Tại sao cậu lại ở đây? - An hỏi Nam
Vậy sao cậu cũng ở đây?
Tôi đưa Na về. Cậu hãy giải thích đi
Tôi... Tôi...Đúng, người con gái ấy, người con gái mà cậu nhìn thấy trước sân nhà Na, chính là em gái cậu Đinh Bảo Linh - Nam nói
Giây phút thẫn thờ, An như không tin vào sự thật, đứa em gái mà cậu tưởng đã mất thật sự và không thể tìm lại được, nay lại xuất hiện.
Cậu, cậu nói cái gì? Cậu nói lại tôi nghe - Cậu bắt đầu mất bình tĩnh
Đó là em gái cậu, cũng là người vợ đã đính hôn của tôi từ nhỏ Đinh Bảo Linh
Thật không thể tin được mà, bà ơi, con đã tìm được em rồi - An vui sướng, cậu rất muốn báo tin này cho bà biết ngay : Tôi phải tới gặp nó và báo cho bà biết
Không được - Nam ngăn
Tại sao?
Bình thường cậu thông minh vậy sao giờ cậu như tin ngốc vậy? - Nam khó chịu
Rốt cuộc là sao nào? - cậu khó hiểu Nam, nhưng nghĩ lại thì
Chẳng lẽ chúng vẫn tìm con bé?
Đúng. Trước mắt bây giờ chúng ta hãy âm thầm bảo vệ em ấy. Em ấy cũng đã mất trí nhớ rồi.
Sao? Mất trí nhớ? - Trong chốc thoáng An cảm thấy căm hận, kẻ đã cướp đi mạng sống của ba mẹ và trí nhớ của em gái: Đáng ghét, nhất định phải bắt được tên đó - Cậu dập tay vào cây
An, Nam về ăn cơm thôi - Nó gọi to
Ừm, về ngay đây - Nam nói :' đi thôi
Trong bữa cơm ấy, có những người vui, có những người hạnh phúc và có những người đau lòng. Họ mỗi người một tâm trạng khác nhau. Thực ra, câu chuyện giữa cậu và Nam nó đã đều nghe thấy hết. Bây giờ phải làm sao, nó không muốn tình bạn giữa ba người tan vỡ? Hay là nó nói thật để Linh biết sự thật hay... im lặng để được bên cậu? Phải chăng nó đã thích cậu rồi? Thích thật sao? thích giữa bạn bè với nhau hay tình cảm trai gái? Nó đang rất rối , nhưng nếu nói ra thì dì của nó sẽ ra sao? Nó không sợ cậu thù nó, ghét nó, mà nó sọ cậu sẽ hiểu lầm gia đình nó. Nếu nói ra bây giờ, thì bầu không khí sẽ bị vỡ tan, mẹ nó, dì nó sẽ ra sao? Liệu Linh có chấp nhận? Mải nghĩ quẩn quơ mẹ nó bỗng hỏi
Na, con sao vậy? Sao ngồi thẫn thờ như vậy?
Sau câu hỏi đó, mọi ánh mắt đều nhìn đổ dồn về nó. Nó bỗng giật mình nhìn mọi người ngơ ngác : Dạ...
Con sao vậy? - mẹ nó hỏi thêm
à con không sao? - Nó cười như thể biện minh
Ăn đi con - Rồi mẹ nó gắp cho nó miếng sườn chua ngọt, món nó thích ăn nhất. và rồi gắp cho bốn người còn lại: Nào mọi người ăn nhiều vô nha
Bảo An à, bố mẹ cháu làm gì vậy? - Mẹ nó hỏi
Dạ, bố mẹ cháu đều mất rồi ạ, cháu sống cùng bà nội - cậu nói rồi nhìn qua Linh. Linh chăm chăm nhìn cậu không hiểu sao cậu cứ nhìn nhỏ vậy?
Ồ, bác xin lỗi vì đã chạm đến nỗi đau của cháu
Dạ không sao ạ?
Vậy còn cháu Nam?
Dạ bố mẹ cháu đang ở nước ngoài làm việc. Họ đang quản lí công ti giải trí HG bên Hàn ạ
Ừm, vậy được rồi. Con bé Na nhà bác nó khờ khạo lắm, có gì mong hai đứa giúp nó trong việc học tập nha.
Dạ thưa bác
Đây là bạn học của Na sao? - Dì nó hỏi
vâng thưa dì - Nó trả lời
Thì ra anh là bạn của chị tôi hả? Anh thật là... - Linh chu mỏ nói, liếc mắt nhìn Nam
con sao vậy Linh? - mẹ nó hỏi
Kệ em ấy đi cô - Nam nói
Không khí lại quay về quỹ đạo bình thường. Còn nó, nó sẽ coi như chuyện này nso không biết. Để những người bên cạnh nó được sống bình thường như vậy. Nó nghĩ chuyện đến đâu thì hay đến đó nhưng nó không biết rằng, chính như vậy mọi chuyện sẽ càng rối thêm và mọi hiểu lầm lại tăng thêm.
Vậy sao cậu cũng ở đây?
Tôi đưa Na về. Cậu hãy giải thích đi
Tôi... Tôi...Đúng, người con gái ấy, người con gái mà cậu nhìn thấy trước sân nhà Na, chính là em gái cậu Đinh Bảo Linh - Nam nói
Giây phút thẫn thờ, An như không tin vào sự thật, đứa em gái mà cậu tưởng đã mất thật sự và không thể tìm lại được, nay lại xuất hiện.
Cậu, cậu nói cái gì? Cậu nói lại tôi nghe - Cậu bắt đầu mất bình tĩnh
Đó là em gái cậu, cũng là người vợ đã đính hôn của tôi từ nhỏ Đinh Bảo Linh
Thật không thể tin được mà, bà ơi, con đã tìm được em rồi - An vui sướng, cậu rất muốn báo tin này cho bà biết ngay : Tôi phải tới gặp nó và báo cho bà biết
Không được - Nam ngăn
Tại sao?
Bình thường cậu thông minh vậy sao giờ cậu như tin ngốc vậy? - Nam khó chịu
Rốt cuộc là sao nào? - cậu khó hiểu Nam, nhưng nghĩ lại thì
Chẳng lẽ chúng vẫn tìm con bé?
Đúng. Trước mắt bây giờ chúng ta hãy âm thầm bảo vệ em ấy. Em ấy cũng đã mất trí nhớ rồi.
Sao? Mất trí nhớ? - Trong chốc thoáng An cảm thấy căm hận, kẻ đã cướp đi mạng sống của ba mẹ và trí nhớ của em gái: Đáng ghét, nhất định phải bắt được tên đó - Cậu dập tay vào cây
An, Nam về ăn cơm thôi - Nó gọi to
Ừm, về ngay đây - Nam nói :' đi thôi
Trong bữa cơm ấy, có những người vui, có những người hạnh phúc và có những người đau lòng. Họ mỗi người một tâm trạng khác nhau. Thực ra, câu chuyện giữa cậu và Nam nó đã đều nghe thấy hết. Bây giờ phải làm sao, nó không muốn tình bạn giữa ba người tan vỡ? Hay là nó nói thật để Linh biết sự thật hay... im lặng để được bên cậu? Phải chăng nó đã thích cậu rồi? Thích thật sao? thích giữa bạn bè với nhau hay tình cảm trai gái? Nó đang rất rối , nhưng nếu nói ra thì dì của nó sẽ ra sao? Nó không sợ cậu thù nó, ghét nó, mà nó sọ cậu sẽ hiểu lầm gia đình nó. Nếu nói ra bây giờ, thì bầu không khí sẽ bị vỡ tan, mẹ nó, dì nó sẽ ra sao? Liệu Linh có chấp nhận? Mải nghĩ quẩn quơ mẹ nó bỗng hỏi
Na, con sao vậy? Sao ngồi thẫn thờ như vậy?
Sau câu hỏi đó, mọi ánh mắt đều nhìn đổ dồn về nó. Nó bỗng giật mình nhìn mọi người ngơ ngác : Dạ...
Con sao vậy? - mẹ nó hỏi thêm
à con không sao? - Nó cười như thể biện minh
Ăn đi con - Rồi mẹ nó gắp cho nó miếng sườn chua ngọt, món nó thích ăn nhất. và rồi gắp cho bốn người còn lại: Nào mọi người ăn nhiều vô nha
Bảo An à, bố mẹ cháu làm gì vậy? - Mẹ nó hỏi
Dạ, bố mẹ cháu đều mất rồi ạ, cháu sống cùng bà nội - cậu nói rồi nhìn qua Linh. Linh chăm chăm nhìn cậu không hiểu sao cậu cứ nhìn nhỏ vậy?
Ồ, bác xin lỗi vì đã chạm đến nỗi đau của cháu
Dạ không sao ạ?
Vậy còn cháu Nam?
Dạ bố mẹ cháu đang ở nước ngoài làm việc. Họ đang quản lí công ti giải trí HG bên Hàn ạ
Ừm, vậy được rồi. Con bé Na nhà bác nó khờ khạo lắm, có gì mong hai đứa giúp nó trong việc học tập nha.
Dạ thưa bác
Đây là bạn học của Na sao? - Dì nó hỏi
vâng thưa dì - Nó trả lời
Thì ra anh là bạn của chị tôi hả? Anh thật là... - Linh chu mỏ nói, liếc mắt nhìn Nam
con sao vậy Linh? - mẹ nó hỏi
Kệ em ấy đi cô - Nam nói
Không khí lại quay về quỹ đạo bình thường. Còn nó, nó sẽ coi như chuyện này nso không biết. Để những người bên cạnh nó được sống bình thường như vậy. Nó nghĩ chuyện đến đâu thì hay đến đó nhưng nó không biết rằng, chính như vậy mọi chuyện sẽ càng rối thêm và mọi hiểu lầm lại tăng thêm.
/43
|