"Thiên Lãnh, anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?". Tịch Khả ngẩng đầu nhìn hắn, đôi đồng tử xinh đẹp đảo tròn. Nói cô không mong chờ hắn về là nói dối, nói cô không yêu hắn cũng là nói dối, tình yêu của cô đối với người đàn ông này đã sớm in sâu vào cốt tuỷ.
"Sẽ không! Anh sẽ ở bên cạnh em, làm bố của con em, cũng em nhìn nó khôn lớn". Hắn yêu chiều hôn lên trán cô, giọng nói rất ấm áp, không còn lạnh lùng như khi nãy nữa.
"Khả Khả, xin lỗi đã để em đợi những 10 năm. Xin lỗi em!". Giọng hắn càng nói càng nhỏ. Hắn thậy sự rất sợ mất cô, chưa bao giờ hắn sợ mất một người như thế! Nghe tin cô kết hôn với Hoàng Phủ Diệp Nam, hắn không thể tập chung hoàn thành công việc, trong đầu toàn bóng hình cô nắm tay Hoàng Phủ Diệp Nam tiến vào lễ đường. Hắn thừa nhận, hắn ghen, hắn ghen khi nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Nhưng hắn còn hận chính bản thân mình hơn, vì đã để cô rơi nước mắt trong vòng 10 năm.
"Không phải lỗi của anh, là tại em, nếu như em cẩn thận, sẽ không xảy ra tai nạn đáng tiếc đó". Thanh âm cô run run. Một vài hình ảnh trong vụ tai nạn bỗng chốc ùa về, khi ấy, hắn nằm dưới nền si măng lạnh cóng, đầu chảy rất nhiều máu, chiếc áo sơ mi bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, nhìn cực kỳ nhức mắt.
Thiên Lãnh biết cô nghĩ gì, không đành lòng đưa tay lên lau những giọt nước mắt của cô. Người phụ nữ của hắn, vì hắn mà chịu không ít khổ sở.
"Khả Khả, đừng khóc".
"Em sẽ không khóc nữa, chỉ cần anh về là em sẽ không khóc nữa".
"Nhớ nhé! Ngốc lắm! Nhỡ như anh không nhận lại em thì sao?". Thiên Lãnh bất ngờ hỏi, thật sự hắn cũng rất muốn biết câu trả lời.
"Thì giả vờ đau bụng quá nên đành lùi tạm lễ cưới, sau đó thì trốn sang nước ngoài". Tịch Khả tỉnh bơ trả lời.
Thiên Lãnh:"....." Hắn cứ sợ cô sẽ kết hôn thật, nhưng ai ngờ, cô đã chuẩn bị kế hoạch thật kỹ lưỡng!
"Khả Khả, chúng ta...".
Thiên Lãnh chưa nói hết câu, Tịch Khả đã trực tiếp ngắt lời, cô hiểu, hiểu hắn muốn nói gì.
"Về Lăng Phu Nhân, em sẽ không hỏi một câu, nếu anh muốn nói, tự khắc sẽ nói em nghe".
"Ngoan".
Ở phía dưới hội trường, hai người kia vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Phu Nhân:"Chúng ta chơi trò chơi đi".
Tịch Phu Nhân cùng ông Tịch:"Trò gì!".
Thiên Phu Nhân:"Diễn viên".
Tịch Phu Nhân cùng chồng"????".
Thiên Phu Nhân:"Chúng ta nguỵ tạo một vụ bắt cóc, rồi bắt cóc Tịch Khả, để xem Thiên Lãnh làm thế nào! Ai bảo nó dám lừa chúng ta".
Tịch Phu Nhân cùng chồng:"Được, trò chơi này thật hay, chúng ta mang Tịch Khả đi vòng quanh du lịch thế giới, để Thiên Lãnh ở nhà xách mông đi tìm con bé".
Thiên Phu Nhân:"Okkkk, thống nhất như thế đi".
"Sẽ không! Anh sẽ ở bên cạnh em, làm bố của con em, cũng em nhìn nó khôn lớn". Hắn yêu chiều hôn lên trán cô, giọng nói rất ấm áp, không còn lạnh lùng như khi nãy nữa.
"Khả Khả, xin lỗi đã để em đợi những 10 năm. Xin lỗi em!". Giọng hắn càng nói càng nhỏ. Hắn thậy sự rất sợ mất cô, chưa bao giờ hắn sợ mất một người như thế! Nghe tin cô kết hôn với Hoàng Phủ Diệp Nam, hắn không thể tập chung hoàn thành công việc, trong đầu toàn bóng hình cô nắm tay Hoàng Phủ Diệp Nam tiến vào lễ đường. Hắn thừa nhận, hắn ghen, hắn ghen khi nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác. Nhưng hắn còn hận chính bản thân mình hơn, vì đã để cô rơi nước mắt trong vòng 10 năm.
"Không phải lỗi của anh, là tại em, nếu như em cẩn thận, sẽ không xảy ra tai nạn đáng tiếc đó". Thanh âm cô run run. Một vài hình ảnh trong vụ tai nạn bỗng chốc ùa về, khi ấy, hắn nằm dưới nền si măng lạnh cóng, đầu chảy rất nhiều máu, chiếc áo sơ mi bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, nhìn cực kỳ nhức mắt.
Thiên Lãnh biết cô nghĩ gì, không đành lòng đưa tay lên lau những giọt nước mắt của cô. Người phụ nữ của hắn, vì hắn mà chịu không ít khổ sở.
"Khả Khả, đừng khóc".
"Em sẽ không khóc nữa, chỉ cần anh về là em sẽ không khóc nữa".
"Nhớ nhé! Ngốc lắm! Nhỡ như anh không nhận lại em thì sao?". Thiên Lãnh bất ngờ hỏi, thật sự hắn cũng rất muốn biết câu trả lời.
"Thì giả vờ đau bụng quá nên đành lùi tạm lễ cưới, sau đó thì trốn sang nước ngoài". Tịch Khả tỉnh bơ trả lời.
Thiên Lãnh:"....." Hắn cứ sợ cô sẽ kết hôn thật, nhưng ai ngờ, cô đã chuẩn bị kế hoạch thật kỹ lưỡng!
"Khả Khả, chúng ta...".
Thiên Lãnh chưa nói hết câu, Tịch Khả đã trực tiếp ngắt lời, cô hiểu, hiểu hắn muốn nói gì.
"Về Lăng Phu Nhân, em sẽ không hỏi một câu, nếu anh muốn nói, tự khắc sẽ nói em nghe".
"Ngoan".
Ở phía dưới hội trường, hai người kia vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Phu Nhân:"Chúng ta chơi trò chơi đi".
Tịch Phu Nhân cùng ông Tịch:"Trò gì!".
Thiên Phu Nhân:"Diễn viên".
Tịch Phu Nhân cùng chồng"????".
Thiên Phu Nhân:"Chúng ta nguỵ tạo một vụ bắt cóc, rồi bắt cóc Tịch Khả, để xem Thiên Lãnh làm thế nào! Ai bảo nó dám lừa chúng ta".
Tịch Phu Nhân cùng chồng:"Được, trò chơi này thật hay, chúng ta mang Tịch Khả đi vòng quanh du lịch thế giới, để Thiên Lãnh ở nhà xách mông đi tìm con bé".
Thiên Phu Nhân:"Okkkk, thống nhất như thế đi".
/27
|