Vì vậy Mộc Lạp Lạp từ chối hẹn của đồng nghiệp, không đi dạo phố cùng bọn họ, dù sao đi dạo phố hay gì gì đó lúc nào cũng có thể, nhưng họp bạn thì không phải lúc nào cũng có.
Chờ đến lúc tan làm, Mộc Lạp Lạp sửa soạn một chút rồi một mình đi.
Lần này hẹn họp bạn là ở Đế Cảnh, là một nhà hàng rất sang trọng ở thành phố Long.
Lúc Mộc Lạp Lạp vừa nhận được tin nhắn còn xác định nhiều lần, lo rằng mình đã nhìn lầm.
Sau nhiều lần xác định, Mộc Lạp Lạp phát hiện họp bạn lần này quả thật là hẹn ở Đế Cảnh.
Từ phản ứng ngạc nhiên của Mộc Lạp Lạp là có thể nhìn ra chi phí ở Đế Cảnh rất cao, không phải ai cũng có thể tuỳ tuỳ tiện tiện chi tiêu ở chỗ này, ở trong đó một chén nước sôi cũng phải bán đến 50 đồng.
Xem ra những năm này mấy bạn học trước đây cũng sống không tệ lắm?
Sau khi tài xế đưa cô tới cửa thì đến bãi đỗ xe chờ cô.
Bởi vì không được nói trước cho biết, nên Mộc Lạp Lạp vẫn mặc quần áo đi làm. Sáng sớm lúc ra cửa cô tiện tay khoác một cái áo khoác dài* màu trắng, cùng với giày cao gót mũi nhọn và quần jean bó. Đối với cô mà nói đây thật ra ăn mặc rất bình thường, nhưng không biết chọt trúng cái dây nào trong lòng Phó Cảnh Phi, trong quá trình ăn điểm tâm anh luôn dùng ánh mắt nghiêm ngặt nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp.
(*link tham khảo hình: http://image.cn.made-in-china.com/2f0j01feqQbNaPshot/高档斜纹面料腰带中长款风衣.jpg )
Ánh mắt ấy Mộc Lạp Lạp không cách nào hình dung, nói chung là mang theo lửa nóng, giống như muốn xuyên thấu thân thể cô.
Nhớ tới ánh mắt không hiểu được như thế, Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy cả người đều hơi nóng lên, vội lắc đầu như thể muốn ném ra khỏi đầu.
Đi vào nhà hàng, người phục vụ nơi này đều rất lễ phép tiến lên hỏi cần phục vụ gì, Mộc Lạp Lạp bình thản nói: “Hẹn người ở phòng 16.”
Người phục vụ lập tức nói dẫn Mộc Lạp Lạp đến.
“Không cần, tự tôi đi vào được rồi.” Mộc Lạp Lạp đối với nơi này rất quen thuộc. Trong quá khứ, rất nhiều bữa tiệc của Mộc gia đều là ở chỗ này.
Nhưng thật ra lần này họp bạn có thể hẹn đến nơi đây rất khiến cho cô giật mình, ở chỗ này chi tiêu cho nhiều người như vậy, cho dù là mỗi người chia đều cũng không rẻ.
Đến cửa phòng bao, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên hơi thấp thỏm.
Lâu rồi không gặp những người từng là bạn học, bây giờ lại có loại ảo giác giống như đã mấy đời.
Cho đến khi cô gõ cửa một cái, tiếp đó đẩy cửa vào, bên trong vốn đang nói chuyện náo nhiệt, sau khi thấy cô đi vào thì đều ăn ý im lặng.
Ánh mắt của mỗi người đều không hẹn mà cùng đặt ở trên người cô, mọi người trong khoảnh khắc đều không nói gì.
Mộc Lạp Lạp đứng ở cửa, cảm thấy được không khí chung quanh thoáng chốc ngưng đọng cùng lúng túng.
Cô thật sự lâu rồi không gặp mặt cùng bạn học cũ, nhiều năm như vậy cô cùng mọi người xa lạ cũng không phải là giả. Vì thế cho nên mọi người thấy cô đều im lặng đã được Mộc Lạp Lạp chuẩn bị tâm lý.
Mộc Lạp Lạp vô thức nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt lướt qua mặt mọi người trong phòng bao.
Vừa nhìn thật khiến cô thoáng kinh ngạc, bởi vì cô phát hiện trong đó có rất nhiều người cô không nhận ra.
Xa nhau rất nhiều năm, trên người mỗi người đều có thay đổi không nhỏ, khi đó vẫn chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bây giờ đều trưởng thành, thậm chí có nhiều người đã kết hôn sinh con.
Bởi vì không thể nào gọi ra tên của bọn họ, cho nên Mộc Lạp Lạp chỉ đứng ở cửa, tạm thời không có động tác nào.
Trong khoảnh khắc đó cô thậm chí có chút hối hận quyết định tới tham gia họp bạn hôm nay của mình.
“Mộc Lạp Lạp, bạn đã đến rồi?” Mãi đến khi một người đàn ông ngồi ở bàn tròn bên cạnh đứng lên trước từ trong đám người, nhiệt tình chào hỏi Mộc Lạp Lạp một câu.
Sau đó Mộc Lạp Lạp lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay sang nở nụ cười với người nói chuyện: “Đúng vậy, tôi không có trễ chứ?”
Bởi vì đi làm, cho nên Mộc Lạp Lạp cũng không trang điểm đậm, chỉ làm một ít bước như chải lông mi cùng son môi, nhưng vì dung mạo của cô thật sự rất đẹp, cứ cười như vậy cũng vẫn có vẻ kinh diễm.
So với ngũ quan chưa hoàn toàn thành thục trước kia, bây giờ Mộc Lạp Lạp chỉ càng khiến người chú ý hơn so với năm ấy.
Người kia nói: “Không hề, bạn tới đúng lúc.”
Mộc Lạp Lạp nghe ra người này chính là người gọi điện thoại liên lạc với cô, thế nhưng cô nhìn kỹ mấy lần vẫn không thể nào nhớ ra được đây rốt cuộc là vị bạn học nào.
Mãi đến khi có người trêu chọc: “Anh mắt kính thật đúng là không gạt chúng tôi, đã mời được Mộc nữ thần tới.”
Anh mắt kính? À… Mộc Lạp Lạp rốt cuộc nhớ ra đối phương là ai.
Nhưng không giống với người trong trí nhớ của cô, bộ dáng người này thật sự có thay đổi lớn.
Anh mắt kính là nhân vật mọt sách thời cấp ba của bọn họ, tên là Hướng Dương, nhưng cả ngày chỉ biết đọc sách, hơn mười tuổi thì đã cận tám độ, tuy nhiên cậu ta học hành vẫn rất giỏi, luôn cầm cờ đi trước, ngoại trừ lúc thi tốt nghiệp trung học thì bị Mộc Lạp Lạp “nhất phi trùng thiên”* vượt qua, nhưng vẫn thi vào đại học đứng đầu toàn quốc.
(*bay vút lên)
Thời điểm đó cậu ta luôn mang mắt kính thật dầy, hơn nữa tính cách có chút hướng nội không thích nói lắm, cho nên tất cả mọi người gọi cậu ta là “anh mắt kính”.
Nhưng mà hiện giờ người đứng nơi đó đã lấy mắt kính xuống, dáng dấp tuy rằng không đẹp trai lắm nhưng có khí chất nho nhã, dáng vẻ bình thản.
Quả nhiên mọi người thay đổi rất nhiều.
Có Hướng Dương mở đầu, tiếp đó Mộc Lạp Lạp thoải mái một chút, lục tục có người đến nói chuyện cùng cô, Hướng Dương còn bảo cô ngồi vào bàn của cậu ta.
Thời cấp ba Mộc Lạp Lạp vẫn có mấy người bạn tốt, nhưng bởi vì đều vào đại học khác nhau, trải nghiệm cuộc sống thật sự khác nhau xa nên đã xa cách. Vừa vặn bọn họ ngồi ở bàn của Hướng Dương, Mộc Lạp Lạp cũng thoải mái qua ngồi xuống.
Chờ đến lúc tan làm, Mộc Lạp Lạp sửa soạn một chút rồi một mình đi.
Lần này hẹn họp bạn là ở Đế Cảnh, là một nhà hàng rất sang trọng ở thành phố Long.
Lúc Mộc Lạp Lạp vừa nhận được tin nhắn còn xác định nhiều lần, lo rằng mình đã nhìn lầm.
Sau nhiều lần xác định, Mộc Lạp Lạp phát hiện họp bạn lần này quả thật là hẹn ở Đế Cảnh.
Từ phản ứng ngạc nhiên của Mộc Lạp Lạp là có thể nhìn ra chi phí ở Đế Cảnh rất cao, không phải ai cũng có thể tuỳ tuỳ tiện tiện chi tiêu ở chỗ này, ở trong đó một chén nước sôi cũng phải bán đến 50 đồng.
Xem ra những năm này mấy bạn học trước đây cũng sống không tệ lắm?
Sau khi tài xế đưa cô tới cửa thì đến bãi đỗ xe chờ cô.
Bởi vì không được nói trước cho biết, nên Mộc Lạp Lạp vẫn mặc quần áo đi làm. Sáng sớm lúc ra cửa cô tiện tay khoác một cái áo khoác dài* màu trắng, cùng với giày cao gót mũi nhọn và quần jean bó. Đối với cô mà nói đây thật ra ăn mặc rất bình thường, nhưng không biết chọt trúng cái dây nào trong lòng Phó Cảnh Phi, trong quá trình ăn điểm tâm anh luôn dùng ánh mắt nghiêm ngặt nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp.
(*link tham khảo hình: http://image.cn.made-in-china.com/2f0j01feqQbNaPshot/高档斜纹面料腰带中长款风衣.jpg )
Ánh mắt ấy Mộc Lạp Lạp không cách nào hình dung, nói chung là mang theo lửa nóng, giống như muốn xuyên thấu thân thể cô.
Nhớ tới ánh mắt không hiểu được như thế, Mộc Lạp Lạp đột nhiên cảm thấy cả người đều hơi nóng lên, vội lắc đầu như thể muốn ném ra khỏi đầu.
Đi vào nhà hàng, người phục vụ nơi này đều rất lễ phép tiến lên hỏi cần phục vụ gì, Mộc Lạp Lạp bình thản nói: “Hẹn người ở phòng 16.”
Người phục vụ lập tức nói dẫn Mộc Lạp Lạp đến.
“Không cần, tự tôi đi vào được rồi.” Mộc Lạp Lạp đối với nơi này rất quen thuộc. Trong quá khứ, rất nhiều bữa tiệc của Mộc gia đều là ở chỗ này.
Nhưng thật ra lần này họp bạn có thể hẹn đến nơi đây rất khiến cho cô giật mình, ở chỗ này chi tiêu cho nhiều người như vậy, cho dù là mỗi người chia đều cũng không rẻ.
Đến cửa phòng bao, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên hơi thấp thỏm.
Lâu rồi không gặp những người từng là bạn học, bây giờ lại có loại ảo giác giống như đã mấy đời.
Cho đến khi cô gõ cửa một cái, tiếp đó đẩy cửa vào, bên trong vốn đang nói chuyện náo nhiệt, sau khi thấy cô đi vào thì đều ăn ý im lặng.
Ánh mắt của mỗi người đều không hẹn mà cùng đặt ở trên người cô, mọi người trong khoảnh khắc đều không nói gì.
Mộc Lạp Lạp đứng ở cửa, cảm thấy được không khí chung quanh thoáng chốc ngưng đọng cùng lúng túng.
Cô thật sự lâu rồi không gặp mặt cùng bạn học cũ, nhiều năm như vậy cô cùng mọi người xa lạ cũng không phải là giả. Vì thế cho nên mọi người thấy cô đều im lặng đã được Mộc Lạp Lạp chuẩn bị tâm lý.
Mộc Lạp Lạp vô thức nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt lướt qua mặt mọi người trong phòng bao.
Vừa nhìn thật khiến cô thoáng kinh ngạc, bởi vì cô phát hiện trong đó có rất nhiều người cô không nhận ra.
Xa nhau rất nhiều năm, trên người mỗi người đều có thay đổi không nhỏ, khi đó vẫn chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bây giờ đều trưởng thành, thậm chí có nhiều người đã kết hôn sinh con.
Bởi vì không thể nào gọi ra tên của bọn họ, cho nên Mộc Lạp Lạp chỉ đứng ở cửa, tạm thời không có động tác nào.
Trong khoảnh khắc đó cô thậm chí có chút hối hận quyết định tới tham gia họp bạn hôm nay của mình.
“Mộc Lạp Lạp, bạn đã đến rồi?” Mãi đến khi một người đàn ông ngồi ở bàn tròn bên cạnh đứng lên trước từ trong đám người, nhiệt tình chào hỏi Mộc Lạp Lạp một câu.
Sau đó Mộc Lạp Lạp lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay sang nở nụ cười với người nói chuyện: “Đúng vậy, tôi không có trễ chứ?”
Bởi vì đi làm, cho nên Mộc Lạp Lạp cũng không trang điểm đậm, chỉ làm một ít bước như chải lông mi cùng son môi, nhưng vì dung mạo của cô thật sự rất đẹp, cứ cười như vậy cũng vẫn có vẻ kinh diễm.
So với ngũ quan chưa hoàn toàn thành thục trước kia, bây giờ Mộc Lạp Lạp chỉ càng khiến người chú ý hơn so với năm ấy.
Người kia nói: “Không hề, bạn tới đúng lúc.”
Mộc Lạp Lạp nghe ra người này chính là người gọi điện thoại liên lạc với cô, thế nhưng cô nhìn kỹ mấy lần vẫn không thể nào nhớ ra được đây rốt cuộc là vị bạn học nào.
Mãi đến khi có người trêu chọc: “Anh mắt kính thật đúng là không gạt chúng tôi, đã mời được Mộc nữ thần tới.”
Anh mắt kính? À… Mộc Lạp Lạp rốt cuộc nhớ ra đối phương là ai.
Nhưng không giống với người trong trí nhớ của cô, bộ dáng người này thật sự có thay đổi lớn.
Anh mắt kính là nhân vật mọt sách thời cấp ba của bọn họ, tên là Hướng Dương, nhưng cả ngày chỉ biết đọc sách, hơn mười tuổi thì đã cận tám độ, tuy nhiên cậu ta học hành vẫn rất giỏi, luôn cầm cờ đi trước, ngoại trừ lúc thi tốt nghiệp trung học thì bị Mộc Lạp Lạp “nhất phi trùng thiên”* vượt qua, nhưng vẫn thi vào đại học đứng đầu toàn quốc.
(*bay vút lên)
Thời điểm đó cậu ta luôn mang mắt kính thật dầy, hơn nữa tính cách có chút hướng nội không thích nói lắm, cho nên tất cả mọi người gọi cậu ta là “anh mắt kính”.
Nhưng mà hiện giờ người đứng nơi đó đã lấy mắt kính xuống, dáng dấp tuy rằng không đẹp trai lắm nhưng có khí chất nho nhã, dáng vẻ bình thản.
Quả nhiên mọi người thay đổi rất nhiều.
Có Hướng Dương mở đầu, tiếp đó Mộc Lạp Lạp thoải mái một chút, lục tục có người đến nói chuyện cùng cô, Hướng Dương còn bảo cô ngồi vào bàn của cậu ta.
Thời cấp ba Mộc Lạp Lạp vẫn có mấy người bạn tốt, nhưng bởi vì đều vào đại học khác nhau, trải nghiệm cuộc sống thật sự khác nhau xa nên đã xa cách. Vừa vặn bọn họ ngồi ở bàn của Hướng Dương, Mộc Lạp Lạp cũng thoải mái qua ngồi xuống.
/202
|