Có lẽ nên đi bên phải hoặc là...
-Không mày cứ đi thẳng đi.
-Hướng con chó có sừng á? Mày chắc chứ?
-Tao tin Taro! - Nói xong đi thẳng
Tôi cũng không biết làm gì hơn là đi theo nó. Lúc nãy đi có gặp mấy cái biển này đâu. Liệu sẽ về được trường chứ? Mày tỉnh lại trả lời tao đi Taro.
/19
|