“Cũng không tính là yêu đương.” Ngôn Viễn lắc đầu, kéo Mộc Lạp Lạp đi vào bên trong công viên trò chơi. “Không nói tới chuyện đó nữa, trước hết theo anh đi chơi đã.”
Hôm nay y tìm Mộc Lạp Lạp ra cũng chỉ đơn thuần muốn ở cùng cô, có lẽ là thật sự mang theo tâm trạng hoài niệm.
Nguyên nhất lớn nhất có lẽ là trong lòng ý có thật nhiều buồn khổ nhưng không biết nên nói với ai, không hiểu sao liền nghĩ đến Mộc Lạp Lạp.
Ở trong lòng Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp vẫn là người tín nhiệm y trăm chiều, chưa bao giờ nói những lời có bất kỳ nghi ngờ gì với y, nhưng y vào lúc Mộc Lạp Lạp không biết chuyện đã tổn thương cô hết lần này đến lần khác…
Thỉnh thoảng Ngôn Viễn vẫn cảm thấy mình rất vô liêm sỉ, nhưng chỉ cần Mộc Diệp làm nũng kể khổ với y là y sẽ hoàn toàn quên đi tình bạn với Mộc Lạp Lạp, hoàn toàn bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Hôm nay vốn Ngôn Viễn đang hẹn hò với Mộc Diệp, y thật vất vả mới tìm được thời gian cùng nhau ăn cơm với Mộc Diệp, nhưng trong bữa cơm Mộc Diệp nhận điện thoại rồi đột nhiên rời đi.
Từ giọng điệu của Mộc Diệp nhìn ra lý do cô rời đi lại là vì Thẩm Văn Xương…
Không có người đàn ông nào mong muốn người phụ nữ mình thích chàng chàng thiếp thiếp cùng người đàn ông khác, cũng không hy vọng mình trở thành một người bạn trai không thể lộ ra ánh sáng.
Toàn bộ xã hội thượng lưu của thành phố Long đều biết quan hệ người yêu giữa Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương, Ngôn Viễn cùng Mộc Diệp lại chỉ có thể yêu đương trong bóng tối.
Mà lý do thoái thác của Mộc Diệp, sở dĩ ả giả vờ yêu đương với Thẩm Văn Xương chỉ là vì có thể từ Thẩm Văn Xương lấy được nhiều tài nguyên và mạng lưới người hơn, đợi đến khi Mộc Lạp Lạp gạt được cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi, đến lúc đó ả có thể chia tay với Thẩm Văn Xương, quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Ngôn Viễn.
Ngôn Viễn ở Ngôn gia không phải là người được coi trọng nhất, y cũng cần nhiều tiền bạc để đề cao địa vị của y. Mà cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi vừa đúng có thể đưa đến tác dụng vô cùng quan trọng.
Y cũng không chỉ vì tình cảm cùng Mộc Diệp mà còn là vì sự nghiệp và địa vị của mình ở Ngôn gia… Trên thực tế y cũng là một người dã tâm bừng bừng, chỉ là che giấu quá tốt, không có nhiều người nhìn ra mà thôi.
Trước kia Mộc Lạp Lạp ở trước mặt Ngôn Viễn nhắc tới Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương tình cảm lưu luyến quả thật đã đưa đến tác dụng rất tốt, chôn xuống quả bom hẹn giờ ở trong lòng Ngôn Viễn, khiến Ngôn Viễn vì điểm này mà lòng bất mãn bắt đầu từ từ bành trướng.
Hôm nay khi Mộc Diệp nhận được điện thoại của Thẩm Văn Xương thì lập tức rời đi, đây giống như là một tia lửa đốt lên một ngọn lửa hừng hực ở trong lòng Ngôn Viễn, nhanh chóng cháy hết lý trí có chừng của y.
Y cũng không biết dưới tình huống như thế làm sao liền nghĩ đến muốn liên lạc với Mộc Lạp Lạp, y tựa như cảm thấy Mộc Lạp Lạp đại khái có thể làm bạn với y khi y cần.
Vì vậy Ngôn Viễn liền liên lạc với Mộc Lạp Lạp ra gặp mặt, hơn nữa không có nói cho Mộc Diệp biết. Đương nhiên giờ phút này Mộc Diệp đi làm bạn với Thẩm Văn Xương, cũng không có thời gian để ý tới y có liên lạc với Mộc Lạp Lạp hay không…
Mộc Lạp Lạp rất nhạy bén phát hiện ra thái độ của Ngôn Viễn hôm nay biến hoá rất nhỏ, trong lòng suy đoán vài phần nhưng thật không dám khẳng định.
“Ngôn Viễn, nếu anh có chuyện gì không vui thì có thể không cần cố kỵ nói cho em biết.” Mắt Mộc Lạp Lạp cong cong cười lên, nụ cười nhìn có vẻ vừa hồn nhiên lại rực rỡ.
Ngôn Viễn sửng sốt một chút, hồi lâu mới nói: “Không có, em không nên suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, vậy anh muốn chơi cái gì, em đi cùng anh nhé.” Mộc Lạp Lạp không tiếp tục hỏi, trong lòng cô đang suy nghĩ hôm nay Ngôn Viễn hẹn cô ra ngoài rốt cuộc là mục đích gì.
Nếu không giống như là Mộc Diệp sai khiến, nhưng lại có quan hệ cùng Mộc Diệp, như vậy nhất định sẽ có liên quan tới một người khác.
Ánh mắt Mộc Lạp Lạp vừa động, nhanh chóng liên tưởng đến Thẩm Văn Xương.
Bộ dáng này của Ngôn Viễn rất giống như người thất tình hoặc là sau khi cãi nhau với bạn gái. Y thích Mộc Diệp như vậy, thậm chí không tiếc vì Mộc Diệp mà bỏ qua tình bạn giữa y và Mộc Lạp Lạp, người có thể làm cho tâm trạng y hôm nay xuống thấp như vậy cũng chỉ có Mộc Diệp.
Mà Mộc Diệp có thể làm cái gì khiến tâm trạng Ngôn Viễn không tốt đây? Đương nhiên là có liên quan với Thẩm Văn Xương, ví dụ như hai người đang hẹn hò thì Thẩm Văn Xương gọi điện thoại đến, Mộc Diệp liền lựa chọn rời Ngôn Viễn đi làm bạn cùng Thẩm Văn Xương vân vân.
Suy đoán của Mộc Lạp Lạp không cách sự thật là mấy, Ngôn Viễn thật đúng là bởi vì Mộc Diệp rời đi mà trong lòng không vui.
Nhưng nếu không phải Mộc Lạp Lạp đã trải qua kiếp trước, biết được quan hệ của Ngôn Viễn và Mộc Diệp, lúc này khẳng định sẽ không đi liên tưởng đến trên người Thẩm Văn Xương. Nhưng có ký ức kiếp trước, Mộc Lạp Lạp biết Ngôn Viễn và Mộc Diệp yêu đương ngầm, cũng biết Mộc Diệp nhất định đang nghĩ cách lừa gạt Ngôn Viễn.
Hiện nay tin tức Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp sắp kết hôn đã truyền khắp toàn bộ thành phố Long, Ngôn Viễn chắc chắn cũng đã nghe được tin đồn từ lâu. Là một người đàn ông, nghe được người mình thích có quan hệ thân mật cùng một người đàn ông khác, khẳng định trong lòng Ngôn Viễn không tốt chút nào.
Mấy lần trước, lúc Mộc Lạp Lạp gặp mặt với Ngôn Viễn đều cố ý dùng quan hệ của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương kích thích y. Thông qua biểu hiện của Ngôn Viễn hôm nay, nhìn có vẻ như Ngôn Viễn thật sự bị ảnh hưởng, ít ra kiếp trước y chưa từng bởi vì quan hệ của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương mà tâm trạng xuống thấp, còn hẹn cô ra thả lỏng.
Nếu Mộc Diệp đã cho cô cơ hội tiếp tục tạo ra xích mích ly gián, Mộc Lạp Lạp đương nhiên phải nắm bắt cơ hội như thế, thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa…
Mộc Diệp không nghĩ đến kết quả mình sẽ là một kẻ cô độc lẻ loi, mà cô lại được muôn người yêu thích, đợi đến một ngày nào đó ả phát hiện Ngôn Viễn đã thấy rõ bộ mặt thật của ả, Thẩm Văn Xương cũng biết những chuyện xấu ả làm ở sau lưng, Mộc Lạp Lạp thật muốn xem khi đó là ai trở thành người cô độc lẻ loi.
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ đến đây quyết định tạm thời để xuống, chuyên tâm đi chơi các trò chơi cùng Ngôn Viễn.
Từ roller coaster đến thuyền hải tặc, sau khi đều chơi tất cả trò chơi một vòng, Mộc Lạp Lạp hỏi Ngôn Viễn: “Thế nào, tâm trạng khá hơn chút nào không?”
Ngôn Viễn cười vỗ vỗ đầu Mộc Lạp Lạp: “Có em theo chơi với anh, đương nhiên là tốt lên chút.”
“Ngôn Viễn, nếu anh yêu đương nhất định phải nói cho em biết nhé, hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu anh có thích ai nhưng không nói cho em biết, em sẽ buồn lắm.” Lúc nói lời này Mộc Lạp Lạp rất muốn ói. Cô không hiểu Mộc Diệp cũng được, không hiểu Ngôn Viễn cũng được, bọn họ rốt cuộc có nghị lực lớn như thế nào mới có thể mang tất cả trong cuộc sống biến thành một vở hài kịch, thời thời khắc khắc đều có thể nguỵ trang?
Vì báo thù mà Mộc Lạp Lạp đã buộc mình làm chút chuyện mà trong quá khứ cô tuyệt đối không muốn làm, nhưng càng làm cô càng cảm thấy mắc ói.
Giữa người với người sao lại muốn lừa gạt cùng nói dối nhiều như vậy? Không thích thì không thích, nói thẳng ra không phải tốt sao, cần gì trăm phương ngàn kế chịu nhịn ghê tởm để tiếp cận đối phương cơ chứ?
Trước kia, lúc Mộc Diệp chán ghét cô như thế, vậy mà vẫn có thể nguỵ trang, ở trước mặt cô bày ra hình tượng hiền lành tốt đẹp, khiến Mộc Lạp Lạp có thể chung sống rất tốt với cô em gái này.
Tuy rằng bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng đang diễn trò, nhưng trong lòng cô không gật bừa nổi với hành động như vậy. Chỉ cần có thể triệt để trả thù Mộc Diệp, cô nhất định sẽ ngay trước mặt Ngôn Viễn vạch trần tất cả những lừa dối của ả, đem tất cả bất mãn phát tiết ra ngoài.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình hình như bỗng nhiên cũng biết thành người mà bản thân không hiểu. Rõ ràng đã vô cùng chán ghét Ngôn Viễn, nhưng vẫn phải thân thiết không kẽ hở cùng y.
Quá khứ cô luôn sống trong tháp ngà, nhận thức về cuộc sống là một thế giới Utopia tốt đẹp. Sống lại đã trưởng thành rất nhiều, Mộc Lạp Lạp mới mơ hồ hiểu trên thế giới này vốn không phải ai cũng có thể chân thật là mình.
Mộc Lạp Lạp thở dài trong lòng, nói chung mặc kệ thế nào, ân oán giữa cô và Mộc Diệp nhất định phải kết thúc, cho dù trong quá trình kết thúc sẽ hi sinh một vài thứ, nhưng cô cũng sẽ không lùi bước.
Trong lòng cô không cách nào gác lại chấp niệm, nếu đời này không hoàn toàn diệt trừ, tảng đá đè nặng trong lòng cô sẽ vĩnh viễn không biến mất, chỉ sẽ dần mãnh liệt ăn mòn cô.
Mộc Lạp Lạp biết mình báo thù như vậy giống hệt như biến bản thân thành người như Mộc Diệp, cũng gần như thuyết của đạo Phật nói lấy oán trả oán đến bao giờ dứt.
Nhưng trên thế giới này không phải ai cũng đều thiện lương, bản tính con người vốn ác, rất nhiều lời đạo đức vốn được giai cấp thống trị phát mình ra để ràng buộc loài người. Mộc Lạp Lạp nghĩ nếu kiếp này không báo thù thì cô tuyệt đối sẽ không yên lòng.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Mộc Lạp Lạp, Ngôn Viễn xoa xoa tóc cô: “Biết rồi, nếu anh yêu đương nhất định người đầu tiên sẽ nói cho biết là em.”
Lòng Mộc Lạp Lạp khẽ động, dưới ánh đèn neon lấp loé, trong mắt u ám khó hiểu.
Cô tựa như lơ đãng nhắc tới: “Hôm nay lúc ở công ty gặp Thẩm Văn Xương, nhìn có vẻ như tâm trạng không tốt lắm, chẳng lẽ tình cảm của hắn và Mộc Diệp xảy ra vấn đề gì ư? Tốt nhất là vậy, nếu hai người chia tay, có lẽ em có cơ hội cười nhạo ả một trận thật tốt.”
“Hả?” Đầu chân mày Ngôn Viễn chậm rãi xoắn lại với nhau.
Mộc Lạp Lạp nói tiếp: “Có điều là Mộc Diệp thường xuất hiện trong tập đoàn Thẩm thị, tất cả mọi người xem ả như bà chủ, hừm, thật không ngờ ả ở tập đoàn Thẩm thị nở mày nở mặt vô cùng, ra ra vào vào đều có người gọi ả là bà chủ này bà chủ nọ, trong lòng ả nhất định đắc ý muốn chết.”
Ngôn Viễn im lặng, không ngoài dự đoán của Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp không tiếng động mỉm cười, tiếp tục châm dầu vào lửa: “Thật muốn ngày nào đó Thẩm Văn Xương bỏ rơi Mộc Diệp, khi đó em xem ả còn đắc ý thế nào? Anh không biết đâu, ngày đó ở trong công ty, lúc ả khoe khoang ả và Thẩm Văn Xương sắp kết hôn, cười phải nói ra rất đắc ý…”
Mộc Lạp Lạp vừa nói vừa dùng khoé mắt quan sát phản ứng của Ngôn Viễn. Cô biết lúc này nội tâm của Ngôn Viễn chắc chắn đã sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Mặc kệ Mộc Diệp mượn lý do gì để Ngôn Viễn cam tâm làm một người tình không thấy được ánh sáng, sau khi nhận đầy đủ kích thích thì Ngôn Viễn sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra.
Mộc Lạp Lạp chính là muốn kích thích Ngôn Viễn gây một trận lớn với Mộc Diệp. Cô đã phái người chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, quan sát nhất cử nhất động của Mộc Diệp và Ngôn Viễn. Một khi bọn họ lộ ra sơ hở, trong tay Mộc Lạp Lạp sẽ có thêm một lợi thế trả thù Mộc Diệp.
Có điều Mộc Diệp chính là người cao tay nhất xuất hiện trong cuộc sống của Mộc Lạp Lạp, cho dù là hiện tại, Mộc Lạp Lạp cũng không thể hoàn toàn suy đoán được kế hoạch tiếp theo Mộc Diệp muốn làm những gì, cô vẫn không cách nào nhìn thấu nội tâm của cô em gái này.
“Lạp Lạp!” Ngôn Viễn đột nhiên lên giọng.
Mộc Lạp Lạp vẻ mặt vô tội: “Sao vậy?”
Ngôn Viễn nhắm mắt, lắc đầu: “Không có gì.”
“Được rồi… Bên kia có bán kem kìa, anh đi mua giúp em một cái về đi.” Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt.
Ngôn Viễn gần như không do dự: “Em chờ anh ở đây.”
“Muốn em cầm dùm ba lô của anh không?” Mộc Lạp Lạp thuận miệng hỏi một câu.
Ngôn Viễn ra cửa có thói quen mang ba lô, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngôn Viễn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp thả ba lô ở sau lưng đặt ở trong lòng Mộc Lạp Lạp: “Vẫn là vị va-ni?”
“Ừm!” Mộc Lạp Lạp vui vẻ gật đầu.
Xem ra Ngôn Viễn vẫn có thể nói ra vị cô thích nhất mà không cần suy nghĩ, không khỏi nghĩ đến đây là tình bạn được tạo dựng lên nhiều năm của bọn họ.
Tiếc là Ngôn Viễn nửa đường đã phản bội cô.
Mộc Lạp Lạp ôm ba lô vào trong lòng, vẻ mặt thả lỏng cười: “Anh mau trở lại nhé, em chờ anh.”
Bóng lưng Ngôn Viễn càng đi càng xa, nụ cười trên mặt Mộc Lạp Lạp cũng từ từ biến mất. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho điện thoại nào đó: “Hành động đi.”
Hôm nay y tìm Mộc Lạp Lạp ra cũng chỉ đơn thuần muốn ở cùng cô, có lẽ là thật sự mang theo tâm trạng hoài niệm.
Nguyên nhất lớn nhất có lẽ là trong lòng ý có thật nhiều buồn khổ nhưng không biết nên nói với ai, không hiểu sao liền nghĩ đến Mộc Lạp Lạp.
Ở trong lòng Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp vẫn là người tín nhiệm y trăm chiều, chưa bao giờ nói những lời có bất kỳ nghi ngờ gì với y, nhưng y vào lúc Mộc Lạp Lạp không biết chuyện đã tổn thương cô hết lần này đến lần khác…
Thỉnh thoảng Ngôn Viễn vẫn cảm thấy mình rất vô liêm sỉ, nhưng chỉ cần Mộc Diệp làm nũng kể khổ với y là y sẽ hoàn toàn quên đi tình bạn với Mộc Lạp Lạp, hoàn toàn bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Hôm nay vốn Ngôn Viễn đang hẹn hò với Mộc Diệp, y thật vất vả mới tìm được thời gian cùng nhau ăn cơm với Mộc Diệp, nhưng trong bữa cơm Mộc Diệp nhận điện thoại rồi đột nhiên rời đi.
Từ giọng điệu của Mộc Diệp nhìn ra lý do cô rời đi lại là vì Thẩm Văn Xương…
Không có người đàn ông nào mong muốn người phụ nữ mình thích chàng chàng thiếp thiếp cùng người đàn ông khác, cũng không hy vọng mình trở thành một người bạn trai không thể lộ ra ánh sáng.
Toàn bộ xã hội thượng lưu của thành phố Long đều biết quan hệ người yêu giữa Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương, Ngôn Viễn cùng Mộc Diệp lại chỉ có thể yêu đương trong bóng tối.
Mà lý do thoái thác của Mộc Diệp, sở dĩ ả giả vờ yêu đương với Thẩm Văn Xương chỉ là vì có thể từ Thẩm Văn Xương lấy được nhiều tài nguyên và mạng lưới người hơn, đợi đến khi Mộc Lạp Lạp gạt được cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi, đến lúc đó ả có thể chia tay với Thẩm Văn Xương, quang minh chính đại ở cùng một chỗ với Ngôn Viễn.
Ngôn Viễn ở Ngôn gia không phải là người được coi trọng nhất, y cũng cần nhiều tiền bạc để đề cao địa vị của y. Mà cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi vừa đúng có thể đưa đến tác dụng vô cùng quan trọng.
Y cũng không chỉ vì tình cảm cùng Mộc Diệp mà còn là vì sự nghiệp và địa vị của mình ở Ngôn gia… Trên thực tế y cũng là một người dã tâm bừng bừng, chỉ là che giấu quá tốt, không có nhiều người nhìn ra mà thôi.
Trước kia Mộc Lạp Lạp ở trước mặt Ngôn Viễn nhắc tới Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương tình cảm lưu luyến quả thật đã đưa đến tác dụng rất tốt, chôn xuống quả bom hẹn giờ ở trong lòng Ngôn Viễn, khiến Ngôn Viễn vì điểm này mà lòng bất mãn bắt đầu từ từ bành trướng.
Hôm nay khi Mộc Diệp nhận được điện thoại của Thẩm Văn Xương thì lập tức rời đi, đây giống như là một tia lửa đốt lên một ngọn lửa hừng hực ở trong lòng Ngôn Viễn, nhanh chóng cháy hết lý trí có chừng của y.
Y cũng không biết dưới tình huống như thế làm sao liền nghĩ đến muốn liên lạc với Mộc Lạp Lạp, y tựa như cảm thấy Mộc Lạp Lạp đại khái có thể làm bạn với y khi y cần.
Vì vậy Ngôn Viễn liền liên lạc với Mộc Lạp Lạp ra gặp mặt, hơn nữa không có nói cho Mộc Diệp biết. Đương nhiên giờ phút này Mộc Diệp đi làm bạn với Thẩm Văn Xương, cũng không có thời gian để ý tới y có liên lạc với Mộc Lạp Lạp hay không…
Mộc Lạp Lạp rất nhạy bén phát hiện ra thái độ của Ngôn Viễn hôm nay biến hoá rất nhỏ, trong lòng suy đoán vài phần nhưng thật không dám khẳng định.
“Ngôn Viễn, nếu anh có chuyện gì không vui thì có thể không cần cố kỵ nói cho em biết.” Mắt Mộc Lạp Lạp cong cong cười lên, nụ cười nhìn có vẻ vừa hồn nhiên lại rực rỡ.
Ngôn Viễn sửng sốt một chút, hồi lâu mới nói: “Không có, em không nên suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, vậy anh muốn chơi cái gì, em đi cùng anh nhé.” Mộc Lạp Lạp không tiếp tục hỏi, trong lòng cô đang suy nghĩ hôm nay Ngôn Viễn hẹn cô ra ngoài rốt cuộc là mục đích gì.
Nếu không giống như là Mộc Diệp sai khiến, nhưng lại có quan hệ cùng Mộc Diệp, như vậy nhất định sẽ có liên quan tới một người khác.
Ánh mắt Mộc Lạp Lạp vừa động, nhanh chóng liên tưởng đến Thẩm Văn Xương.
Bộ dáng này của Ngôn Viễn rất giống như người thất tình hoặc là sau khi cãi nhau với bạn gái. Y thích Mộc Diệp như vậy, thậm chí không tiếc vì Mộc Diệp mà bỏ qua tình bạn giữa y và Mộc Lạp Lạp, người có thể làm cho tâm trạng y hôm nay xuống thấp như vậy cũng chỉ có Mộc Diệp.
Mà Mộc Diệp có thể làm cái gì khiến tâm trạng Ngôn Viễn không tốt đây? Đương nhiên là có liên quan với Thẩm Văn Xương, ví dụ như hai người đang hẹn hò thì Thẩm Văn Xương gọi điện thoại đến, Mộc Diệp liền lựa chọn rời Ngôn Viễn đi làm bạn cùng Thẩm Văn Xương vân vân.
Suy đoán của Mộc Lạp Lạp không cách sự thật là mấy, Ngôn Viễn thật đúng là bởi vì Mộc Diệp rời đi mà trong lòng không vui.
Nhưng nếu không phải Mộc Lạp Lạp đã trải qua kiếp trước, biết được quan hệ của Ngôn Viễn và Mộc Diệp, lúc này khẳng định sẽ không đi liên tưởng đến trên người Thẩm Văn Xương. Nhưng có ký ức kiếp trước, Mộc Lạp Lạp biết Ngôn Viễn và Mộc Diệp yêu đương ngầm, cũng biết Mộc Diệp nhất định đang nghĩ cách lừa gạt Ngôn Viễn.
Hiện nay tin tức Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp sắp kết hôn đã truyền khắp toàn bộ thành phố Long, Ngôn Viễn chắc chắn cũng đã nghe được tin đồn từ lâu. Là một người đàn ông, nghe được người mình thích có quan hệ thân mật cùng một người đàn ông khác, khẳng định trong lòng Ngôn Viễn không tốt chút nào.
Mấy lần trước, lúc Mộc Lạp Lạp gặp mặt với Ngôn Viễn đều cố ý dùng quan hệ của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương kích thích y. Thông qua biểu hiện của Ngôn Viễn hôm nay, nhìn có vẻ như Ngôn Viễn thật sự bị ảnh hưởng, ít ra kiếp trước y chưa từng bởi vì quan hệ của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương mà tâm trạng xuống thấp, còn hẹn cô ra thả lỏng.
Nếu Mộc Diệp đã cho cô cơ hội tiếp tục tạo ra xích mích ly gián, Mộc Lạp Lạp đương nhiên phải nắm bắt cơ hội như thế, thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa…
Mộc Diệp không nghĩ đến kết quả mình sẽ là một kẻ cô độc lẻ loi, mà cô lại được muôn người yêu thích, đợi đến một ngày nào đó ả phát hiện Ngôn Viễn đã thấy rõ bộ mặt thật của ả, Thẩm Văn Xương cũng biết những chuyện xấu ả làm ở sau lưng, Mộc Lạp Lạp thật muốn xem khi đó là ai trở thành người cô độc lẻ loi.
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ đến đây quyết định tạm thời để xuống, chuyên tâm đi chơi các trò chơi cùng Ngôn Viễn.
Từ roller coaster đến thuyền hải tặc, sau khi đều chơi tất cả trò chơi một vòng, Mộc Lạp Lạp hỏi Ngôn Viễn: “Thế nào, tâm trạng khá hơn chút nào không?”
Ngôn Viễn cười vỗ vỗ đầu Mộc Lạp Lạp: “Có em theo chơi với anh, đương nhiên là tốt lên chút.”
“Ngôn Viễn, nếu anh yêu đương nhất định phải nói cho em biết nhé, hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu anh có thích ai nhưng không nói cho em biết, em sẽ buồn lắm.” Lúc nói lời này Mộc Lạp Lạp rất muốn ói. Cô không hiểu Mộc Diệp cũng được, không hiểu Ngôn Viễn cũng được, bọn họ rốt cuộc có nghị lực lớn như thế nào mới có thể mang tất cả trong cuộc sống biến thành một vở hài kịch, thời thời khắc khắc đều có thể nguỵ trang?
Vì báo thù mà Mộc Lạp Lạp đã buộc mình làm chút chuyện mà trong quá khứ cô tuyệt đối không muốn làm, nhưng càng làm cô càng cảm thấy mắc ói.
Giữa người với người sao lại muốn lừa gạt cùng nói dối nhiều như vậy? Không thích thì không thích, nói thẳng ra không phải tốt sao, cần gì trăm phương ngàn kế chịu nhịn ghê tởm để tiếp cận đối phương cơ chứ?
Trước kia, lúc Mộc Diệp chán ghét cô như thế, vậy mà vẫn có thể nguỵ trang, ở trước mặt cô bày ra hình tượng hiền lành tốt đẹp, khiến Mộc Lạp Lạp có thể chung sống rất tốt với cô em gái này.
Tuy rằng bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng đang diễn trò, nhưng trong lòng cô không gật bừa nổi với hành động như vậy. Chỉ cần có thể triệt để trả thù Mộc Diệp, cô nhất định sẽ ngay trước mặt Ngôn Viễn vạch trần tất cả những lừa dối của ả, đem tất cả bất mãn phát tiết ra ngoài.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình hình như bỗng nhiên cũng biết thành người mà bản thân không hiểu. Rõ ràng đã vô cùng chán ghét Ngôn Viễn, nhưng vẫn phải thân thiết không kẽ hở cùng y.
Quá khứ cô luôn sống trong tháp ngà, nhận thức về cuộc sống là một thế giới Utopia tốt đẹp. Sống lại đã trưởng thành rất nhiều, Mộc Lạp Lạp mới mơ hồ hiểu trên thế giới này vốn không phải ai cũng có thể chân thật là mình.
Mộc Lạp Lạp thở dài trong lòng, nói chung mặc kệ thế nào, ân oán giữa cô và Mộc Diệp nhất định phải kết thúc, cho dù trong quá trình kết thúc sẽ hi sinh một vài thứ, nhưng cô cũng sẽ không lùi bước.
Trong lòng cô không cách nào gác lại chấp niệm, nếu đời này không hoàn toàn diệt trừ, tảng đá đè nặng trong lòng cô sẽ vĩnh viễn không biến mất, chỉ sẽ dần mãnh liệt ăn mòn cô.
Mộc Lạp Lạp biết mình báo thù như vậy giống hệt như biến bản thân thành người như Mộc Diệp, cũng gần như thuyết của đạo Phật nói lấy oán trả oán đến bao giờ dứt.
Nhưng trên thế giới này không phải ai cũng đều thiện lương, bản tính con người vốn ác, rất nhiều lời đạo đức vốn được giai cấp thống trị phát mình ra để ràng buộc loài người. Mộc Lạp Lạp nghĩ nếu kiếp này không báo thù thì cô tuyệt đối sẽ không yên lòng.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Mộc Lạp Lạp, Ngôn Viễn xoa xoa tóc cô: “Biết rồi, nếu anh yêu đương nhất định người đầu tiên sẽ nói cho biết là em.”
Lòng Mộc Lạp Lạp khẽ động, dưới ánh đèn neon lấp loé, trong mắt u ám khó hiểu.
Cô tựa như lơ đãng nhắc tới: “Hôm nay lúc ở công ty gặp Thẩm Văn Xương, nhìn có vẻ như tâm trạng không tốt lắm, chẳng lẽ tình cảm của hắn và Mộc Diệp xảy ra vấn đề gì ư? Tốt nhất là vậy, nếu hai người chia tay, có lẽ em có cơ hội cười nhạo ả một trận thật tốt.”
“Hả?” Đầu chân mày Ngôn Viễn chậm rãi xoắn lại với nhau.
Mộc Lạp Lạp nói tiếp: “Có điều là Mộc Diệp thường xuất hiện trong tập đoàn Thẩm thị, tất cả mọi người xem ả như bà chủ, hừm, thật không ngờ ả ở tập đoàn Thẩm thị nở mày nở mặt vô cùng, ra ra vào vào đều có người gọi ả là bà chủ này bà chủ nọ, trong lòng ả nhất định đắc ý muốn chết.”
Ngôn Viễn im lặng, không ngoài dự đoán của Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp không tiếng động mỉm cười, tiếp tục châm dầu vào lửa: “Thật muốn ngày nào đó Thẩm Văn Xương bỏ rơi Mộc Diệp, khi đó em xem ả còn đắc ý thế nào? Anh không biết đâu, ngày đó ở trong công ty, lúc ả khoe khoang ả và Thẩm Văn Xương sắp kết hôn, cười phải nói ra rất đắc ý…”
Mộc Lạp Lạp vừa nói vừa dùng khoé mắt quan sát phản ứng của Ngôn Viễn. Cô biết lúc này nội tâm của Ngôn Viễn chắc chắn đã sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Mặc kệ Mộc Diệp mượn lý do gì để Ngôn Viễn cam tâm làm một người tình không thấy được ánh sáng, sau khi nhận đầy đủ kích thích thì Ngôn Viễn sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát ra.
Mộc Lạp Lạp chính là muốn kích thích Ngôn Viễn gây một trận lớn với Mộc Diệp. Cô đã phái người chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, quan sát nhất cử nhất động của Mộc Diệp và Ngôn Viễn. Một khi bọn họ lộ ra sơ hở, trong tay Mộc Lạp Lạp sẽ có thêm một lợi thế trả thù Mộc Diệp.
Có điều Mộc Diệp chính là người cao tay nhất xuất hiện trong cuộc sống của Mộc Lạp Lạp, cho dù là hiện tại, Mộc Lạp Lạp cũng không thể hoàn toàn suy đoán được kế hoạch tiếp theo Mộc Diệp muốn làm những gì, cô vẫn không cách nào nhìn thấu nội tâm của cô em gái này.
“Lạp Lạp!” Ngôn Viễn đột nhiên lên giọng.
Mộc Lạp Lạp vẻ mặt vô tội: “Sao vậy?”
Ngôn Viễn nhắm mắt, lắc đầu: “Không có gì.”
“Được rồi… Bên kia có bán kem kìa, anh đi mua giúp em một cái về đi.” Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt.
Ngôn Viễn gần như không do dự: “Em chờ anh ở đây.”
“Muốn em cầm dùm ba lô của anh không?” Mộc Lạp Lạp thuận miệng hỏi một câu.
Ngôn Viễn ra cửa có thói quen mang ba lô, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngôn Viễn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp thả ba lô ở sau lưng đặt ở trong lòng Mộc Lạp Lạp: “Vẫn là vị va-ni?”
“Ừm!” Mộc Lạp Lạp vui vẻ gật đầu.
Xem ra Ngôn Viễn vẫn có thể nói ra vị cô thích nhất mà không cần suy nghĩ, không khỏi nghĩ đến đây là tình bạn được tạo dựng lên nhiều năm của bọn họ.
Tiếc là Ngôn Viễn nửa đường đã phản bội cô.
Mộc Lạp Lạp ôm ba lô vào trong lòng, vẻ mặt thả lỏng cười: “Anh mau trở lại nhé, em chờ anh.”
Bóng lưng Ngôn Viễn càng đi càng xa, nụ cười trên mặt Mộc Lạp Lạp cũng từ từ biến mất. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho điện thoại nào đó: “Hành động đi.”
/202
|