"Hahaha....!" - Tịch Phu Nhân ôm bụng cười.
"Mẹ, còn ngồi đấy mà cười nữa, chạy đi nhanh lên, không bọn chúng đến đấy" - Tịch Khả nhíu mày, này, bọn họ là đang bị bắt cóc đấy, thế mà mẹ cô vẫn còn ngồi cười được cơ chứ?
Tịch Phu Nhân nén cười, kể lại sự việc cho Tịch Khả nghe.
"Mọi người đùa con sao?".
"Đâu có đâu có, là đùa Thiên Lãnh mà, ngồi đây một chút, mẹ đi tìm bà Thiên" - Tịch Phu Nhâh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc này Tịch Khả cũng không còn sợ hãi nữa, cô lấy điện thoại định gọi cho Thiên Lãnh như lại hết pin, lười sạc nên không gọi nữa.
"Thuê bao quý khách....." - Thiên Lãnh tức giận, hắn sắp bóp chặt điện thoại đến nơi. Cô gái ngốc nghếch này, tính cách chẳng thay đổi, điện thoại hết pin mà cũng chưa sạch nữa.
Hắn lấy khẩu súng từ trong tay đàn em rồi rời khỏi nhà.
Bên kia, Tịch Khả vừa líu lo hát vừa chọn quần áo - "Một con vịt xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng Khả Khả xinh Khả Khả xinh, la la la la con vịt đáng yêu quá....".
Tịch Khả không hát nổi nữa, trong gương, cô thấy Hoàng Phủ Diệp Nam đang cười với cô, nụ cười ấy mang đậm nguy hiểm, cô sợ rồi!
"Tiểu Khả, không có anh em vẫn vui vậy sao?" - Hoàng Phủ Diệp Nam dồn cô vào tường, bóp chặt cằm cô, nghiến răng hỏi.
"Đau đau đau....." - Tịch Khả cảm thấy cằm cô sắp gãy đến nơi, Hoàng Phủ Diệp Nam mà cô quên, chưa từng làm cô đau dù chỉ một lần.
"Xin lỗi, Tiểu Khả, anh nhớ em..." - hắn nới lòng lực ở bàn tay, chầm chậm hôn lên trán cô rồi sống mũi cô, cuối cùng là môi cô.
"Chát".
"Anh làm gì đấy?" - từ khi Thiên Lãnh rời đi, cô đã sớm hình thành thói quen cho người khác chạm vào người cô.
"Tiểu Khả, anh là chồng em, chồng em mà".
"Hôn lễ của chúng ta chưa hoàn thành".
"Tiểu Khả, em đừng nói như thế! Anh yêu em mà".
"Vì tôi mà anh có thể giết người sao?".
"Đúng".
"Chát" - Tịch Khả lại hạ tiếp một bạt tai, cô muốn khiến hắn thức tỉnh.
"Tiểu Khả, cô dám đánh tôi?" - hắn nhanh chóng thay đôi thái độ, bế cô về giường, không thương tiếc vứt xuống.
"Aaaaaa" - Tịch Khả hét lên đau đớn, cô cố gắng chạy theo nhưng lại bị hắn túm lấy tóc - "Tôi yêu cô như vậy, mà cô lại không một chút để ý tới tôi, Tiểu Khả, không có được trái tim cô, vậy thì chiếm lấy thân thể cô".
"Mẹ, còn ngồi đấy mà cười nữa, chạy đi nhanh lên, không bọn chúng đến đấy" - Tịch Khả nhíu mày, này, bọn họ là đang bị bắt cóc đấy, thế mà mẹ cô vẫn còn ngồi cười được cơ chứ?
Tịch Phu Nhân nén cười, kể lại sự việc cho Tịch Khả nghe.
"Mọi người đùa con sao?".
"Đâu có đâu có, là đùa Thiên Lãnh mà, ngồi đây một chút, mẹ đi tìm bà Thiên" - Tịch Phu Nhâh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc này Tịch Khả cũng không còn sợ hãi nữa, cô lấy điện thoại định gọi cho Thiên Lãnh như lại hết pin, lười sạc nên không gọi nữa.
"Thuê bao quý khách....." - Thiên Lãnh tức giận, hắn sắp bóp chặt điện thoại đến nơi. Cô gái ngốc nghếch này, tính cách chẳng thay đổi, điện thoại hết pin mà cũng chưa sạch nữa.
Hắn lấy khẩu súng từ trong tay đàn em rồi rời khỏi nhà.
Bên kia, Tịch Khả vừa líu lo hát vừa chọn quần áo - "Một con vịt xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng Khả Khả xinh Khả Khả xinh, la la la la con vịt đáng yêu quá....".
Tịch Khả không hát nổi nữa, trong gương, cô thấy Hoàng Phủ Diệp Nam đang cười với cô, nụ cười ấy mang đậm nguy hiểm, cô sợ rồi!
"Tiểu Khả, không có anh em vẫn vui vậy sao?" - Hoàng Phủ Diệp Nam dồn cô vào tường, bóp chặt cằm cô, nghiến răng hỏi.
"Đau đau đau....." - Tịch Khả cảm thấy cằm cô sắp gãy đến nơi, Hoàng Phủ Diệp Nam mà cô quên, chưa từng làm cô đau dù chỉ một lần.
"Xin lỗi, Tiểu Khả, anh nhớ em..." - hắn nới lòng lực ở bàn tay, chầm chậm hôn lên trán cô rồi sống mũi cô, cuối cùng là môi cô.
"Chát".
"Anh làm gì đấy?" - từ khi Thiên Lãnh rời đi, cô đã sớm hình thành thói quen cho người khác chạm vào người cô.
"Tiểu Khả, anh là chồng em, chồng em mà".
"Hôn lễ của chúng ta chưa hoàn thành".
"Tiểu Khả, em đừng nói như thế! Anh yêu em mà".
"Vì tôi mà anh có thể giết người sao?".
"Đúng".
"Chát" - Tịch Khả lại hạ tiếp một bạt tai, cô muốn khiến hắn thức tỉnh.
"Tiểu Khả, cô dám đánh tôi?" - hắn nhanh chóng thay đôi thái độ, bế cô về giường, không thương tiếc vứt xuống.
"Aaaaaa" - Tịch Khả hét lên đau đớn, cô cố gắng chạy theo nhưng lại bị hắn túm lấy tóc - "Tôi yêu cô như vậy, mà cô lại không một chút để ý tới tôi, Tiểu Khả, không có được trái tim cô, vậy thì chiếm lấy thân thể cô".
/27
|