“Lạp Lạp, trong khoảng thời gian này cháu đã ở đâu? Không thật sự ở chỗ của cái vị nhà họ Phó kia chứ…” Thím của Mộc Lạp Lạp, một người phụ nữ rất trẻ, đặc biệt quan tâm hỏi cô.
Mộc Lạp Lạp nhìn bà ta, không giấu diếm: “Ừm, cháu ở chỗ của Phó Cảnh Phi.”
“Vậy xem ra hôn ước của cháu và anh ta vẫn giữ à? Thím tưởng là Phó gia không lọt mắt những gia đình nhỏ nhoi như chúng ta chứ.”
Đôi đũa Mộc Lạp Lạp gắp thức ăn dừng một chút, nói tiếp: “Trước đó cháu có đến nhà họ Phó, ông nội Phó cũng không có không lọt mắt chúng ta.”
Mộc Chính Thịnh giật mình nói: “Ồ? Con đã đến nhà họ Phó?”
“Ừm.”
“Vậy Phó gia, rốt cuộc là thái độ gì?”
“Có thể có thái độ gì? Chỉ cần Phó Cảnh Phi nói một câu muốn cưới con, ai dám không đồng ý?” Mộc Lạp Lạp không khỏi nghĩ đến trên bữa tiệc sinh nhật của mình, Phó Cảnh Phi nhẹ bỗng nói ra muốn khôi phục hôn ước, khi đó cũng đã chấn kinh rất nhiều người.
Mộc Lạp Lạp luôn cho rằng người cha này của mình sẽ hết sức bợ đỡ quan hệ cùng Phó gia. Ông ta cũng từng vô cùng muốn mình gả cho Phó Cảnh Phi, thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của mình.
Thế nhưng lúc này, sau khi Mộc Lạp Lạp nói ra những lời đó thì ông ta lắc đầu ngoài dự liệu của Mộc Lạp Lạp: “Ba thấy nhà họ Phó này gia đại nghiệp đại, Mộc gia chúng ta trèo không tới, Lạp Lạp, nếu con không muốn gả như lúc trước, lần này ba nhất định đứng về phía con.”
Mộc Lạp Lạp thật sự giật mình. Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới người cha yêu nhất là quyền thế này của mình sẽ nói ra lời như vậy, khi nào ông ta đã coi nhẹ đối với quyền thế của Phó gia như vậy?
“Cha, cha không có nói đùa chứ?”
“Đương nhiên ba nói thật. Con là con gái của ba, trước kia là ba không có nghĩ đến cảm thụ của con, bây giờ thì khác, ba nhất định đi tìm Phó gia từ hôn. Dựa vào cái gì mà bọn họ muốn cưới con gái của ba thì cưới?”
Nụ cười khoé miệng của Mộc Lạp Lạp hơi mỉa mai một chút, làm sao cũng không thể tin được lời này là cha của cô nói ra.
“Đúng vậy.” Mộc Diệp đột nhiên nói xen vào. “Phó gia chắc chắn khinh thường Mộc gia chúng ta, chị gả đi cũng chỉ sẽ bị coi thường, chúng ta cần gì phải có sẵn chứ? Ở thành phố Long này gia tộc ngang ngửa với Mộc gia chúng ta không phải là không có, con nghĩ nhất định có một người đàn ông càng thích hợp với chị hơn.”
Mộc Diệp không nói lời nào thì tốt, ả vừa nói, trong nháy mắt Mộc Lạp Lạp liền hiểu mọi thứ.
Hôm nay lại là Mộc Diệp giở chiêu tình cảm?
Ả đã bàn bạc cái gì với cha, để ông ta đổi ý nói ra lời bảo mình không cần gả tới nhà họ Phó?
Mộc Lạp Lạp nghĩ trong này rất có thâm ý.
Mộc Lạp Lạp không lên tiếng, cô ngược lại muốn nhìn xem kế tiếp còn muốn trình diễn tiết mục gì?
Có Mộc Diệp hùa theo, Mộc Chính Thịnh lập tức gõ thước quyết định: “Vậy cứ thế đi, ngày mai ba sẽ đi tìm Phó gia từ hôn, chuyện hôn nhân của Lạp Lạp và Phó thiếu gia sẽ không tính, chúng ta giới thiệu người thích hợp hơn cho Lạp Lạp.”
“Đúng đó, chị khẳng định cũng không thích nhà họ Phó đi, cái loại gia tộc chênh lệch quá xa với chúng ta như thế này, đỡ cho người ở thành phố Long đều nói Mộc gia chúng ta đang trèo cao.”
“Đúng vậy… Vừa khéo, bên bác có một người rất thích hợp, nhà họ Trần có một thằng bé tuổi xấp xỉ với Lạp Lạp của chúng ta, người đó vừa du học ở nước ngoài trở về, chắc chắn là hợp, vậy bác liền làm bà mối giới thiệu qua lại một chút?” Nói chuyện là bác gái của Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp lẳng lặng nhìn bọn họ bàn bạc, hoàn toàn xem cô là một sinh vật tàng hình.
Rõ ràng cô mới là người làm chủ, nhưng không ai nghe ý kiến của cô.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp thật lạnh lẽo, nghĩ quyết định của mình quả nhiên không sai, Mộc gia đã không phải là Mộc gia trong trí nhớ của cô.
Sau khi mọi người khí thế ngất trời thảo luận xong thì cô mới hời hợt mở miệng: “Ngại quá, tôi đã quyết định gả cho Phó Cảnh Phi, cho nên cha không cần phiền phức nữa, cũng không cần giới thiệu người khác cho tôi.”
Mộc Chính Thịnh nghe Mộc Lạp Lạp không chút lưu tình cự tuyệt, cả giận nói: “Con nói cái gì?”
“Cha không có nghe rõ sao? Vậy tôi lặp lại một lần nữa là được, tôi đã quyết định gả cho Phó Cảnh Phi.”
Mộc Chính Thịnh rất không tin: “Trước đây chẳng phải con rất ghét Phó Cảnh Phi ư? Sao bây giờ lại muốn gả cho cậu ta?”
“Cha, khoảng thời gian này khi tôi bị đuổi ra khỏi Mộc gia, chỉ có Phó Cảnh Phi chịu chứa chấp tôi. Trong khi tất cả mọi người hiểu lầm tôi thì anh ấy lại kiên định tin tưởng tôi không có làm ra chuyện như vậy đối với Mộc Diệp. Nếu anh ấy sẵn lòng tin tưởng tôi thì tôi cũng sẵn lòng ở cùng với anh ấy.”
“Hơn nữa, trong quá khứ cha mong muốn tôi gả cho Phó Cảnh Phi như vậy, sao bây giờ tôi bằng lòng gả cho anh ấy thì cha lại không hài lòng?”
Không biết Mộc Chính Thịnh suy nghĩ chút gì, nhưng thái độ vẫn rất kiên định: “Ba nói không được là không được, mặc kệ con muốn gả cho ai cũng không thể gả cho Phó Cảnh Phi.”
“Vì sao?” Mộc Lạp Lạp rất khó hiểu. Vì sao ông ta không để cho cô gả cho Phó Cảnh Phi?
“Tóm lại là không được! Ngày mai ba sẽ đi nhà họ Phó từ hôn!” Mộc Chính Thịnh không cho Mộc Lạp Lạp cơ hội giải thích chút nào.
Mộc Lạp Lạp nghĩ không ra, nếu như đây là kế hoạch của Mộc Diệp, ả rốt cuộc làm thế nào khiến cha đổi ý, thậm chí không ngại đắc tội với Phó gia?
“Cha, nhưng Phó Cảnh Phi sẽ không đồng ý. Nếu ngài cố ý từ hôn sẽ chọc giận anh ấy. Đến lúc đó Phó Cảnh Phi làm ra chuyện gì bất lợi đối với Mộc gia thì tôi không dám chắc.” Nếu nói lý không được, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể dùng cách uy hiếp.
Mộc Chính Thịnh giống như thật sự vì sự uy hiếp của Mộc Lạp Lạp mà suy nghĩ, nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn rất cứng rắn nói: “Mặc kệ thế nào, con cũng không thể ở cùng với Phó Cảnh Phi.”
Trước đây ước gì cô và Phó Cảnh Phi ở bên nhau, bây giờ thì làm sao cũng không chịu bọn họ ở bên nhau, ông ta là cha của cô nhưng cô không thể nào hiểu được.
Nói hết lời, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình không cần phải nói nữa, cô thẳng thắn dứt khoát nói: “Bất kể như thế nào tôi đều sẽ cùng với anh ấy, cha, bây giờ ngài không thể làm chủ đối với cuộc đời của tôi, từ giây phút ngài đuổi tôi ra khỏi Mộc gia, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi trở đi, ngài không phải là cha của tôi nữa.”
“Con nói cái gì?!” Mộc Chính Thịnh vô cùng giận dữ, ngay cả khoé miệng cũng đang run rẩy. “Con chớ quên trên pháp luật ta vẫn là ba của con!”
“Phải không, vậy thì sao?” Mộc Lạp Lạp không chút do dự đứng lên, chạy lên lầu.
Cô muốn đi lấy đồ đạc của mình, sau này sẽ không trở lại nữa.
Vốn cô quyết định chung sống cùng cha tốt một chút, cho dù sau này không có quan hệ thân tình chân chính gì, nhưng ông ta cũng thật sự là cha của mình.
Tuy nhiên những lời ông ta nói hôm nay, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, mặc kệ Mộc Diệp ở giữa đã làm gì, đều sâu đậm kích thích Mộc Lạp Lạp.
Hơn nữa bây giờ Mộc Lạp Lạp không hy vọng nghe nhất là người khác kêu cô tách ra cùng Phó Cảnh Phi.
Cô là một người tình cảm hời hợt, nhưng một khi quyết định mục tiêu tình cảm thì chắc chắn sẽ không giữ lại chút nỗ lực cùng nhiệt tình yêu thương nào. Huống chi trên đời này đâu còn có người thứ hai đối tốt với cô như Phó Cảnh Phi vậy?
Mộc Lạp Lạp biết mình đã sớm yêu anh, càng không có khả năng rời khỏi anh.
Giận đùng đùng đi lên lầu, định đi tới phòng của mình, nhưng trước khi vào cửa, Mộc Lạp Lạp lại bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
Cô luôn cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình có chút không ổn.
Vội gọi điện thoại báo cho vệ sĩ đi theo mình, sau khi bảo bọn họ tới đón mình thì Mộc Lạp Lạp lại xoay người đi xuống lầu.
“Cha, mới rồi là tôi quá nóng tính một chút, nhưng quyết định của tôi sẽ không thay đổi, ngài cũng nên biết, Phó Cảnh Phi không phải là người dễ trêu chọc, nếu như ngài chọc giận anh ấy, toàn bộ Mộc gia đều bị huỷ.”
Mộc Lạp Lạp khuyên nhủ Mộc Chính Thịnh lần cuối cùng.
Mộc Chính Thịnh nghiến răng nói: “Con đã không muốn rời khỏi cậu ta, vậy ở nhà phản tỉnh lại cho tốt đi, không cần đi chỗ đó nữa, đợi đến khi con quyết định rời khỏi cậu ta mới thôi.”
Mộc Lạp Lạp nhíu mày: “Ngài có ý gì?”
“Có ý gì chị còn chưa rõ sao, chị gái?” Mộc Diệp cười với thâm ý khác. Ả phất phất tay, lập tức xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ võ trang đầy đủ.
“Các người mời tiểu thư Lạp Lạp trở về phòng đi, không có lệnh của tôi không cho phép cô ta rời phòng một bước, biết chưa?”
“Vâng!” Mấy người đàn ông vạm vỡ nhận lệnh, trực tiếp nói với Mộc Lạp Lạp. “Tiểu thư, xin mời.”
Trong nháy mắt phân tích tình huống trước mắt, Mộc Lạp Lạp biết mình bây giờ bị vây vào thế bị động, cha lại còn phái những người này đến muốn nhốt cô lại, thật là buồn cười.
Rốt cuộc tại sao ông ta muốn làm như vậy?
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ trong lòng, cũng không có phản kháng, đàng hoàng lên lầu, đi đến phòng của mình.
Nhưng lúc cô bị ném vào phòng thì đối phương còn lấy đi điện thoại di động của cô.
Mộc Lạp Lạp híp mắt nghĩ, thật tốt là trước đó mình đã báo cho vệ sĩ, nếu không thì hôm nay thật đúng là khó nói.
Mộc Lạp Lạp ngây ngốc ở trong căn phòng này, trong lòng coi như bình tĩnh, chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không có trở về, thật sự rất xa lạ.
Tốt xấu gì kiếp trước cô còn chết ở chỗ này, nhưng cảm giác không giống nhau.
Ngày đó lúc cô cho nổ bom, Thẩm Văn Xương và Ngôn Viễn liền vọt vào, Mộc Diệp cũng bị ảnh hưởng, nhưng ả được cứu ra ngoài kịp thời, nếu không đã cùng cô chết ở chỗ này.
Nếu như đều cùng nhau chết ở chỗ này, như thế ít nhiều mới xem như là báo thù.
Két sắt trong phòng vẫn đặt chỗ đó, không có dấu vết bị động tới chút nào.
Mộc Lạp Lạp đoán rằng nhất định Mộc Diệp đã thử mở cái két sắt này, nhưng mà ả không cách nào mở ra được, cũng chỉ có thể bỏ thôi.
Về phần mục đích hôm nay nhốt cô lại chỗ này, bây giờ Mộc Lạp Lạp còn chưa có nghĩ ra được.
Nhưng nếu cô đã báo cho vệ sĩ biết, đối phương sẽ nhanh chóng nói cho Phó Cảnh Phi, anh sẽ rất nhanh tới cứu mình ra ngoài.
Nhưng xa ngoài dự đoán của Mộc Lạp Lạp, cô đợi rồi đợi ở trong phòng cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.
Lẽ nào Phó Cảnh Phi còn chưa biết chuyện mình bị nhốt ở đây?
Trong lòng Mộc Lạp Lạp bối rối một cách khó hiểu, đồng thời đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, mê man, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng cô mệt mỏi nằm ỳ ở trên giường ngủ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Lúc Mộc Lạp Lạp tỉnh lại lần nữa hoàn toàn không biết là mấy giờ. Cô nhìn sắc trời sáng sủa bên ngoài, xoa đầu chân mày nặng trĩu, mới rốt cuộc nhớ tới mình hôn mê ngủ mất chuyện gì đã xảy ra.
Mà giờ phút này cô thậm chí không biết mình ở đâu, tất cả trang trí xung quanh đều rất xa lạ, hơn nữa không có đồng hồ, không có điện thoại di động, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.
Sao Phó Cảnh Phi còn chưa tới cứu mình?
Bất chợt Mộc Lạp Lạp rất lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì khiến Phó Cảnh Phi quá bận rộn không thể chú trọng đến cô?
Tim cô đập rất nhanh, giống như có dự cảm không tốt gì.
“Này! Mở cửa! Mộc Diệp!” Mộc Lạp Lạp không có cách nào, chỉ có thể không ngừng gõ cửa, gần như là đập.
Rất nhanh, cửa được mở ra, nhưng mà không có Mộc Diệp, cũng không có Mộc Chính Thịnh. Chỗ này hoàn toàn xa lạ, chỉ có cô cùng những vệ sĩ ở bên ngoài.
“Mộc tiểu thư, cô nên yên lặng ở trong phòng đi, có chúng tôi ở đây, cô không trốn thoát được đâu.”
Vừa rồi Mộc Lạp Lạp thử qua, cửa sổ phòng này hoàn toàn phong kín, thậm chí không phải dùng kiếng. Xem ra Mộc Diệp đã sớm phái người bố trí lại nơi này, chẳng qua là cô không có phát hiện ra ngay từ đầu.
“Anh kêu bọn họ đến gặp tôi.” Mộc Lạp Lạp bình tĩnh nói.
“Tiểu thư Mộc Diệp đã phân phó, cô bây giờ chỉ nên yên lặng ngốc ở chỗ này.”
“Anh kêu Mộc Diệp tới gặp tôi.” Mộc Lạp Lạp nhắc lại.
“Cô đừng nghĩ nữa, bây giờ không có ai muốn tới nơi này, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng khiến chúng tôi áp dụng biện pháp cứng rắn.” Người kia nói câu này xong, cũng không tiếp tục nói lời vô ích cùng Mộc Lạp Lạp nữa, trực tiếp đẩy mạnh cô vào bên trong cửa, đóng cửa lại lần nữa.
Mộc Lạp Lạp đứng ở trong phòng, tuy rằng hoàn toàn không có bị hạn chế tự do tay chân, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây không đi đâu được.
Vả lại bây giờ cô ở nơi đâu cũng không biết được, nghĩ lại đêm qua cô đột nhiên ngủ… Mộc Lạp Lạp cau mày, chẳng lẽ nước uống hôm qua của cô có vấn đề?
Cho dù cô phòng bị Mộc Diệp, nhưng thật không ngờ ả lại dùng phương pháp này, thậm chí còn liên hợp với Mộc Chính Thịnh. Nhưng mục đích làm như vậy của bọn họ rốt cuộc là cái gì, cho tới bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng không cách nào nghĩ ra.
Bây giờ cô ở chỗ này, cái gì cũng không làm được, dường như chỉ có thể mặc cho số phận.
Mộc Lạp Lạp nắm chặt hai tay. Không thể theo sự chi phối đơn giản như vậy, cô nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài! Tuyệt đối không thể ngây ngốc ở chỗ này, chờ cho Mộc Diệp ở bên ngoài muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà phải dùng cách gì rời khỏi chỗ này đây?
Mà khi Mộc Lạp Lạp nghĩ hết tất cả cách rời đi, cô không biết bên ngoài đã lật trời.
Toàn bộ thành phố Long suýt chút nữa loạn cả lên.
Mộc Lạp Lạp nhìn bà ta, không giấu diếm: “Ừm, cháu ở chỗ của Phó Cảnh Phi.”
“Vậy xem ra hôn ước của cháu và anh ta vẫn giữ à? Thím tưởng là Phó gia không lọt mắt những gia đình nhỏ nhoi như chúng ta chứ.”
Đôi đũa Mộc Lạp Lạp gắp thức ăn dừng một chút, nói tiếp: “Trước đó cháu có đến nhà họ Phó, ông nội Phó cũng không có không lọt mắt chúng ta.”
Mộc Chính Thịnh giật mình nói: “Ồ? Con đã đến nhà họ Phó?”
“Ừm.”
“Vậy Phó gia, rốt cuộc là thái độ gì?”
“Có thể có thái độ gì? Chỉ cần Phó Cảnh Phi nói một câu muốn cưới con, ai dám không đồng ý?” Mộc Lạp Lạp không khỏi nghĩ đến trên bữa tiệc sinh nhật của mình, Phó Cảnh Phi nhẹ bỗng nói ra muốn khôi phục hôn ước, khi đó cũng đã chấn kinh rất nhiều người.
Mộc Lạp Lạp luôn cho rằng người cha này của mình sẽ hết sức bợ đỡ quan hệ cùng Phó gia. Ông ta cũng từng vô cùng muốn mình gả cho Phó Cảnh Phi, thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của mình.
Thế nhưng lúc này, sau khi Mộc Lạp Lạp nói ra những lời đó thì ông ta lắc đầu ngoài dự liệu của Mộc Lạp Lạp: “Ba thấy nhà họ Phó này gia đại nghiệp đại, Mộc gia chúng ta trèo không tới, Lạp Lạp, nếu con không muốn gả như lúc trước, lần này ba nhất định đứng về phía con.”
Mộc Lạp Lạp thật sự giật mình. Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới người cha yêu nhất là quyền thế này của mình sẽ nói ra lời như vậy, khi nào ông ta đã coi nhẹ đối với quyền thế của Phó gia như vậy?
“Cha, cha không có nói đùa chứ?”
“Đương nhiên ba nói thật. Con là con gái của ba, trước kia là ba không có nghĩ đến cảm thụ của con, bây giờ thì khác, ba nhất định đi tìm Phó gia từ hôn. Dựa vào cái gì mà bọn họ muốn cưới con gái của ba thì cưới?”
Nụ cười khoé miệng của Mộc Lạp Lạp hơi mỉa mai một chút, làm sao cũng không thể tin được lời này là cha của cô nói ra.
“Đúng vậy.” Mộc Diệp đột nhiên nói xen vào. “Phó gia chắc chắn khinh thường Mộc gia chúng ta, chị gả đi cũng chỉ sẽ bị coi thường, chúng ta cần gì phải có sẵn chứ? Ở thành phố Long này gia tộc ngang ngửa với Mộc gia chúng ta không phải là không có, con nghĩ nhất định có một người đàn ông càng thích hợp với chị hơn.”
Mộc Diệp không nói lời nào thì tốt, ả vừa nói, trong nháy mắt Mộc Lạp Lạp liền hiểu mọi thứ.
Hôm nay lại là Mộc Diệp giở chiêu tình cảm?
Ả đã bàn bạc cái gì với cha, để ông ta đổi ý nói ra lời bảo mình không cần gả tới nhà họ Phó?
Mộc Lạp Lạp nghĩ trong này rất có thâm ý.
Mộc Lạp Lạp không lên tiếng, cô ngược lại muốn nhìn xem kế tiếp còn muốn trình diễn tiết mục gì?
Có Mộc Diệp hùa theo, Mộc Chính Thịnh lập tức gõ thước quyết định: “Vậy cứ thế đi, ngày mai ba sẽ đi tìm Phó gia từ hôn, chuyện hôn nhân của Lạp Lạp và Phó thiếu gia sẽ không tính, chúng ta giới thiệu người thích hợp hơn cho Lạp Lạp.”
“Đúng đó, chị khẳng định cũng không thích nhà họ Phó đi, cái loại gia tộc chênh lệch quá xa với chúng ta như thế này, đỡ cho người ở thành phố Long đều nói Mộc gia chúng ta đang trèo cao.”
“Đúng vậy… Vừa khéo, bên bác có một người rất thích hợp, nhà họ Trần có một thằng bé tuổi xấp xỉ với Lạp Lạp của chúng ta, người đó vừa du học ở nước ngoài trở về, chắc chắn là hợp, vậy bác liền làm bà mối giới thiệu qua lại một chút?” Nói chuyện là bác gái của Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp lẳng lặng nhìn bọn họ bàn bạc, hoàn toàn xem cô là một sinh vật tàng hình.
Rõ ràng cô mới là người làm chủ, nhưng không ai nghe ý kiến của cô.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp thật lạnh lẽo, nghĩ quyết định của mình quả nhiên không sai, Mộc gia đã không phải là Mộc gia trong trí nhớ của cô.
Sau khi mọi người khí thế ngất trời thảo luận xong thì cô mới hời hợt mở miệng: “Ngại quá, tôi đã quyết định gả cho Phó Cảnh Phi, cho nên cha không cần phiền phức nữa, cũng không cần giới thiệu người khác cho tôi.”
Mộc Chính Thịnh nghe Mộc Lạp Lạp không chút lưu tình cự tuyệt, cả giận nói: “Con nói cái gì?”
“Cha không có nghe rõ sao? Vậy tôi lặp lại một lần nữa là được, tôi đã quyết định gả cho Phó Cảnh Phi.”
Mộc Chính Thịnh rất không tin: “Trước đây chẳng phải con rất ghét Phó Cảnh Phi ư? Sao bây giờ lại muốn gả cho cậu ta?”
“Cha, khoảng thời gian này khi tôi bị đuổi ra khỏi Mộc gia, chỉ có Phó Cảnh Phi chịu chứa chấp tôi. Trong khi tất cả mọi người hiểu lầm tôi thì anh ấy lại kiên định tin tưởng tôi không có làm ra chuyện như vậy đối với Mộc Diệp. Nếu anh ấy sẵn lòng tin tưởng tôi thì tôi cũng sẵn lòng ở cùng với anh ấy.”
“Hơn nữa, trong quá khứ cha mong muốn tôi gả cho Phó Cảnh Phi như vậy, sao bây giờ tôi bằng lòng gả cho anh ấy thì cha lại không hài lòng?”
Không biết Mộc Chính Thịnh suy nghĩ chút gì, nhưng thái độ vẫn rất kiên định: “Ba nói không được là không được, mặc kệ con muốn gả cho ai cũng không thể gả cho Phó Cảnh Phi.”
“Vì sao?” Mộc Lạp Lạp rất khó hiểu. Vì sao ông ta không để cho cô gả cho Phó Cảnh Phi?
“Tóm lại là không được! Ngày mai ba sẽ đi nhà họ Phó từ hôn!” Mộc Chính Thịnh không cho Mộc Lạp Lạp cơ hội giải thích chút nào.
Mộc Lạp Lạp nghĩ không ra, nếu như đây là kế hoạch của Mộc Diệp, ả rốt cuộc làm thế nào khiến cha đổi ý, thậm chí không ngại đắc tội với Phó gia?
“Cha, nhưng Phó Cảnh Phi sẽ không đồng ý. Nếu ngài cố ý từ hôn sẽ chọc giận anh ấy. Đến lúc đó Phó Cảnh Phi làm ra chuyện gì bất lợi đối với Mộc gia thì tôi không dám chắc.” Nếu nói lý không được, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể dùng cách uy hiếp.
Mộc Chính Thịnh giống như thật sự vì sự uy hiếp của Mộc Lạp Lạp mà suy nghĩ, nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn rất cứng rắn nói: “Mặc kệ thế nào, con cũng không thể ở cùng với Phó Cảnh Phi.”
Trước đây ước gì cô và Phó Cảnh Phi ở bên nhau, bây giờ thì làm sao cũng không chịu bọn họ ở bên nhau, ông ta là cha của cô nhưng cô không thể nào hiểu được.
Nói hết lời, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình không cần phải nói nữa, cô thẳng thắn dứt khoát nói: “Bất kể như thế nào tôi đều sẽ cùng với anh ấy, cha, bây giờ ngài không thể làm chủ đối với cuộc đời của tôi, từ giây phút ngài đuổi tôi ra khỏi Mộc gia, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi trở đi, ngài không phải là cha của tôi nữa.”
“Con nói cái gì?!” Mộc Chính Thịnh vô cùng giận dữ, ngay cả khoé miệng cũng đang run rẩy. “Con chớ quên trên pháp luật ta vẫn là ba của con!”
“Phải không, vậy thì sao?” Mộc Lạp Lạp không chút do dự đứng lên, chạy lên lầu.
Cô muốn đi lấy đồ đạc của mình, sau này sẽ không trở lại nữa.
Vốn cô quyết định chung sống cùng cha tốt một chút, cho dù sau này không có quan hệ thân tình chân chính gì, nhưng ông ta cũng thật sự là cha của mình.
Tuy nhiên những lời ông ta nói hôm nay, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, mặc kệ Mộc Diệp ở giữa đã làm gì, đều sâu đậm kích thích Mộc Lạp Lạp.
Hơn nữa bây giờ Mộc Lạp Lạp không hy vọng nghe nhất là người khác kêu cô tách ra cùng Phó Cảnh Phi.
Cô là một người tình cảm hời hợt, nhưng một khi quyết định mục tiêu tình cảm thì chắc chắn sẽ không giữ lại chút nỗ lực cùng nhiệt tình yêu thương nào. Huống chi trên đời này đâu còn có người thứ hai đối tốt với cô như Phó Cảnh Phi vậy?
Mộc Lạp Lạp biết mình đã sớm yêu anh, càng không có khả năng rời khỏi anh.
Giận đùng đùng đi lên lầu, định đi tới phòng của mình, nhưng trước khi vào cửa, Mộc Lạp Lạp lại bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
Cô luôn cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình có chút không ổn.
Vội gọi điện thoại báo cho vệ sĩ đi theo mình, sau khi bảo bọn họ tới đón mình thì Mộc Lạp Lạp lại xoay người đi xuống lầu.
“Cha, mới rồi là tôi quá nóng tính một chút, nhưng quyết định của tôi sẽ không thay đổi, ngài cũng nên biết, Phó Cảnh Phi không phải là người dễ trêu chọc, nếu như ngài chọc giận anh ấy, toàn bộ Mộc gia đều bị huỷ.”
Mộc Lạp Lạp khuyên nhủ Mộc Chính Thịnh lần cuối cùng.
Mộc Chính Thịnh nghiến răng nói: “Con đã không muốn rời khỏi cậu ta, vậy ở nhà phản tỉnh lại cho tốt đi, không cần đi chỗ đó nữa, đợi đến khi con quyết định rời khỏi cậu ta mới thôi.”
Mộc Lạp Lạp nhíu mày: “Ngài có ý gì?”
“Có ý gì chị còn chưa rõ sao, chị gái?” Mộc Diệp cười với thâm ý khác. Ả phất phất tay, lập tức xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ võ trang đầy đủ.
“Các người mời tiểu thư Lạp Lạp trở về phòng đi, không có lệnh của tôi không cho phép cô ta rời phòng một bước, biết chưa?”
“Vâng!” Mấy người đàn ông vạm vỡ nhận lệnh, trực tiếp nói với Mộc Lạp Lạp. “Tiểu thư, xin mời.”
Trong nháy mắt phân tích tình huống trước mắt, Mộc Lạp Lạp biết mình bây giờ bị vây vào thế bị động, cha lại còn phái những người này đến muốn nhốt cô lại, thật là buồn cười.
Rốt cuộc tại sao ông ta muốn làm như vậy?
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ trong lòng, cũng không có phản kháng, đàng hoàng lên lầu, đi đến phòng của mình.
Nhưng lúc cô bị ném vào phòng thì đối phương còn lấy đi điện thoại di động của cô.
Mộc Lạp Lạp híp mắt nghĩ, thật tốt là trước đó mình đã báo cho vệ sĩ, nếu không thì hôm nay thật đúng là khó nói.
Mộc Lạp Lạp ngây ngốc ở trong căn phòng này, trong lòng coi như bình tĩnh, chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không có trở về, thật sự rất xa lạ.
Tốt xấu gì kiếp trước cô còn chết ở chỗ này, nhưng cảm giác không giống nhau.
Ngày đó lúc cô cho nổ bom, Thẩm Văn Xương và Ngôn Viễn liền vọt vào, Mộc Diệp cũng bị ảnh hưởng, nhưng ả được cứu ra ngoài kịp thời, nếu không đã cùng cô chết ở chỗ này.
Nếu như đều cùng nhau chết ở chỗ này, như thế ít nhiều mới xem như là báo thù.
Két sắt trong phòng vẫn đặt chỗ đó, không có dấu vết bị động tới chút nào.
Mộc Lạp Lạp đoán rằng nhất định Mộc Diệp đã thử mở cái két sắt này, nhưng mà ả không cách nào mở ra được, cũng chỉ có thể bỏ thôi.
Về phần mục đích hôm nay nhốt cô lại chỗ này, bây giờ Mộc Lạp Lạp còn chưa có nghĩ ra được.
Nhưng nếu cô đã báo cho vệ sĩ biết, đối phương sẽ nhanh chóng nói cho Phó Cảnh Phi, anh sẽ rất nhanh tới cứu mình ra ngoài.
Nhưng xa ngoài dự đoán của Mộc Lạp Lạp, cô đợi rồi đợi ở trong phòng cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.
Lẽ nào Phó Cảnh Phi còn chưa biết chuyện mình bị nhốt ở đây?
Trong lòng Mộc Lạp Lạp bối rối một cách khó hiểu, đồng thời đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, mê man, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng cô mệt mỏi nằm ỳ ở trên giường ngủ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Lúc Mộc Lạp Lạp tỉnh lại lần nữa hoàn toàn không biết là mấy giờ. Cô nhìn sắc trời sáng sủa bên ngoài, xoa đầu chân mày nặng trĩu, mới rốt cuộc nhớ tới mình hôn mê ngủ mất chuyện gì đã xảy ra.
Mà giờ phút này cô thậm chí không biết mình ở đâu, tất cả trang trí xung quanh đều rất xa lạ, hơn nữa không có đồng hồ, không có điện thoại di động, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.
Sao Phó Cảnh Phi còn chưa tới cứu mình?
Bất chợt Mộc Lạp Lạp rất lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì khiến Phó Cảnh Phi quá bận rộn không thể chú trọng đến cô?
Tim cô đập rất nhanh, giống như có dự cảm không tốt gì.
“Này! Mở cửa! Mộc Diệp!” Mộc Lạp Lạp không có cách nào, chỉ có thể không ngừng gõ cửa, gần như là đập.
Rất nhanh, cửa được mở ra, nhưng mà không có Mộc Diệp, cũng không có Mộc Chính Thịnh. Chỗ này hoàn toàn xa lạ, chỉ có cô cùng những vệ sĩ ở bên ngoài.
“Mộc tiểu thư, cô nên yên lặng ở trong phòng đi, có chúng tôi ở đây, cô không trốn thoát được đâu.”
Vừa rồi Mộc Lạp Lạp thử qua, cửa sổ phòng này hoàn toàn phong kín, thậm chí không phải dùng kiếng. Xem ra Mộc Diệp đã sớm phái người bố trí lại nơi này, chẳng qua là cô không có phát hiện ra ngay từ đầu.
“Anh kêu bọn họ đến gặp tôi.” Mộc Lạp Lạp bình tĩnh nói.
“Tiểu thư Mộc Diệp đã phân phó, cô bây giờ chỉ nên yên lặng ngốc ở chỗ này.”
“Anh kêu Mộc Diệp tới gặp tôi.” Mộc Lạp Lạp nhắc lại.
“Cô đừng nghĩ nữa, bây giờ không có ai muốn tới nơi này, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng khiến chúng tôi áp dụng biện pháp cứng rắn.” Người kia nói câu này xong, cũng không tiếp tục nói lời vô ích cùng Mộc Lạp Lạp nữa, trực tiếp đẩy mạnh cô vào bên trong cửa, đóng cửa lại lần nữa.
Mộc Lạp Lạp đứng ở trong phòng, tuy rằng hoàn toàn không có bị hạn chế tự do tay chân, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây không đi đâu được.
Vả lại bây giờ cô ở nơi đâu cũng không biết được, nghĩ lại đêm qua cô đột nhiên ngủ… Mộc Lạp Lạp cau mày, chẳng lẽ nước uống hôm qua của cô có vấn đề?
Cho dù cô phòng bị Mộc Diệp, nhưng thật không ngờ ả lại dùng phương pháp này, thậm chí còn liên hợp với Mộc Chính Thịnh. Nhưng mục đích làm như vậy của bọn họ rốt cuộc là cái gì, cho tới bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng không cách nào nghĩ ra.
Bây giờ cô ở chỗ này, cái gì cũng không làm được, dường như chỉ có thể mặc cho số phận.
Mộc Lạp Lạp nắm chặt hai tay. Không thể theo sự chi phối đơn giản như vậy, cô nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài! Tuyệt đối không thể ngây ngốc ở chỗ này, chờ cho Mộc Diệp ở bên ngoài muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà phải dùng cách gì rời khỏi chỗ này đây?
Mà khi Mộc Lạp Lạp nghĩ hết tất cả cách rời đi, cô không biết bên ngoài đã lật trời.
Toàn bộ thành phố Long suýt chút nữa loạn cả lên.
/202
|