Phó Cảnh Phi ở trong mắt người khác nói chung là một tồn tại bất khả xâm phạm.
Anh cao cao tại thượng đứng ở trên mây, chỉ cần nhìn xuống thế gian là được rồi.
Mộc Lạp Lạp thật ra chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của anh, ngoại trừ trong quá khứ lúc mình chọc giận anh. Nhưng cho dù vậy, Phó Cảnh Phi có lẽ cũng có khống chế, tuy nhiên chỉ một vẻ mặt lãnh đạm như thế cũng có thể khiến người ta run chân.
Bên cạnh đó, Phó Cảnh Phi luôn thờ ơ lãnh đạm, mặt không biểu cảm, nhưng cũng sẽ không quá mức khí thế bức người.
Nhưng lúc này Phó Cảnh Phi bỗng nhiên thu hồi tất cả cảm xúc trên mặt, ánh mắt sắc bén kia quả thật có thể xuyên thấu thân thể người ta thẳng xuống đáy lòng.
Anh cứ ngồi yên lặng như vậy, khí thế mạnh mẽ, môi mím chặt, trong mắt có một vẻ tức giận.
Mà sở dĩ Phó Cảnh Phi tức giận là bởi vì một phút trước Mộc Lạp Lạp nói một chữ “Không”. (Cat không hiểu chữ “không” này nói ở khúc nào, theo suy đoán thì là chữ Hồng Môn Yến, nhưng quyết định để theo nguyên tác. Bạn nào có ý nghĩ khác thì góp ý Cat nhé)
Nguyên nhân gây ra lại là mười phút trước đây.
Mộc Lạp Lạp thấy Phó Cảnh Phi và Hứa An Chi đều vẻ mặt nghiêm túc, Hứa An Chi càng nghiêm chỉnh hiếm thấy, dáng vẻ như vậy xác thực khiến cô rất không quen.
Liền run giọng hỏi: “Chẳng lẽ các anh muốn hợp lại đem em đi bán?”
Hứa An Chi bật cười: “Cô cảm thấy cô có thể bán được mấy đồng?”
Mộc Lạp Lạp bĩu môi không trả lời, còn Phó Cảnh Phi thì quét một ánh mắt lạnh lùng về phía Hứa An Chi, rõ ràng là nói, người của anh cho dù bán cho bọn buôn người cũng là vô giá.
Đương nhiên, anh tuyệt đối không có khả năng đem Mộc Lạp Lạp bán đi. Đây chỉ là một ví dụ mà thôi.
Hứa An Chi lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tôi không bắt nạt Lạp Lạp nhà anh nữa.”
Lúc này Phó Cảnh Phi mới thu hồi ánh mắt.
Mộc Lạp Lạp không tự chủ ngồi ngay ngắn lại: “Vậy rốt cuộc các anh muốn nói cái gì, có thể giải quyết dứt khoát hay không, chết cũng chết tử tế thoải mái.”
Phó Cảnh Phi nhướn mày, mắt lạnh lần nữa quét về phía Hứa An Chi.
Ngay sau đó Hứa An Chi nhẫn nhịn đem cái cặp tài liệu ở trên ghế để lên bàn.
Lúc này anh chàng đẹp trai vừa rồi tới thu dọn mọi thứ, bàn ăn khôi phục như mới. Khi đó Mộc Lạp Lạp còn muốn quay đầu liếc nhìn anh chàng lần nữa, nhưng cuối cùng dưới áp lực của Phó Cảnh Phi đã không dám hành động tự tiện.
Ừ, cô đúng là sợ như thế.
Mộc Lạp Lạp nhỏ giọng nói: “Đây là muốn làm gì ấy nhỉ…”
Hứa An Chi nhìn vẻ mặt tủi thân của cô – trong con ngươi sáng ngời long lanh ánh nước, lại nổi lên lòng trêu chọc: “Không phải đem cô đi bán. Đây là cho cô ký hiệp ước ấy mà.”
“Chẳng phải tôi mới ký khế ước bán thân sao!” Mộc Lạp Lạp nhanh mồm nhanh miệng nói ra chuyện mình ký khế ước bán thân.
Đột nhiên biết được bí mật nhỏ khiến Hứa An Chi càng hưng phấn: “Ồ? Cô đã ký rồi? Bán cho Phó Cảnh Phi? Không ngờ rằng đường đường Phó thiếu gia lại thích chơi loại tình thú như thế này.”
Mộc Lạp Lạp: “…” Cô không nghe thấy gì cả.
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: “Khi nào thì cậu đã quản đến sinh hoạt cá nhân của người khác vậy.”
Đáy lòng Mộc Lạp Lạp kêu rên, Phó thiếu gia có thể đừng đối mặt với lời như vậy mà cũng bình tĩnh như thế không? Cô cũng có vài phần xấu hổ đó.
Hứa An Chi rốt cuộc dừng lại, không trêu chọc Mộc Lạp Lạp nữa, ho khan một tiếng chợt nghiêm mặt nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”
Mộc Lạp Lạp cười gượng: “Tôi đã chờ lâu rồi.”
“Phần văn kiện này, cô xem một chút đi.” Hứa An Chi lấy văn kiện ra khỏi cặp tài liệu, đặt ở trước mặt Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp phản ứng theo bản năng, đầu tiên là liếc nhìn Phó Cảnh Phi. Lúc này đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, trong đôi con ngươi đen nhánh kia gợn lên những cảm xúc không rõ.
Phó Cảnh Phi từ trước đến nay là như vậy, anh không muốn để cho người khác biết tâm tình của mình, người khác không thể đạt được gì từ nơi anh. Anh trầm ổn điềm tĩnh, thậm chí như là bức tượng điêu khắc, không có tình cảm cùng máu thịt.
Trong lòng nén xuống tức cười, Mộc Lạp Lạp cúi đầu bắt đầu cẩn thận xem văn kiện Hứa An Chi đưa cho mình. Nói thật ra, cô khá là tò mò Phó Cảnh Phi quan trọng hoá như vầy rốt cuộc là muốn làm gì.
Huống chi trên đời này không phải chuyện gì cũng có tư cách khiến Phó Cảnh Phi quan trọng hoá.
Rất nhiều chuyện thậm chí anh có thể không cần đích thân ra mặt, sẽ có vô số thuộc hạ tới xử lý cho anh.
Nhưng về chuyện của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi chưa từng ngại phiền phức, luôn đích thân làm.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua trên văn kiện, một tập văn kiện hơn mười trang, bên trong viết chi chít rất nhiều thứ.
Nếu không phải chuyên ngành của Mộc Lạp Lạp, những danh từ phức tạp cùng con số khổng lồ này có thể sẽ khiến cô xem không hiểu.
Cứ xem liên tục như vậy đến tờ cuối cùng, chữ ký ở dưới góc phải cùng với số trang.
Kết hợp tất cả mọi thứ, Mộc Lạp Lạp đương nhiên có thể thấy rõ đây là cái gì.
Nhưng chính bởi vì thấy rõ mới khiến tim Mộc Lạp Lạp điên cuồng nhảy dựng lên, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, mang đến cho cô chấn động trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình như bị Phó Cảnh Phi đập một cây bông vải lên đầu cô, cây bông vải kia thoạt nhìn mềm mại, mùi thơm cũng vô cùng ngọt ngào.
Thế nhưng, Mộc Lạp Lạp lại cảm thấy đây không chỉ là một cây bông vải, có lẽ là cây bông vải chứa thép, sức nặng ẩn chứa đủ để đập cô xuống đất, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Cây bông vải này nhìn như hấp dẫn, có thể sẽ khiến vô số người ở thành phố Long trở nên điên cuồng. Cho dù như vậy cô cũng không thể tiếp nhận được, bởi vì cô không nhận nổi.
Vì vậy Mộc Lạp Lạp hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi Phó Cảnh Phi, em không thể tiếp nhận.”
Anh cao cao tại thượng đứng ở trên mây, chỉ cần nhìn xuống thế gian là được rồi.
Mộc Lạp Lạp thật ra chưa từng thấy qua bộ dáng tức giận của anh, ngoại trừ trong quá khứ lúc mình chọc giận anh. Nhưng cho dù vậy, Phó Cảnh Phi có lẽ cũng có khống chế, tuy nhiên chỉ một vẻ mặt lãnh đạm như thế cũng có thể khiến người ta run chân.
Bên cạnh đó, Phó Cảnh Phi luôn thờ ơ lãnh đạm, mặt không biểu cảm, nhưng cũng sẽ không quá mức khí thế bức người.
Nhưng lúc này Phó Cảnh Phi bỗng nhiên thu hồi tất cả cảm xúc trên mặt, ánh mắt sắc bén kia quả thật có thể xuyên thấu thân thể người ta thẳng xuống đáy lòng.
Anh cứ ngồi yên lặng như vậy, khí thế mạnh mẽ, môi mím chặt, trong mắt có một vẻ tức giận.
Mà sở dĩ Phó Cảnh Phi tức giận là bởi vì một phút trước Mộc Lạp Lạp nói một chữ “Không”. (Cat không hiểu chữ “không” này nói ở khúc nào, theo suy đoán thì là chữ Hồng Môn Yến, nhưng quyết định để theo nguyên tác. Bạn nào có ý nghĩ khác thì góp ý Cat nhé)
Nguyên nhân gây ra lại là mười phút trước đây.
Mộc Lạp Lạp thấy Phó Cảnh Phi và Hứa An Chi đều vẻ mặt nghiêm túc, Hứa An Chi càng nghiêm chỉnh hiếm thấy, dáng vẻ như vậy xác thực khiến cô rất không quen.
Liền run giọng hỏi: “Chẳng lẽ các anh muốn hợp lại đem em đi bán?”
Hứa An Chi bật cười: “Cô cảm thấy cô có thể bán được mấy đồng?”
Mộc Lạp Lạp bĩu môi không trả lời, còn Phó Cảnh Phi thì quét một ánh mắt lạnh lùng về phía Hứa An Chi, rõ ràng là nói, người của anh cho dù bán cho bọn buôn người cũng là vô giá.
Đương nhiên, anh tuyệt đối không có khả năng đem Mộc Lạp Lạp bán đi. Đây chỉ là một ví dụ mà thôi.
Hứa An Chi lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tôi không bắt nạt Lạp Lạp nhà anh nữa.”
Lúc này Phó Cảnh Phi mới thu hồi ánh mắt.
Mộc Lạp Lạp không tự chủ ngồi ngay ngắn lại: “Vậy rốt cuộc các anh muốn nói cái gì, có thể giải quyết dứt khoát hay không, chết cũng chết tử tế thoải mái.”
Phó Cảnh Phi nhướn mày, mắt lạnh lần nữa quét về phía Hứa An Chi.
Ngay sau đó Hứa An Chi nhẫn nhịn đem cái cặp tài liệu ở trên ghế để lên bàn.
Lúc này anh chàng đẹp trai vừa rồi tới thu dọn mọi thứ, bàn ăn khôi phục như mới. Khi đó Mộc Lạp Lạp còn muốn quay đầu liếc nhìn anh chàng lần nữa, nhưng cuối cùng dưới áp lực của Phó Cảnh Phi đã không dám hành động tự tiện.
Ừ, cô đúng là sợ như thế.
Mộc Lạp Lạp nhỏ giọng nói: “Đây là muốn làm gì ấy nhỉ…”
Hứa An Chi nhìn vẻ mặt tủi thân của cô – trong con ngươi sáng ngời long lanh ánh nước, lại nổi lên lòng trêu chọc: “Không phải đem cô đi bán. Đây là cho cô ký hiệp ước ấy mà.”
“Chẳng phải tôi mới ký khế ước bán thân sao!” Mộc Lạp Lạp nhanh mồm nhanh miệng nói ra chuyện mình ký khế ước bán thân.
Đột nhiên biết được bí mật nhỏ khiến Hứa An Chi càng hưng phấn: “Ồ? Cô đã ký rồi? Bán cho Phó Cảnh Phi? Không ngờ rằng đường đường Phó thiếu gia lại thích chơi loại tình thú như thế này.”
Mộc Lạp Lạp: “…” Cô không nghe thấy gì cả.
Phó Cảnh Phi cười lạnh một tiếng: “Khi nào thì cậu đã quản đến sinh hoạt cá nhân của người khác vậy.”
Đáy lòng Mộc Lạp Lạp kêu rên, Phó thiếu gia có thể đừng đối mặt với lời như vậy mà cũng bình tĩnh như thế không? Cô cũng có vài phần xấu hổ đó.
Hứa An Chi rốt cuộc dừng lại, không trêu chọc Mộc Lạp Lạp nữa, ho khan một tiếng chợt nghiêm mặt nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi.”
Mộc Lạp Lạp cười gượng: “Tôi đã chờ lâu rồi.”
“Phần văn kiện này, cô xem một chút đi.” Hứa An Chi lấy văn kiện ra khỏi cặp tài liệu, đặt ở trước mặt Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp phản ứng theo bản năng, đầu tiên là liếc nhìn Phó Cảnh Phi. Lúc này đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, trong đôi con ngươi đen nhánh kia gợn lên những cảm xúc không rõ.
Phó Cảnh Phi từ trước đến nay là như vậy, anh không muốn để cho người khác biết tâm tình của mình, người khác không thể đạt được gì từ nơi anh. Anh trầm ổn điềm tĩnh, thậm chí như là bức tượng điêu khắc, không có tình cảm cùng máu thịt.
Trong lòng nén xuống tức cười, Mộc Lạp Lạp cúi đầu bắt đầu cẩn thận xem văn kiện Hứa An Chi đưa cho mình. Nói thật ra, cô khá là tò mò Phó Cảnh Phi quan trọng hoá như vầy rốt cuộc là muốn làm gì.
Huống chi trên đời này không phải chuyện gì cũng có tư cách khiến Phó Cảnh Phi quan trọng hoá.
Rất nhiều chuyện thậm chí anh có thể không cần đích thân ra mặt, sẽ có vô số thuộc hạ tới xử lý cho anh.
Nhưng về chuyện của Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi chưa từng ngại phiền phức, luôn đích thân làm.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua trên văn kiện, một tập văn kiện hơn mười trang, bên trong viết chi chít rất nhiều thứ.
Nếu không phải chuyên ngành của Mộc Lạp Lạp, những danh từ phức tạp cùng con số khổng lồ này có thể sẽ khiến cô xem không hiểu.
Cứ xem liên tục như vậy đến tờ cuối cùng, chữ ký ở dưới góc phải cùng với số trang.
Kết hợp tất cả mọi thứ, Mộc Lạp Lạp đương nhiên có thể thấy rõ đây là cái gì.
Nhưng chính bởi vì thấy rõ mới khiến tim Mộc Lạp Lạp điên cuồng nhảy dựng lên, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, mang đến cho cô chấn động trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình như bị Phó Cảnh Phi đập một cây bông vải lên đầu cô, cây bông vải kia thoạt nhìn mềm mại, mùi thơm cũng vô cùng ngọt ngào.
Thế nhưng, Mộc Lạp Lạp lại cảm thấy đây không chỉ là một cây bông vải, có lẽ là cây bông vải chứa thép, sức nặng ẩn chứa đủ để đập cô xuống đất, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Cây bông vải này nhìn như hấp dẫn, có thể sẽ khiến vô số người ở thành phố Long trở nên điên cuồng. Cho dù như vậy cô cũng không thể tiếp nhận được, bởi vì cô không nhận nổi.
Vì vậy Mộc Lạp Lạp hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi Phó Cảnh Phi, em không thể tiếp nhận.”
/202
|