Phó Ngộ thấy ông cụ rời đi, cợt nhã tiến tới bên cạnh Mộc Lạp Lạp, nhưng ngại vì Phó Cảnh Phi ở đây nên chỉ dám thuận miệng hàn huyên vài câu với cô.
Cô nàng Ngữ Đồng vốn ngồi trên ghế sa lon liền đứng lên, dáng vẻ ưu nhã đi tới, gương mặt trái xoan xinh đẹp nhìn Phó Cảnh Phi, lần nữa dùng giọng làm say lòng người dịu dàng nói: “Anh Cảnh Phi, lâu rồi không gặp, anh có khoẻ không?”
Mộc Lạp Lạp thật tò mò đánh giá Ngữ Đồng, sao bây giờ nghe lại thấy quan hệ của cô nàng Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi… không bình thường lắm nha?
Tuy nhiên cô không biểu hiện ra nghi ngờ ở trong lòng, trái lại dù bận vẫn ung dung nhìn chăm chú vào trò chuyện của Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi.
Nhưng hiển nhiên, Phó thiếu gia không phải là một người thương hương tiếc ngọc, anh đối mặt với một đại mỹ nhân giọng nói dịu dàng như thế, cũng chỉ lạnh nhạt trả lời: “Khá tốt.”
Nghe giọng điệu của mỹ nhân này, Mộc Lạp Lạp là phụ nữ cũng cảm thấy khiến người ta yêu thương!
“Anh Cảnh Phi, anh sống tốt em đây cũng yên lòng.” Ngữ Đồng chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía Mộc Lạp Lạp.
Trong một nháy mắt, Mộc Lạp Lạp cho là mình trông thấy cái nhìn thâm trầm ớn lạnh, nhưng tiếc là không có, vẻ mặt của Ngữ Đồng rất bình thường.
Cô ta hơi mỉm cười nói: “Lạp Lạp, nghe nói rất nhiều chuyện về cô, hôm nay rốt cuộc có thể gặp được cô.”
Nghe nói rất nhiều chuyện về cô?
Vậy khẳng định đều là chuyện không tốt… Mộc Lạp Lạp không cảm thấy xấu hổ hoặc mất mặt, cho dù cô đã từng làm những chuyện kia, cũng đã sớm lưu truyền trong khắp giới thượng lưu ở thành phố Long, không sợ thêm một người biết.
Mộc Lạp Lạp cười kiểu cách, đáp lại: “Phải không, chào cô, sau khi nhìn thấy tôi có phải rất thất vọng không?”
Ngữ Đồng lắc đầu: “Sao lại thế? Chẳng qua cảm thấy Lạp Lạp không giống lắm với trong tưởng tượng của tôi.”
Lời này là ý gì đây, tóm lại bất kể làm cái gì đều khiến người ta nhìn không thích ư?
Nhưng bây giờ cô đã không phải như thế từ lâu.
Hoặc là nói cô cho tới bây giờ cũng không hề có kiểu như vậy. Những hành vi đáng ghét ấy của Mộc Lạp Lạp trên thực tế là vì Mộc Diệp nên mới xuất hiện, nhưng bị người có tâm truyền bá, tất cả mọi người tin mà thôi.
Hơn nữa, bây giờ người ta đều bởi vậy mà không muốn tin vào chân tướng, cho dù đương sự cố sức giải thích, làm sáng tỏ, cũng không có bất cứ tác dụng gì, bọn họ chỉ muốn tin vào những gì bọn họ muốn thấy.
Mộc Lạp Lạp thản nhiên trả lời: “Mặc kệ dạng nào, tôi ở trước mặt cô mới thật sự là tôi.”
Những lời này của cô thật ra cũng là nói cho những người xung quanh chưa đi xa nghe.
Lời vừa rồi của Ngữ Đồng, bất kể là cố ý hay vô ý, đều nhắc nhở Mộc Lạp Lạp: hình tượng bây giờ của cô trong lòng người nhà họ Phó hỏng như thế nào.
Cho nên cô muốn nói cho những người này, không quản bọn họ từng nghe nói Mộc Lạp Lạp như thế nào, chỉ có bọn họ thấy mới là chân thật.
Mặc bọn họ có tin hay không, dù sao lần này Mộc Lạp Lạp đã đang cố gắng làm ra sự thay đổi.
Kiếp trước cô luôn khinh thường giải thích, dù cho người hiểu lầm không tin cô, cô cũng không quan tâm, về sau mới biết được trên đời này không phải ai cũng có thể tin cô vô điều kiện như Phó Cảnh Phi.
Hơn nữa lần này, thời gian sẽ để cho tất cả mọi người thấy được, Mộc Lạp Lạp của bây giờ không phải là Mộc Lạp Lạp mà bọn họ tưởng kia.
Mộc Lạp Lạp kia đã chết từ lâu rồi.
“Lạp Lạp nói thật có triết lý.” Ngữ Đồng nhoẻn miệng cười, bộ dáng mắt hạnh môi đào thật đúng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Mộc Lạp Lạp đã gặp.
Mộc Lạp Lạp căng khoé miệng cười không tim không phổi: “Vậy ư.”
Tiếc là lúc này Phó Cảnh Phi đang nói chuyện cùng Phó Ngộ không biết xấu hổ sáp lại, không có chú ý đến trò chuyện của hai người. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngữ Đồng cũng chỉ có một mình Mộc Lạp Lạp thưởng thức.
Ngữ Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng mới định mở miệng thì Phó Cảnh Phi lại kết thúc trò chuyện với Phó Ngộ, giơ tay lên sờ sờ đầu Mộc Lạp Lạp, nhẹ giọng nói: “Có muốn ra sân sau đi một chút hay không?”
Dù sao ở đây cũng chỉ là nói chuyện dài dòng nhàm chán, Mộc Lạp Lạp liền trả lời: “Được.”
Phó Ngộ cong môi cười: “Tôi cũng muốn đi.”
Dù sao Mộc Lạp Lạp cũng không phải là người lãnh đạm, nghĩ nhiều người thì náo nhiệt chút, nhưng câu trả lời của cô vẫn còn ngậm trong miệng, ánh mắt sâu thẳm của Phó Cảnh Phi đã lạnh lùng liếc nhìn Phó Ngộ.
Phó Ngộ giật mình một cái, vội xua tay: “Chú, tôi chỉ đùa một chút thôi.”
Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh cười thầm, quả nhiên lúc Phó Ngộ đối mặt với Phó Cảnh Phi luôn sợ sệt.
Phó Cảnh Phi ném cho Phó Ngộ một ánh mắt hài lòng, khiến Phó Ngộ thật khóc không ra nước mắt.
Mà khi Phó Cảnh Phi kéo Mộc Lạp Lạp rời khỏi chỗ này, toàn bộ quá trình đều không để mắt đến những người khác. Mộc Lạp Lạp chú ý đến ánh mắt của cô nàng Ngữ Đồng đối với mình.
Cô nàng Ngữ Đồng vốn ngồi trên ghế sa lon liền đứng lên, dáng vẻ ưu nhã đi tới, gương mặt trái xoan xinh đẹp nhìn Phó Cảnh Phi, lần nữa dùng giọng làm say lòng người dịu dàng nói: “Anh Cảnh Phi, lâu rồi không gặp, anh có khoẻ không?”
Mộc Lạp Lạp thật tò mò đánh giá Ngữ Đồng, sao bây giờ nghe lại thấy quan hệ của cô nàng Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi… không bình thường lắm nha?
Tuy nhiên cô không biểu hiện ra nghi ngờ ở trong lòng, trái lại dù bận vẫn ung dung nhìn chăm chú vào trò chuyện của Ngữ Đồng và Phó Cảnh Phi.
Nhưng hiển nhiên, Phó thiếu gia không phải là một người thương hương tiếc ngọc, anh đối mặt với một đại mỹ nhân giọng nói dịu dàng như thế, cũng chỉ lạnh nhạt trả lời: “Khá tốt.”
Nghe giọng điệu của mỹ nhân này, Mộc Lạp Lạp là phụ nữ cũng cảm thấy khiến người ta yêu thương!
“Anh Cảnh Phi, anh sống tốt em đây cũng yên lòng.” Ngữ Đồng chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía Mộc Lạp Lạp.
Trong một nháy mắt, Mộc Lạp Lạp cho là mình trông thấy cái nhìn thâm trầm ớn lạnh, nhưng tiếc là không có, vẻ mặt của Ngữ Đồng rất bình thường.
Cô ta hơi mỉm cười nói: “Lạp Lạp, nghe nói rất nhiều chuyện về cô, hôm nay rốt cuộc có thể gặp được cô.”
Nghe nói rất nhiều chuyện về cô?
Vậy khẳng định đều là chuyện không tốt… Mộc Lạp Lạp không cảm thấy xấu hổ hoặc mất mặt, cho dù cô đã từng làm những chuyện kia, cũng đã sớm lưu truyền trong khắp giới thượng lưu ở thành phố Long, không sợ thêm một người biết.
Mộc Lạp Lạp cười kiểu cách, đáp lại: “Phải không, chào cô, sau khi nhìn thấy tôi có phải rất thất vọng không?”
Ngữ Đồng lắc đầu: “Sao lại thế? Chẳng qua cảm thấy Lạp Lạp không giống lắm với trong tưởng tượng của tôi.”
Lời này là ý gì đây, tóm lại bất kể làm cái gì đều khiến người ta nhìn không thích ư?
Nhưng bây giờ cô đã không phải như thế từ lâu.
Hoặc là nói cô cho tới bây giờ cũng không hề có kiểu như vậy. Những hành vi đáng ghét ấy của Mộc Lạp Lạp trên thực tế là vì Mộc Diệp nên mới xuất hiện, nhưng bị người có tâm truyền bá, tất cả mọi người tin mà thôi.
Hơn nữa, bây giờ người ta đều bởi vậy mà không muốn tin vào chân tướng, cho dù đương sự cố sức giải thích, làm sáng tỏ, cũng không có bất cứ tác dụng gì, bọn họ chỉ muốn tin vào những gì bọn họ muốn thấy.
Mộc Lạp Lạp thản nhiên trả lời: “Mặc kệ dạng nào, tôi ở trước mặt cô mới thật sự là tôi.”
Những lời này của cô thật ra cũng là nói cho những người xung quanh chưa đi xa nghe.
Lời vừa rồi của Ngữ Đồng, bất kể là cố ý hay vô ý, đều nhắc nhở Mộc Lạp Lạp: hình tượng bây giờ của cô trong lòng người nhà họ Phó hỏng như thế nào.
Cho nên cô muốn nói cho những người này, không quản bọn họ từng nghe nói Mộc Lạp Lạp như thế nào, chỉ có bọn họ thấy mới là chân thật.
Mặc bọn họ có tin hay không, dù sao lần này Mộc Lạp Lạp đã đang cố gắng làm ra sự thay đổi.
Kiếp trước cô luôn khinh thường giải thích, dù cho người hiểu lầm không tin cô, cô cũng không quan tâm, về sau mới biết được trên đời này không phải ai cũng có thể tin cô vô điều kiện như Phó Cảnh Phi.
Hơn nữa lần này, thời gian sẽ để cho tất cả mọi người thấy được, Mộc Lạp Lạp của bây giờ không phải là Mộc Lạp Lạp mà bọn họ tưởng kia.
Mộc Lạp Lạp kia đã chết từ lâu rồi.
“Lạp Lạp nói thật có triết lý.” Ngữ Đồng nhoẻn miệng cười, bộ dáng mắt hạnh môi đào thật đúng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Mộc Lạp Lạp đã gặp.
Mộc Lạp Lạp căng khoé miệng cười không tim không phổi: “Vậy ư.”
Tiếc là lúc này Phó Cảnh Phi đang nói chuyện cùng Phó Ngộ không biết xấu hổ sáp lại, không có chú ý đến trò chuyện của hai người. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngữ Đồng cũng chỉ có một mình Mộc Lạp Lạp thưởng thức.
Ngữ Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng mới định mở miệng thì Phó Cảnh Phi lại kết thúc trò chuyện với Phó Ngộ, giơ tay lên sờ sờ đầu Mộc Lạp Lạp, nhẹ giọng nói: “Có muốn ra sân sau đi một chút hay không?”
Dù sao ở đây cũng chỉ là nói chuyện dài dòng nhàm chán, Mộc Lạp Lạp liền trả lời: “Được.”
Phó Ngộ cong môi cười: “Tôi cũng muốn đi.”
Dù sao Mộc Lạp Lạp cũng không phải là người lãnh đạm, nghĩ nhiều người thì náo nhiệt chút, nhưng câu trả lời của cô vẫn còn ngậm trong miệng, ánh mắt sâu thẳm của Phó Cảnh Phi đã lạnh lùng liếc nhìn Phó Ngộ.
Phó Ngộ giật mình một cái, vội xua tay: “Chú, tôi chỉ đùa một chút thôi.”
Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh cười thầm, quả nhiên lúc Phó Ngộ đối mặt với Phó Cảnh Phi luôn sợ sệt.
Phó Cảnh Phi ném cho Phó Ngộ một ánh mắt hài lòng, khiến Phó Ngộ thật khóc không ra nước mắt.
Mà khi Phó Cảnh Phi kéo Mộc Lạp Lạp rời khỏi chỗ này, toàn bộ quá trình đều không để mắt đến những người khác. Mộc Lạp Lạp chú ý đến ánh mắt của cô nàng Ngữ Đồng đối với mình.
/202
|