Sau khi xe chậm rãi khởi động, Phó Cảnh Phi tựa lưng vào ghế ngồi, thấp giọng nói: “Nghĩ sao mà đến tham gia họp bạn hôm nay?”
Mộc Lạp Lạp vốn đang vô thức nhìn đèn neon chớp loé ngoài cửa sổ, nghe thấy câu hỏi của Phó Cảnh Phi mới xoay đầu lại trả lời anh: “Lớp trưởng thời cấp ba gọi điện thoại cho em, em nghĩ sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng đi lần nào nên đồng ý.”
Phó Cảnh Phi cười cười: “Sau khi tham gia thì em mới phát hiện rất nhiều người đã thay đổi.”
Đột nhiên nghe được Phó Cảnh Phi nói ra lời như đi guốc trong bụng, Mộc Lạp Lạp hơi giật mình, vừa thật tò mò hỏi anh: “Trung học anh học ở đâu? Thành phố Long à?”
Cô chỉ biết Phó Cảnh Phi học đại học ở nước ngoài, nhưng thật đúng là chưa từng nghe thông tin nói về trung học của anh.
Rất nhiều việc trải qua của Phó Cảnh Phi dường như bị giấu diếm, Phó gia không muốn lộ tin tức ra ngoài, bên ngoài chưa từng nghe nói một chút nào.
Mộc Lạp Lạp vốn cho rằng đây chỉ là một đề tài thông thường, thế nhưng ngoài dự đoán của cô, Phó Cảnh Phi không có nói cho cô biết.
“Tôi học trung học đã là chuyện của rất nhiều năm trước.” Chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy, Phó Cảnh Phi không tiếp tục bàn luận vấn đề này, hỏi ngược lại Mộc Lạp Lạp. “Cái người mới vừa rồi kia đã cố ý châm chích em?”
“Đấy chẳng phải rất rõ ràng ư.” Mộc Lạp Lạp trề trề môi, nhưng cũng không làm chuyện nhổ nước bọt, chỉ bình thản nói: “Mâu thuẫn giữa nữ sinh với nhau, em cũng không ngờ cô ta lại nhớ đến bây giờ.”
Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu trong con ngươi thâm trầm của Phó Cảnh Phi đang suy nghĩ gì, lòng chợt hoảng hốt từ trước đến nay không có, liền hỏi: “Phó Cảnh Phi, anh sẽ không cảm thấy con người của em… tính cách thật không tốt chứ?”
Cho dù cô đã thay đổi, nhưng cũng là chuyện gần đây.
Trong ấn tượng của Phó Cảnh Phi, cô vẫn còn là Mộc Lạp Lạp kiêu căng tự đại kia phải không? Cho nên cô hoàn toàn nghĩ không ra vì sao Phó Cảnh Phi có thể đối với cô tốt như vậy.
Khẽ cười thành tiếng, Phó Cảnh Phi nhếch miệng: “Thì ra em cũng biết?”
Vẻ mặt Mộc Lạp Lạp cứng đờ, trong lòng không khỏi nghĩ, xem đi xem đi, quả nhiên cái nhìn của Phó Cảnh Phi đối với cô là như vậy!
Nhưng Phó Cảnh Phi lại khẽ kéo lấy bàn tay của cô, lòng bàn tay dày rộng nắm lấy tay cô, vô cùng ấm áp.
Mộc Lạp Lạp nhất thời mất đi phản ứng.
Phó Cảnh Phi từ từ kề gần Mộc Lạp Lạp, giọng nói từ tính vang vọng ở bên tai cô: “Lạp Lạp, em hoàn toàn không cần nghi ngờ, chỉ bản thân em không biết em rốt cuộc tốt bao nhiêu.”
Trong nháy mắt, Mộc Lạp Lạp có loại cảm giác trái tim nhảy lên kịch liệt, lời của Phó Cảnh Phi khiến cô không biết phải làm gì, rồi lại vui không thể giải thích rõ.
Nếu có một người bất kể bạn làm cái gì đều chọn tin tưởng bạn, như vậy bạn nhất định sẽ vô cùng cảm động.
Cảm giác của Mộc Lạp Lạp hiện giờ chính là như vậy, cho nên trên đường về nhà, khoé miệng Mộc Lạp Lạp luôn treo nụ cười, tươi đẹp sáng rỡ, nhưng bản thân lại không hề phát hiện.
Trải qua họp bạn, thu hoạch lớn nhất của Mộc Lạp Lạp chắc là có được liên lạc với bạn gái thân thời cấp ba – Từ Lâm. Tuy rằng xa nhau nhiều năm, nhưng quan hệ của hai người trên thực tế cũng không có thay đổi quá lớn.
Tiếp đó là có nhận thức mới với người từng là lớp trưởng, cảm nhận được sự thay đổi của năm tháng mang đến năng lượng cường đại.
Về phần những chuyện khác, bao gồm Y San, đều nhanh chóng bị Mộc Lạp Lạp ném ra sau đầu, cô hoàn toàn không để ở trong lòng, thái độ hết sức bàng quan.
Cô không phải là kẻ mềm yếu, có thù tất báo, nhưng cũng sẽ không tiêu phí quá nhiều tâm tư đi ghi hận. Người như Y San đối với cuộc sống của cô cũng không có ảnh hưởng mang tính thực chất gì, Mộc Lạp Lạp căn bản không phí tâm đi nhớ lại.
Và rất nhanh đã đến ngày tiệc gia đình của Phó gia.
Đến ngày hôm đó, tuy rằng Mộc Lạp Lạp ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng thấp thỏm trước nay chưa từng có.
Rốt cuộc cũng là lần đầu tiên đến Phó gia.
Cho dù là lúc trước, sau khi Phó Cảnh Phi tuyên bố khôi phục hôn ước, cô cũng chưa từng gặp mặt các người lớn của Phó gia, có thể là chưa đến lúc, cũng có thể là đối phương căn bản khinh thường gặp cô.
Tóm lại mặc kệ thế nào, đối với tiệc gia đình lần này, Mộc Lạp Lạp vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cũng chuẩn bị kỹ càng đi ứng phó những khó dễ có thể xuất hiện.
Mà trước buổi tiệc, Hứa An Chi đã đem hiệp ước mới tới biệt thự.
Mộc Lạp Lạp hỏi: “Không phải là nói cuối tuần sao?”
Hứa An Chi nhướn mày cười yếu ớt: “Mau cho cô ký tên, Phó Cảnh Phi mới có thể cho tôi một con đường sống.”
Mộc Lạp Lạp xem nội dung hiệp ước, quả thật giống như thương lượng lúc trước, tuy rằng tài sản sẽ chuyển tới danh nghĩa của Mộc Lạp Lạp, nhưng Phó Cảnh Phi cũng có quyền sử dụng đồng dạng, thậm chí có thể chi phối tài sản này dưới tình huống không nhất định phải được sự đồng ý của Mộc Lạp Lạp.
Như vậy mới khiến cho Mộc Lạp Lạp yên tâm, nếu không bỗng nhiên đạt được một món tiền to lớn như vậy, cô thật sự sẽ rất sợ hãi.
Mà Phó Cảnh Phi là người nói một là một, tất nhiên sẽ không vui nếu cô từ chối.
Hứa An Chi chống cằm, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp: “Cô nói xem rốt cuộc cô tốt ở điểm nào mà khiến tên Phó Cảnh Phi kia mê cô đến thần hồn điên đảo vậy?”
Mộc Lạp Lạp vốn đang vô thức nhìn đèn neon chớp loé ngoài cửa sổ, nghe thấy câu hỏi của Phó Cảnh Phi mới xoay đầu lại trả lời anh: “Lớp trưởng thời cấp ba gọi điện thoại cho em, em nghĩ sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng đi lần nào nên đồng ý.”
Phó Cảnh Phi cười cười: “Sau khi tham gia thì em mới phát hiện rất nhiều người đã thay đổi.”
Đột nhiên nghe được Phó Cảnh Phi nói ra lời như đi guốc trong bụng, Mộc Lạp Lạp hơi giật mình, vừa thật tò mò hỏi anh: “Trung học anh học ở đâu? Thành phố Long à?”
Cô chỉ biết Phó Cảnh Phi học đại học ở nước ngoài, nhưng thật đúng là chưa từng nghe thông tin nói về trung học của anh.
Rất nhiều việc trải qua của Phó Cảnh Phi dường như bị giấu diếm, Phó gia không muốn lộ tin tức ra ngoài, bên ngoài chưa từng nghe nói một chút nào.
Mộc Lạp Lạp vốn cho rằng đây chỉ là một đề tài thông thường, thế nhưng ngoài dự đoán của cô, Phó Cảnh Phi không có nói cho cô biết.
“Tôi học trung học đã là chuyện của rất nhiều năm trước.” Chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy, Phó Cảnh Phi không tiếp tục bàn luận vấn đề này, hỏi ngược lại Mộc Lạp Lạp. “Cái người mới vừa rồi kia đã cố ý châm chích em?”
“Đấy chẳng phải rất rõ ràng ư.” Mộc Lạp Lạp trề trề môi, nhưng cũng không làm chuyện nhổ nước bọt, chỉ bình thản nói: “Mâu thuẫn giữa nữ sinh với nhau, em cũng không ngờ cô ta lại nhớ đến bây giờ.”
Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu trong con ngươi thâm trầm của Phó Cảnh Phi đang suy nghĩ gì, lòng chợt hoảng hốt từ trước đến nay không có, liền hỏi: “Phó Cảnh Phi, anh sẽ không cảm thấy con người của em… tính cách thật không tốt chứ?”
Cho dù cô đã thay đổi, nhưng cũng là chuyện gần đây.
Trong ấn tượng của Phó Cảnh Phi, cô vẫn còn là Mộc Lạp Lạp kiêu căng tự đại kia phải không? Cho nên cô hoàn toàn nghĩ không ra vì sao Phó Cảnh Phi có thể đối với cô tốt như vậy.
Khẽ cười thành tiếng, Phó Cảnh Phi nhếch miệng: “Thì ra em cũng biết?”
Vẻ mặt Mộc Lạp Lạp cứng đờ, trong lòng không khỏi nghĩ, xem đi xem đi, quả nhiên cái nhìn của Phó Cảnh Phi đối với cô là như vậy!
Nhưng Phó Cảnh Phi lại khẽ kéo lấy bàn tay của cô, lòng bàn tay dày rộng nắm lấy tay cô, vô cùng ấm áp.
Mộc Lạp Lạp nhất thời mất đi phản ứng.
Phó Cảnh Phi từ từ kề gần Mộc Lạp Lạp, giọng nói từ tính vang vọng ở bên tai cô: “Lạp Lạp, em hoàn toàn không cần nghi ngờ, chỉ bản thân em không biết em rốt cuộc tốt bao nhiêu.”
Trong nháy mắt, Mộc Lạp Lạp có loại cảm giác trái tim nhảy lên kịch liệt, lời của Phó Cảnh Phi khiến cô không biết phải làm gì, rồi lại vui không thể giải thích rõ.
Nếu có một người bất kể bạn làm cái gì đều chọn tin tưởng bạn, như vậy bạn nhất định sẽ vô cùng cảm động.
Cảm giác của Mộc Lạp Lạp hiện giờ chính là như vậy, cho nên trên đường về nhà, khoé miệng Mộc Lạp Lạp luôn treo nụ cười, tươi đẹp sáng rỡ, nhưng bản thân lại không hề phát hiện.
Trải qua họp bạn, thu hoạch lớn nhất của Mộc Lạp Lạp chắc là có được liên lạc với bạn gái thân thời cấp ba – Từ Lâm. Tuy rằng xa nhau nhiều năm, nhưng quan hệ của hai người trên thực tế cũng không có thay đổi quá lớn.
Tiếp đó là có nhận thức mới với người từng là lớp trưởng, cảm nhận được sự thay đổi của năm tháng mang đến năng lượng cường đại.
Về phần những chuyện khác, bao gồm Y San, đều nhanh chóng bị Mộc Lạp Lạp ném ra sau đầu, cô hoàn toàn không để ở trong lòng, thái độ hết sức bàng quan.
Cô không phải là kẻ mềm yếu, có thù tất báo, nhưng cũng sẽ không tiêu phí quá nhiều tâm tư đi ghi hận. Người như Y San đối với cuộc sống của cô cũng không có ảnh hưởng mang tính thực chất gì, Mộc Lạp Lạp căn bản không phí tâm đi nhớ lại.
Và rất nhanh đã đến ngày tiệc gia đình của Phó gia.
Đến ngày hôm đó, tuy rằng Mộc Lạp Lạp ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng thấp thỏm trước nay chưa từng có.
Rốt cuộc cũng là lần đầu tiên đến Phó gia.
Cho dù là lúc trước, sau khi Phó Cảnh Phi tuyên bố khôi phục hôn ước, cô cũng chưa từng gặp mặt các người lớn của Phó gia, có thể là chưa đến lúc, cũng có thể là đối phương căn bản khinh thường gặp cô.
Tóm lại mặc kệ thế nào, đối với tiệc gia đình lần này, Mộc Lạp Lạp vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cũng chuẩn bị kỹ càng đi ứng phó những khó dễ có thể xuất hiện.
Mà trước buổi tiệc, Hứa An Chi đã đem hiệp ước mới tới biệt thự.
Mộc Lạp Lạp hỏi: “Không phải là nói cuối tuần sao?”
Hứa An Chi nhướn mày cười yếu ớt: “Mau cho cô ký tên, Phó Cảnh Phi mới có thể cho tôi một con đường sống.”
Mộc Lạp Lạp xem nội dung hiệp ước, quả thật giống như thương lượng lúc trước, tuy rằng tài sản sẽ chuyển tới danh nghĩa của Mộc Lạp Lạp, nhưng Phó Cảnh Phi cũng có quyền sử dụng đồng dạng, thậm chí có thể chi phối tài sản này dưới tình huống không nhất định phải được sự đồng ý của Mộc Lạp Lạp.
Như vậy mới khiến cho Mộc Lạp Lạp yên tâm, nếu không bỗng nhiên đạt được một món tiền to lớn như vậy, cô thật sự sẽ rất sợ hãi.
Mà Phó Cảnh Phi là người nói một là một, tất nhiên sẽ không vui nếu cô từ chối.
Hứa An Chi chống cằm, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp: “Cô nói xem rốt cuộc cô tốt ở điểm nào mà khiến tên Phó Cảnh Phi kia mê cô đến thần hồn điên đảo vậy?”
/202
|