Mộc Lạp Lạp lập tức nắm chặt tay Ngôn Viễn: “Ngôn Viễn, không phải là em không tin năng lực của anh, nhưng mà Thẩm Văn Xương hắn rất lợi hại đó. Em tin rằng qua vài năm là anh nhất định có thể lợi hại như hắn, nhưng mà bây giờ quả thật không có cách nào. Vả lại quan trọng nhất là hắn và Mộc Diệp một phe, chúng ta thật có thể thắng sao?”
“Mộc Diệp thích Thẩm Văn Xương như vậy, Thẩm Văn Xương cũng tốt đối với cô ta. Cũng không biết người phụ nữ này có tư cách gì khiến Thẩm Văn Xương thích cô ta như thế.” Mộc Lạp Lạp nói với vẻ hơi trào phúng.
Mộc Lạp Lạp tin rằng lúc này Ngôn Viễn nhất định đã bị mình ảnh hưởng, nếu không thì y sẽ không lộ ra chút vẻ bất mãn ở mắt.
Có lẽ là Mộc Diệp có cách của ả vừa yêu đương với Thẩm Văn Xương vừa có thể khống chế được lòng của Ngôn Viễn, khiến cho Ngôn Viễn có thể vì ả mà gần như sẵn lòng xông pha khói lửa.
Nhưng bây giờ chuyện Mộc Lạp Lạp cần làm chính là làm đổ vỡ niềm tin và cảm tình của y đối với Mộc Diệp, khiến y nảy sinh nghi ngờ đối với Mộc Diệp.
Con ngươi của Ngôn Viễn dần tối lại, trầm lặng một hồi mới nói: “Tạm thời để cách này qua một bên đi, em cho anh thời gian, anh sẽ nghĩ cách.”
“Được, Ngôn Viễn, anh nhất định phải giúp em nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, em chờ anh.” Mộc Lạp Lạp uống một ngụm cà phê liền tạm biệt Ngôn Viễn: “Em không thể rời khỏi Phó gia quá lâu, bây giờ em đi trước, em chờ điện thoại của anh.”
Mộc Lạp Lạp đứng dậy, sãi bước rời khỏi. Nháy mắt xoay người liền thu lại vẻ kiêu căng cùng nóng nảy trên mặt, bên môi mang theo nụ cười thản nhiên.
Hôm nay, mục đích tới đây của Ngôn Viễn vốn là muốn làm cho cô rơi vào bẫy của bọn họ, đồng ý đi đoạt lấy cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi. Nhưng bây giờ, bởi vì mấy câu nói của Mộc Lạp Lạp mà Ngôn Viễn tạm thời gián đoạn đề tài này, chứng minh trong lòng y cũng sinh ra ý bất mãn đối với Mộc Diệp.
Rốt cuộc y đang suy nghĩ gì đây? Mộc Lạp Lạp không thể biết rõ y và Mộc Diệp đến cùng là bàn bạc như thế nào. Nhưng có lẽ có khả năng nhất là Mộc Diệp nói với Ngôn Viễn lừa gạt cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi để cho Ngôn Viễn sử dụng.
Chắc chắn Ngôn Viễn sẽ động tâm, nhưng khi Mộc Lạp Lạp ở trước mặt y không ngừng nhắc đi nhắc lại Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương yêu nhau.
Có thể Mộc Diệp sẽ nói với Ngôn Viễn rằng ả và Thẩm Văn Xương với nhau là bất đắc dĩ, chỉ giả bộ. Nhưng mà không có đàn ông nào, nhất là dạng đàn ông như Ngôn Viễn, có thể thật sự không để bụng người mình thích yêu đương với người khác. Mặc dù y không có phản ứng ra ngoài mặt, nhưng trong lòng cũng sẽ có hành vi bất mãn đối với Mộc Diệp. Tất nhiên y sẽ ghen tỵ Thẩm Văn Xương có thể quang minh chính đại có Mộc Diệp, sẽ mong muốn người đứng bên cạnh Mộc Diệp là mình.
Mộc Lạp Lạp phải làm chính là tìm cách phóng đại cảm xúc tiêu cực trong lòng của Ngôn Viễn.
Bây giờ thời gian còn nhiều, từ từ sẽ tới, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Rời khỏi quán cà phê, ngồi vào ghế sau xe, Mộc Lạp Lạp lại nhìn thoáng qua vị trí Ngôn Viễn đang ngồi. Y ngồi lại đó một hồi mới rời đi, gương mặt tươi sáng giống như bao phủ một tầng âm u.
Xe chậm rãi lái đi. Trên đường quay về Phó gia, Mộc Lạp Lạp thấy một tiệm bánh bông lan ở ven đường, cô bảo tài xế dừng xe lại, đi mua về vài cái bánh bông lan.
Về phần tại sao muốn mua bánh bông lan? Là bởi vì với hiểu biết của Mộc Lạp Lạp đối với Phó Cảnh Phi, thứ người đàn ông này thích nhất có lẽ cũng chỉ có đồ ngọt.
Mộc Lạp Lạp hiện đang cố gắng lấy lòng Phó Cảnh Phi, nhất định phải khiến anh ta hoàn toàn lơi lỏng quản chế đối với cô. Không phải giống như ngày hôm nay vậy, tuỳ tiện ra cửa cũng có một đoàn vệ sĩ theo giám sát cô, cô thật sự sẽ điên mất.
Trở lại Phó gia, trong nhà vẫn chỉ có người giúp việc cùng quản gia.
Phó Cảnh Phi là một người bận rộn. Anh ta tựa như một cỗ máy tinh chế, cuộc sống mỗi ngày đều theo dây cót, vô tình lạnh lùng, quay quanh anh ta đều là tất cả có liên quan đến công việc, không hiểu nỗi khổ của nhân gian, cũng không quan tâm đến tình người ấm lạnh, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Mộc Lạp Lạp chính là điều bất ngờ duy nhất trong cuộc sống của anh ta, liên tiếp khiến anh ta phải bỏ xuống chuyện quan trọng nhất để đi giải quyết vấn đề phiền phức cô gặp phải.
Nói thật, Mộc Lạp Lạp không thể hiểu được rốt cuộc cô đáng giá ở chỗ nào để Phó Cảnh Phi làm như vậy?
Nghĩ không ra, Mộc Lạp Lạp cũng sẽ không nghĩ nữa, đặt bánh bông lan lên bàn trà, ngồi vào ghế sa lon xem ti vi.
Chuyện cô yên yên ổn ổn ngồi xem ti vi ở phòng khách như vầy thật sự chưa từng xảy ra trong quá khứ. Người làm của Phó gia tới tới lui lui đều lơ đãng liếc về phía cô, không biết cái vị Mộc tiểu thư tính tình không tốt này rốt cuộc bị trúng gió gì, hoàn toàn biến thành người khác.
“Dì Xảo ơi, cơm tối bao giờ xong, tôi đói rồi.” Hai ngày trước còn đang tuyệt thực, bất luận thế nào cũng không chịu ăn cơm, vậy mà lúc này Mộc Lạp Lạp đặc biệt chủ động đòi ăn cơm, hơn nữa còn dùng giọng nửa nũng nịu thân thiết này nói chuyện với người mà trong quá khứ cô đều coi thường. Dì Xảo ngược lại đã từng gặp qua, cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng một số người quét dọn vệ sinh thì không thể nào tiếp nhận được, vô cùng khiếp sợ.
Dì Xảo từ trong bếp đi ra: “Cũng sắp rồi Mộc tiểu thư, cô muốn chờ thiếu gia một chút không, buổi tối cậu ấy sẽ về.”
Mộc Lạp Lạp nghĩ nghĩ, nếu có việc cầu người ta, đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút.
“Vậy tôi chờ anh ấy về. Dì Xảo, dì chuẩn bị chút đồ ăn cho tôi trước đi, nếu không thì tôi chắc chắn không chống đỡ được đến khi anh ấy về.”
Dì Xảo nhìn Mộc Lạp Lạp nằm trên sa lon với dáng vẻ tuỳ tiện, cảm thấy Mộc tiểu thư như vầy khiến người ta thư thái rất nhiều so với lúc trước.
Bà ta cười nói: “Chẳng phải Mộc tiểu thư mua bánh bông lan về sao, có thể ăn trước.”
Mộc Lạp Lạp ngồi dậy dựa vào lưng ghế sa lon, cười vui vẻ: “Nhưng bánh bông lan là mua cho Phó Cảnh Phi mà, tôi không thể ăn trước.”
Thật đúng lúc, cô vừa nói xong thì Phó Cảnh Phi bước vào cửa.
“Mộc Diệp thích Thẩm Văn Xương như vậy, Thẩm Văn Xương cũng tốt đối với cô ta. Cũng không biết người phụ nữ này có tư cách gì khiến Thẩm Văn Xương thích cô ta như thế.” Mộc Lạp Lạp nói với vẻ hơi trào phúng.
Mộc Lạp Lạp tin rằng lúc này Ngôn Viễn nhất định đã bị mình ảnh hưởng, nếu không thì y sẽ không lộ ra chút vẻ bất mãn ở mắt.
Có lẽ là Mộc Diệp có cách của ả vừa yêu đương với Thẩm Văn Xương vừa có thể khống chế được lòng của Ngôn Viễn, khiến cho Ngôn Viễn có thể vì ả mà gần như sẵn lòng xông pha khói lửa.
Nhưng bây giờ chuyện Mộc Lạp Lạp cần làm chính là làm đổ vỡ niềm tin và cảm tình của y đối với Mộc Diệp, khiến y nảy sinh nghi ngờ đối với Mộc Diệp.
Con ngươi của Ngôn Viễn dần tối lại, trầm lặng một hồi mới nói: “Tạm thời để cách này qua một bên đi, em cho anh thời gian, anh sẽ nghĩ cách.”
“Được, Ngôn Viễn, anh nhất định phải giúp em nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, em chờ anh.” Mộc Lạp Lạp uống một ngụm cà phê liền tạm biệt Ngôn Viễn: “Em không thể rời khỏi Phó gia quá lâu, bây giờ em đi trước, em chờ điện thoại của anh.”
Mộc Lạp Lạp đứng dậy, sãi bước rời khỏi. Nháy mắt xoay người liền thu lại vẻ kiêu căng cùng nóng nảy trên mặt, bên môi mang theo nụ cười thản nhiên.
Hôm nay, mục đích tới đây của Ngôn Viễn vốn là muốn làm cho cô rơi vào bẫy của bọn họ, đồng ý đi đoạt lấy cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi. Nhưng bây giờ, bởi vì mấy câu nói của Mộc Lạp Lạp mà Ngôn Viễn tạm thời gián đoạn đề tài này, chứng minh trong lòng y cũng sinh ra ý bất mãn đối với Mộc Diệp.
Rốt cuộc y đang suy nghĩ gì đây? Mộc Lạp Lạp không thể biết rõ y và Mộc Diệp đến cùng là bàn bạc như thế nào. Nhưng có lẽ có khả năng nhất là Mộc Diệp nói với Ngôn Viễn lừa gạt cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi để cho Ngôn Viễn sử dụng.
Chắc chắn Ngôn Viễn sẽ động tâm, nhưng khi Mộc Lạp Lạp ở trước mặt y không ngừng nhắc đi nhắc lại Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương yêu nhau.
Có thể Mộc Diệp sẽ nói với Ngôn Viễn rằng ả và Thẩm Văn Xương với nhau là bất đắc dĩ, chỉ giả bộ. Nhưng mà không có đàn ông nào, nhất là dạng đàn ông như Ngôn Viễn, có thể thật sự không để bụng người mình thích yêu đương với người khác. Mặc dù y không có phản ứng ra ngoài mặt, nhưng trong lòng cũng sẽ có hành vi bất mãn đối với Mộc Diệp. Tất nhiên y sẽ ghen tỵ Thẩm Văn Xương có thể quang minh chính đại có Mộc Diệp, sẽ mong muốn người đứng bên cạnh Mộc Diệp là mình.
Mộc Lạp Lạp phải làm chính là tìm cách phóng đại cảm xúc tiêu cực trong lòng của Ngôn Viễn.
Bây giờ thời gian còn nhiều, từ từ sẽ tới, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Rời khỏi quán cà phê, ngồi vào ghế sau xe, Mộc Lạp Lạp lại nhìn thoáng qua vị trí Ngôn Viễn đang ngồi. Y ngồi lại đó một hồi mới rời đi, gương mặt tươi sáng giống như bao phủ một tầng âm u.
Xe chậm rãi lái đi. Trên đường quay về Phó gia, Mộc Lạp Lạp thấy một tiệm bánh bông lan ở ven đường, cô bảo tài xế dừng xe lại, đi mua về vài cái bánh bông lan.
Về phần tại sao muốn mua bánh bông lan? Là bởi vì với hiểu biết của Mộc Lạp Lạp đối với Phó Cảnh Phi, thứ người đàn ông này thích nhất có lẽ cũng chỉ có đồ ngọt.
Mộc Lạp Lạp hiện đang cố gắng lấy lòng Phó Cảnh Phi, nhất định phải khiến anh ta hoàn toàn lơi lỏng quản chế đối với cô. Không phải giống như ngày hôm nay vậy, tuỳ tiện ra cửa cũng có một đoàn vệ sĩ theo giám sát cô, cô thật sự sẽ điên mất.
Trở lại Phó gia, trong nhà vẫn chỉ có người giúp việc cùng quản gia.
Phó Cảnh Phi là một người bận rộn. Anh ta tựa như một cỗ máy tinh chế, cuộc sống mỗi ngày đều theo dây cót, vô tình lạnh lùng, quay quanh anh ta đều là tất cả có liên quan đến công việc, không hiểu nỗi khổ của nhân gian, cũng không quan tâm đến tình người ấm lạnh, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Mộc Lạp Lạp chính là điều bất ngờ duy nhất trong cuộc sống của anh ta, liên tiếp khiến anh ta phải bỏ xuống chuyện quan trọng nhất để đi giải quyết vấn đề phiền phức cô gặp phải.
Nói thật, Mộc Lạp Lạp không thể hiểu được rốt cuộc cô đáng giá ở chỗ nào để Phó Cảnh Phi làm như vậy?
Nghĩ không ra, Mộc Lạp Lạp cũng sẽ không nghĩ nữa, đặt bánh bông lan lên bàn trà, ngồi vào ghế sa lon xem ti vi.
Chuyện cô yên yên ổn ổn ngồi xem ti vi ở phòng khách như vầy thật sự chưa từng xảy ra trong quá khứ. Người làm của Phó gia tới tới lui lui đều lơ đãng liếc về phía cô, không biết cái vị Mộc tiểu thư tính tình không tốt này rốt cuộc bị trúng gió gì, hoàn toàn biến thành người khác.
“Dì Xảo ơi, cơm tối bao giờ xong, tôi đói rồi.” Hai ngày trước còn đang tuyệt thực, bất luận thế nào cũng không chịu ăn cơm, vậy mà lúc này Mộc Lạp Lạp đặc biệt chủ động đòi ăn cơm, hơn nữa còn dùng giọng nửa nũng nịu thân thiết này nói chuyện với người mà trong quá khứ cô đều coi thường. Dì Xảo ngược lại đã từng gặp qua, cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng một số người quét dọn vệ sinh thì không thể nào tiếp nhận được, vô cùng khiếp sợ.
Dì Xảo từ trong bếp đi ra: “Cũng sắp rồi Mộc tiểu thư, cô muốn chờ thiếu gia một chút không, buổi tối cậu ấy sẽ về.”
Mộc Lạp Lạp nghĩ nghĩ, nếu có việc cầu người ta, đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút.
“Vậy tôi chờ anh ấy về. Dì Xảo, dì chuẩn bị chút đồ ăn cho tôi trước đi, nếu không thì tôi chắc chắn không chống đỡ được đến khi anh ấy về.”
Dì Xảo nhìn Mộc Lạp Lạp nằm trên sa lon với dáng vẻ tuỳ tiện, cảm thấy Mộc tiểu thư như vầy khiến người ta thư thái rất nhiều so với lúc trước.
Bà ta cười nói: “Chẳng phải Mộc tiểu thư mua bánh bông lan về sao, có thể ăn trước.”
Mộc Lạp Lạp ngồi dậy dựa vào lưng ghế sa lon, cười vui vẻ: “Nhưng bánh bông lan là mua cho Phó Cảnh Phi mà, tôi không thể ăn trước.”
Thật đúng lúc, cô vừa nói xong thì Phó Cảnh Phi bước vào cửa.
/202
|