Hứa An Chi cười rất là đắc ý, hoàn toàn diễu võ dương oai trêu chọc Mộc Lạp Lạp.
Nhưng rất hiển nhiên, Phó đại thiếu gia mặc dù không biết mệt đối với chuyện mình đùa giỡn Mộc Lạp Lạp, nhưng chỉ giới hạn với mình, đổi thành người khác thì anh cũng sẽ không cho phép.
Vì vậy lúc Mộc Lạp Lạp cảm thấy khó chịu phải đại chiến ba trăm hiệp cùng Hứa An Chi thì câu nói đầu tiên của Phó Cảnh Phi khiến Hứa An Chi ngậm miệng: “Hứa An Chi, cậu muốn ông cụ tới đề tỉnh cậu cái gì gọi là tôn trọng bề trên ư?”
Giọng của Phó Cảnh Phi rất nhạt, nhưng khiến cho Hứa An Chi căm giận im miệng: “Phó Cảnh Phi, nếu anh không phải là cậu của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Phó Cảnh Phi gật đầu: “Cái này cậu phải đi hỏi ông cụ vì sao trễ như vậy mới sinh ra ông già nhà tôi.”
Mộc Lạp Lạp phát hiện, sau khi quen Phó Cảnh Phi hơn mới biết được trên thực tế anh cũng không phải lãnh đạm giống như ngoài mặt, thỉnh thoảng nói lời kinh người khiến người ta thật sự không thể phản bác, khi nói lời độc mồm quả thật vừa lôi cuốn vừa khiến người ta bực bội.
Hứa An Chi có thể làm bạn bè với anh, coi như là tính tình đủ tốt.
Mộc Lạp Lạp nhìn ra được, quan hệ của Hứa An Chi và Phó Cảnh Phi nhất định không chỉ là một cái mác thân thích đơn giản như vậy, anh ta có thể tự do ra vào nơi ở của Phó Cảnh Phi, hơn nữa còn nói chuyện tới lui với anh đều vô cùng tự nhiên, không có chút lo lắng nào.
Có thể đạt được đãi ngộ như vậy ở nơi Phó Cảnh Phi, hai người khẳng định là bạn tốt.
Có điều là vai vế của Phó Cảnh Phi tuy cao, nhưng tuổi tác suýt soát với Hứa An Chi, mà Hứa An Chi thoạt nhìn thái độ làm người không nghiêm túc, nhưng có thể trở thành đại luật sư số một của thành phố Long, anh ta tuyệt đối không chỉ là bộ dáng ngoài mặt như vậy.
Hứa An Chi hiển nhiên có bản lãnh của mình.
“Ông cụ ở sân sau lôi kéo bọn Phó Ngộ đánh Thái Cực, cậu muốn ra đó không?” Phó Cảnh Phi hỏi.
Hứa An Chi vội lắc đầu: “Quên đi, tôi không có hứng thú đối với chơi trò tu tâm dưỡng tính, Phó Ngộ chắc chắn là kiên trì theo ông cụ tới cùng.”
Bởi vì chỉ có ba người bọn họ, cho nên trong phòng khách của Phó gia có vẻ trống rỗng, không có nhân khí gì.
Suy nghĩ một chút, Hứa An Chi lại bổ sung: “Bà ngoại và mẹ của tôi đều đang trên đường, tiếp theo tôi còn phải chuẩn bị cho tốt nghênh đón hai vị thái thái này, lại chạy không khỏi đề tài bị thúc giục cưới vợ.”
Phó Cảnh Phi nắm ngón tay của Mộc Lạp Lạp, phủ trên mu bàn tay cô khẽ vuốt ve, hữu ý vô ý tiếp xúc, vừa nói chuyện với Hứa An Chi: “Cậu muốn không bị lải nhải thì nhanh kết hôn đi.”
“Kết hôn làm cái gì, tôi không có dự định đó.” Hứa An Chi liếc mắt đưa tình với Mộc Lạp Lạp. “Trừ khi có cô gái thú vị như Mộc Lạp Lạp nhà anh, tôi liền kết hôn.”
Anh ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, theo đuổi cuộc sống tự do, luôn cho rằng hôn nhân là một loại ràng buộc.
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu chuẩn bị đời này đều sống độc thân đi.”
Mộc Lạp Lạp đợi cả nửa ngày, rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích: “Chờ đến khi anh già bảy tám mươi tuổi, chỉ có thể vào viện dưỡng lão, ngẫm lại rất đáng thương, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cùng Phó Cảnh Phi đến thăm anh.”
Hứa An Chi chẳng hề để ý: “Tôi đây chờ các người.”
Mà trong lời nói của Mộc Lạp Lạp để lộ ra thông điệp hai người bảy tám mươi tuổi còn muốn ở chung với nhau, khiến trong mắt Phó Cảnh Phi lộ ra vẻ tươi cười, chói loá mắt.
Mộc Lạp Lạp không có nghĩ nhiều, lời vừa rồi gần như là buột miệng nói ra, cô cũng không có phát hiện trong tiềm thức của mình Phó Cảnh Phi đã trở thành một người bất kể lúc nào cũng đều ở bên cạnh cô.
Cái loại cảm giác này tích luỹ trong cuộc sống, không tiếng động thay đổi cô.
Mộc Lạp Lạp chống đầu quan sát tới lui trong phòng. Tổng cộng có ba tầng, tất cả trang trí đều là phong cách Trung Quốc, cô bỗng nhiên thật tò mò hỏi Phó Cảnh Phi: “Khi còn nhỏ anh đều sống ở đây?”
Phó Cảnh Phi “Ừ” một tiếng: “Sao?”
“Em có thể đi xem phòng của anh hay không?” Đôi mắt Mộc Lạp Lạp toả sáng, vô cùng long lanh.
Thừa dịp bây giờ thời gian còn sớm, cô không cần đi ứng phó với những người khác của Phó gia, đi xem cuộc sống trước kia của Phó Cảnh Phi, đối với cô sức cám dỗ của việc này càng lớn hơn.
Sau khi Mộc Lạp Lạp hơi trưởng thành liền biết được mình có hôn ước, thế nhưng tầng lớp của Phó gia rất cao, loại người này không phải là cô có thể tiếp xúc, cho nên chưa hề nhìn thấy vị hôn phu của mình rốt cuộc là hình dáng gì.
Nhưng truyền thuyết về Phó Cảnh Phi ùn ùn không dứt đi vào lỗ tai cô.
Phó Cảnh Phi nhìn đẹp cỡ nào, tuỳ tiện cười cũng quyến rũ mê người.
Phó Cảnh Phi có khả năng cỡ nào, tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu quản lý công ty của Phó gia.
Phó Cảnh Phi có…
Thời điểm đó Mộc Lạp Lạp có từng xúc động không? Thế nhưng thuở thiếu thời cô chỉ muốn làm thế nào phản loạn, kệ Phó Cảnh Phi anh là ai, cũng đừng nghĩ cô sẽ gả cho anh…
Nhưng rất hiển nhiên, Phó đại thiếu gia mặc dù không biết mệt đối với chuyện mình đùa giỡn Mộc Lạp Lạp, nhưng chỉ giới hạn với mình, đổi thành người khác thì anh cũng sẽ không cho phép.
Vì vậy lúc Mộc Lạp Lạp cảm thấy khó chịu phải đại chiến ba trăm hiệp cùng Hứa An Chi thì câu nói đầu tiên của Phó Cảnh Phi khiến Hứa An Chi ngậm miệng: “Hứa An Chi, cậu muốn ông cụ tới đề tỉnh cậu cái gì gọi là tôn trọng bề trên ư?”
Giọng của Phó Cảnh Phi rất nhạt, nhưng khiến cho Hứa An Chi căm giận im miệng: “Phó Cảnh Phi, nếu anh không phải là cậu của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Phó Cảnh Phi gật đầu: “Cái này cậu phải đi hỏi ông cụ vì sao trễ như vậy mới sinh ra ông già nhà tôi.”
Mộc Lạp Lạp phát hiện, sau khi quen Phó Cảnh Phi hơn mới biết được trên thực tế anh cũng không phải lãnh đạm giống như ngoài mặt, thỉnh thoảng nói lời kinh người khiến người ta thật sự không thể phản bác, khi nói lời độc mồm quả thật vừa lôi cuốn vừa khiến người ta bực bội.
Hứa An Chi có thể làm bạn bè với anh, coi như là tính tình đủ tốt.
Mộc Lạp Lạp nhìn ra được, quan hệ của Hứa An Chi và Phó Cảnh Phi nhất định không chỉ là một cái mác thân thích đơn giản như vậy, anh ta có thể tự do ra vào nơi ở của Phó Cảnh Phi, hơn nữa còn nói chuyện tới lui với anh đều vô cùng tự nhiên, không có chút lo lắng nào.
Có thể đạt được đãi ngộ như vậy ở nơi Phó Cảnh Phi, hai người khẳng định là bạn tốt.
Có điều là vai vế của Phó Cảnh Phi tuy cao, nhưng tuổi tác suýt soát với Hứa An Chi, mà Hứa An Chi thoạt nhìn thái độ làm người không nghiêm túc, nhưng có thể trở thành đại luật sư số một của thành phố Long, anh ta tuyệt đối không chỉ là bộ dáng ngoài mặt như vậy.
Hứa An Chi hiển nhiên có bản lãnh của mình.
“Ông cụ ở sân sau lôi kéo bọn Phó Ngộ đánh Thái Cực, cậu muốn ra đó không?” Phó Cảnh Phi hỏi.
Hứa An Chi vội lắc đầu: “Quên đi, tôi không có hứng thú đối với chơi trò tu tâm dưỡng tính, Phó Ngộ chắc chắn là kiên trì theo ông cụ tới cùng.”
Bởi vì chỉ có ba người bọn họ, cho nên trong phòng khách của Phó gia có vẻ trống rỗng, không có nhân khí gì.
Suy nghĩ một chút, Hứa An Chi lại bổ sung: “Bà ngoại và mẹ của tôi đều đang trên đường, tiếp theo tôi còn phải chuẩn bị cho tốt nghênh đón hai vị thái thái này, lại chạy không khỏi đề tài bị thúc giục cưới vợ.”
Phó Cảnh Phi nắm ngón tay của Mộc Lạp Lạp, phủ trên mu bàn tay cô khẽ vuốt ve, hữu ý vô ý tiếp xúc, vừa nói chuyện với Hứa An Chi: “Cậu muốn không bị lải nhải thì nhanh kết hôn đi.”
“Kết hôn làm cái gì, tôi không có dự định đó.” Hứa An Chi liếc mắt đưa tình với Mộc Lạp Lạp. “Trừ khi có cô gái thú vị như Mộc Lạp Lạp nhà anh, tôi liền kết hôn.”
Anh ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, theo đuổi cuộc sống tự do, luôn cho rằng hôn nhân là một loại ràng buộc.
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu chuẩn bị đời này đều sống độc thân đi.”
Mộc Lạp Lạp đợi cả nửa ngày, rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích: “Chờ đến khi anh già bảy tám mươi tuổi, chỉ có thể vào viện dưỡng lão, ngẫm lại rất đáng thương, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cùng Phó Cảnh Phi đến thăm anh.”
Hứa An Chi chẳng hề để ý: “Tôi đây chờ các người.”
Mà trong lời nói của Mộc Lạp Lạp để lộ ra thông điệp hai người bảy tám mươi tuổi còn muốn ở chung với nhau, khiến trong mắt Phó Cảnh Phi lộ ra vẻ tươi cười, chói loá mắt.
Mộc Lạp Lạp không có nghĩ nhiều, lời vừa rồi gần như là buột miệng nói ra, cô cũng không có phát hiện trong tiềm thức của mình Phó Cảnh Phi đã trở thành một người bất kể lúc nào cũng đều ở bên cạnh cô.
Cái loại cảm giác này tích luỹ trong cuộc sống, không tiếng động thay đổi cô.
Mộc Lạp Lạp chống đầu quan sát tới lui trong phòng. Tổng cộng có ba tầng, tất cả trang trí đều là phong cách Trung Quốc, cô bỗng nhiên thật tò mò hỏi Phó Cảnh Phi: “Khi còn nhỏ anh đều sống ở đây?”
Phó Cảnh Phi “Ừ” một tiếng: “Sao?”
“Em có thể đi xem phòng của anh hay không?” Đôi mắt Mộc Lạp Lạp toả sáng, vô cùng long lanh.
Thừa dịp bây giờ thời gian còn sớm, cô không cần đi ứng phó với những người khác của Phó gia, đi xem cuộc sống trước kia của Phó Cảnh Phi, đối với cô sức cám dỗ của việc này càng lớn hơn.
Sau khi Mộc Lạp Lạp hơi trưởng thành liền biết được mình có hôn ước, thế nhưng tầng lớp của Phó gia rất cao, loại người này không phải là cô có thể tiếp xúc, cho nên chưa hề nhìn thấy vị hôn phu của mình rốt cuộc là hình dáng gì.
Nhưng truyền thuyết về Phó Cảnh Phi ùn ùn không dứt đi vào lỗ tai cô.
Phó Cảnh Phi nhìn đẹp cỡ nào, tuỳ tiện cười cũng quyến rũ mê người.
Phó Cảnh Phi có khả năng cỡ nào, tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu quản lý công ty của Phó gia.
Phó Cảnh Phi có…
Thời điểm đó Mộc Lạp Lạp có từng xúc động không? Thế nhưng thuở thiếu thời cô chỉ muốn làm thế nào phản loạn, kệ Phó Cảnh Phi anh là ai, cũng đừng nghĩ cô sẽ gả cho anh…
/202
|