Mộc Lạp Lạp từng nghĩ rất nhiều lần, Phó Cảnh Phi nhất định sẽ nảy sinh thái độ hoài nghi đối với mình đột nhiên quyết định muốn tìm cách báo thù.
Dù sao kiếp trước tuy rằng mình cũng làm như vậy, nhưng mà chưa bao giờ thử bàn bạc với Phó Cảnh Phi. Hơn nữa, tất cả ý tưởng báo thù đều chỉ nhằm vào Mộc Diệp mà thôi.
Thời điểm đó, Mộc Lạp Lạp toàn tâm toàn ý tin tưởng người thanh mai trúc mã Ngôn Viễn, hoàn toàn không có bất cứ thời gian ở chung hoà thuận với Phó Cảnh Phi.
Nhưng bây giờ, chỉ một lần tuyệt thực mà thôi, Mộc Lạp Lạp thật giống như biến thành người khác, rất nhiều hành vi đều khác với lúc trước.
Phó Cảnh Phi có thể chờ tới bây giờ mới hỏi cô, đã rất có kiên nhẫn rồi.
Mộc Lạp Lạp biết cửa này sớm muộn gì cũng phải qua. Nếu không khiến cho Phó Cảnh Phi tin tưởng mình, đối với cô mà nói rất nhiều chuyện cần làm sau này đều là mìn định giờ.
Nhưng Mộc Lạp Lạp không muốn lừa dối Phó Cảnh Phi, anh là người duy nhất sẵn lòng ở bên cạnh cô không rời. Nếu tìm chút cớ qua loa lấy lệ, trong lòng Mộc Lạp Lạp cũng sẽ áy náy.
Nhưng nếu nói thật với anh, đừng nói là Phó Cảnh Phi sẽ không tin chuyện sống lại hoàn toàn có vẻ huyền huyễn này, coi như anh tin, Mộc Lạp Lạp lại phải nói với anh như thế nào?
Nói cô kiếp trước tự tìm chết, còn cho anh nhiều phiền phức như vậy?
Nói cô từng như một con ngốc đi lừa cổ phần trong tay anh?
Mộc Lạp Lạp không dám nói chuyện đã xảy ra ở kiếp trước cho anh biết. Cô hơi lo lắng sau khi Phó Cảnh Phi biết… ngộ nhỡ anh cũng chán ghét cô thì làm sao bây giờ?
Mộc Lạp Lạp không muốn, cũng không dám đánh cuộc ván này.
Đây là một lựa chọn khó đôi bề.
“Em không muốn nói?” Phó Cảnh Phi khẽ mở miệng. Giọng nói rõ ràng là không gợn sóng, nhưng Mộc Lạp Lạp đột nhiên nghe ra một ít cảm xúc biến hoá, trực giác cảm thấy Phó Cảnh Phi không vui.
“Không phải! Em không muốn lừa gạt anh!” Mộc Lạp Lạp chợt đứng lên, bất chấp dáng vẻ, đưa tay tóm lấy cánh tay của Phó Cảnh Phi. “Em chỉ không biết nên nói thế nào cho anh biết, em thay đổi sau khi tuyệt thực…”
Ánh mắt mang ý tứ không rõ của Phó Cảnh Phi nhìn thoáng qua tay của Mộc Lạp Lạp đặt trên tay mình. Ngón tay đẹp mảnh khảnh nắm thật chặt áo của anh, cảm xúc truyền ra từ ngón tay chân thật trước nay chưa từng có.
Đây là Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ thấy từ trước tới nay, nhưng khiến lòng anh vui vẻ một cách khó hiểu.
“Nếu em không muốn nói bây giờ thì tôi cho em thời gian.” Phó Cảnh Phi hơi liếc mắt. Nét mặt còn muốn xinh hơn con gái dưới ánh đèn pha trộn một sắc thái kỳ lạ.
“Em sẽ không lừa anh… Anh chỉ phải tin tưởng em lần này là được rồi, chờ đến khi em báo thù, em nhất định sẽ nói chân tướng cho anh biết.” Mộc Lạp Lạp gần như dùng giọng khẩn cầu để tìm lấy sự đồng ý của Phó Cảnh Phi.
“Được.” Phó Cảnh Phi gật đầu, coi như là đồng ý.
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm: “Em chỉ sợ anh không tin em, cho rằng em nói báo thù là có mục đích khác.”
“Vậy em có mục đích khác không?” Giọng của Phó Cảnh Phi êm dịu, bỗng mang theo một chút ý thú vị.
“Đương nhiên không có!” Mộc Lạp Lạp lắc đầu nguầy nguậy. Xét thấy Phó Cảnh Phi vui giận thất thường, cô không thể để cho anh có chỗ hiểu lầm.
Tựa như tuỳ ý xoè bàn tay ra xoa xoa tóc của Mộc Lạp Lạp, anh nói: “Đi nghỉ sớm một chút đi, chỗ Thẩm Văn Xương gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì tới tìm tôi. Đúng rồi…”
Tế bào toàn thân Mộc Lạp Lạp lập tức nổi lên khẩn trương, luôn cảm thấy Phó Cảnh Phi đột nhiên thay đổi chủ đề là có ý tứ gì khác.
“Tôi muốn nhắc nhở em một câu, đừng quên hôn ước của chúng ta.” Sau khi Phó Cảnh Phi nói xong thì trong lòng dường như rất tốt, gần như là vểnh môi rời khỏi phòng sách.
Mộc Lạp Lạp giống như hoá đá trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn.
Đúng rồi á, cô suýt nữa đã quên… Giữa cô và Phó Cảnh Phi còn có hôn ước.
Vốn hôn ước đã huỷ bỏ, bởi vì một câu nói hời hợt của Phó Cảnh Phi mà lại lần nữa có hiệu lực, hơn nữa hiện đang nhắc nhở Mộc Lạp Lạp, cô cũng không phải là người thật sự tự do.
Cô đã nghĩ xong, kiếp này ngoại trừ báo thù thì còn muốn báo ơn. Nhưng báo ơn gì đó thì chẳng hạn mình đối với Phó Cảnh Phi tốt một chút là được rồi, không nên chung sống với anh như kiếp trước vậy, cũng không nên mang nhiều phiền phức đến cho anh.
Nhưng hôn ước gì gì đó thật sự khiến người ta phiền muộn mà.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình thật ra vô cùng bạc tình bạc nghĩa, người duy nhất từng tin tưởng cũng chỉ là Ngôn Viễn, cũng không phải là tình yêu, chỉ là tình bạn đơn thuần từ nhỏ đến lớn khiến cho cô sẵn lòng tin tưởng.
Trừ điều đó ra, trong cuộc đời Mộc Lạp Lạp cũng không có người quan trọng nào khác.
Nhưng chỉ một Phó Cảnh Phi làm rối loạn con đường đời của mình. Cái vị hôn phu này khi đó vừa mới xuất hiện liền lấy thái độ ương ngạnh tuyên bố tư cách muốn chiếm hữu cùng sở hữu cô, khiến cho cô căm phẫn không thôi.
Tạm thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết, Mộc Lạp Lạp cũng không tiếp tục suy nghĩ. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, vấn đề với Phó Cảnh Phi để qua một bên trước, bây giờ điều quan trọng nhất là báo thù mới đúng…
Hoàn toàn trái ngược với Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp cau mặt trở về phòng ngủ.
Trước khi ngủ dì Xảo còn bưng lên một ly sữa tươi, nói là thiếu gia đặc biệt phân phó, để cho cô có thể ngủ ngon một chút.
Về một phương diện nào đó, Phó Cảnh Phi này thật ra vẫn rất tỉ mỉ…
Sau khi uống sữa tươi, Mộc Lạp Lạp ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Mộc Lạp Lạp ngồi trên giường mơ màng mở mắt hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới hôm nay mình phải đi báo cáo ở công ty của Thẩm Văn Xương.
Đây đối với cô mà nói thật sự là điều ngoài ý muốn. Thế nhưng nếu đã như vậy thì cô nhất định phải lợi dụng thật tốt cơ hội này, đạt được mục đích của mình.
Hoàn toàn giống như trước đây, Phó Cảnh Phi đã rời đi. Bây giờ có lòng quan tâm anh ta, mới biết được làm thiếu gia của nhà họ Phó cũng không phải là việc nhẹ nhàng như vậy. So với những cậu ấm cô chiêu chỉ biết ăn no chờ chết mà nói, cuộc sống của Phó Cảnh Phi hơn phân nửa thời gian đều bị sắp xếp đầy ắp công việc.
Cũng bởi thế, anh mới có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Phó gia, trở thành ngôi sao nổi bậc nhất của thế hệ sau của thành phố Long.
Phó Cảnh Phi phái tài xế chuyên môn phụ trách đưa đón Mộc Lạp Lạp đi làm. Tuy rằng cô muốn cự tuyệt nhưng cũng biết cự tuyệt nhất định sẽ bị bác bỏ, nên cũng không tiếp tục uổng công, thoải mái chấp nhận.
Tiếp chiêu đi, những người bắt nạt cô, xúc phạm cô ở kiếp trước.
Dù sao kiếp trước tuy rằng mình cũng làm như vậy, nhưng mà chưa bao giờ thử bàn bạc với Phó Cảnh Phi. Hơn nữa, tất cả ý tưởng báo thù đều chỉ nhằm vào Mộc Diệp mà thôi.
Thời điểm đó, Mộc Lạp Lạp toàn tâm toàn ý tin tưởng người thanh mai trúc mã Ngôn Viễn, hoàn toàn không có bất cứ thời gian ở chung hoà thuận với Phó Cảnh Phi.
Nhưng bây giờ, chỉ một lần tuyệt thực mà thôi, Mộc Lạp Lạp thật giống như biến thành người khác, rất nhiều hành vi đều khác với lúc trước.
Phó Cảnh Phi có thể chờ tới bây giờ mới hỏi cô, đã rất có kiên nhẫn rồi.
Mộc Lạp Lạp biết cửa này sớm muộn gì cũng phải qua. Nếu không khiến cho Phó Cảnh Phi tin tưởng mình, đối với cô mà nói rất nhiều chuyện cần làm sau này đều là mìn định giờ.
Nhưng Mộc Lạp Lạp không muốn lừa dối Phó Cảnh Phi, anh là người duy nhất sẵn lòng ở bên cạnh cô không rời. Nếu tìm chút cớ qua loa lấy lệ, trong lòng Mộc Lạp Lạp cũng sẽ áy náy.
Nhưng nếu nói thật với anh, đừng nói là Phó Cảnh Phi sẽ không tin chuyện sống lại hoàn toàn có vẻ huyền huyễn này, coi như anh tin, Mộc Lạp Lạp lại phải nói với anh như thế nào?
Nói cô kiếp trước tự tìm chết, còn cho anh nhiều phiền phức như vậy?
Nói cô từng như một con ngốc đi lừa cổ phần trong tay anh?
Mộc Lạp Lạp không dám nói chuyện đã xảy ra ở kiếp trước cho anh biết. Cô hơi lo lắng sau khi Phó Cảnh Phi biết… ngộ nhỡ anh cũng chán ghét cô thì làm sao bây giờ?
Mộc Lạp Lạp không muốn, cũng không dám đánh cuộc ván này.
Đây là một lựa chọn khó đôi bề.
“Em không muốn nói?” Phó Cảnh Phi khẽ mở miệng. Giọng nói rõ ràng là không gợn sóng, nhưng Mộc Lạp Lạp đột nhiên nghe ra một ít cảm xúc biến hoá, trực giác cảm thấy Phó Cảnh Phi không vui.
“Không phải! Em không muốn lừa gạt anh!” Mộc Lạp Lạp chợt đứng lên, bất chấp dáng vẻ, đưa tay tóm lấy cánh tay của Phó Cảnh Phi. “Em chỉ không biết nên nói thế nào cho anh biết, em thay đổi sau khi tuyệt thực…”
Ánh mắt mang ý tứ không rõ của Phó Cảnh Phi nhìn thoáng qua tay của Mộc Lạp Lạp đặt trên tay mình. Ngón tay đẹp mảnh khảnh nắm thật chặt áo của anh, cảm xúc truyền ra từ ngón tay chân thật trước nay chưa từng có.
Đây là Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ thấy từ trước tới nay, nhưng khiến lòng anh vui vẻ một cách khó hiểu.
“Nếu em không muốn nói bây giờ thì tôi cho em thời gian.” Phó Cảnh Phi hơi liếc mắt. Nét mặt còn muốn xinh hơn con gái dưới ánh đèn pha trộn một sắc thái kỳ lạ.
“Em sẽ không lừa anh… Anh chỉ phải tin tưởng em lần này là được rồi, chờ đến khi em báo thù, em nhất định sẽ nói chân tướng cho anh biết.” Mộc Lạp Lạp gần như dùng giọng khẩn cầu để tìm lấy sự đồng ý của Phó Cảnh Phi.
“Được.” Phó Cảnh Phi gật đầu, coi như là đồng ý.
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm: “Em chỉ sợ anh không tin em, cho rằng em nói báo thù là có mục đích khác.”
“Vậy em có mục đích khác không?” Giọng của Phó Cảnh Phi êm dịu, bỗng mang theo một chút ý thú vị.
“Đương nhiên không có!” Mộc Lạp Lạp lắc đầu nguầy nguậy. Xét thấy Phó Cảnh Phi vui giận thất thường, cô không thể để cho anh có chỗ hiểu lầm.
Tựa như tuỳ ý xoè bàn tay ra xoa xoa tóc của Mộc Lạp Lạp, anh nói: “Đi nghỉ sớm một chút đi, chỗ Thẩm Văn Xương gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì tới tìm tôi. Đúng rồi…”
Tế bào toàn thân Mộc Lạp Lạp lập tức nổi lên khẩn trương, luôn cảm thấy Phó Cảnh Phi đột nhiên thay đổi chủ đề là có ý tứ gì khác.
“Tôi muốn nhắc nhở em một câu, đừng quên hôn ước của chúng ta.” Sau khi Phó Cảnh Phi nói xong thì trong lòng dường như rất tốt, gần như là vểnh môi rời khỏi phòng sách.
Mộc Lạp Lạp giống như hoá đá trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn.
Đúng rồi á, cô suýt nữa đã quên… Giữa cô và Phó Cảnh Phi còn có hôn ước.
Vốn hôn ước đã huỷ bỏ, bởi vì một câu nói hời hợt của Phó Cảnh Phi mà lại lần nữa có hiệu lực, hơn nữa hiện đang nhắc nhở Mộc Lạp Lạp, cô cũng không phải là người thật sự tự do.
Cô đã nghĩ xong, kiếp này ngoại trừ báo thù thì còn muốn báo ơn. Nhưng báo ơn gì đó thì chẳng hạn mình đối với Phó Cảnh Phi tốt một chút là được rồi, không nên chung sống với anh như kiếp trước vậy, cũng không nên mang nhiều phiền phức đến cho anh.
Nhưng hôn ước gì gì đó thật sự khiến người ta phiền muộn mà.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình thật ra vô cùng bạc tình bạc nghĩa, người duy nhất từng tin tưởng cũng chỉ là Ngôn Viễn, cũng không phải là tình yêu, chỉ là tình bạn đơn thuần từ nhỏ đến lớn khiến cho cô sẵn lòng tin tưởng.
Trừ điều đó ra, trong cuộc đời Mộc Lạp Lạp cũng không có người quan trọng nào khác.
Nhưng chỉ một Phó Cảnh Phi làm rối loạn con đường đời của mình. Cái vị hôn phu này khi đó vừa mới xuất hiện liền lấy thái độ ương ngạnh tuyên bố tư cách muốn chiếm hữu cùng sở hữu cô, khiến cho cô căm phẫn không thôi.
Tạm thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết, Mộc Lạp Lạp cũng không tiếp tục suy nghĩ. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, vấn đề với Phó Cảnh Phi để qua một bên trước, bây giờ điều quan trọng nhất là báo thù mới đúng…
Hoàn toàn trái ngược với Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp cau mặt trở về phòng ngủ.
Trước khi ngủ dì Xảo còn bưng lên một ly sữa tươi, nói là thiếu gia đặc biệt phân phó, để cho cô có thể ngủ ngon một chút.
Về một phương diện nào đó, Phó Cảnh Phi này thật ra vẫn rất tỉ mỉ…
Sau khi uống sữa tươi, Mộc Lạp Lạp ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Mộc Lạp Lạp ngồi trên giường mơ màng mở mắt hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới hôm nay mình phải đi báo cáo ở công ty của Thẩm Văn Xương.
Đây đối với cô mà nói thật sự là điều ngoài ý muốn. Thế nhưng nếu đã như vậy thì cô nhất định phải lợi dụng thật tốt cơ hội này, đạt được mục đích của mình.
Hoàn toàn giống như trước đây, Phó Cảnh Phi đã rời đi. Bây giờ có lòng quan tâm anh ta, mới biết được làm thiếu gia của nhà họ Phó cũng không phải là việc nhẹ nhàng như vậy. So với những cậu ấm cô chiêu chỉ biết ăn no chờ chết mà nói, cuộc sống của Phó Cảnh Phi hơn phân nửa thời gian đều bị sắp xếp đầy ắp công việc.
Cũng bởi thế, anh mới có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Phó gia, trở thành ngôi sao nổi bậc nhất của thế hệ sau của thành phố Long.
Phó Cảnh Phi phái tài xế chuyên môn phụ trách đưa đón Mộc Lạp Lạp đi làm. Tuy rằng cô muốn cự tuyệt nhưng cũng biết cự tuyệt nhất định sẽ bị bác bỏ, nên cũng không tiếp tục uổng công, thoải mái chấp nhận.
Tiếp chiêu đi, những người bắt nạt cô, xúc phạm cô ở kiếp trước.
/202
|