Thanh danh lúc trước của Mộc Lạp Lạp tuyệt đối nổi tiếng ngàn dặm, đương nhiên cũng không phải là mỹ danh gì, thậm chí hầu như đều là tin tức mặt xấu của cô.
Vốn bình thường tính tính rất thẳng thắn, có sao nói vậy, chưa bao giờ biết uyển chuyển vì cái gì, Mộc Lạp Lạp trong tình huống đó quả thật đã tạo ra rất nhiều kẻ địch. Cũng không phải toàn bộ là kẻ địch, phần lớn có lẽ là xuất phát từ lòng ghen ghét hâm mộ, mới có thể sau khi tiếng xấu của cô truyền ra thì ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa.
Việc Mộc Lạp Lạp từng ghét nhất chính là thoả hiệp cùng uyển chuyển. Cô vô hình trung đã đắc tội với rất nhiều người, lại thêm cô ngày thường kiêu ngạo hống hách, huống chi cái gương mặt xinh đẹp này trước đây chiếm được rất nhiều ưu ái của đàn ông. Rất nhiều người âm thầm bất mãn, đặc biệt là phụ nữ.
Bởi vậy sau khi Mộc Lạp Lạp bị đuổi ra khỏi Mộc gia, có rất nhiều người không có thù hận mang tính thực chất gì với Mộc Lạp Lạp đều vỗ tay bảo tốt. Bọn họ có lẽ không phải là đặc biệt đối nghịch với Mộc Lạp Lạp, chỉ là hiếm khi thấy được một người trước đây đứng trên mây bị ngã vào trong bùn, cảm thấy rất sảng khoái, muốn tiện thể đạp hai cước để hả giận mà thôi.
Mộc Lạp Lạp thật sự là rất xui xẻo.
Nhưng đại đa số người cũng sẽ không quan tâm bạn có xui xẻo hay không, bọn họ chỉ muốn thấy bạn rủi ro mà thôi.
Giây phút này trong lòng Phó Ngộ hoàn toàn lật đổ cái nhìn đối với Mộc Lạp Lạp, vẻ dò xét không dễ bị phát giác ở đáy mắt cũng tiêu tán, vui vẻ nói chuyện qua lại cùng Mộc Lạp Lạp. Anh ta không khỏi suy nghĩ, nhiệm vụ ông cụ giao mình đã hoàn thành, kế tiếp chính là thoả mãn lòng tò mò của mình.
Tò mò cái gì đây… Đương nhiên là Mộc Lạp Lạp.
Dưới câu hỏi của Mộc Lạp Lạp, Phó Ngộ cùng cô trò chuyện một chút chuyện của Phó gia. Không quá bí mật, chỉ là một ít chuyện mà bên ngoài tuỳ tiện muốn biết đều có thể biết đến.
Ví dụ như thân phận người thừa kế không ai có thể khiêu chiến của Phó Cảnh Phi, ví dụ như sự nuông chiều của ông cụ đối với Phó Cảnh Phi, ví dụ như gia tộc Phó gia khổng lồ, thành viên phân bố các giới.
Mãi đến khi dì Xảo bưng đồ ăn lên, Phó Cảnh Phi nhàn nhạt một câu: “Ăn cơm.”
Mộc Lạp Lạp mới rốt cuộc không vui vẻ tạm dừng lòng tò mò.
Thật sự là Mộc Lạp Lạp hỏi rất sảng khoái, hoàn toàn không có chú ý đến Phó Ngộ khi đang trả lời câu hỏi của cô đã phải làm thế nào để chống đỡ áp lực ngày càng mạnh mẽ thỉnh thoảng đến từ ánh mắt bình thản của Phó Cảnh Phi, khiến cho Phó Ngộ đã sống ở bên cạnh ông cụ nhiều năm lại có cảm giác thở không nổi, cũng may định lực đầy đủ mới không có thất thố.
Trong quá trình hai người bọn họ hăng hái nói chuyện, ánh mắt chuyên chú của Phó Cảnh Phi phần lớn thời gian đều đặt trên người Mộc Lạp Lạp. Cô nói chuyện vui vẻ, không có chú ý tới ánh mắt đầy yêu thương sâu lắng của Phó Cảnh Phi nhìn cô chằm chằm, khiến cho Phó Ngộ thỉnh thoảng thoáng liếc nhìn chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Phó Cảnh Phi cũng là người có tình cảm nồng nàn như vậy sao?
Tóm lại, với lý giải của Phó Ngộ đối với anh, mặc dù con chó nhỏ từng được yêu thích nhất của Phó Cảnh Phi bị chết, ánh mắt của anh cũng không có bất cứ gợn sóng gì, lạnh lùng bạc tình bẩm sinh vốn là nên thừa kế Phó gia.
Bọn họ đều nói muốn tiếp quản Phó gia phải cần một người đối mặt với bất cứ điều gì vẫn có thể giữ được tỉnh táo.
Mà giờ khắc này Phó Ngộ thấy Phó Cảnh Phi như vậy thì không nhịn được trong lòng phức tạp, vẻ thờ ơ không quan tâm ở trên mặt đều biến mất, nhiễm đầy lo âu sâu sắc.
Nếu như Mộc Lạp Lạp không phải bộ dáng như tin đồn kia, Phó Cảnh Phi đối với cô như vậy đều là bình thường, nhưng như vậy đối với Phó Cảnh Phi mà nói thật sự tốt sao?
Bởi vì chút lo lắng ấy ở trong đầu, lúc ăn cơm Phó Ngộ không nói nữa. Mộc Lạp Lạp cũng sớm thành thói quen yên lặng lúc dùng cơm, thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp sẽ cười cười với anh, mắt cong cong vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt cô rõ ràng xinh đẹp, nhưng khi cười lên vẫn tự dưng có vài phần ngây thơ ở bên trong, vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi hơi sâu hơn trước nụ cười của cô.
Ăn xong cơm tối, Phó Ngộ có vẻ như còn tính tiếp tục ỳ ở chỗ này, Phó Cảnh Phi khẽ gõ gõ bàn, lãnh đạm nói: “Tôi đi gọi điện thoại, lúc trở lại nếu cậu còn ở đây tôi nhất định sẽ quẳng cậu ra ngoài.” Sau đó liền thật sự rời khỏi phòng khách đi phòng sách gọi điện thoại.
Khoé mắt của Phó Ngộ nhướn lên: “Tôi lại bị Phó thiếu gia ghét bỏ.”
Nhưng không ai đáp lại anh ta. Mộc Lạp Lạp đoán rằng có thể khiến cho Phó Cảnh Phi ăn xong cơm tối liền lập tức đi gọi điện thoại chắc cũng là chuyện quan trọng trên phương diện làm ăn, vì vậy sau khi dùng mắt tiễn Phó Cảnh Phi lên lầu thì định bụng giúp dì Xảo rửa chén.
Trước khi bước vào phòng bếp, Phó Ngộ bỗng nhảy lên từ trên ghế, kéo Mộc Lạp Lạp lại, kéo cô về phía sân sau.
Mộc Lạp Lạp bị anh ta lôi kéo cánh tay, cả người mờ mịt, ngơ ngác hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm. Vừa rồi cô chắc chắn vẫn còn chuyện hỏi tôi chứ gì.” Vẻ mặt của Phó Ngộ rõ ràng là đã nhìn thấu lòng của Mộc Lạp Lạp.
“Vậy mà bị anh phát hiện.” Mộc Lạp Lạp ngượng ngùng khụt khịt mũi, bộ dáng không khỏi rất đáng yêu.
Trong nháy mắt Phó Ngộ thất thần, nhanh chóng trấn tĩnh lại. Trên gương mặt như người ngoại quốc xuất hiện nụ cười không có ý tốt: “Cô nhất định là muốn hỏi vấn đề có liên quan tới Phó Cảnh Phi.”
Mộc Lạp Lạp làm bộ cười ngây ngô: “Làm sao anh biết?”
“Nhìn vẻ mặt của cô là biết. Nói đi, muốn hỏi tôi cái gì tôi đều trả lời cô.”
Mộc Lạp Lạp thấy Phó Ngộ sảng khoái như vậy, không xẩu hổ hỏi anh ta trước: “Anh và Phó Cảnh Phi là quan hệ thế nào?”
Vốn bình thường tính tính rất thẳng thắn, có sao nói vậy, chưa bao giờ biết uyển chuyển vì cái gì, Mộc Lạp Lạp trong tình huống đó quả thật đã tạo ra rất nhiều kẻ địch. Cũng không phải toàn bộ là kẻ địch, phần lớn có lẽ là xuất phát từ lòng ghen ghét hâm mộ, mới có thể sau khi tiếng xấu của cô truyền ra thì ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa.
Việc Mộc Lạp Lạp từng ghét nhất chính là thoả hiệp cùng uyển chuyển. Cô vô hình trung đã đắc tội với rất nhiều người, lại thêm cô ngày thường kiêu ngạo hống hách, huống chi cái gương mặt xinh đẹp này trước đây chiếm được rất nhiều ưu ái của đàn ông. Rất nhiều người âm thầm bất mãn, đặc biệt là phụ nữ.
Bởi vậy sau khi Mộc Lạp Lạp bị đuổi ra khỏi Mộc gia, có rất nhiều người không có thù hận mang tính thực chất gì với Mộc Lạp Lạp đều vỗ tay bảo tốt. Bọn họ có lẽ không phải là đặc biệt đối nghịch với Mộc Lạp Lạp, chỉ là hiếm khi thấy được một người trước đây đứng trên mây bị ngã vào trong bùn, cảm thấy rất sảng khoái, muốn tiện thể đạp hai cước để hả giận mà thôi.
Mộc Lạp Lạp thật sự là rất xui xẻo.
Nhưng đại đa số người cũng sẽ không quan tâm bạn có xui xẻo hay không, bọn họ chỉ muốn thấy bạn rủi ro mà thôi.
Giây phút này trong lòng Phó Ngộ hoàn toàn lật đổ cái nhìn đối với Mộc Lạp Lạp, vẻ dò xét không dễ bị phát giác ở đáy mắt cũng tiêu tán, vui vẻ nói chuyện qua lại cùng Mộc Lạp Lạp. Anh ta không khỏi suy nghĩ, nhiệm vụ ông cụ giao mình đã hoàn thành, kế tiếp chính là thoả mãn lòng tò mò của mình.
Tò mò cái gì đây… Đương nhiên là Mộc Lạp Lạp.
Dưới câu hỏi của Mộc Lạp Lạp, Phó Ngộ cùng cô trò chuyện một chút chuyện của Phó gia. Không quá bí mật, chỉ là một ít chuyện mà bên ngoài tuỳ tiện muốn biết đều có thể biết đến.
Ví dụ như thân phận người thừa kế không ai có thể khiêu chiến của Phó Cảnh Phi, ví dụ như sự nuông chiều của ông cụ đối với Phó Cảnh Phi, ví dụ như gia tộc Phó gia khổng lồ, thành viên phân bố các giới.
Mãi đến khi dì Xảo bưng đồ ăn lên, Phó Cảnh Phi nhàn nhạt một câu: “Ăn cơm.”
Mộc Lạp Lạp mới rốt cuộc không vui vẻ tạm dừng lòng tò mò.
Thật sự là Mộc Lạp Lạp hỏi rất sảng khoái, hoàn toàn không có chú ý đến Phó Ngộ khi đang trả lời câu hỏi của cô đã phải làm thế nào để chống đỡ áp lực ngày càng mạnh mẽ thỉnh thoảng đến từ ánh mắt bình thản của Phó Cảnh Phi, khiến cho Phó Ngộ đã sống ở bên cạnh ông cụ nhiều năm lại có cảm giác thở không nổi, cũng may định lực đầy đủ mới không có thất thố.
Trong quá trình hai người bọn họ hăng hái nói chuyện, ánh mắt chuyên chú của Phó Cảnh Phi phần lớn thời gian đều đặt trên người Mộc Lạp Lạp. Cô nói chuyện vui vẻ, không có chú ý tới ánh mắt đầy yêu thương sâu lắng của Phó Cảnh Phi nhìn cô chằm chằm, khiến cho Phó Ngộ thỉnh thoảng thoáng liếc nhìn chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Phó Cảnh Phi cũng là người có tình cảm nồng nàn như vậy sao?
Tóm lại, với lý giải của Phó Ngộ đối với anh, mặc dù con chó nhỏ từng được yêu thích nhất của Phó Cảnh Phi bị chết, ánh mắt của anh cũng không có bất cứ gợn sóng gì, lạnh lùng bạc tình bẩm sinh vốn là nên thừa kế Phó gia.
Bọn họ đều nói muốn tiếp quản Phó gia phải cần một người đối mặt với bất cứ điều gì vẫn có thể giữ được tỉnh táo.
Mà giờ khắc này Phó Ngộ thấy Phó Cảnh Phi như vậy thì không nhịn được trong lòng phức tạp, vẻ thờ ơ không quan tâm ở trên mặt đều biến mất, nhiễm đầy lo âu sâu sắc.
Nếu như Mộc Lạp Lạp không phải bộ dáng như tin đồn kia, Phó Cảnh Phi đối với cô như vậy đều là bình thường, nhưng như vậy đối với Phó Cảnh Phi mà nói thật sự tốt sao?
Bởi vì chút lo lắng ấy ở trong đầu, lúc ăn cơm Phó Ngộ không nói nữa. Mộc Lạp Lạp cũng sớm thành thói quen yên lặng lúc dùng cơm, thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp sẽ cười cười với anh, mắt cong cong vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt cô rõ ràng xinh đẹp, nhưng khi cười lên vẫn tự dưng có vài phần ngây thơ ở bên trong, vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi hơi sâu hơn trước nụ cười của cô.
Ăn xong cơm tối, Phó Ngộ có vẻ như còn tính tiếp tục ỳ ở chỗ này, Phó Cảnh Phi khẽ gõ gõ bàn, lãnh đạm nói: “Tôi đi gọi điện thoại, lúc trở lại nếu cậu còn ở đây tôi nhất định sẽ quẳng cậu ra ngoài.” Sau đó liền thật sự rời khỏi phòng khách đi phòng sách gọi điện thoại.
Khoé mắt của Phó Ngộ nhướn lên: “Tôi lại bị Phó thiếu gia ghét bỏ.”
Nhưng không ai đáp lại anh ta. Mộc Lạp Lạp đoán rằng có thể khiến cho Phó Cảnh Phi ăn xong cơm tối liền lập tức đi gọi điện thoại chắc cũng là chuyện quan trọng trên phương diện làm ăn, vì vậy sau khi dùng mắt tiễn Phó Cảnh Phi lên lầu thì định bụng giúp dì Xảo rửa chén.
Trước khi bước vào phòng bếp, Phó Ngộ bỗng nhảy lên từ trên ghế, kéo Mộc Lạp Lạp lại, kéo cô về phía sân sau.
Mộc Lạp Lạp bị anh ta lôi kéo cánh tay, cả người mờ mịt, ngơ ngác hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm. Vừa rồi cô chắc chắn vẫn còn chuyện hỏi tôi chứ gì.” Vẻ mặt của Phó Ngộ rõ ràng là đã nhìn thấu lòng của Mộc Lạp Lạp.
“Vậy mà bị anh phát hiện.” Mộc Lạp Lạp ngượng ngùng khụt khịt mũi, bộ dáng không khỏi rất đáng yêu.
Trong nháy mắt Phó Ngộ thất thần, nhanh chóng trấn tĩnh lại. Trên gương mặt như người ngoại quốc xuất hiện nụ cười không có ý tốt: “Cô nhất định là muốn hỏi vấn đề có liên quan tới Phó Cảnh Phi.”
Mộc Lạp Lạp làm bộ cười ngây ngô: “Làm sao anh biết?”
“Nhìn vẻ mặt của cô là biết. Nói đi, muốn hỏi tôi cái gì tôi đều trả lời cô.”
Mộc Lạp Lạp thấy Phó Ngộ sảng khoái như vậy, không xẩu hổ hỏi anh ta trước: “Anh và Phó Cảnh Phi là quan hệ thế nào?”
/202
|