“Anh tính đi bộ tới đó cùng em sao?” Mộc Lạp Lạp khó có thể tin, tên Phó Cảnh Phi này nhiều năm giày da không dính bụi lại sẵn sàng cùng cô đi qua đường phố biển người nghìn nghịt đến tập đoàn Thẩm Thức, thật đúng là mới mẻ.
Hơn nữa điểm chính là Mộc Lạp Lạp chủ ý vì tránh né cảnh cùng xuất hiện với Phó Cảnh Phi. Anh bất ngờ muốn cùng cô đi đến công ty như vậy, lại còn trên con đường ở phụ cận này, nói không chừng sẽ dẫn tới càng nhiều chú ý.
Mộc Lạp Lạp trăm phần trăm tin rằng chỉ cần Phó Cảnh Phi xuất hiện trong đám người, không hề nghi ngờ sẽ là đối tượng chú ý của vô số người.
“Vậy em ngồi xe đi tới.” Mộc Lạp Lạp lại phải ngồi xuống, tạm thời thoả hiệp.
Nhưng cô đã làm ra quyết định trong nháy mắt, đợi lát nữa sau khi đến, nhất định phải thình lình xông ra không nói cho Phó Cảnh Phi biết, tuyệt đối không thể đi cùng với anh.
Phó Cảnh Phi thấy Mộc Lạp Lạp ngoan ngoãn ngồi trở về, yên lặng đánh giá vẻ mặt ranh mãnh của cô, liền đoán được cô chắc chắn đang suy nghĩ quỷ kế gì.
Xe chạy đến bãi đỗ xe ngắn hạn ở bên ngoài tập đoàn Thẩm Thức, Mộc Lạp Lạp yên lặng ôm chặt túi xách trong tay, bắt đầu đếm ngược, chuẩn bị chờ xe dừng hẳn thì xông ra ngoài.
Kết quả Phó Cảnh Phi bỗng ra lệnh cho tài xế: “Dừng ở nhà để xe ở dưới hầm.”
Tài xế lập tức vòng tay lái lái tới nhà để xe dưới hầm.
Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt lấy làm lạ: “Gì vậy.”
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: “Tôi biết em đang suy nghĩ cái gì, lát nữa đi tới thang máy thì tôi sẽ không cùng với em nữa.”
Mộc Lạp Lạp cười vô cùng không tim không phổi: “Vậy thật tốt, Phó Cảnh Phi anh hiểu em rất rõ.”
Khoé mắt Phó Cảnh Phi không tự chủ giật giật.
Người dám ở trước mặt Phó Cảnh Phi được lời mà còn khoe mẽ như vậy, đời này chỉ có một Mộc Lạp Lạp.
Anh im lặng thở dài: “Sau khi làm xong chuyện của em thì gọi cho tôi.”
“Biết rồi. Em nhất định nhanh nhanh.” Mộc Lạp Lạp ra dấu tay OK.
Nhà để xe dưới hầm u tối, ánh sáng không đủ, trong đôi mắt giống như là ẩn chứa những vì sao trên trời của Mộc Lạp Lạp sáng chói mắt Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi gật đầu, cho phép Mộc Lạp Lạp đi trước. Anh cũng không vội lên lầu, lật văn kiện ở trên đùi, đang chờ thời cờ thích hợp hơn.
Thế nhưng cô sau khi xuống xe lại quay về, gõ gõ cửa sổ xe.
Gương mặt của Phó Cảnh Phi xuất hiện ở trước mắt Mộc Lạp Lạp, trong ánh mắt còn chưa thu hồi lại vẻ sắc bén, khiến Mộc Lạp Lạp dừng một chút.
Vẻ sắc bén loé lên một cái rồi biến mất, Phó Cảnh Phi hỏi: “Sao vậy?”
“Anh thật sự sẽ không hợp tác cùng Thẩm Văn Xương?” Mộc Lạp Lạp rất không yên lòng hỏi dò lần nữa.
Phó Cảnh Phi bật cười: “Chỉ họp mà thôi.”
“Vậy thì tốt.” Mộc Lạp Lạp nâng khoé môi lên, ngay cả bóng lưng cũng trở nên hớn hở.
Chỉ cần Phó Cảnh Phi còn đứng ở sau lưng cô, cô chắc chắn sẽ không lo lắng.
Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ có nhiều tự tin, điều này chỉ có Phó Cảnh Phi mới có thể cho cô.
Phó Cảnh Phi không lập tức quay cửa xe lên. Ánh mắt của anh luôn đặt trên bóng lưng của Mộc Lạp Lạp, mãi đến khi sợi tóc của cô đều hoàn toàn ra khỏi tầm mắt của anh, mới rốt cuộc thu hồi ánh mắt, lần nữa đặt sự chú ý ở trên văn kiện.
Tài xế ở trước mặt không biết lúc nào đã đổi người. Người xuất hiện ở chỗ ngồi của tài xế cũng tây trang giầy da giống vậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu ta nói: “Thiếu gia, cuối tuần nên về bên kia ăn cơm.”
Phó Cảnh Phi cau mày: “Nhanh như vậy?”
“Ngài đã một tháng không trở về.” Người nọ giọng tôn kính nhưng không nịnh nọt, thái độ tự nhiên. “Không về lại sẽ bị mượn cớ.”
“Đã biết.” Vẻ mặt Phó Cảnh Phi lãnh đạm.
“Vậy lần này ngài có cần dẫn Mộc tiểu thư về hay không?” Người nọ lại hỏi. “Bên kia đã có người bắt đầu chú ý tới Mộc tiểu thư.”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi phút chốc trở nên cứng rắn lạnh lùng, như lưỡi dao đâm vào trong lòng người ta.
Sống lưng của đối phương đều cương cứng.
Nhưng cậu ta phải kiên trì nói tiếp: “Hơn nữa ông cụ cũng đã nói trước, cho nên ngài xem?”
Khoé miệng Phó Cảnh Phi xả ra một nụ cười không chút tình cảm nào: “Phó Dương, cậu là thuộc hạ của Phó gia à?”
Phó Dương kinh hồn táng đảm trả lời: “Không, thiếu gia, tôi là thuộc hạ của ngài.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Phó Cảnh Phi thu hồi khí thế sắc bén toàn thân, tất cả biểu cảm trên mặt biến mất, mặt không chút cảm xúc trả lời: “Lời của cậu nói tôi đều hiểu.”
Ngụ ý là anh đã có quyết định của mình, quyết định nên làm như thế nào.
Phó Dương ngay cả thở mạnh cũng không dám chút nào, tiếp tục nói đến chuyện khác.
Làm một trong những thân tín của Phó Cảnh Phi, đối mặt với thiếu gia sâu không lường được, cuộc sống của cậu ta giống như liếm máu trên lưỡi đao, rất có cảm giác như làm bạn với hổ.
Nhưng Phó Dương cũng biết rất nhiều người muốn đi theo Phó Cảnh Phi, anh ta có thể dễ dàng được nhiều người ủng hộ. Nếu muốn vẫn có thể làm việc cho Phó Cảnh Phi, ngoài năng lực ra quan trọng nhất chính là trung thành.
Phản bội là điều Phó Cảnh Phi tuyệt đối không cho phép, người phản bội Phó Cảnh Phi kết quả càng vô cùng bi thảm.
Phó Cảnh Phi xuống xe đã là chuyện của một giờ sau. Lúc anh đi vào thang máy, người bên cạnh lại thay đổi một lần nữa, Phó Dương hoàn toàn biến mất.
Thư ký cúi đầu, báo cáo với Phó Cảnh Phi: “Tổng giám đốc của Thẩm Thức đã chờ ngài ở phòng họp nửa tiếng, các cổ đông của Thẩm Thức đều ở đó.”
Phó Cảnh Phi hừ mũi một tiếng, ý bảo thư ký nói tiếp.
“Vẻ mặt tổng giám đốc Thẩm Thức không tốt lắm, chắc có vẻ hơi tức giận.”
Trong mắt Phó Cảnh Phi loé lên ánh lạnh lùng, sau khi thang máy phát ra tiếng “ding” thì giẫm bước đi ra ngoài, lưu lại cho thư ký một bóng lưng mạnh mẽ trấn định.
Tựa như đang dùng cái ót nói: “Vậy thì thế nào?”
Dưới sự chỉ dẫn của thư ký, Phó Cảnh Phi đi vào phòng họp lớn nhất của Thẩm Thức. Đang ngồi bên trong phòng họp đều là những đại cổ đông có giá trị đến bạc triệu của tập đoàn Thẩm Thức cùng với người có quyết định tối cao của tập đoàn Thẩm Thức là Thẩm Văn Xương.
Nhưng cái người gọi là tổng giám đốc ngày thường tính tình nóng nảy này bây giờ mặc dù trên mặt rõ ràng tức giận nhưng trước sau vẫn ẩn nhẫn không phát ra.
Hắn khoanh tay ngồi, mày kiếm xoắn lại với nhau, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Phó Cảnh Phi rốt cuộc đã xuất hiện.
Lúc Phó Cảnh Phi xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm quét qua bên trong phòng họp, không cần một lời nào cũng đủ khí thế bức người. Nhưng khác với sự bá đạo lộ ra ngoài của Thẩm Văn Xương, khí thế của anh đều ẩn ở trong xương, khiến cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ.
“Xinh lỗi, đã đến trễ.” Phó Cảnh Phi khẽ gật đầu. Trên người anh có khí chất đặc biệt khiến người ta tin phục, chỉ một câu xin lỗi đã khiến cho sắc mặt của rất nhiều người dịu đi, ngay cả Thẩm Văn Xương vô cùng tức giận cũng đã không như trước.
“Nếu Phó thiếu đã đến, vậy hội nghị bắt đầu đi.” Thẩm Văn Xương gõ gõ bàn, vẫn ngang ngược như trước.
Phó Cảnh Phi ngồi xuống một đầu khác của bàn hội nghị, đối diện với Thẩm Văn Xương. Sau khi anh ngồi xuống thì phát hiện trước mặt đã bày văn kiện thảo luận lần này.
Đáng tiếc là Phó Cảnh Phi không có hứng thú đối với những thứ này.
Tập đoàn Thẩm Thức trước đây chỉ là một nhà xưởng nho nhỏ, dưới sự dẫn dắt của ông Thẩm mà dần dần làm lớn, từ từ hưng thịnh theo cải cách mở cửa. Ngày nay ở thành phố Long, mặc dù địa vị rõ rệt nhưng đối với người nắm quyền mà nói thì còn kém rất nhiều.
Sau khi Thẩm Văn Xương tiếp nhận Thẩm Thức liền dứt khoát tiến hành cải cách cùng mở rộng. Mà nếu tập đoàn Thẩm Thức muốn mở rộng hiệu quả và lợi ích kinh tế thì đầu tiên phải qua được chính là cửa ải Phó gia này.
Phó gia trấn giữ ở thành phố Long đã lâu năm, thậm chí toàn bộ phát triển của thành phố Long đều cùng một nhịp thở với Phó gia. Gia tộc này chứng kiến sự ra đời, phát triển cùng phồn thịnh của thành phố Long. Thế lực rất khổng lồ, rắc rối phức tạp ở thành phố Long.
Bởi vậy tập đoàn Thẩm Thức nếu như đạt được hỗ trợ của Phó gia thì sau này phát triển sẽ càng thêm thuận lợi.
Thương nhân chú trọng nhất chính là lợi ích, dù rằng bởi vì Mộc Lạp Lạp nên quan hệ giữa Thẩm Văn Xương và Phó Cảnh Phi có một chút tế nhị.
Quan hệ giữa Mộc Lạp Lạp và Mộc Diệp rạn nứt trở nên ác liệt, Thẩm Văn Xương là bạn trai của Mộc Diệp nên đứng về phía cô ta là chuyện tất nhiên, mà Phó Cảnh Phi sau lưng Mộc Lạp Lạp là một sự tồn tại rất đặc thù.
Phó Cảnh Phi cũng không có đề cập đến bất kỳ chuyện gì giữa Mộc Lạp Lạp và Mộc Diệp. Đối với những việc xấu xa Mộc Lạp Lạp làm trước đây, anh dường như cũng thờ ơ lạnh nhạt không thèm quan tâm, ở trong mắt anh mấy thứ đó giống như đều không quan trọng.
Điều anh quan tâm chỉ có mình Mộc Lạp Lạp.
Bởi vậy anh không trở mặt với Thẩm Thức.
Hơn nữa điểm chính là Mộc Lạp Lạp chủ ý vì tránh né cảnh cùng xuất hiện với Phó Cảnh Phi. Anh bất ngờ muốn cùng cô đi đến công ty như vậy, lại còn trên con đường ở phụ cận này, nói không chừng sẽ dẫn tới càng nhiều chú ý.
Mộc Lạp Lạp trăm phần trăm tin rằng chỉ cần Phó Cảnh Phi xuất hiện trong đám người, không hề nghi ngờ sẽ là đối tượng chú ý của vô số người.
“Vậy em ngồi xe đi tới.” Mộc Lạp Lạp lại phải ngồi xuống, tạm thời thoả hiệp.
Nhưng cô đã làm ra quyết định trong nháy mắt, đợi lát nữa sau khi đến, nhất định phải thình lình xông ra không nói cho Phó Cảnh Phi biết, tuyệt đối không thể đi cùng với anh.
Phó Cảnh Phi thấy Mộc Lạp Lạp ngoan ngoãn ngồi trở về, yên lặng đánh giá vẻ mặt ranh mãnh của cô, liền đoán được cô chắc chắn đang suy nghĩ quỷ kế gì.
Xe chạy đến bãi đỗ xe ngắn hạn ở bên ngoài tập đoàn Thẩm Thức, Mộc Lạp Lạp yên lặng ôm chặt túi xách trong tay, bắt đầu đếm ngược, chuẩn bị chờ xe dừng hẳn thì xông ra ngoài.
Kết quả Phó Cảnh Phi bỗng ra lệnh cho tài xế: “Dừng ở nhà để xe ở dưới hầm.”
Tài xế lập tức vòng tay lái lái tới nhà để xe dưới hầm.
Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt lấy làm lạ: “Gì vậy.”
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: “Tôi biết em đang suy nghĩ cái gì, lát nữa đi tới thang máy thì tôi sẽ không cùng với em nữa.”
Mộc Lạp Lạp cười vô cùng không tim không phổi: “Vậy thật tốt, Phó Cảnh Phi anh hiểu em rất rõ.”
Khoé mắt Phó Cảnh Phi không tự chủ giật giật.
Người dám ở trước mặt Phó Cảnh Phi được lời mà còn khoe mẽ như vậy, đời này chỉ có một Mộc Lạp Lạp.
Anh im lặng thở dài: “Sau khi làm xong chuyện của em thì gọi cho tôi.”
“Biết rồi. Em nhất định nhanh nhanh.” Mộc Lạp Lạp ra dấu tay OK.
Nhà để xe dưới hầm u tối, ánh sáng không đủ, trong đôi mắt giống như là ẩn chứa những vì sao trên trời của Mộc Lạp Lạp sáng chói mắt Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi gật đầu, cho phép Mộc Lạp Lạp đi trước. Anh cũng không vội lên lầu, lật văn kiện ở trên đùi, đang chờ thời cờ thích hợp hơn.
Thế nhưng cô sau khi xuống xe lại quay về, gõ gõ cửa sổ xe.
Gương mặt của Phó Cảnh Phi xuất hiện ở trước mắt Mộc Lạp Lạp, trong ánh mắt còn chưa thu hồi lại vẻ sắc bén, khiến Mộc Lạp Lạp dừng một chút.
Vẻ sắc bén loé lên một cái rồi biến mất, Phó Cảnh Phi hỏi: “Sao vậy?”
“Anh thật sự sẽ không hợp tác cùng Thẩm Văn Xương?” Mộc Lạp Lạp rất không yên lòng hỏi dò lần nữa.
Phó Cảnh Phi bật cười: “Chỉ họp mà thôi.”
“Vậy thì tốt.” Mộc Lạp Lạp nâng khoé môi lên, ngay cả bóng lưng cũng trở nên hớn hở.
Chỉ cần Phó Cảnh Phi còn đứng ở sau lưng cô, cô chắc chắn sẽ không lo lắng.
Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ có nhiều tự tin, điều này chỉ có Phó Cảnh Phi mới có thể cho cô.
Phó Cảnh Phi không lập tức quay cửa xe lên. Ánh mắt của anh luôn đặt trên bóng lưng của Mộc Lạp Lạp, mãi đến khi sợi tóc của cô đều hoàn toàn ra khỏi tầm mắt của anh, mới rốt cuộc thu hồi ánh mắt, lần nữa đặt sự chú ý ở trên văn kiện.
Tài xế ở trước mặt không biết lúc nào đã đổi người. Người xuất hiện ở chỗ ngồi của tài xế cũng tây trang giầy da giống vậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu ta nói: “Thiếu gia, cuối tuần nên về bên kia ăn cơm.”
Phó Cảnh Phi cau mày: “Nhanh như vậy?”
“Ngài đã một tháng không trở về.” Người nọ giọng tôn kính nhưng không nịnh nọt, thái độ tự nhiên. “Không về lại sẽ bị mượn cớ.”
“Đã biết.” Vẻ mặt Phó Cảnh Phi lãnh đạm.
“Vậy lần này ngài có cần dẫn Mộc tiểu thư về hay không?” Người nọ lại hỏi. “Bên kia đã có người bắt đầu chú ý tới Mộc tiểu thư.”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi phút chốc trở nên cứng rắn lạnh lùng, như lưỡi dao đâm vào trong lòng người ta.
Sống lưng của đối phương đều cương cứng.
Nhưng cậu ta phải kiên trì nói tiếp: “Hơn nữa ông cụ cũng đã nói trước, cho nên ngài xem?”
Khoé miệng Phó Cảnh Phi xả ra một nụ cười không chút tình cảm nào: “Phó Dương, cậu là thuộc hạ của Phó gia à?”
Phó Dương kinh hồn táng đảm trả lời: “Không, thiếu gia, tôi là thuộc hạ của ngài.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Phó Cảnh Phi thu hồi khí thế sắc bén toàn thân, tất cả biểu cảm trên mặt biến mất, mặt không chút cảm xúc trả lời: “Lời của cậu nói tôi đều hiểu.”
Ngụ ý là anh đã có quyết định của mình, quyết định nên làm như thế nào.
Phó Dương ngay cả thở mạnh cũng không dám chút nào, tiếp tục nói đến chuyện khác.
Làm một trong những thân tín của Phó Cảnh Phi, đối mặt với thiếu gia sâu không lường được, cuộc sống của cậu ta giống như liếm máu trên lưỡi đao, rất có cảm giác như làm bạn với hổ.
Nhưng Phó Dương cũng biết rất nhiều người muốn đi theo Phó Cảnh Phi, anh ta có thể dễ dàng được nhiều người ủng hộ. Nếu muốn vẫn có thể làm việc cho Phó Cảnh Phi, ngoài năng lực ra quan trọng nhất chính là trung thành.
Phản bội là điều Phó Cảnh Phi tuyệt đối không cho phép, người phản bội Phó Cảnh Phi kết quả càng vô cùng bi thảm.
Phó Cảnh Phi xuống xe đã là chuyện của một giờ sau. Lúc anh đi vào thang máy, người bên cạnh lại thay đổi một lần nữa, Phó Dương hoàn toàn biến mất.
Thư ký cúi đầu, báo cáo với Phó Cảnh Phi: “Tổng giám đốc của Thẩm Thức đã chờ ngài ở phòng họp nửa tiếng, các cổ đông của Thẩm Thức đều ở đó.”
Phó Cảnh Phi hừ mũi một tiếng, ý bảo thư ký nói tiếp.
“Vẻ mặt tổng giám đốc Thẩm Thức không tốt lắm, chắc có vẻ hơi tức giận.”
Trong mắt Phó Cảnh Phi loé lên ánh lạnh lùng, sau khi thang máy phát ra tiếng “ding” thì giẫm bước đi ra ngoài, lưu lại cho thư ký một bóng lưng mạnh mẽ trấn định.
Tựa như đang dùng cái ót nói: “Vậy thì thế nào?”
Dưới sự chỉ dẫn của thư ký, Phó Cảnh Phi đi vào phòng họp lớn nhất của Thẩm Thức. Đang ngồi bên trong phòng họp đều là những đại cổ đông có giá trị đến bạc triệu của tập đoàn Thẩm Thức cùng với người có quyết định tối cao của tập đoàn Thẩm Thức là Thẩm Văn Xương.
Nhưng cái người gọi là tổng giám đốc ngày thường tính tình nóng nảy này bây giờ mặc dù trên mặt rõ ràng tức giận nhưng trước sau vẫn ẩn nhẫn không phát ra.
Hắn khoanh tay ngồi, mày kiếm xoắn lại với nhau, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Phó Cảnh Phi rốt cuộc đã xuất hiện.
Lúc Phó Cảnh Phi xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm quét qua bên trong phòng họp, không cần một lời nào cũng đủ khí thế bức người. Nhưng khác với sự bá đạo lộ ra ngoài của Thẩm Văn Xương, khí thế của anh đều ẩn ở trong xương, khiến cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ.
“Xinh lỗi, đã đến trễ.” Phó Cảnh Phi khẽ gật đầu. Trên người anh có khí chất đặc biệt khiến người ta tin phục, chỉ một câu xin lỗi đã khiến cho sắc mặt của rất nhiều người dịu đi, ngay cả Thẩm Văn Xương vô cùng tức giận cũng đã không như trước.
“Nếu Phó thiếu đã đến, vậy hội nghị bắt đầu đi.” Thẩm Văn Xương gõ gõ bàn, vẫn ngang ngược như trước.
Phó Cảnh Phi ngồi xuống một đầu khác của bàn hội nghị, đối diện với Thẩm Văn Xương. Sau khi anh ngồi xuống thì phát hiện trước mặt đã bày văn kiện thảo luận lần này.
Đáng tiếc là Phó Cảnh Phi không có hứng thú đối với những thứ này.
Tập đoàn Thẩm Thức trước đây chỉ là một nhà xưởng nho nhỏ, dưới sự dẫn dắt của ông Thẩm mà dần dần làm lớn, từ từ hưng thịnh theo cải cách mở cửa. Ngày nay ở thành phố Long, mặc dù địa vị rõ rệt nhưng đối với người nắm quyền mà nói thì còn kém rất nhiều.
Sau khi Thẩm Văn Xương tiếp nhận Thẩm Thức liền dứt khoát tiến hành cải cách cùng mở rộng. Mà nếu tập đoàn Thẩm Thức muốn mở rộng hiệu quả và lợi ích kinh tế thì đầu tiên phải qua được chính là cửa ải Phó gia này.
Phó gia trấn giữ ở thành phố Long đã lâu năm, thậm chí toàn bộ phát triển của thành phố Long đều cùng một nhịp thở với Phó gia. Gia tộc này chứng kiến sự ra đời, phát triển cùng phồn thịnh của thành phố Long. Thế lực rất khổng lồ, rắc rối phức tạp ở thành phố Long.
Bởi vậy tập đoàn Thẩm Thức nếu như đạt được hỗ trợ của Phó gia thì sau này phát triển sẽ càng thêm thuận lợi.
Thương nhân chú trọng nhất chính là lợi ích, dù rằng bởi vì Mộc Lạp Lạp nên quan hệ giữa Thẩm Văn Xương và Phó Cảnh Phi có một chút tế nhị.
Quan hệ giữa Mộc Lạp Lạp và Mộc Diệp rạn nứt trở nên ác liệt, Thẩm Văn Xương là bạn trai của Mộc Diệp nên đứng về phía cô ta là chuyện tất nhiên, mà Phó Cảnh Phi sau lưng Mộc Lạp Lạp là một sự tồn tại rất đặc thù.
Phó Cảnh Phi cũng không có đề cập đến bất kỳ chuyện gì giữa Mộc Lạp Lạp và Mộc Diệp. Đối với những việc xấu xa Mộc Lạp Lạp làm trước đây, anh dường như cũng thờ ơ lạnh nhạt không thèm quan tâm, ở trong mắt anh mấy thứ đó giống như đều không quan trọng.
Điều anh quan tâm chỉ có mình Mộc Lạp Lạp.
Bởi vậy anh không trở mặt với Thẩm Thức.
/202
|