“Ôi chao ôi chao, các người thể hiện yêu thương không thể khiêm tốn một chút sao?” Chê cười của Hứa An Chi hoá giải xấu hổ của Mộc Lạp Lạp, khiến cho trái tim nhảy bang bang của cô trở nên tĩnh lặng xuống.
Không định tiếp tục lãng phí thời gian rảnh rỗi tốt đẹp của mình, Hứa An Chi chờ Mộc Lạp Lạp ký xong hiệp ước thì thảnh thơi đi.
Lúc gần đến giờ, tài xế của Phó gia đã chờ ở bên ngoài biệt thự, đưa bọn họ đi nhà chính của Phó gia.
Mộc Lạp Lạp đặc biệt thay quần áo, tuy rằng kiểu dáng quần áo Phó Cảnh Phi đưa tới đều rất đơn giản, nhưng vẫn rất có thể đảm đương một số trường hợp nghiêm túc.
Tuy buổi tối chỉ là tiệc gia đình của Phó gia, nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không có ngây thơ cho rằng bầu không khí của bữa tiệc này sẽ nhẹ nhõm thoải mái.
Ở những tiệc gia đình như thế này, hễ là người mang họ Phó thì đều phải có mặt.
Đối với loại gia tộc như Phó gia, quang cảnh lúc đó chắc chắn sẽ hết sức khổng lồ.
Lần trước Phó Ngộ xuất hiện khiến Mộc Lạp Lạp biết một ít tình hình căn bản của Phó gia, ví dụ như địa vị tối cao của Phó Cảnh Phi trong đám thế hệ sau ở Phó gia, hầu như vai vế của tất cả những người thế hệ sau đều thấp hơn anh.
Tuy nhiên biết những điều này đối với Mộc Lạp Lạp mà nói cũng không có tác dụng gì.
Cô càng muốn biết hơn thật ra là một ít bí mật gì đó của nội bộ Phó gia, những vấn đề như thế này quả thật không tiện hỏi ra lời lắm, cô vẫn giữ ở trong lòng không có nói ra.
Hơn nữa với thái độ của Phó Ngộ lần trước, có vẻ phần lớn người trong Phó gia chắc là không hài lòng cô.
Thậm chí người không hài lòng cô nhất chính là gia chủ của Phó gia bây giờ, ông cụ Phó.
Nhưng cũng có thể danh tiếng trước đây của cô hư như vậy, Phó gia là danh môn vọng tộc đương nhiên sẽ không mong muốn người thừa kế đời tiếp theo cưới về nhà một người vợ vết xấu loang lổ.
Những vấn đề đó tạm thời quẳng ra sau đầu, Mộc Lạp Lạp trang điểm, thay quần áo xong xuống lầu, còn rất hài lòng đối với trang phục ngày hôm nay của mình.
Áo đầm màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không có bất kỳ cắt may dư thừa gì, nhưng khéo léo hiện ra tất cả ưu thế vóc dáng của Mộc Lạp Lạp. Eo nhỏ chân dài, bắp chân nhỏ trắng nõn sáng chói trong mắt Phó Cảnh Phi, dấy lên từng trận từng trận phong ba.
Tóc đen như mực phân nửa cột ở sau ót, còn lại thì tự nhiên tản ra trên đầu vai, khiến Mộc Lạp Lạp nhìn có vẻ thêm vài phần dịu dàng.
Mộc Lạp Lạp đặc biệt trang điểm nhẹ, khiến cho ngũ quan ngoài đẹp sáng rỡ ra thì càng lộ vẻ mềm mại, không đến mức quá xinh đẹp mang tính xâm lược.
Nhưng bởi vì là mùa thu, cho nên Mộc Lạp lạp mặc một cái áo khoác bên ngoài áo đầm.
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp không hề di chuyển, biểu cảm vô cùng phức tạp trong đôi con ngươi thâm trầm, đen lóng lánh.
Mộc Lạp Lạp còn không sợ chết chớp chớp mắt, hỏi Phó Cảnh Phi một câu: “Như vầy có thể chứ?”
Dù sao cũng là đến Phó gia, ăn mặc nhìn có vẻ thục nữ một chút không bao giờ sai.
Màu sắc con ngươi của Phó Cảnh Phi tối sầm lại, cánh tay giữ lấy cổ tay Mộc Lạp Lạp đã kéo người vào trong lòng, sau đó nâng cằm của cô lên, liền không chút do dự hôn thắm thiết, môi lưỡi cuốn mút, mãi đến khiến Mộc Lạp Lạp choáng váng đầu óc thì mới thôi.
Mộc Lạp Lạp: “…”
Vào lúc Mộc Lạp Lạp hít thở không thông thì Phó Cảnh Phi buông cô ra, sau đó con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, ngón tay thô ráp ma sát vành môi cô: “Không nên để em đi đến đó.”
Cái bộ dáng này của Mộc Lạp Lạp nên giấu đi, chỉ để một mình anh thấy.
Mộc Lạp Lạp: “…”
Giọng của Phó Cảnh Phi khàn khàn, có một vẻ quyến rũ mê hoặc: “Bằng không chúng ta không đi, nhé?”
Mộc Lạp Lạp lập tức nổi da gà, như lâm đại địch nhìn trừng trừng Phó Cảnh Phi, cảm thấy trong lời này của anh có thâm ý khác.
Cô rất muốn nói: Trên đầu chữ sắc có một cây đao đó cha! Không nên vì sắc đẹp mà trì hoãn chính sự à nha! Nếu ông cụ Phó biết anh vì đàn bà mà không đi tham gia tiệc gia đình, nhất định sẽ phái người đuổi giết cô đó biết không!
Cũng may Phó Cảnh Phi không phải là người xung động, lời nói vừa rồi không chừng là cố ý đùa giỡn Mộc Lạp Lạp một chút. Anh buông Mộc Lạp Lạp ra, ánh mắt khôi phục như thường: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ha ha.
Đáy lòng Mộc Lạp Lạp oán thầm, sau này ai dám nói phụ nữ thay đổi sắc mặt nhanh thì cô nhất định sẽ đề nghị đối phương đến xem Phó Cảnh Phi.
Chỗ của nhà chính Phó gia cách chỗ này của bọn họ hơn một giờ đi xe, với điều kiện tiên quyết là không kẹt xe.
Cho nên thời gian bọn họ lên đường coi như sớm, chỉ hơn ba giờ chiều.
Dọc theo đường đi, Mộc Lạp Lạp quả thật cảm thấy tất cả mạch não của mình đều được mở ra, không ngừng tưởng tượng hình ảnh có thể gặp phải tiếp theo.
Cô thậm chí nghĩ, có khi nào sẽ xảy ra cảnh ông cụ Phó quẳng chi phiếu không giới hạn con số ở trước mặt cô, sau đó hừ lạnh: “Rời khỏi nó, muốn bao nhiêu đều cho cô.” Hình ảnh cẩu huyết như vậy, ngẫm lại hơi có chút kích động, ấu trĩ.
Mộc Lạp Lạp thật sự muốn lấy điện thoại di động ra đăng weibo: Đối mặt với cục diện người của đàn trai phản đối thì nên làm thế nào, đang online chờ rất gấp.
Không định tiếp tục lãng phí thời gian rảnh rỗi tốt đẹp của mình, Hứa An Chi chờ Mộc Lạp Lạp ký xong hiệp ước thì thảnh thơi đi.
Lúc gần đến giờ, tài xế của Phó gia đã chờ ở bên ngoài biệt thự, đưa bọn họ đi nhà chính của Phó gia.
Mộc Lạp Lạp đặc biệt thay quần áo, tuy rằng kiểu dáng quần áo Phó Cảnh Phi đưa tới đều rất đơn giản, nhưng vẫn rất có thể đảm đương một số trường hợp nghiêm túc.
Tuy buổi tối chỉ là tiệc gia đình của Phó gia, nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không có ngây thơ cho rằng bầu không khí của bữa tiệc này sẽ nhẹ nhõm thoải mái.
Ở những tiệc gia đình như thế này, hễ là người mang họ Phó thì đều phải có mặt.
Đối với loại gia tộc như Phó gia, quang cảnh lúc đó chắc chắn sẽ hết sức khổng lồ.
Lần trước Phó Ngộ xuất hiện khiến Mộc Lạp Lạp biết một ít tình hình căn bản của Phó gia, ví dụ như địa vị tối cao của Phó Cảnh Phi trong đám thế hệ sau ở Phó gia, hầu như vai vế của tất cả những người thế hệ sau đều thấp hơn anh.
Tuy nhiên biết những điều này đối với Mộc Lạp Lạp mà nói cũng không có tác dụng gì.
Cô càng muốn biết hơn thật ra là một ít bí mật gì đó của nội bộ Phó gia, những vấn đề như thế này quả thật không tiện hỏi ra lời lắm, cô vẫn giữ ở trong lòng không có nói ra.
Hơn nữa với thái độ của Phó Ngộ lần trước, có vẻ phần lớn người trong Phó gia chắc là không hài lòng cô.
Thậm chí người không hài lòng cô nhất chính là gia chủ của Phó gia bây giờ, ông cụ Phó.
Nhưng cũng có thể danh tiếng trước đây của cô hư như vậy, Phó gia là danh môn vọng tộc đương nhiên sẽ không mong muốn người thừa kế đời tiếp theo cưới về nhà một người vợ vết xấu loang lổ.
Những vấn đề đó tạm thời quẳng ra sau đầu, Mộc Lạp Lạp trang điểm, thay quần áo xong xuống lầu, còn rất hài lòng đối với trang phục ngày hôm nay của mình.
Áo đầm màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không có bất kỳ cắt may dư thừa gì, nhưng khéo léo hiện ra tất cả ưu thế vóc dáng của Mộc Lạp Lạp. Eo nhỏ chân dài, bắp chân nhỏ trắng nõn sáng chói trong mắt Phó Cảnh Phi, dấy lên từng trận từng trận phong ba.
Tóc đen như mực phân nửa cột ở sau ót, còn lại thì tự nhiên tản ra trên đầu vai, khiến Mộc Lạp Lạp nhìn có vẻ thêm vài phần dịu dàng.
Mộc Lạp Lạp đặc biệt trang điểm nhẹ, khiến cho ngũ quan ngoài đẹp sáng rỡ ra thì càng lộ vẻ mềm mại, không đến mức quá xinh đẹp mang tính xâm lược.
Nhưng bởi vì là mùa thu, cho nên Mộc Lạp lạp mặc một cái áo khoác bên ngoài áo đầm.
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp không hề di chuyển, biểu cảm vô cùng phức tạp trong đôi con ngươi thâm trầm, đen lóng lánh.
Mộc Lạp Lạp còn không sợ chết chớp chớp mắt, hỏi Phó Cảnh Phi một câu: “Như vầy có thể chứ?”
Dù sao cũng là đến Phó gia, ăn mặc nhìn có vẻ thục nữ một chút không bao giờ sai.
Màu sắc con ngươi của Phó Cảnh Phi tối sầm lại, cánh tay giữ lấy cổ tay Mộc Lạp Lạp đã kéo người vào trong lòng, sau đó nâng cằm của cô lên, liền không chút do dự hôn thắm thiết, môi lưỡi cuốn mút, mãi đến khiến Mộc Lạp Lạp choáng váng đầu óc thì mới thôi.
Mộc Lạp Lạp: “…”
Vào lúc Mộc Lạp Lạp hít thở không thông thì Phó Cảnh Phi buông cô ra, sau đó con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, ngón tay thô ráp ma sát vành môi cô: “Không nên để em đi đến đó.”
Cái bộ dáng này của Mộc Lạp Lạp nên giấu đi, chỉ để một mình anh thấy.
Mộc Lạp Lạp: “…”
Giọng của Phó Cảnh Phi khàn khàn, có một vẻ quyến rũ mê hoặc: “Bằng không chúng ta không đi, nhé?”
Mộc Lạp Lạp lập tức nổi da gà, như lâm đại địch nhìn trừng trừng Phó Cảnh Phi, cảm thấy trong lời này của anh có thâm ý khác.
Cô rất muốn nói: Trên đầu chữ sắc có một cây đao đó cha! Không nên vì sắc đẹp mà trì hoãn chính sự à nha! Nếu ông cụ Phó biết anh vì đàn bà mà không đi tham gia tiệc gia đình, nhất định sẽ phái người đuổi giết cô đó biết không!
Cũng may Phó Cảnh Phi không phải là người xung động, lời nói vừa rồi không chừng là cố ý đùa giỡn Mộc Lạp Lạp một chút. Anh buông Mộc Lạp Lạp ra, ánh mắt khôi phục như thường: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ha ha.
Đáy lòng Mộc Lạp Lạp oán thầm, sau này ai dám nói phụ nữ thay đổi sắc mặt nhanh thì cô nhất định sẽ đề nghị đối phương đến xem Phó Cảnh Phi.
Chỗ của nhà chính Phó gia cách chỗ này của bọn họ hơn một giờ đi xe, với điều kiện tiên quyết là không kẹt xe.
Cho nên thời gian bọn họ lên đường coi như sớm, chỉ hơn ba giờ chiều.
Dọc theo đường đi, Mộc Lạp Lạp quả thật cảm thấy tất cả mạch não của mình đều được mở ra, không ngừng tưởng tượng hình ảnh có thể gặp phải tiếp theo.
Cô thậm chí nghĩ, có khi nào sẽ xảy ra cảnh ông cụ Phó quẳng chi phiếu không giới hạn con số ở trước mặt cô, sau đó hừ lạnh: “Rời khỏi nó, muốn bao nhiêu đều cho cô.” Hình ảnh cẩu huyết như vậy, ngẫm lại hơi có chút kích động, ấu trĩ.
Mộc Lạp Lạp thật sự muốn lấy điện thoại di động ra đăng weibo: Đối mặt với cục diện người của đàn trai phản đối thì nên làm thế nào, đang online chờ rất gấp.
/202
|