_Trật tự!- thầy giáo cầm cái thước kẻ to đùng gõ xuống. Sức lực phi phàm. Khâm phục. Khâm phục. Thế rồi thầy ngước mặt lên và ra lệnh.- Được rồi em vào lớp đi.
Thế rồi bạn nam kì lạ đó bước vào lớp. Hắn ta chỉ nhón một bước chân. Lũ con gái hét lên. Điếc tai. Tôi đem hai bàn tay bịt lỗ tai nhỏ bé và đầy nhạy cảm của mình rồi hai con ngươi vẫn không quên làm công việc của mình: nhìn ra phía cửa lớp. Thú thực cũng chẳng thể phủ nhận, bản thân tôi cũng tò mò không kém tôi ngạc nhiên ánh mắt không rời. Bởi cái hồi mà cái thằng được mệnh danh là đẹp trai nhất lớp tôi, bọn con gái cũng không hét lên đến mức cuồng nộ như thế. Thế nhưng... Hắn ta....
Đi giày Nike xịn nhất! (wtf) (số tiền mà tôi tích góp để mua cái đôi này chắc lúc đó nó cũng hết mốt rồi!)
Ba lô da của ý! (vl)
Phụ kiện trên tay độc đấy!
Tóc undercut đang làm mốt!
Mặt quá kun!
Con mẹ nó nhà giàu lại còn đẹp trai thế cơ chứ!
_Chào các bạn, tôi tên là Vương Duy Khải từ bây giờ tôi sẽ học với các bạn.- Ôi mẹ ơi, hắn ta có còn là con người không? giọng nói của bạn ấy vang lên. Tôi chỉ có một từ để hình dung: Hay.
_Được rồi em xuống ngồi ở bàn cuối cùng cạnh Mỹ Anh. Hi vọng em có thể giúp Mỹ Anh học hành tiến bộ.
_Vâng thưa thầy em sẽ cố gắng.-cậu ấy mỉm cười.
Mà thôi đi đẹp trai có làm được gì chứ cùng lắm thì no con mắt. Học hành chăm chỉ tương lai sáng lạng ghi danh bảng vàng của trường chứ gì. Nhàm chán.
Cậu ấy bước đi vững vàng tự tin. Xuống chỗ tôi trong đó có sự tiếc nuối của những bạn gái trong lớp. "Sướng gì chứ! Mấy cậu có ngồi ở chỗ tôi không mà biết? Bộ tưởng người ta kèm cặp là vui lắm chắc? Thằng cha này sức nước hoa kinh chết đI được!". Tôi quay sang mặt cậu ta, nhếch môi lên cười. Cậu ta không hiểu ý nhếch môi lên cười lại một cách thân thiện.
_Chào cậu!- hắn quay sang tôi, tính tưởng tôi sẽ đáp lại nụ cười thân thiện của hắn thì tôi đã làm cho hắn hụt hẫng.
_Em thưa thầy!- tôi nói với giọng nói vững vàng chắc nịch.
_Lại làm sao?- thầy giáo chán ghét nhìn tôi.
_EM- MUỐN –CHUYỂN- CHỖ!!!
_Lí do?
_Em bị dị ứng với nước hoa!- nghe xong câu nói của tôi mặt thầy giáo biến sắc. Cũng phải thôi thật bất ngờ mà. tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bạn nam ngồi bên cạnh tôi.
_Là ai xịt nước hoa?- thật sự lúc này từ tận đáy lòng tôi chỉ cầu mong là thằng cha ngồi bên cạnh tôi thì sự thật bao giờ cũng phũ phàng hơn ai hết!...
Một cánh tay giơ lên, bẽn lẽn nói. Giọng điệu nhẹ nhàng luyến tính.
_Dạ thưa thầy là em ạ.- thì ra là thằng con trai ngồi bàn bên cạnh.
Tôi thề rằng tôi phải trả thù nó. Con mẹ nhà nó chứ. Ai cho nó nhận tội. Thế rồi tôi bỗng bắt gặp phải ánh nhìn của thằng cha Khải--- con mẹ nó chứ quên mất rồi.Tôi thấy hắn nhếch mép lên cười. Phải hình dung như thế nào nhỉ? à soái ca! à cười nhạo tôi. à chế giễu bà này. Bà sẽ cho mày biết tay.
Một lần nữa tôi thề rằng cuộc đời tôi nó thật sự không phải là như truyên ngôn tình nó không phải là gặp trai đẹp rồi yêu. Tôi bao giờ cũng luôn điều khiển nó bất biến khiến cho nó trở nên thú vị hơn là vô vị.
Z^V
Thế rồi bạn nam kì lạ đó bước vào lớp. Hắn ta chỉ nhón một bước chân. Lũ con gái hét lên. Điếc tai. Tôi đem hai bàn tay bịt lỗ tai nhỏ bé và đầy nhạy cảm của mình rồi hai con ngươi vẫn không quên làm công việc của mình: nhìn ra phía cửa lớp. Thú thực cũng chẳng thể phủ nhận, bản thân tôi cũng tò mò không kém tôi ngạc nhiên ánh mắt không rời. Bởi cái hồi mà cái thằng được mệnh danh là đẹp trai nhất lớp tôi, bọn con gái cũng không hét lên đến mức cuồng nộ như thế. Thế nhưng... Hắn ta....
Đi giày Nike xịn nhất! (wtf) (số tiền mà tôi tích góp để mua cái đôi này chắc lúc đó nó cũng hết mốt rồi!)
Ba lô da của ý! (vl)
Phụ kiện trên tay độc đấy!
Tóc undercut đang làm mốt!
Mặt quá kun!
Con mẹ nó nhà giàu lại còn đẹp trai thế cơ chứ!
_Chào các bạn, tôi tên là Vương Duy Khải từ bây giờ tôi sẽ học với các bạn.- Ôi mẹ ơi, hắn ta có còn là con người không? giọng nói của bạn ấy vang lên. Tôi chỉ có một từ để hình dung: Hay.
_Được rồi em xuống ngồi ở bàn cuối cùng cạnh Mỹ Anh. Hi vọng em có thể giúp Mỹ Anh học hành tiến bộ.
_Vâng thưa thầy em sẽ cố gắng.-cậu ấy mỉm cười.
Mà thôi đi đẹp trai có làm được gì chứ cùng lắm thì no con mắt. Học hành chăm chỉ tương lai sáng lạng ghi danh bảng vàng của trường chứ gì. Nhàm chán.
Cậu ấy bước đi vững vàng tự tin. Xuống chỗ tôi trong đó có sự tiếc nuối của những bạn gái trong lớp. "Sướng gì chứ! Mấy cậu có ngồi ở chỗ tôi không mà biết? Bộ tưởng người ta kèm cặp là vui lắm chắc? Thằng cha này sức nước hoa kinh chết đI được!". Tôi quay sang mặt cậu ta, nhếch môi lên cười. Cậu ta không hiểu ý nhếch môi lên cười lại một cách thân thiện.
_Chào cậu!- hắn quay sang tôi, tính tưởng tôi sẽ đáp lại nụ cười thân thiện của hắn thì tôi đã làm cho hắn hụt hẫng.
_Em thưa thầy!- tôi nói với giọng nói vững vàng chắc nịch.
_Lại làm sao?- thầy giáo chán ghét nhìn tôi.
_EM- MUỐN –CHUYỂN- CHỖ!!!
_Lí do?
_Em bị dị ứng với nước hoa!- nghe xong câu nói của tôi mặt thầy giáo biến sắc. Cũng phải thôi thật bất ngờ mà. tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bạn nam ngồi bên cạnh tôi.
_Là ai xịt nước hoa?- thật sự lúc này từ tận đáy lòng tôi chỉ cầu mong là thằng cha ngồi bên cạnh tôi thì sự thật bao giờ cũng phũ phàng hơn ai hết!...
Một cánh tay giơ lên, bẽn lẽn nói. Giọng điệu nhẹ nhàng luyến tính.
_Dạ thưa thầy là em ạ.- thì ra là thằng con trai ngồi bàn bên cạnh.
Tôi thề rằng tôi phải trả thù nó. Con mẹ nhà nó chứ. Ai cho nó nhận tội. Thế rồi tôi bỗng bắt gặp phải ánh nhìn của thằng cha Khải--- con mẹ nó chứ quên mất rồi.Tôi thấy hắn nhếch mép lên cười. Phải hình dung như thế nào nhỉ? à soái ca! à cười nhạo tôi. à chế giễu bà này. Bà sẽ cho mày biết tay.
Một lần nữa tôi thề rằng cuộc đời tôi nó thật sự không phải là như truyên ngôn tình nó không phải là gặp trai đẹp rồi yêu. Tôi bao giờ cũng luôn điều khiển nó bất biến khiến cho nó trở nên thú vị hơn là vô vị.
Z^V
/36
|