Adam đưa hai người bọn họ vào phòng sách, trong phòng được trải thảm lông vô cùng ấm áp, Denis thích thú quăng luôn dép lê mà dẫm đạp lên nó, cảm nhận những sợi lông mềm mại vuốt ve bàn chân mình. Mad nhìn cậu vô tư như thế liền bật cười, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, đưa tay nới lỏng chiếc ca vát trên cổ, thở ra một hơi thoải mái. Bữa tiệc lúc nãy như tra tấn thần kinh anh, khiến anh không tài nào thư giản được.
Cửa phòng mở ra, Louis xinh đẹp xuất hiện cùng bốn tách trà thơm phức, nghe đâu là một loại trà anh đào được Yuki mang từ Nhật sang, rất quý. Adam mỉm cười đi lại bàn trà giữa phòng sách cùng một tập tài liệu, đưa cho Mad rồi kéo Louis sang ngồi cạnh, vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện cùng người thương. Mad quá quen với cảnh này nên chẳng cảm thấy gì, chỉ có Denis ngồi cạnh anh thì vô cùng ngại ngùng, lại không nhịn được tò mò mà len lén nhìn sang hai người họ.
Denis nhìn họ một hồi, lại quay sang nhìn Mad, anh đang chăm chú đọc tài liệu, đôi mày từ từ nhíu lại. Denis ngẩn người giây lát, chợt hiểu người đàn ông ở bữa tiệc kia tại sao lại khiến cậu nhìn mãi như vậy, ông ta rất giống Mad, phải nói là vô cùng giống...
Denis bất chợt hỏi:
- Mad, anh có thấy người đàn ông ở bữa tiệc lúc nãy rất giống anh không? Hèn chi em thấy quen đến vậy...
Mad giật mình nhìn Denis, thở dài:
- Ông ta là cha đẻ của anh!
Denis há hốc mồm, tròn mắt nhìn Mad. Mad buồn cười xoa đầu cậu, lại nói tiếp:
- Tuy rằng ông ấy chẳng biết mình có một đứa con là anh đây!
- Vì sao?
Mad lắc đầu không đáp. Denis hiểu, anh chưa sẵn sàng nói cho cậu biết nên cậu không thắc mắc nữa, cầm tách trà trên bàn uống. Mad buông tài liệu trên tay xuống, hỏi Adam:
- Tất cả những thứ này đều là thật à?
- Ừm! - Adam thản nhiên đáp.
- Vậy mà anh còn muốn hợp tác với ông ta? - Mad nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý.
Adam nhếch môi:
- Ông ta càng đáng sợ, anh càng muốn đem ông ấy bốc trần! Em không cần lo lắng, dù ông ta có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đấu lại người của Cavallone, em chỉ cần bảo vệ người của mình là được!
Denis hết nhìn Mad lại quay sang nhìn Adam, câu chuyện họ đang nói có liên quan đến cậu à? Denis không nhịn được hỏi:
- Các anh đang nói gì thế? Có liên quan đến em à?
Mad nghiêm mặt một chút rồi tóm lấy vai Denis:
- Nghe cho rõ những gì anh sắp nói đây!
- Vâng?
- Hắc Quỷ là do cha đẻ anh cầm đầu, ông ta cũng chính là người mang đến đau khổ vằn vặt cho gia đình em! Chính là người đàn ông đó, Christian Bray!
Đầu Denis ong ong cả lên, cậu nên đáp lại Mad như thế nào? Với Denis lúc này, ký ức xưa kia hoàn toàn là con số 0 tròn trĩnh, chỉ là là những hình ảnh mơ hồ rời rạc... nhưng không thể phủ nhận, cuộc sống cậu hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu là vì cái tổ chức gọi là Hắc Quỷ kia, gia đình ly tán. Nhưng tất cả những điều đó không có nghĩa cậu sẽ đem mọi thứ đó đổ lên đầu Mad vì người hại gia đình cậu là cha đẻ của anh.
Denis thở ra, nhìn sâu vào mắt Mad:
- Em biết rồi!
Lúc này đến Mad ngẩn ra:
- Em không cảm thấy ghét anh hay cái gì đó đại loại như tức giận sao?
- Vì sao em phải tức giận anh?
- Vì ông ta là cha anh!
Denis lắc đầu:
- Không phải anh vừa nói ông ấy còn chẳng biết anh là con ông ta sao, vậy thì chuyện ông ấy làm có liên quan gì đến anh chứ!
Mad nhìn Denis thật lâu, chợt thấy mình thật buồn cười. Đúng vậy, dù ông ta có là cha đẻ của anh thì việc ông ta làm có liên quan gì đến anh chứ, ông ta cứ việc hại người, còn anh chỉ cần bảo hộ Denis là được.
Louis cũng phì cười, cảm thấy cậu bé Denis này rất là thú vị, trông có vẻ ngây ngô nhưng thật ra sống rất tình cảm, rất hợp với Mad.
- Tối nay hai đứa ở lại đây đi, cũng tối lắm rồi về không an toàn! - Adam đúng lúc lên tiếng.
- Vâng, vậy làm phiền anh rồi!
Louis mỉm cười đi ra khỏi phòng sách, nhờ quản gia chuẩn bị chăn đệm mới cho bọn họ. Denis lại tiếp tục uống tách trà ngon tuyệt của mình, lâu lâu lại trò chuyện với Mad về tập tài liệu mà anh vừa đọc lúc nãy, không khí vô cùng hài hòa...
Denis ở lại phòng sách cùng Mad một lúc thì đôi mắt đã không nhịn được bắt đầu híp lại, cơn buồn ngủ gần như nhấn chìm cậu. Mad thấy vậy cũng bỏ sách xuống, đưa tay vòng qua cổ và chân Denis, nhấc bổng cậu lên đem về phòng. Adam và Louis đã trở về phòng từ sớm.
Bên trong phòng dành cho khách, quản gia đã chuẩn bị chăn đệm mới, cả đồ ngủ cũng để sẵn trên giường cho họ. Mad bật cười, anh có nên tìm một quản gia cho căn hộ của mình không nhỉ? Mad đặt Denis xuống giường, cậu mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn anh:
- Ưm... em ngủ quên à?
- Ừm, em ngủ tiếp đi!
Denis mắt nhắm mắt mở gật đầu, lẩm bẩm vài câu: "Em muốn thay quần áo...". Mad hết nhìn cậu rồi nhìn bộ áo ngủ, đấu tranh nội tâm dữ dội rồi quyết định thay áo cho Denis, sẵn tiện ăn đậu hủ một chút lúc ai kia mơ màng a...
Mad cởi áo Denis ra, bờ ngực trắng nõn cùng hai khỏa hồng anh cứ thế đập vào mắt anh, Mad cảm thấy cổ họng khô khốc, có chút hối hận vì quyết định của mình, nhưng đã đâm lao phải theo lao, anh đành tiếp tục cởi xuống dưới. Denis ngủ rất ngoan, dường như chẳng cựa quậy mà còn thuận theo động tác của anh mà đem quần áo cởi ra dễ dàng. Đến khi trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc quần lót màu đen, cậu thở ra một hơi thoải mái còn Mad thì đang dục hỏa đốt người. Chẳng ai có thể hiểu được nỗi khổ của việc "thịt dâng lên tận miệng mà chỉ có thể nhìn", huống chi Rei đã đi, anh không còn cơ hội ngủ cùng cậu nữa, Mad cảm thấy bất mãn, càng không muốn để Denis ngủ thoải mái thế kia.
Mad nắm lấy cằm Denis, đem đôi môi đang khẽ mở của cậu chặn lấy, đầu lưỡi trêu chọc mọi ngóc ngách bên trong khiến người đang ngủ vì khó thở mà "ưm...a" vài tiếng, làm máu nóng trong người anh càng tăng nhiệt độ, nơi nào đó càng trực tiếp hơn, nóng rực cứng rắn cọ vào đùi ai kia.
Denis bị nghẹt thở nên tỉnh giấc, đập ngay vào mắt là vẻ mặt đầy gợi cảm vì dục vọng của Mad mà sửng sốt, gương mặt đỏ lên như bị phỏng, quên luôn cả thở, đầu càng lúc càng choáng váng cậu mới nhớ mà đẩy Mad ra, thở lấy thở để.
- Ưm...anh... làm gì...
- Hôn em!
- A! Không phải ý đó... - Denis xấu hổ: - sao anh không ngủ mà hôn... em làm gì?
Mad nửa đùa nửa không nói:
- Nhìn em ngủ ngon nên không nhịn được... với lại, cảnh xuân trước mắt, anh nhịn được anh không phải đàn ông a...
- Cảnh xuân? - Denis khó hiểu, theo ánh mắt Mad nhìn xuống mới thấy mình đang lỏa thể, còn mỗi cái tam giác trên người, mặt cậu phừng một cái bốc cháy rồi: - Á, sao lại cởi đồ em?
- Thay áo a! - Mad nhe răng cười, lại nhào tới, lần này là một nụ hôn đầy kích tình khiến Denis chẳng còn cơ hội để nói, chỉ biết "Ưm...a" phản ứng lại.
Hôn một hồi lửa cháy khắp nơi, đôi mắt Mad đầy dục vọng kìm nén mà nhìn Denis - lúc này cả người đã ửng hồng, đầu óc choáng váng, yêu thương mà nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta làm nhá?
Denis ngu người một lát mới hiểu Mad nói gì, cả người lại phừng một cái đỏ bừng như tôm luộc, lắp ba lắp bắp nói:
- Làm... làm gì...
- Chuyện mà chúng ta đều thích...
Mad đáp xong liền tấn công mạnh mẽ, chiếc quần bé xíu còn lại trên người Denis dưới nụ hôn sâu cuồng nhiệt của anh cũng hóa thành vải vụn mà bay xuống chân giường, đồ ngủ thì càng khỏi nói, cậu còn chẳng có cơ hội nhìn thấy vì cậu có được ngủ đâu a. Denis trong lòng gào thét, này là tình huống gì a...
Denis hoàn toàn là tờ giấy trắng về khoản này, cho nên chỉ vài ba cái sờ mó của Mad đã hoàn toàn mất sức chống cự. Mad mặc dù không phải quá sành sỏi nhưng là một giáo sư tâm lý nổi tiếng, dạng biến thái gì mà chưa từng gặp nên cũng tích lũy kinh nghiệm đầy mình, mà cho dù không có kinh nghiệm thì với một nhà toàn là đồng tính, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo, cho nên phải nói Mad có một ít thiên phú nhất định a. Mad nhanh chóng thoát hết quần áo chính mình, phô bày ra dáng người cân đối hoàn mỹ trước mắt Denis. Denis mặc dù mơ màng như khi trông thấy dáng người của anh cũng phải ngẩn ngơ giây lát, tầm mắt quét dọc quét ngang, quét trên quét dưới... đến nơi nào đó đã ngẩn đầu vô cùng to lớn thì chỉ biết há hốc mồm, xấu hổ đến nhắm tịt mắt lại.
Mad buồn cười phản ứng của cậu nhưng không lên tiếng, bắt đầu chăm sóc thân thể non mềm bên dưới, bàn tay như có ma lực vuốt ve khắp nơi, nơi nào tay anh đi qua, Denis liền cảm thấy như có ngọn lửa bừng cháy bên trong cơ thể, khiến toàn thân cậu căng cứng, vừa thích vừa sợ hãi.
- Denis... đừng căng thẳng! Cứ cảm nhận và tin tưởng anh là được... - Mad cắn vành tai cậu thì thầm.
- Ừm... - Denis khẽ gật đầu, cố gắng thả lỏng bản thân, cảm nhận anh như anh đã nói.
Mad hôn lên làn da đã ửng hồng xinh đẹp của Denis, đôi môi mang lại cảm giác nhột nhạt lạ kỳ khiến Denis phải bật rên lên, nơi nào đó vì sự đụng chạm bên trên mà phản ứng lại, đỉnh vào người Mad, Denis xấu hổ muốn khép chân lại nhưng bị anh ngăn lại, Mad nhìn cậu mỉm cười rồi đưa tay nắm lấy nơi kia vuốt ve khiến Denis run lên...
- A... Mad! Đừng chạm vào...
- Vì sao? - Anh vừa hỏi vừa vuốt ve lên xuống, vật nóng bỏng trong tay anh lại càng cứng rắn thêm, đỉnh nhọn còn chảy ra vài giọt trong suốt.
- Ân... kỳ quái... anh... buông ra đi... - Denis nhíu mày, đưa tay muốn đẩy Mad ra nhưng bị né đi, bàn tay anh bất chợt tăng tốc làm cậu rên lên, hít thở dồn dập, đầu óc trắng xóa cứ thế tiết ra trên tay anh: - A!
- Thật mau a! Bao lâu rồi em không giải quyết? - Mad nhìn Denis đang thở dốc hỏi, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, hỏi.
Denis nào dám hé môi, chỉ đỏ mặt nhìn anh khiến dục vọng đang kiềm chế của Mad cứ thế xông ra, anh lại tiếp tục hôn sâu, chuẩn bị cho một đêm điên cuồng cùng cậu, thứ mà anh mong ước đã lâu...
P/s: Xôi là xôi í a... Chap sau có thịt a! =))))))) *Tác giả vô trách nhiệm*
Cửa phòng mở ra, Louis xinh đẹp xuất hiện cùng bốn tách trà thơm phức, nghe đâu là một loại trà anh đào được Yuki mang từ Nhật sang, rất quý. Adam mỉm cười đi lại bàn trà giữa phòng sách cùng một tập tài liệu, đưa cho Mad rồi kéo Louis sang ngồi cạnh, vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện cùng người thương. Mad quá quen với cảnh này nên chẳng cảm thấy gì, chỉ có Denis ngồi cạnh anh thì vô cùng ngại ngùng, lại không nhịn được tò mò mà len lén nhìn sang hai người họ.
Denis nhìn họ một hồi, lại quay sang nhìn Mad, anh đang chăm chú đọc tài liệu, đôi mày từ từ nhíu lại. Denis ngẩn người giây lát, chợt hiểu người đàn ông ở bữa tiệc kia tại sao lại khiến cậu nhìn mãi như vậy, ông ta rất giống Mad, phải nói là vô cùng giống...
Denis bất chợt hỏi:
- Mad, anh có thấy người đàn ông ở bữa tiệc lúc nãy rất giống anh không? Hèn chi em thấy quen đến vậy...
Mad giật mình nhìn Denis, thở dài:
- Ông ta là cha đẻ của anh!
Denis há hốc mồm, tròn mắt nhìn Mad. Mad buồn cười xoa đầu cậu, lại nói tiếp:
- Tuy rằng ông ấy chẳng biết mình có một đứa con là anh đây!
- Vì sao?
Mad lắc đầu không đáp. Denis hiểu, anh chưa sẵn sàng nói cho cậu biết nên cậu không thắc mắc nữa, cầm tách trà trên bàn uống. Mad buông tài liệu trên tay xuống, hỏi Adam:
- Tất cả những thứ này đều là thật à?
- Ừm! - Adam thản nhiên đáp.
- Vậy mà anh còn muốn hợp tác với ông ta? - Mad nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý.
Adam nhếch môi:
- Ông ta càng đáng sợ, anh càng muốn đem ông ấy bốc trần! Em không cần lo lắng, dù ông ta có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đấu lại người của Cavallone, em chỉ cần bảo vệ người của mình là được!
Denis hết nhìn Mad lại quay sang nhìn Adam, câu chuyện họ đang nói có liên quan đến cậu à? Denis không nhịn được hỏi:
- Các anh đang nói gì thế? Có liên quan đến em à?
Mad nghiêm mặt một chút rồi tóm lấy vai Denis:
- Nghe cho rõ những gì anh sắp nói đây!
- Vâng?
- Hắc Quỷ là do cha đẻ anh cầm đầu, ông ta cũng chính là người mang đến đau khổ vằn vặt cho gia đình em! Chính là người đàn ông đó, Christian Bray!
Đầu Denis ong ong cả lên, cậu nên đáp lại Mad như thế nào? Với Denis lúc này, ký ức xưa kia hoàn toàn là con số 0 tròn trĩnh, chỉ là là những hình ảnh mơ hồ rời rạc... nhưng không thể phủ nhận, cuộc sống cậu hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu là vì cái tổ chức gọi là Hắc Quỷ kia, gia đình ly tán. Nhưng tất cả những điều đó không có nghĩa cậu sẽ đem mọi thứ đó đổ lên đầu Mad vì người hại gia đình cậu là cha đẻ của anh.
Denis thở ra, nhìn sâu vào mắt Mad:
- Em biết rồi!
Lúc này đến Mad ngẩn ra:
- Em không cảm thấy ghét anh hay cái gì đó đại loại như tức giận sao?
- Vì sao em phải tức giận anh?
- Vì ông ta là cha anh!
Denis lắc đầu:
- Không phải anh vừa nói ông ấy còn chẳng biết anh là con ông ta sao, vậy thì chuyện ông ấy làm có liên quan gì đến anh chứ!
Mad nhìn Denis thật lâu, chợt thấy mình thật buồn cười. Đúng vậy, dù ông ta có là cha đẻ của anh thì việc ông ta làm có liên quan gì đến anh chứ, ông ta cứ việc hại người, còn anh chỉ cần bảo hộ Denis là được.
Louis cũng phì cười, cảm thấy cậu bé Denis này rất là thú vị, trông có vẻ ngây ngô nhưng thật ra sống rất tình cảm, rất hợp với Mad.
- Tối nay hai đứa ở lại đây đi, cũng tối lắm rồi về không an toàn! - Adam đúng lúc lên tiếng.
- Vâng, vậy làm phiền anh rồi!
Louis mỉm cười đi ra khỏi phòng sách, nhờ quản gia chuẩn bị chăn đệm mới cho bọn họ. Denis lại tiếp tục uống tách trà ngon tuyệt của mình, lâu lâu lại trò chuyện với Mad về tập tài liệu mà anh vừa đọc lúc nãy, không khí vô cùng hài hòa...
Denis ở lại phòng sách cùng Mad một lúc thì đôi mắt đã không nhịn được bắt đầu híp lại, cơn buồn ngủ gần như nhấn chìm cậu. Mad thấy vậy cũng bỏ sách xuống, đưa tay vòng qua cổ và chân Denis, nhấc bổng cậu lên đem về phòng. Adam và Louis đã trở về phòng từ sớm.
Bên trong phòng dành cho khách, quản gia đã chuẩn bị chăn đệm mới, cả đồ ngủ cũng để sẵn trên giường cho họ. Mad bật cười, anh có nên tìm một quản gia cho căn hộ của mình không nhỉ? Mad đặt Denis xuống giường, cậu mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn anh:
- Ưm... em ngủ quên à?
- Ừm, em ngủ tiếp đi!
Denis mắt nhắm mắt mở gật đầu, lẩm bẩm vài câu: "Em muốn thay quần áo...". Mad hết nhìn cậu rồi nhìn bộ áo ngủ, đấu tranh nội tâm dữ dội rồi quyết định thay áo cho Denis, sẵn tiện ăn đậu hủ một chút lúc ai kia mơ màng a...
Mad cởi áo Denis ra, bờ ngực trắng nõn cùng hai khỏa hồng anh cứ thế đập vào mắt anh, Mad cảm thấy cổ họng khô khốc, có chút hối hận vì quyết định của mình, nhưng đã đâm lao phải theo lao, anh đành tiếp tục cởi xuống dưới. Denis ngủ rất ngoan, dường như chẳng cựa quậy mà còn thuận theo động tác của anh mà đem quần áo cởi ra dễ dàng. Đến khi trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc quần lót màu đen, cậu thở ra một hơi thoải mái còn Mad thì đang dục hỏa đốt người. Chẳng ai có thể hiểu được nỗi khổ của việc "thịt dâng lên tận miệng mà chỉ có thể nhìn", huống chi Rei đã đi, anh không còn cơ hội ngủ cùng cậu nữa, Mad cảm thấy bất mãn, càng không muốn để Denis ngủ thoải mái thế kia.
Mad nắm lấy cằm Denis, đem đôi môi đang khẽ mở của cậu chặn lấy, đầu lưỡi trêu chọc mọi ngóc ngách bên trong khiến người đang ngủ vì khó thở mà "ưm...a" vài tiếng, làm máu nóng trong người anh càng tăng nhiệt độ, nơi nào đó càng trực tiếp hơn, nóng rực cứng rắn cọ vào đùi ai kia.
Denis bị nghẹt thở nên tỉnh giấc, đập ngay vào mắt là vẻ mặt đầy gợi cảm vì dục vọng của Mad mà sửng sốt, gương mặt đỏ lên như bị phỏng, quên luôn cả thở, đầu càng lúc càng choáng váng cậu mới nhớ mà đẩy Mad ra, thở lấy thở để.
- Ưm...anh... làm gì...
- Hôn em!
- A! Không phải ý đó... - Denis xấu hổ: - sao anh không ngủ mà hôn... em làm gì?
Mad nửa đùa nửa không nói:
- Nhìn em ngủ ngon nên không nhịn được... với lại, cảnh xuân trước mắt, anh nhịn được anh không phải đàn ông a...
- Cảnh xuân? - Denis khó hiểu, theo ánh mắt Mad nhìn xuống mới thấy mình đang lỏa thể, còn mỗi cái tam giác trên người, mặt cậu phừng một cái bốc cháy rồi: - Á, sao lại cởi đồ em?
- Thay áo a! - Mad nhe răng cười, lại nhào tới, lần này là một nụ hôn đầy kích tình khiến Denis chẳng còn cơ hội để nói, chỉ biết "Ưm...a" phản ứng lại.
Hôn một hồi lửa cháy khắp nơi, đôi mắt Mad đầy dục vọng kìm nén mà nhìn Denis - lúc này cả người đã ửng hồng, đầu óc choáng váng, yêu thương mà nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta làm nhá?
Denis ngu người một lát mới hiểu Mad nói gì, cả người lại phừng một cái đỏ bừng như tôm luộc, lắp ba lắp bắp nói:
- Làm... làm gì...
- Chuyện mà chúng ta đều thích...
Mad đáp xong liền tấn công mạnh mẽ, chiếc quần bé xíu còn lại trên người Denis dưới nụ hôn sâu cuồng nhiệt của anh cũng hóa thành vải vụn mà bay xuống chân giường, đồ ngủ thì càng khỏi nói, cậu còn chẳng có cơ hội nhìn thấy vì cậu có được ngủ đâu a. Denis trong lòng gào thét, này là tình huống gì a...
Denis hoàn toàn là tờ giấy trắng về khoản này, cho nên chỉ vài ba cái sờ mó của Mad đã hoàn toàn mất sức chống cự. Mad mặc dù không phải quá sành sỏi nhưng là một giáo sư tâm lý nổi tiếng, dạng biến thái gì mà chưa từng gặp nên cũng tích lũy kinh nghiệm đầy mình, mà cho dù không có kinh nghiệm thì với một nhà toàn là đồng tính, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo, cho nên phải nói Mad có một ít thiên phú nhất định a. Mad nhanh chóng thoát hết quần áo chính mình, phô bày ra dáng người cân đối hoàn mỹ trước mắt Denis. Denis mặc dù mơ màng như khi trông thấy dáng người của anh cũng phải ngẩn ngơ giây lát, tầm mắt quét dọc quét ngang, quét trên quét dưới... đến nơi nào đó đã ngẩn đầu vô cùng to lớn thì chỉ biết há hốc mồm, xấu hổ đến nhắm tịt mắt lại.
Mad buồn cười phản ứng của cậu nhưng không lên tiếng, bắt đầu chăm sóc thân thể non mềm bên dưới, bàn tay như có ma lực vuốt ve khắp nơi, nơi nào tay anh đi qua, Denis liền cảm thấy như có ngọn lửa bừng cháy bên trong cơ thể, khiến toàn thân cậu căng cứng, vừa thích vừa sợ hãi.
- Denis... đừng căng thẳng! Cứ cảm nhận và tin tưởng anh là được... - Mad cắn vành tai cậu thì thầm.
- Ừm... - Denis khẽ gật đầu, cố gắng thả lỏng bản thân, cảm nhận anh như anh đã nói.
Mad hôn lên làn da đã ửng hồng xinh đẹp của Denis, đôi môi mang lại cảm giác nhột nhạt lạ kỳ khiến Denis phải bật rên lên, nơi nào đó vì sự đụng chạm bên trên mà phản ứng lại, đỉnh vào người Mad, Denis xấu hổ muốn khép chân lại nhưng bị anh ngăn lại, Mad nhìn cậu mỉm cười rồi đưa tay nắm lấy nơi kia vuốt ve khiến Denis run lên...
- A... Mad! Đừng chạm vào...
- Vì sao? - Anh vừa hỏi vừa vuốt ve lên xuống, vật nóng bỏng trong tay anh lại càng cứng rắn thêm, đỉnh nhọn còn chảy ra vài giọt trong suốt.
- Ân... kỳ quái... anh... buông ra đi... - Denis nhíu mày, đưa tay muốn đẩy Mad ra nhưng bị né đi, bàn tay anh bất chợt tăng tốc làm cậu rên lên, hít thở dồn dập, đầu óc trắng xóa cứ thế tiết ra trên tay anh: - A!
- Thật mau a! Bao lâu rồi em không giải quyết? - Mad nhìn Denis đang thở dốc hỏi, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, hỏi.
Denis nào dám hé môi, chỉ đỏ mặt nhìn anh khiến dục vọng đang kiềm chế của Mad cứ thế xông ra, anh lại tiếp tục hôn sâu, chuẩn bị cho một đêm điên cuồng cùng cậu, thứ mà anh mong ước đã lâu...
P/s: Xôi là xôi í a... Chap sau có thịt a! =))))))) *Tác giả vô trách nhiệm*
/29
|