Mộc Lạp Lạp đang trên đường quay về Phó gia cùng Phó Cảnh Phi thì nhận được điện thoại của Ngôn Viễn.
Nếu không phải lúc này Phó Cảnh Phi đã kêu người trả điện thoại di động lại cho cô thì nhất định cũng không cách nào nhận được điện thoại.
Trong khoảnh khắc di động vang lên, Mộc Lạp Lạp nhìn số điện thoại hiện lên trên di động, nhất thời không có phản ứng.
Nếu Ngôn Viễn không gọi điện thoại tới, hai ngày nay Mộc Lạp Lạp có nhiều chuyện để nghĩ đến nên cũng nhanh chóng quên đi sự hiện hữu của y.
Từ ngày ở quán cà phê đó, Mộc Lạp Lạp cự tuyệt yêu cầu của y bảo cô đi lừa gạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi, hơn nữa còn dùng quan hệ thân mật của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương kích thích y một chút, khiến tâm thần y tạm thời hỗn loạn sau khi rời đi, vẫn không có động tĩnh.
Mộc Lạp Lạp đã tưởng rằng Ngôn Viễn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau khi chuông điện thoại vang lên, Phó Cảnh Phi đang ngồi ngay ngắn yên lặng hất đầu nhìn Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp hơi chột dạ một cách khó hiểu, sau khi nhận cú điện thoại, ngay cả âm lượng cũng không tự chủ hạ thấp xuống: “A lô, Ngôn Viễn?”
“Lạp Lạp, em ở đâu?” Giọng của Ngôn Viễn vẫn vô cùng thân thiết như thường ngày, không có bất kỳ khác biệt gì, thật giống như bọn họ đối xử với nhau trong mười năm qua, quen thuộc như bạn thân của nhau.
Giọng Ngôn Viễn xuyên qua điện thoại truyền tới, ánh mắt Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp lập tức lạnh đi.
Mộc Lạp Lạp vội trả lời: “Em ở trên xe… Sao vậy?”
“Chuyện anh nói với em lúc trước, em nghĩ sao?” Y cười nói. “Anh còn đang đợi trả lời của em, Lạp Lạp.”
Một tiếng Lạp Lạp đó có thể nói là mờ ám đến rung động tâm can không thôi, khiến Phó Cảnh Phi ở bên cạnh nghe thấy, nhiệt độ ánh mắt lại thấp xuống vài phần.
Lúc trước y nói với cô cái gì ấy nhỉ? Mộc Lạp Lạp trước đây chưa hề sợ Phó Cảnh Phi, lúc này lại hơi kinh hãi, bị ánh mắt sắc như dao của anh khoét đến tim đều đau.
À, hình như là bảo cô nghĩ cách lấy được cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi, sau đó cùng y đối phó với Phó Cảnh Phi, y sẽ giúp cô trở lại Mộc gia với lại giải quyết Mộc Diệp.
Nhưng đương nhiên đây chỉ là tiến trình của kiếp trước. Bây giờ tuy nói Mộc Lạp Lạp bị khuôn mặt rõ ràng không lộ vẻ gì nhưng lại mang theo âm u lạnh lẽo của Phó Cảnh Phi làm chấn động đến vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn có thể bảo trì một chút bình tĩnh cuối cùng, lập tức trả lời y: “Chuyện đó chẳng phải em đã từ chối anh sao, cách ấy khẳng định không đáng tin, chúng ta phải nghĩ cách khác.”
“Lạp Lạp, chỉ bằng quan hệ của hai chúng ta, em cũng nên tin tưởng anh. Còn có chuyện anh không làm được sao?” Ngôn Viễn lời lẽ quả quyết, giống như là bị người ta bỏ thuốc định tâm hoàn, không khiến cho Mộc Lạp Lạp vào bẫy là không được.
Nhưng câu “quan hệ của hai chúng ta” đã vô ý chạm phải vảy ngược, mắt Phó Cảnh Phi trở nên rất lạnh, ánh mắt dần dần bất thiện.
Mộc Lạp Lạp bị anh nhìn cực kỳ chột dạ, nhưng lại không thể làm Ngôn Viễn ở đầu bên kia dừng lại, chỉ có thể chọn kế sách hoãn binh: “Nếu không thì lúc nào đó chúng ta gặp mặt nói tỉ mỉ đi? Trong điện thoại nói cũng không rõ lắm.”
“Phó Cảnh Phi có thể thả em ra ngoài?” Ngôn Viễn giống như rất nghi ngờ.
“Việc này…” Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nói. “Gần đây em vì để đạt được tín nhiệm của hắn nên biểu hiện cực kỳ tốt, hắn sẽ phải thả em ra ngoài…”
Lời này vừa nói ra, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình cũng sắp bị ánh mắt của Phó Cảnh Phi giết chết.
Một ánh mắt mà thôi, cũng có thể có tác dụng tổn thương đáng kể. Người đàn ông này nổi lên biến thái thật sự quá khủng khiếp đi được!
“Vậy thì tốt, chúng ta hẹn chừng nào gặp mặt? Chiều mai thế nào?” Ngôn Viễn có phần vội vã không nhịn được.
“Vậy chiều mai đi, sáu giờ ở quán cà phê lần trước.”
Cúp điện thoại, hơi thở lạnh lùng toàn thân Phó Cảnh Phi có thể nói là chưa từng giảm chút nào.
Mộc Lạp Lạp giơ tay đầu hàng: “Lời vừa rồi của em đều chỉ để gạt y mà thôi! Em bảo đảm không có nghĩ như vậy! Em thật không có dối anh!”
Đầu chân mày nhíu lại của Phó Cảnh Phi hơi giãn ra một chút: “Ừm.”
Mộc Lạp Lạp lại nói: “Em và y gặp mặt lần trước chẳng phải đã báo qua với anh rồi sao? Buổi chiều ngày đó em còn mua bánh bông lan về cho anh…”
“Ừm.” Ánh mắt Phó Cảnh Phi cuối cùng dịu xuống vài phần.
Nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán, liên quan tới cái người vừa mới gọi điện thoại kia.
Mộc Lạp Lạp nói tiếp: “Bởi vì báo thù chắn chắn sẽ có quan hệ với y, cho nên em mới phải làm cho y tin em…”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi khôi phục lại bình thường, đột nhiên nói: “Tôi có thể giúp em.”
Mộc Lạp Lạp lắc đầu: “Không cần, em tự mình làm. Đây là chuyện của em, em không muốn mang phiền phức tới cho anh.”
Giống như đã sớm biết câu trả lời này của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cũng không có chút bất ngờ nào, bình tĩnh trả lời: “Chờ đến lúc em cần tôi, tôi sẽ giúp em.”
Anh nói không đầu không đuôi nhưng ngụ ý là bảo Mộc Lạp Lạp không cần phải sợ, cho dù gặp phải khó khăn gì anh cũng sẽ thay cô giải quyết.
Mộc Lạp Lạp không trả lời, nhưng lạnh lẽo ở trong lòng bỗng ấm áp lên.
Cô vốn đã không có nhà, nhưng bởi Phó Cảnh Phi nên cô lại có một ngôi nhà khác.
Tuy nói chỗ này từng đối với cô mà nói chỉ là một phiền chán, khó có thể chịu đựng.
Nhưng sau cuộc bể dâu Mộc Lạp Lạp mới rốt cuộc hiểu rõ, Phó gia đối với cô mà nói, tương đương với cứu rỗi cuối cùng của cuộc đời.
Nếu không có sự tồn tại của Phó Cảnh Phi, cho dù cô luôn luôn ôm lòng báo thù cũng có lẽ không cách nào kiên trì.
Bởi vì kiên trì có hữu dụng gì đâu, bất quá là giải quyết tất cả kẻ thù, nhưng cuối cùng còn lại chẳng phải chỉ có mình cô lẻ loi trơ trọi?
“Anh cũng không chuẩn bị hỏi kế hoạch của em là gì sao?” Mộc Lạp Lạp phát hiện Phó Cảnh Phi vậy mà thật không có hỏi mình. Anh nhìn như thờ ơ với kế hoạch báo thù của cô.
“Em muốn làm gì đều được cả.” Phó Cảnh Phi nhàn nhạt nói với cô. “Tôi sẽ ủng hộ em.”
“Anh thật sự không chán ghét em giống như bọn họ? Bởi vì em tuỳ hứng, không tử tế, thậm chí lòng dạ hẹp hòi, không thiện lương?” Đây coi như là tổng kết của Mộc Lạp Lạp đối với kiếp trước của mình. Dẫu sao thì khi đó cô ở trong mắt mọi người đúng là như vậy.
Cô cũng thật không hiểu rốt cuộc vì sao Phó Cảnh Phi sẵn lòng tin tưởng cô.
“Em rất tốt, không phải là như vậy.” Phó Cảnh Phi xoay mặt Mộc Lạp Lạp qua, bình tĩnh nhìn cô. “Cho dù trước đây không lâu em còn mỗi ngày cãi vã với tôi, nhưng tôi biết em không phải là như vậy.”
Lời nói không đâu vào đâu cũng đủ khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm động rối tinh rối mù, vành mắt hồng hồng: “Tại sao? Tại sao có thể kiên định như thế?”
“Mộc Lạp Lạp em nhớ cho kỹ, không có tại sao, chỉ bởi vì em là em.” Giọng nói của Phó Cảnh Phi chắc chắn như đinh đóng cột.
Mộc Lạp Lạp sụt sịt vài cái: “Thật sự là… Sao trước đây em không phát hiện con người anh còn thật biết khôi hài.”
Phó Cảnh Phi nhíu nhíu mày: “Tôi không có đùa em.”
Anh nói lời thật.
Chỉ là bởi vì Mộc Lạp Lạp không biết mình tốt bao nhiêu.
Nhưng anh biết, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Mộc Lạp Lạp kia.
Nếu không phải lúc này Phó Cảnh Phi đã kêu người trả điện thoại di động lại cho cô thì nhất định cũng không cách nào nhận được điện thoại.
Trong khoảnh khắc di động vang lên, Mộc Lạp Lạp nhìn số điện thoại hiện lên trên di động, nhất thời không có phản ứng.
Nếu Ngôn Viễn không gọi điện thoại tới, hai ngày nay Mộc Lạp Lạp có nhiều chuyện để nghĩ đến nên cũng nhanh chóng quên đi sự hiện hữu của y.
Từ ngày ở quán cà phê đó, Mộc Lạp Lạp cự tuyệt yêu cầu của y bảo cô đi lừa gạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi, hơn nữa còn dùng quan hệ thân mật của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương kích thích y một chút, khiến tâm thần y tạm thời hỗn loạn sau khi rời đi, vẫn không có động tĩnh.
Mộc Lạp Lạp đã tưởng rằng Ngôn Viễn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau khi chuông điện thoại vang lên, Phó Cảnh Phi đang ngồi ngay ngắn yên lặng hất đầu nhìn Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp hơi chột dạ một cách khó hiểu, sau khi nhận cú điện thoại, ngay cả âm lượng cũng không tự chủ hạ thấp xuống: “A lô, Ngôn Viễn?”
“Lạp Lạp, em ở đâu?” Giọng của Ngôn Viễn vẫn vô cùng thân thiết như thường ngày, không có bất kỳ khác biệt gì, thật giống như bọn họ đối xử với nhau trong mười năm qua, quen thuộc như bạn thân của nhau.
Giọng Ngôn Viễn xuyên qua điện thoại truyền tới, ánh mắt Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp lập tức lạnh đi.
Mộc Lạp Lạp vội trả lời: “Em ở trên xe… Sao vậy?”
“Chuyện anh nói với em lúc trước, em nghĩ sao?” Y cười nói. “Anh còn đang đợi trả lời của em, Lạp Lạp.”
Một tiếng Lạp Lạp đó có thể nói là mờ ám đến rung động tâm can không thôi, khiến Phó Cảnh Phi ở bên cạnh nghe thấy, nhiệt độ ánh mắt lại thấp xuống vài phần.
Lúc trước y nói với cô cái gì ấy nhỉ? Mộc Lạp Lạp trước đây chưa hề sợ Phó Cảnh Phi, lúc này lại hơi kinh hãi, bị ánh mắt sắc như dao của anh khoét đến tim đều đau.
À, hình như là bảo cô nghĩ cách lấy được cổ phần công ty trong tay của Phó Cảnh Phi, sau đó cùng y đối phó với Phó Cảnh Phi, y sẽ giúp cô trở lại Mộc gia với lại giải quyết Mộc Diệp.
Nhưng đương nhiên đây chỉ là tiến trình của kiếp trước. Bây giờ tuy nói Mộc Lạp Lạp bị khuôn mặt rõ ràng không lộ vẻ gì nhưng lại mang theo âm u lạnh lẽo của Phó Cảnh Phi làm chấn động đến vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn có thể bảo trì một chút bình tĩnh cuối cùng, lập tức trả lời y: “Chuyện đó chẳng phải em đã từ chối anh sao, cách ấy khẳng định không đáng tin, chúng ta phải nghĩ cách khác.”
“Lạp Lạp, chỉ bằng quan hệ của hai chúng ta, em cũng nên tin tưởng anh. Còn có chuyện anh không làm được sao?” Ngôn Viễn lời lẽ quả quyết, giống như là bị người ta bỏ thuốc định tâm hoàn, không khiến cho Mộc Lạp Lạp vào bẫy là không được.
Nhưng câu “quan hệ của hai chúng ta” đã vô ý chạm phải vảy ngược, mắt Phó Cảnh Phi trở nên rất lạnh, ánh mắt dần dần bất thiện.
Mộc Lạp Lạp bị anh nhìn cực kỳ chột dạ, nhưng lại không thể làm Ngôn Viễn ở đầu bên kia dừng lại, chỉ có thể chọn kế sách hoãn binh: “Nếu không thì lúc nào đó chúng ta gặp mặt nói tỉ mỉ đi? Trong điện thoại nói cũng không rõ lắm.”
“Phó Cảnh Phi có thể thả em ra ngoài?” Ngôn Viễn giống như rất nghi ngờ.
“Việc này…” Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nói. “Gần đây em vì để đạt được tín nhiệm của hắn nên biểu hiện cực kỳ tốt, hắn sẽ phải thả em ra ngoài…”
Lời này vừa nói ra, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình cũng sắp bị ánh mắt của Phó Cảnh Phi giết chết.
Một ánh mắt mà thôi, cũng có thể có tác dụng tổn thương đáng kể. Người đàn ông này nổi lên biến thái thật sự quá khủng khiếp đi được!
“Vậy thì tốt, chúng ta hẹn chừng nào gặp mặt? Chiều mai thế nào?” Ngôn Viễn có phần vội vã không nhịn được.
“Vậy chiều mai đi, sáu giờ ở quán cà phê lần trước.”
Cúp điện thoại, hơi thở lạnh lùng toàn thân Phó Cảnh Phi có thể nói là chưa từng giảm chút nào.
Mộc Lạp Lạp giơ tay đầu hàng: “Lời vừa rồi của em đều chỉ để gạt y mà thôi! Em bảo đảm không có nghĩ như vậy! Em thật không có dối anh!”
Đầu chân mày nhíu lại của Phó Cảnh Phi hơi giãn ra một chút: “Ừm.”
Mộc Lạp Lạp lại nói: “Em và y gặp mặt lần trước chẳng phải đã báo qua với anh rồi sao? Buổi chiều ngày đó em còn mua bánh bông lan về cho anh…”
“Ừm.” Ánh mắt Phó Cảnh Phi cuối cùng dịu xuống vài phần.
Nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán, liên quan tới cái người vừa mới gọi điện thoại kia.
Mộc Lạp Lạp nói tiếp: “Bởi vì báo thù chắn chắn sẽ có quan hệ với y, cho nên em mới phải làm cho y tin em…”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi khôi phục lại bình thường, đột nhiên nói: “Tôi có thể giúp em.”
Mộc Lạp Lạp lắc đầu: “Không cần, em tự mình làm. Đây là chuyện của em, em không muốn mang phiền phức tới cho anh.”
Giống như đã sớm biết câu trả lời này của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cũng không có chút bất ngờ nào, bình tĩnh trả lời: “Chờ đến lúc em cần tôi, tôi sẽ giúp em.”
Anh nói không đầu không đuôi nhưng ngụ ý là bảo Mộc Lạp Lạp không cần phải sợ, cho dù gặp phải khó khăn gì anh cũng sẽ thay cô giải quyết.
Mộc Lạp Lạp không trả lời, nhưng lạnh lẽo ở trong lòng bỗng ấm áp lên.
Cô vốn đã không có nhà, nhưng bởi Phó Cảnh Phi nên cô lại có một ngôi nhà khác.
Tuy nói chỗ này từng đối với cô mà nói chỉ là một phiền chán, khó có thể chịu đựng.
Nhưng sau cuộc bể dâu Mộc Lạp Lạp mới rốt cuộc hiểu rõ, Phó gia đối với cô mà nói, tương đương với cứu rỗi cuối cùng của cuộc đời.
Nếu không có sự tồn tại của Phó Cảnh Phi, cho dù cô luôn luôn ôm lòng báo thù cũng có lẽ không cách nào kiên trì.
Bởi vì kiên trì có hữu dụng gì đâu, bất quá là giải quyết tất cả kẻ thù, nhưng cuối cùng còn lại chẳng phải chỉ có mình cô lẻ loi trơ trọi?
“Anh cũng không chuẩn bị hỏi kế hoạch của em là gì sao?” Mộc Lạp Lạp phát hiện Phó Cảnh Phi vậy mà thật không có hỏi mình. Anh nhìn như thờ ơ với kế hoạch báo thù của cô.
“Em muốn làm gì đều được cả.” Phó Cảnh Phi nhàn nhạt nói với cô. “Tôi sẽ ủng hộ em.”
“Anh thật sự không chán ghét em giống như bọn họ? Bởi vì em tuỳ hứng, không tử tế, thậm chí lòng dạ hẹp hòi, không thiện lương?” Đây coi như là tổng kết của Mộc Lạp Lạp đối với kiếp trước của mình. Dẫu sao thì khi đó cô ở trong mắt mọi người đúng là như vậy.
Cô cũng thật không hiểu rốt cuộc vì sao Phó Cảnh Phi sẵn lòng tin tưởng cô.
“Em rất tốt, không phải là như vậy.” Phó Cảnh Phi xoay mặt Mộc Lạp Lạp qua, bình tĩnh nhìn cô. “Cho dù trước đây không lâu em còn mỗi ngày cãi vã với tôi, nhưng tôi biết em không phải là như vậy.”
Lời nói không đâu vào đâu cũng đủ khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm động rối tinh rối mù, vành mắt hồng hồng: “Tại sao? Tại sao có thể kiên định như thế?”
“Mộc Lạp Lạp em nhớ cho kỹ, không có tại sao, chỉ bởi vì em là em.” Giọng nói của Phó Cảnh Phi chắc chắn như đinh đóng cột.
Mộc Lạp Lạp sụt sịt vài cái: “Thật sự là… Sao trước đây em không phát hiện con người anh còn thật biết khôi hài.”
Phó Cảnh Phi nhíu nhíu mày: “Tôi không có đùa em.”
Anh nói lời thật.
Chỉ là bởi vì Mộc Lạp Lạp không biết mình tốt bao nhiêu.
Nhưng anh biết, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Mộc Lạp Lạp kia.
/202
|