Ngày hôm sau, Tịch Khả rời khỏi phòng, tranh thủ khi Thiên Lãnh chưa dậy xuống ăn sáng rồi đi học, ai ngờ, vừa bước xuống đã nghe không ít nhưng tiếng xì xào từ người giúp việc.
"Nấu cháo nhanh lên! Thiếu gia đang đói. Này, gọi bác sĩ chưa đấy, tôi thấy thiếu gia sốt cao lắm".
"Dạ đã gọi rồi".
"Thiên Lãnh bị ốm sao?".
Tịch Khả hoài nghi hỏi, sức khoẻ của Thiên Lãnh cực kỳ tốt, sao tự nhiên lại ốm được chứ?
"Tịch tiểu thư, cô lên xem thiếu gia thế nào đi, có vẻ ngài ấy ốm rất nặng".
Tịch Khả đương nhiên không cần đến ai nhắc, lòng cô khi nghe thấy Thiên Lãnh ốm đã đau nhói. Cô thật không hiểu, cái cảm giác đối với Thiên Lãnh rất khác với Hoàng Phủ Diệp Nam? Chẳng nhẽ cô đã yêu Thiên Lãnh rồi?
Tịch Khả bưng bát cháo lên phòng hắn, chậm rãi mở cánh cửa gỗ màu nâu. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông nhợt nhạt, đôi môi khô nứt, hai mắt nhắm nghiền, trên trán còn đắm chiếc khăn mặt làm hạ nhiệt.
Tim Tịch Khả bỗng run lên. Cô chưa từng thấy một Thiên Lãnh yếu ớt, chưa từng! Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tim cô đau không thở nổi, như có một ai khác đang cố bóp chặt lấy cổ cô.
Cô nhẹ nhàng đi về phía giường, đặt bát cháo tía tô ở bên cạnh, đưa tay lên sờ trán hắn. Nóng quá! Tịch Khả vội mở ngăn kéo bên đầu giường, bàn tay đang nhập số của bác sĩ riêng thì bị nắm chặt.
"Không cần, tôi không sao!". Thiên Lãnh yếu ớt lên tiếng.
"Anh sốt cao thế rồi còn nói không cái gì cơ chứ! Buông tay ra cho tôi!".
Hắn chợt cảm thấy ấm áp, dáng vẻ quan tâm lo lắng của cô khiến hắn cảm thấy yên bình. Hắn từng lo sợ, một ngày nào đó, cô sẽ xách chiếc vali đi, rời khỏi vòng tay hắn, rồi bước tới bên Hoàng Phủ Diệp Nam, nhưng giờ có cô ở đây, hắn lại không sợ gì nữa!
"Không phải tại em sao".
Thiên Lãnh tự nhiên thay đổi cách xưng hô khiến Tịch Khả có chút không quen! Nhưng lạ thay, lòng cô lại không có bài xích với cáh xưng hô này!
"Ốm rồi còn nói nhiều như vậy! Nói nghe xem, hôm qua anh làm gì mà sáng nay đã nằm liệt giường như vậy!".
Thiên Lãnh không nói gì, hắn ra hiệu cho cô đỡ hắn ngồi dậy. Hơn nữa, ai chẳng có sĩ diện, hắn nào dám nói, chỉ vì cái nắm bất chợt của cô mà hắn cả đêm không ngủ đi tắm nước lạnh. Rạng sáng thì cả người nóng bức, khó chịu, cuối cùng thì lăn ra ốm.
Tịch Khả thấy hắn không nói thì tưởng hắn mệt, cô hạ giọng:
"Được rồi, đã dậy rồi thì ăn chút cháo đi, tôi tự nấu đấy".
Phải biết là vì Thiên Lãnh, cô đã tự tay xắn áo bước xuống bếp, không cần nhờ đễ sự giúp đỡ từ các cậu giúp việc. Về phần nấu ăn, Tịch Khả tất nhiên tự tin, bởi hồi bé, mẹ cũng đã từng dậy qua cho cô.
Tịch Khả múc một thìa cháo, cô đưa lên gần miệng, thổi cho đỡ nóng rồi mới đút cho Thiên Lãnh.
"Anh thấy thế nào?".
Nếu là Thiên Lãnh của trước kia, đối với hành động này, hắn cực kỳ phản cảm, nhưng nay, vợ tương lai hắn đút cho ăn, hắn lại cực kỳ vui vẻ nha!
"Ngon, rất ngon".
Tịch Khả cười, nụ cười như ánh nắng ban mai rọi sáng trái tim tối tăm của hắn. Chỉ cần nhìn thấy cô cười, dẫu hắn có bị bệnh nặng đến đâu, cũng sẽ khỏi mà thôi.
Sau khi cho Thiên Lãnh ăn hết bát cháo, Tịch Khả đỡ hắn nằm xuống, chờ đến khi hắn ngủ cô mới đi xuống rửa bát, rồi pha một chậu nước ấm, lên lau người cho hắn.
Thoáng cái, một ngày dài đã sắp sửa trôi qua, mà Thiên Lãnh vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, mà ngược lại, lại càng nặng thêm.
"Bác sĩ, anh ấy bị sao vậy?". Tịch Khả lo lắng hỏi.
"Tịch tiểu thư, hôm nay, thiếu gia có phải đã ăn tía tô không?".
Tịch Khả gật đầu. Do biết Thiên Lãnh sốt cao, nên cô mới làm cháo tía tô cho hắn ăn.
"Tịch tiểu thư, thiếu gia bị dị ứng với tía tô, tôi đã tiêm một liêu thuốc rồi, ngày mai sẽ hạ sốt thôi".
Tịch Khả như chôn chân tại chỗ, cô nhớ, lúc cô nói hắn ăn cháo đi, đôi lông mày hắn có hơn nhăn, nhưng cuối cùng hắn vẫn ăn hết một bát cháo ấy để cho cô vui! Thiên Lãnh! Đúng là đồ ngốc mà! Vì muốn cô vui mà không màng đến sức khoẻ!
Tịch Khả hai mắt đỏ hoe, nếu Thiên Lãnh cứ đối xử tốt với cô như thế này, chắc cô sẽ yêu hắn thật mất!!
"Nấu cháo nhanh lên! Thiếu gia đang đói. Này, gọi bác sĩ chưa đấy, tôi thấy thiếu gia sốt cao lắm".
"Dạ đã gọi rồi".
"Thiên Lãnh bị ốm sao?".
Tịch Khả hoài nghi hỏi, sức khoẻ của Thiên Lãnh cực kỳ tốt, sao tự nhiên lại ốm được chứ?
"Tịch tiểu thư, cô lên xem thiếu gia thế nào đi, có vẻ ngài ấy ốm rất nặng".
Tịch Khả đương nhiên không cần đến ai nhắc, lòng cô khi nghe thấy Thiên Lãnh ốm đã đau nhói. Cô thật không hiểu, cái cảm giác đối với Thiên Lãnh rất khác với Hoàng Phủ Diệp Nam? Chẳng nhẽ cô đã yêu Thiên Lãnh rồi?
Tịch Khả bưng bát cháo lên phòng hắn, chậm rãi mở cánh cửa gỗ màu nâu. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông nhợt nhạt, đôi môi khô nứt, hai mắt nhắm nghiền, trên trán còn đắm chiếc khăn mặt làm hạ nhiệt.
Tim Tịch Khả bỗng run lên. Cô chưa từng thấy một Thiên Lãnh yếu ớt, chưa từng! Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tim cô đau không thở nổi, như có một ai khác đang cố bóp chặt lấy cổ cô.
Cô nhẹ nhàng đi về phía giường, đặt bát cháo tía tô ở bên cạnh, đưa tay lên sờ trán hắn. Nóng quá! Tịch Khả vội mở ngăn kéo bên đầu giường, bàn tay đang nhập số của bác sĩ riêng thì bị nắm chặt.
"Không cần, tôi không sao!". Thiên Lãnh yếu ớt lên tiếng.
"Anh sốt cao thế rồi còn nói không cái gì cơ chứ! Buông tay ra cho tôi!".
Hắn chợt cảm thấy ấm áp, dáng vẻ quan tâm lo lắng của cô khiến hắn cảm thấy yên bình. Hắn từng lo sợ, một ngày nào đó, cô sẽ xách chiếc vali đi, rời khỏi vòng tay hắn, rồi bước tới bên Hoàng Phủ Diệp Nam, nhưng giờ có cô ở đây, hắn lại không sợ gì nữa!
"Không phải tại em sao".
Thiên Lãnh tự nhiên thay đổi cách xưng hô khiến Tịch Khả có chút không quen! Nhưng lạ thay, lòng cô lại không có bài xích với cáh xưng hô này!
"Ốm rồi còn nói nhiều như vậy! Nói nghe xem, hôm qua anh làm gì mà sáng nay đã nằm liệt giường như vậy!".
Thiên Lãnh không nói gì, hắn ra hiệu cho cô đỡ hắn ngồi dậy. Hơn nữa, ai chẳng có sĩ diện, hắn nào dám nói, chỉ vì cái nắm bất chợt của cô mà hắn cả đêm không ngủ đi tắm nước lạnh. Rạng sáng thì cả người nóng bức, khó chịu, cuối cùng thì lăn ra ốm.
Tịch Khả thấy hắn không nói thì tưởng hắn mệt, cô hạ giọng:
"Được rồi, đã dậy rồi thì ăn chút cháo đi, tôi tự nấu đấy".
Phải biết là vì Thiên Lãnh, cô đã tự tay xắn áo bước xuống bếp, không cần nhờ đễ sự giúp đỡ từ các cậu giúp việc. Về phần nấu ăn, Tịch Khả tất nhiên tự tin, bởi hồi bé, mẹ cũng đã từng dậy qua cho cô.
Tịch Khả múc một thìa cháo, cô đưa lên gần miệng, thổi cho đỡ nóng rồi mới đút cho Thiên Lãnh.
"Anh thấy thế nào?".
Nếu là Thiên Lãnh của trước kia, đối với hành động này, hắn cực kỳ phản cảm, nhưng nay, vợ tương lai hắn đút cho ăn, hắn lại cực kỳ vui vẻ nha!
"Ngon, rất ngon".
Tịch Khả cười, nụ cười như ánh nắng ban mai rọi sáng trái tim tối tăm của hắn. Chỉ cần nhìn thấy cô cười, dẫu hắn có bị bệnh nặng đến đâu, cũng sẽ khỏi mà thôi.
Sau khi cho Thiên Lãnh ăn hết bát cháo, Tịch Khả đỡ hắn nằm xuống, chờ đến khi hắn ngủ cô mới đi xuống rửa bát, rồi pha một chậu nước ấm, lên lau người cho hắn.
Thoáng cái, một ngày dài đã sắp sửa trôi qua, mà Thiên Lãnh vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, mà ngược lại, lại càng nặng thêm.
"Bác sĩ, anh ấy bị sao vậy?". Tịch Khả lo lắng hỏi.
"Tịch tiểu thư, hôm nay, thiếu gia có phải đã ăn tía tô không?".
Tịch Khả gật đầu. Do biết Thiên Lãnh sốt cao, nên cô mới làm cháo tía tô cho hắn ăn.
"Tịch tiểu thư, thiếu gia bị dị ứng với tía tô, tôi đã tiêm một liêu thuốc rồi, ngày mai sẽ hạ sốt thôi".
Tịch Khả như chôn chân tại chỗ, cô nhớ, lúc cô nói hắn ăn cháo đi, đôi lông mày hắn có hơn nhăn, nhưng cuối cùng hắn vẫn ăn hết một bát cháo ấy để cho cô vui! Thiên Lãnh! Đúng là đồ ngốc mà! Vì muốn cô vui mà không màng đến sức khoẻ!
Tịch Khả hai mắt đỏ hoe, nếu Thiên Lãnh cứ đối xử tốt với cô như thế này, chắc cô sẽ yêu hắn thật mất!!
/27
|