Chiếc áo sơ mi màu đen đoán chừng là bị rách trong lúc dây dưa với Thượng Kha vừa rồi. Hai nút áo dưới cổ áo bị đứt, lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh xinh đẹp của Mộc Lạp Lạp. Màu da trắng nõn dưới ánh đèn neon ngoài cửa sổ tự dưng có vài phần quyến rũ.
Hơn nữa ửng đỏ khả nghi ở trên mặt Mộc Lạp Lạp cũng chưa hoàn toàn tan biến, toàn thân cô đều tản ra sức quyến rũ kinh tâm.
Nhưng bản thân cô không ý thức được chút nào. Cũng bởi vì mới vừa rồi lôi kéo Phó Cảnh Phi đi quá mau, cảm thấy có chút nóng nực, thậm chí lửa cháy đổ thêm dầu kéo kéo cổ áo của mình: “Rõ ràng đã mùa thu rồi, sao vẫn còn rất nóng…”
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi lập tức tối sầm xuống.
“Ôi chao, chờ một chút trở về em nhất định không thể không coi chừng anh ăn cơm, không biết dì Xảo có nấu cơm tối không? Em đã nói trước tối này không về, nếu dì ấy không có nấu cơm, anh chờ nữa cũng chỉ có thể tiếp tục đói bụng? Em gọi điện thoại cho dì ấy trước…” Không hiểu sao trở nên nói huyên thuyên, Mộc Lạp Lạp lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại về Phó gia.
Thế nhưng Phó Cảnh Phi bỗng vươn tay giữ lấy cổ tay của cô, khàn giọng nói: “Không cần làm phiền dì ấy.”
“Vậy anh định tiếp tục đói bụng sao?”
Phó Cảnh Phi nói: “Chút nữa tuỳ tiện mua một ít đồ ăn ven đường.”
“Anh lại còn muốn ăn quán ven đường?” Mộc Lạp Lạp hưng phấn như là phát hiện tân lục địa. “Anh không cảm thấy đồ ăn của quán ven đường không an toàn à?”
Phó Cảnh Phi rất bình tĩnh: “Cũng chỉ là ăn mà thôi.”
Mộc Lạp Lạp lại lần nữa nghĩ, bất kể là cá muối, tổ yến hay là món chao ven đường, ở trong mắt Phó Cảnh Phi hẳn là không hề có bất cứ khác biệt gì.
Nhưng món chao gì gì đó… Phó Cảnh Phi cũng biết ăn ư?
Đáy mắt của Phó Cảnh Phi có ngọn lửa nhỏ không ngừng cuồn cuộn, dập tắt lại dấy lên, sau khi anh hít sâu vài lần thì mới từ từ biến mất.
Cuối cùng xe dừng ở cửa một tiệm cháo. Mộc Lạp Lạp xung phong nhận việc đi mua hai tô cháo cùng vài món nhắm, bởi vì đêm nay những thứ cô ăn vào không hiểu sao cũng đều đã tiêu hoá gần hết.
Mộc Lạp Lạp tuyệt nhiên không cùng ý nghĩ với Phó Cảnh Phi. Cô bây giờ bất kể như thế nào cũng sẽ không lựa chọn bỏ đói bản thân, sự yêu thích đối với thức ăn cũng hơn trước đây nhiều.
Khi bọn họ cùng nhau trở lại Phó gia thì đã là đêm khuya. Có lẽ dì Xảo bị chú Phó khuyên đi nghỉ ngơi, toàn bộ người giúp việc đều ngủ, chỉ có chú Phó vẫn còn siêng năng cần mẫn đứng trên cương vị.
Ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nói” Thiếu gia, nhanh nghỉ ngơi đi.”
Phó Cảnh Phi liếc Mộc Lạp Lạp cùng đồ ăn cô cầm, nói với chú Phó: “Chú Phó, chú đi ngủ trước đi, tôi và Lạp Lạp ăn chút đồ ăn.”
Dù sao sau đó cũng không cần ông ấy hầu hạ, chú Phó không xoắn xít nữa, sau khi an bài xong tất cả mọi chuyện liền trở về phòng.
Biệt thự lớn như vậy nhất thời chỉ còn lại có hai người Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi.
Đèn ở những nơi khác đều đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp chiếu trong phòng ăn.
“Phó Cảnh Phi, hai ta gần một tuần không có cùng ăn cơm với nhau rồi nhỉ?” Mộc Lạp Lạp cười cười. “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Phó Cảnh Phi bày cháo ra trên bàn ăn, trầm giọng nói: “Ừm, rất nhanh.”
Chỉ có bản thân anh mới biết được tuần này trôi qua chậm chạp cỡ nào. Từ giây phút bắt đầu xuất phát kia, anh đã không thể chờ nổi háo hức về nhà.
Tất cả đều bởi vì trong nhà có một người khiến anh từ đầu đến cuối nhớ nhung như vậy.
Chỉ tiếc đối phương không tim không phổi. Nếu anh không ép gần một chút, mãi mãi cũng sẽ không đi ra khỏi cái mai rùa rắn chắc kia
Nghĩ đến một tuần này, anh chỉ rời đi một chút mà đã nảy sinh nhiều việc như vậy. Ngoại trừ hôm đó Mộc Lạp Lạp bị vu oan giá hoạ, sau đó bị nhốt – điều bất trắc này cũng đã khiến anh rất tức giận, đêm nay lại còn có người không biết tốt xấu dám mơ ước Mộc Lạp Lạp.
Xem ra cần phải nghĩ cách… Phải triệt để giữ cô ở bên cạnh mình mới được.
Sau khi ăn cơm xong, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên nói một câu với Mộc Lạp Lạp: “Em chờ ở đây trước.”
Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Mộc Lạp Lạp, đi lên phòng sách trên lầu.
Mộc Lạp Lạp chống cằm, không biết Phó Cảnh Phi định làm trò gì.
Cô nghĩ đến chuyện gặp phải ngày hôm nay, rồi lại nghĩ đến cuộc đối đầu cùng Mộc Diệp, cảm thấy cuộc sống như thế thật sự tràn đầy không chắc chắn, vô cùng đặc sắc.
Bản thân Mộc Lạp Lạp cũng không phải là người an phận, nếu cuộc sống quá phẳng lặng luôn sẽ cảm thấy rất không có gì hay.
Cô sẽ chờ đợi cuộc đấu tiếp theo cùng Mộc Diệp, tăng thêm niềm vui thú cho cuộc sống.
Buồn chán chờ đợi một hồi, Phó Cảnh Phi từ trên lầu đi xuống.
Từ góc độ của Mộc Lạp Lạp nhìn sang, anh vai rộng chân dài thật sự là vẻ oai nghiêm trời sinh, khiến cho người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy không dời mắt nổi.
“Phó Cảnh Phi, anh đi làm gì vậy?”
Mộc Lạp Lạp bị anh nhìn cảm thấy rất buồn bực, vô thức dời ánh mắt đi, lẩm bẩm nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì hả…”
“Chúng ta nói chuyện kế hoạch báo thù của em nhé, Mộc Lạp Lạp.” Phó Cảnh Phi nói.
“Hả? Khi không nói chuyện này làm gì?”
“Nếu như kế hoạch của em đạt được sự tán thành của tôi, tôi sẽ sai người báo thù cho em. Nói cách khác, em muốn làm gì, tôi sẽ thay em làm.”
Khi nói, Phó Cảnh Phi chợt thả một tờ giấy ở trước mặt Mộc Lạp Lạp: “Đương nhiên còn có một cách khác. Ký khế ước bán thân này, bất kể em làm cái gì cũng đều có thể, tôi liền đồng ý để cho em báo thù.”
Hơn nữa ửng đỏ khả nghi ở trên mặt Mộc Lạp Lạp cũng chưa hoàn toàn tan biến, toàn thân cô đều tản ra sức quyến rũ kinh tâm.
Nhưng bản thân cô không ý thức được chút nào. Cũng bởi vì mới vừa rồi lôi kéo Phó Cảnh Phi đi quá mau, cảm thấy có chút nóng nực, thậm chí lửa cháy đổ thêm dầu kéo kéo cổ áo của mình: “Rõ ràng đã mùa thu rồi, sao vẫn còn rất nóng…”
Ánh mắt của Phó Cảnh Phi lập tức tối sầm xuống.
“Ôi chao, chờ một chút trở về em nhất định không thể không coi chừng anh ăn cơm, không biết dì Xảo có nấu cơm tối không? Em đã nói trước tối này không về, nếu dì ấy không có nấu cơm, anh chờ nữa cũng chỉ có thể tiếp tục đói bụng? Em gọi điện thoại cho dì ấy trước…” Không hiểu sao trở nên nói huyên thuyên, Mộc Lạp Lạp lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại về Phó gia.
Thế nhưng Phó Cảnh Phi bỗng vươn tay giữ lấy cổ tay của cô, khàn giọng nói: “Không cần làm phiền dì ấy.”
“Vậy anh định tiếp tục đói bụng sao?”
Phó Cảnh Phi nói: “Chút nữa tuỳ tiện mua một ít đồ ăn ven đường.”
“Anh lại còn muốn ăn quán ven đường?” Mộc Lạp Lạp hưng phấn như là phát hiện tân lục địa. “Anh không cảm thấy đồ ăn của quán ven đường không an toàn à?”
Phó Cảnh Phi rất bình tĩnh: “Cũng chỉ là ăn mà thôi.”
Mộc Lạp Lạp lại lần nữa nghĩ, bất kể là cá muối, tổ yến hay là món chao ven đường, ở trong mắt Phó Cảnh Phi hẳn là không hề có bất cứ khác biệt gì.
Nhưng món chao gì gì đó… Phó Cảnh Phi cũng biết ăn ư?
Đáy mắt của Phó Cảnh Phi có ngọn lửa nhỏ không ngừng cuồn cuộn, dập tắt lại dấy lên, sau khi anh hít sâu vài lần thì mới từ từ biến mất.
Cuối cùng xe dừng ở cửa một tiệm cháo. Mộc Lạp Lạp xung phong nhận việc đi mua hai tô cháo cùng vài món nhắm, bởi vì đêm nay những thứ cô ăn vào không hiểu sao cũng đều đã tiêu hoá gần hết.
Mộc Lạp Lạp tuyệt nhiên không cùng ý nghĩ với Phó Cảnh Phi. Cô bây giờ bất kể như thế nào cũng sẽ không lựa chọn bỏ đói bản thân, sự yêu thích đối với thức ăn cũng hơn trước đây nhiều.
Khi bọn họ cùng nhau trở lại Phó gia thì đã là đêm khuya. Có lẽ dì Xảo bị chú Phó khuyên đi nghỉ ngơi, toàn bộ người giúp việc đều ngủ, chỉ có chú Phó vẫn còn siêng năng cần mẫn đứng trên cương vị.
Ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nói” Thiếu gia, nhanh nghỉ ngơi đi.”
Phó Cảnh Phi liếc Mộc Lạp Lạp cùng đồ ăn cô cầm, nói với chú Phó: “Chú Phó, chú đi ngủ trước đi, tôi và Lạp Lạp ăn chút đồ ăn.”
Dù sao sau đó cũng không cần ông ấy hầu hạ, chú Phó không xoắn xít nữa, sau khi an bài xong tất cả mọi chuyện liền trở về phòng.
Biệt thự lớn như vậy nhất thời chỉ còn lại có hai người Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi.
Đèn ở những nơi khác đều đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp chiếu trong phòng ăn.
“Phó Cảnh Phi, hai ta gần một tuần không có cùng ăn cơm với nhau rồi nhỉ?” Mộc Lạp Lạp cười cười. “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Phó Cảnh Phi bày cháo ra trên bàn ăn, trầm giọng nói: “Ừm, rất nhanh.”
Chỉ có bản thân anh mới biết được tuần này trôi qua chậm chạp cỡ nào. Từ giây phút bắt đầu xuất phát kia, anh đã không thể chờ nổi háo hức về nhà.
Tất cả đều bởi vì trong nhà có một người khiến anh từ đầu đến cuối nhớ nhung như vậy.
Chỉ tiếc đối phương không tim không phổi. Nếu anh không ép gần một chút, mãi mãi cũng sẽ không đi ra khỏi cái mai rùa rắn chắc kia
Nghĩ đến một tuần này, anh chỉ rời đi một chút mà đã nảy sinh nhiều việc như vậy. Ngoại trừ hôm đó Mộc Lạp Lạp bị vu oan giá hoạ, sau đó bị nhốt – điều bất trắc này cũng đã khiến anh rất tức giận, đêm nay lại còn có người không biết tốt xấu dám mơ ước Mộc Lạp Lạp.
Xem ra cần phải nghĩ cách… Phải triệt để giữ cô ở bên cạnh mình mới được.
Sau khi ăn cơm xong, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên nói một câu với Mộc Lạp Lạp: “Em chờ ở đây trước.”
Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Mộc Lạp Lạp, đi lên phòng sách trên lầu.
Mộc Lạp Lạp chống cằm, không biết Phó Cảnh Phi định làm trò gì.
Cô nghĩ đến chuyện gặp phải ngày hôm nay, rồi lại nghĩ đến cuộc đối đầu cùng Mộc Diệp, cảm thấy cuộc sống như thế thật sự tràn đầy không chắc chắn, vô cùng đặc sắc.
Bản thân Mộc Lạp Lạp cũng không phải là người an phận, nếu cuộc sống quá phẳng lặng luôn sẽ cảm thấy rất không có gì hay.
Cô sẽ chờ đợi cuộc đấu tiếp theo cùng Mộc Diệp, tăng thêm niềm vui thú cho cuộc sống.
Buồn chán chờ đợi một hồi, Phó Cảnh Phi từ trên lầu đi xuống.
Từ góc độ của Mộc Lạp Lạp nhìn sang, anh vai rộng chân dài thật sự là vẻ oai nghiêm trời sinh, khiến cho người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy không dời mắt nổi.
“Phó Cảnh Phi, anh đi làm gì vậy?”
Mộc Lạp Lạp bị anh nhìn cảm thấy rất buồn bực, vô thức dời ánh mắt đi, lẩm bẩm nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì hả…”
“Chúng ta nói chuyện kế hoạch báo thù của em nhé, Mộc Lạp Lạp.” Phó Cảnh Phi nói.
“Hả? Khi không nói chuyện này làm gì?”
“Nếu như kế hoạch của em đạt được sự tán thành của tôi, tôi sẽ sai người báo thù cho em. Nói cách khác, em muốn làm gì, tôi sẽ thay em làm.”
Khi nói, Phó Cảnh Phi chợt thả một tờ giấy ở trước mặt Mộc Lạp Lạp: “Đương nhiên còn có một cách khác. Ký khế ước bán thân này, bất kể em làm cái gì cũng đều có thể, tôi liền đồng ý để cho em báo thù.”
/202
|