Đến bên người Arnold, trên tay hắn là một dây leo phổ thông, chú ý tới ánh mắt mang ý hỏi của Lucia khi nhìn cái dây leo, Arnold vuốt ve dây leo màu lục trong lòng bàn tay, cười khẽ, giải thích: “Anh, nhìn qua dây này cũng giống mấy cái dây leo bình thường khác, nhưng lúc sờ lên thì lại không có cảm giác như khi sờ lên một cái dây leo.” Đưa dây leo trong tay tới trước mặt Lucia, “Anh, ngươi sờ thử xem.”
Lucia nhận dây leo trên tay Arnold, sờ sờ cẩn thận, đúng là xúc cảm rất kỳ quái, không phải cảm giác khi sờ phải thực vật, ngược lại lại có cảm giác như sờ lên một sợi dây thừng, tầm mắt chuyển từ dây leo sang trên người Arnold, Lucia khen ngợi: “Em làm rất tốt.” Có thể chú ý tới một điểm khác biệt rất nhỏ như vậy, lực quan sát của Arnold thật sự rất tốt.
Arnold hưởng thụ khích lệ của anh, cười đến chẳng thấy mắt đâu. Sandy đứng ở một bên, ánh mắt thất lạc và ảo não nhìn dây leo trong tay Lucia, rõ ràng anh là người xem xét bên đó trước, nhưng làm sao lại không phát hiện được cái dây leo kia không tầm thường.
Đầu tiên, Lucia tính thử kéo nhẹ nhàng cái gọi là ‘dây leo’ này, nhưng vẫn chưa có chuyện lạ gì xảy ra, lúc cậu đang định để mọi người lui ra phía sau, sau đó dùng lực mạnh hơn một chút để thử, thì Sandy đi tới, lấy ‘dây leo’ trong tay cậu đi, “Thánh Tử đại nhân, xin ngài hãy để thần thử.”
Nhìn ánh mắt kiên trì của Sandy, Lucia yên lặng nhường lại chỗ, sau đó nói với mọi người ở phía sau: “Tất cả mọi người lui về phía sau hai bước, chú ý an toàn.”
Arnold gắt gao đứng kề bên Lucia, cùng mọi người nhìn về phía Sandy.
Sandy quay đầu nhìn Lucia, sau khi cậu gật đầu mới dùng sức kéo ‘dây leo’, sau đó nhanh chóng lui về phía sau hai bước, khi ‘dây leo’ bị kéo xuống, dường như chỉ trong nháy mắt, bên trong toàn bộ vách núi truyền ra tiếng ‘Rầm rập’, sau một hồi, một khe hở đủ cho một người trưởng thành đi vào xuất hiện ở phía bên trái hang đá.
Đi đến bên cạnh, mắt nhìn vào trong, trừ một mảnh đen thui thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên đám Vong Linh đã đuổi theo đến đây, Lucia quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau, mượn ánh sáng mỏng manh từ ngọn đuốc, có thể thấy được cơ thể hôi thối của đám Vong Linh, thậm chí còn có thể thấy một hai Vong Linh chỉ còn mỗi khung xương ở trong đó, đám Vong Linh này hẳn chính là những người đã mất trong trấn Rostock, bọn họ được chôn cất ở trong rừng núi này, nhưng cuối cùng lại bị gã Pháp Sư hắc ám quấy rầy giấc ngủ yên bình.
Quay đầu lại, Lucia trầm giọng: “Chúng ta đi vào.”
Nhóm Kỵ Sĩ cũng đã thấy đám Vong Linh truy đuổi không ngừng ở phía sau, đối với lời nói của Lucia, lập tức nhanh chóng sửa lại đội hình, bốn Kiếm Sĩ cùng Sandy cầm đuốc đi đầu vào bên trong khe hở, sau đó là Lucia, Jocelyn và Arnold, cuối cùng là những người còn lại.
Từ bên ngoài nhìn vào, khe hở trông rất sâu, nhưng trên thực tế thì lại không sâu như vậy, chỉ có điều đi được đại khái năm mươi mét, càng vào bên trong càng rộng lớn, chờ ra khỏi khe hở, không ngờ bày ra trước mặt mọi người lại là một hang động có diện tích khổng lồ, bốn phía vách đá trong hang đều đặt mười mấy cây đuốc, chiếu sáng toàn bộ hang động như ban ngày, vào hang, bọn Kỵ Sĩ đều không hẹn mà cùng dập tắt cây đuốc trong tay mình.
Nhìn khắp toàn bộ hang động, ngoại trừ một chiếc giường lớn thì cũng chỉ có một cái bàn hình chữ nhật không nhỏ, trên mặt bàn đặt lộn xộn rất nhiều chai lọ có hình thù khác nhau.
Lucia đi lên trước, nhìn vòng quanh bốn phía nhưng lại không thấy bóng dáng gã Pháp Sư hắc ám kia đâu, còn chưa kịp thu dọn đồ, nhất định là đã vội vàng rời đi. Tùy tiện cầm lấy một bình thủy tinh ở trên bàn, chất lỏng màu tím trong chai dưới ánh sáng phản xạ ra những tia lấp lánh quỷ quyệt, khiến người ta có cảm giác không ổn, buông cái bình xuống, Lucia ra hiệu gọi Arnold thu lại toàn bộ mấy thứ trên bàn này.
Không tìm được Pháp Sư hắc ám như mong muốn, Lucia không khỏi có chút thất vọng. Mọi người lại kiểm tra cẩn thận cái hang thêm lần nữa, sau khi xác định không có cơ quan cạm bẫy gì, thì mọi ánh mắt đều tập trung lên người Lucia.
Dưới ánh mắt mang ý hỏi của mọi người, Lucia cảm thấy rất áp lực, thật vất vả mới tới được nơi này, nhưng cái gì cũng không thấy, có lẽ là do lúc trước bọn họ đã đánh rắn động cỏ, không che dấu bất kỳ hành động gì. Cậu giương mắt nhìn khuôn mặt mỏi mệt cùng đôi mắt mang theo tơ máu của mọi người, nói với Sandy: “Phái người đi ra kiểm tra bọn Vong Linh một chút, sau đó, chúng ta mới quyết định.”
Theo như Lucia đã đoán, nếu gã Pháp Sư hắc ám này thật là vì biết được thực lực của bọn họ nên mới bỏ chạy, như vậy cấp bậc của gã chắc là không quá cao, chỉ cần bọn họ còn ở chỗ này, chắc gã cũng không dám trở lại động thủ.
“Thánh Tử đại nhân, toàn bộ Vong Linh ở bên ngoài đều đã biến mất!” Kỵ Sĩ đi điều tra vội vàng trở về khom lưng hành lễ với Lucia, đầy kinh hỉ báo cáo.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, xem ra năng lực của gã Pháp Sư hắc ám này cũng không xuất chúng gì, có lẽ cùng lắm chỉ là một tên Pháp Sư cấp thấp. Pháp Sư hắc ám triệu hồi Vong Linh cũng có phân chất lượng, một lần triệu hồi của Pháp Sư hắc ám cấp thấp nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm Vong Linh, nhưng còn bị hạn chế thời gian, hết thời gian, Vong Linh sẽ biến mất, mà Pháp Sư hắc ám cấp cao, không chỉ triệu hồi ra Vong Linh có số lượng gấp đôi so với cấp thấp, hơn nữa, thời gian cũng kéo dài, bình thường cho dù là mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không tiêu tán, đến cấp Thánh, tuy số lượng Vong Linh bị triệu hồi không nhiều bằng Pháp Sư hắc ám cấp cao, nhưng Vong Linh do cấp Thánh triệu hồi mới chân chính là bất tử bất diệt, nếu không bị phép thuật hệ quang đánh trúng hoặc giết chết Pháp Sư hắc ám, thì vài Vong Linh bị triệu hồi kia sẽ vĩnh viễn không bị tiêu tán.
Xác nhận ý nghĩ trong lòng, lúc này Lucia mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, ôn hòa nói với mọi người đang nhìn mình: “Còn khoảng vài tiếng nữa thì trời sẽ sáng, đêm nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, sáng mai mới xuống núi.”
Đám Kỵ Sĩ bị ép buộc hơn nửa đêm nghe Lucia nói, tự tìm một vị trí cho mình ở trong động, đơn giản trải thảm rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Lucia, Arnold và Sandy là đứng tại chỗ, không dịch chuyển.
Tối qua, Lucia đi ngủ sớm, cho nên hiện giờ không có cảm giác buồn ngủ, cậu đi đến cái bàn dài cách đó không xa, ngồi xuống ghế, hạ giọng nói với Arnold và Sandy một tấc cũng không rời kia: “Sao các ngươi không đi ngủ đi.”
Hai người lúc trước luôn ẩn ẩn không hợp, lúc này lại khó có được ăn ý, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta không mệt.” “Chúng ta còn chưa buồn ngủ.”
Thấy hai người kiên trì, Lucia cũng không nhiều lời nữa. Chỉ nghiêng đầu thấp giọng dặn dò với Sandy: “Ngày mai, ngươi viết thư cho Giáo Hoàng bệ hạ kể về tình huống ở nơi này, để ngài phái vào Đại Ma Pháp Sư hệ quang đến đây, nhất định phải bắt được gã Pháp Sư hắc ám này. Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, ta sợ chúng ta vừa đi thì, gã lại trở lại.”
“Vâng, thần sẽ làm thỏa đáng, xin Thánh Tử đại nhân cứ yên tâm.” Giọng nói tràn ngập cảm xúc trung thành của Sandy vang lên trong hang động.
Từ trước đến nay, Lucia luôn luôn yên tâm để Sandy làm việc, cho nên cậu cũng không nói gì thêm. Nhất thời ba người đều trở nên trầm mặc, Lucia lấy một quyển sách từ trong không gian ra, tính định đọc một chút, dù sao ánh sáng trong hang cũng không yếu.
Do đó, trong hang động, ngoại trừ tiếng ngáy nhẹ nhàng của bọn Kỵ Sĩ thì chỉ còn mỗi tiếng lật sách của Lucia.
Arnold đứng ở phía sau Lucia, thấy lâu rồi mà cậu vẫn không sang trang mới, nhẹ nhàng tiến lên một bước, lúc này mới phát hiện thì ra anh một tay cầm sách, tay kia chống cằm, ngủ mất rồi. Hắn thật cẩn thận rút quyển sách từ trong tay anh ra, bỏ vào không gian của mình, rồi lại từ trong không gian, lấy một cái áo choàng ra rồi nhẹ nhàng khoác lên người anh.
Từ lúc Lucia bắt đầu đọc sách, Sandy đã sớm di chuyển đến bên cạnh khe hở của hang đá, im lặng đứng dựa vào tường. Nhìn động tác của Arnold, anh chỉ nhíu mày, yên lặng thu hồi cái chân đã bước ra trước một bước, mím môi, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Arnold, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cây đuốc trên vách ở đối diện, giống như là đang ngẩn người vậy.
Cánh tay trượt một cái, đầu của Lucia bị đập mạnh, đồng thời giúp cậu tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, ngẩng đầu lên, Lucia chớp chớp đôi mắt mông lung, tay xoa xoa cánh tay đau nhức, giờ mới nhớ ra tối qua, mình đang đọc sách thì ngủ gật mất.
“Anh, tỉnh rồi sao?”
Giọng nói của Arnold khiến Lucia tỉnh táo triệt để, thấy Arnold khom lưng nhặt áo choàng dưới chân cậu, cậu khẳng định nó rơi xuống đất là do lúc bản thân vừa mới tỉnh lại không chú ý tới, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của ai, trong lòng cảm động, đứa nhỏ Arnold này cũng thật biết quan tâm, trên mặt tự nhiên cười nói: “Vất vả.”
“Một chút cũng không vất vả.” Arnold nhẹ giọng đáp lại.
Đứng lên, lúc này Lucia mới phát hiện trong hang trừ cậu và Arnold, những người còn lại đều đã không thấy, hoạt động cơ thể cứng ngắt một chút, Lucia nghi hoặc hỏi: “Sandy với những người khác đâu?”
“Anh, bọn họ đều đã tỉnh, đang ở bên ngoài.”
Cho dù Arnold không nói, nhưng Lucia cũng thừa biết chắc là do không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, cho nên sau khi dậy, mọi người đều đi ra ngoài, làm Thánh Tử chỉ có chỗ này là tốt, nếu không phải có chuyện gì gấp, thì trên cơ bản sẽ không có người quấy rầy cậu ngủ. Lúc ở Giáo Đình cũng thế, mỗi ngày hầu như cậu đều ngủ một giấc thẳng cẳng, đối với một kẻ có bản chất là trạch nam như Lucia mà nói, quả thực không có chuyện gì khiến cậu hạnh phúc hơn chuyện này.
Lucia vừa đi ra ngoài, vừa cười nói với Arnold: “Chúng ta cũng ra ngoài đi.”
Sau khi đi ra, họ mới gặp bọn Sandy và Jocelyn đang ăn sáng ở bên cạnh hang đá.
Cùng mọi người giải quyết bữa sáng đơn giản, sau đó Lucia khẩn cấp mang theo mọi người chạy về, nên biết rằng bọn họ đã ngốc ở đây hơn hai ngày rồi, ngày khai giảng của Kleist cũng sắp tới, nếu không nắm chặt thời gian, có lẽ sẽ không kịp mất, đó cũng là lý do vì sao lúc trước, Lucia buông tha, không tiếp tục truy kích gã Pháp Sư hắc ám kia, dù sao nhiệm vụ của bọn họ chỉ là tìm hiểu tình huống, việc còn lại sẽ do Giáo Đình giải quyết.
Lucia nhận dây leo trên tay Arnold, sờ sờ cẩn thận, đúng là xúc cảm rất kỳ quái, không phải cảm giác khi sờ phải thực vật, ngược lại lại có cảm giác như sờ lên một sợi dây thừng, tầm mắt chuyển từ dây leo sang trên người Arnold, Lucia khen ngợi: “Em làm rất tốt.” Có thể chú ý tới một điểm khác biệt rất nhỏ như vậy, lực quan sát của Arnold thật sự rất tốt.
Arnold hưởng thụ khích lệ của anh, cười đến chẳng thấy mắt đâu. Sandy đứng ở một bên, ánh mắt thất lạc và ảo não nhìn dây leo trong tay Lucia, rõ ràng anh là người xem xét bên đó trước, nhưng làm sao lại không phát hiện được cái dây leo kia không tầm thường.
Đầu tiên, Lucia tính thử kéo nhẹ nhàng cái gọi là ‘dây leo’ này, nhưng vẫn chưa có chuyện lạ gì xảy ra, lúc cậu đang định để mọi người lui ra phía sau, sau đó dùng lực mạnh hơn một chút để thử, thì Sandy đi tới, lấy ‘dây leo’ trong tay cậu đi, “Thánh Tử đại nhân, xin ngài hãy để thần thử.”
Nhìn ánh mắt kiên trì của Sandy, Lucia yên lặng nhường lại chỗ, sau đó nói với mọi người ở phía sau: “Tất cả mọi người lui về phía sau hai bước, chú ý an toàn.”
Arnold gắt gao đứng kề bên Lucia, cùng mọi người nhìn về phía Sandy.
Sandy quay đầu nhìn Lucia, sau khi cậu gật đầu mới dùng sức kéo ‘dây leo’, sau đó nhanh chóng lui về phía sau hai bước, khi ‘dây leo’ bị kéo xuống, dường như chỉ trong nháy mắt, bên trong toàn bộ vách núi truyền ra tiếng ‘Rầm rập’, sau một hồi, một khe hở đủ cho một người trưởng thành đi vào xuất hiện ở phía bên trái hang đá.
Đi đến bên cạnh, mắt nhìn vào trong, trừ một mảnh đen thui thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên đám Vong Linh đã đuổi theo đến đây, Lucia quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau, mượn ánh sáng mỏng manh từ ngọn đuốc, có thể thấy được cơ thể hôi thối của đám Vong Linh, thậm chí còn có thể thấy một hai Vong Linh chỉ còn mỗi khung xương ở trong đó, đám Vong Linh này hẳn chính là những người đã mất trong trấn Rostock, bọn họ được chôn cất ở trong rừng núi này, nhưng cuối cùng lại bị gã Pháp Sư hắc ám quấy rầy giấc ngủ yên bình.
Quay đầu lại, Lucia trầm giọng: “Chúng ta đi vào.”
Nhóm Kỵ Sĩ cũng đã thấy đám Vong Linh truy đuổi không ngừng ở phía sau, đối với lời nói của Lucia, lập tức nhanh chóng sửa lại đội hình, bốn Kiếm Sĩ cùng Sandy cầm đuốc đi đầu vào bên trong khe hở, sau đó là Lucia, Jocelyn và Arnold, cuối cùng là những người còn lại.
Từ bên ngoài nhìn vào, khe hở trông rất sâu, nhưng trên thực tế thì lại không sâu như vậy, chỉ có điều đi được đại khái năm mươi mét, càng vào bên trong càng rộng lớn, chờ ra khỏi khe hở, không ngờ bày ra trước mặt mọi người lại là một hang động có diện tích khổng lồ, bốn phía vách đá trong hang đều đặt mười mấy cây đuốc, chiếu sáng toàn bộ hang động như ban ngày, vào hang, bọn Kỵ Sĩ đều không hẹn mà cùng dập tắt cây đuốc trong tay mình.
Nhìn khắp toàn bộ hang động, ngoại trừ một chiếc giường lớn thì cũng chỉ có một cái bàn hình chữ nhật không nhỏ, trên mặt bàn đặt lộn xộn rất nhiều chai lọ có hình thù khác nhau.
Lucia đi lên trước, nhìn vòng quanh bốn phía nhưng lại không thấy bóng dáng gã Pháp Sư hắc ám kia đâu, còn chưa kịp thu dọn đồ, nhất định là đã vội vàng rời đi. Tùy tiện cầm lấy một bình thủy tinh ở trên bàn, chất lỏng màu tím trong chai dưới ánh sáng phản xạ ra những tia lấp lánh quỷ quyệt, khiến người ta có cảm giác không ổn, buông cái bình xuống, Lucia ra hiệu gọi Arnold thu lại toàn bộ mấy thứ trên bàn này.
Không tìm được Pháp Sư hắc ám như mong muốn, Lucia không khỏi có chút thất vọng. Mọi người lại kiểm tra cẩn thận cái hang thêm lần nữa, sau khi xác định không có cơ quan cạm bẫy gì, thì mọi ánh mắt đều tập trung lên người Lucia.
Dưới ánh mắt mang ý hỏi của mọi người, Lucia cảm thấy rất áp lực, thật vất vả mới tới được nơi này, nhưng cái gì cũng không thấy, có lẽ là do lúc trước bọn họ đã đánh rắn động cỏ, không che dấu bất kỳ hành động gì. Cậu giương mắt nhìn khuôn mặt mỏi mệt cùng đôi mắt mang theo tơ máu của mọi người, nói với Sandy: “Phái người đi ra kiểm tra bọn Vong Linh một chút, sau đó, chúng ta mới quyết định.”
Theo như Lucia đã đoán, nếu gã Pháp Sư hắc ám này thật là vì biết được thực lực của bọn họ nên mới bỏ chạy, như vậy cấp bậc của gã chắc là không quá cao, chỉ cần bọn họ còn ở chỗ này, chắc gã cũng không dám trở lại động thủ.
“Thánh Tử đại nhân, toàn bộ Vong Linh ở bên ngoài đều đã biến mất!” Kỵ Sĩ đi điều tra vội vàng trở về khom lưng hành lễ với Lucia, đầy kinh hỉ báo cáo.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, xem ra năng lực của gã Pháp Sư hắc ám này cũng không xuất chúng gì, có lẽ cùng lắm chỉ là một tên Pháp Sư cấp thấp. Pháp Sư hắc ám triệu hồi Vong Linh cũng có phân chất lượng, một lần triệu hồi của Pháp Sư hắc ám cấp thấp nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm Vong Linh, nhưng còn bị hạn chế thời gian, hết thời gian, Vong Linh sẽ biến mất, mà Pháp Sư hắc ám cấp cao, không chỉ triệu hồi ra Vong Linh có số lượng gấp đôi so với cấp thấp, hơn nữa, thời gian cũng kéo dài, bình thường cho dù là mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không tiêu tán, đến cấp Thánh, tuy số lượng Vong Linh bị triệu hồi không nhiều bằng Pháp Sư hắc ám cấp cao, nhưng Vong Linh do cấp Thánh triệu hồi mới chân chính là bất tử bất diệt, nếu không bị phép thuật hệ quang đánh trúng hoặc giết chết Pháp Sư hắc ám, thì vài Vong Linh bị triệu hồi kia sẽ vĩnh viễn không bị tiêu tán.
Xác nhận ý nghĩ trong lòng, lúc này Lucia mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, ôn hòa nói với mọi người đang nhìn mình: “Còn khoảng vài tiếng nữa thì trời sẽ sáng, đêm nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, sáng mai mới xuống núi.”
Đám Kỵ Sĩ bị ép buộc hơn nửa đêm nghe Lucia nói, tự tìm một vị trí cho mình ở trong động, đơn giản trải thảm rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Lucia, Arnold và Sandy là đứng tại chỗ, không dịch chuyển.
Tối qua, Lucia đi ngủ sớm, cho nên hiện giờ không có cảm giác buồn ngủ, cậu đi đến cái bàn dài cách đó không xa, ngồi xuống ghế, hạ giọng nói với Arnold và Sandy một tấc cũng không rời kia: “Sao các ngươi không đi ngủ đi.”
Hai người lúc trước luôn ẩn ẩn không hợp, lúc này lại khó có được ăn ý, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta không mệt.” “Chúng ta còn chưa buồn ngủ.”
Thấy hai người kiên trì, Lucia cũng không nhiều lời nữa. Chỉ nghiêng đầu thấp giọng dặn dò với Sandy: “Ngày mai, ngươi viết thư cho Giáo Hoàng bệ hạ kể về tình huống ở nơi này, để ngài phái vào Đại Ma Pháp Sư hệ quang đến đây, nhất định phải bắt được gã Pháp Sư hắc ám này. Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, ta sợ chúng ta vừa đi thì, gã lại trở lại.”
“Vâng, thần sẽ làm thỏa đáng, xin Thánh Tử đại nhân cứ yên tâm.” Giọng nói tràn ngập cảm xúc trung thành của Sandy vang lên trong hang động.
Từ trước đến nay, Lucia luôn luôn yên tâm để Sandy làm việc, cho nên cậu cũng không nói gì thêm. Nhất thời ba người đều trở nên trầm mặc, Lucia lấy một quyển sách từ trong không gian ra, tính định đọc một chút, dù sao ánh sáng trong hang cũng không yếu.
Do đó, trong hang động, ngoại trừ tiếng ngáy nhẹ nhàng của bọn Kỵ Sĩ thì chỉ còn mỗi tiếng lật sách của Lucia.
Arnold đứng ở phía sau Lucia, thấy lâu rồi mà cậu vẫn không sang trang mới, nhẹ nhàng tiến lên một bước, lúc này mới phát hiện thì ra anh một tay cầm sách, tay kia chống cằm, ngủ mất rồi. Hắn thật cẩn thận rút quyển sách từ trong tay anh ra, bỏ vào không gian của mình, rồi lại từ trong không gian, lấy một cái áo choàng ra rồi nhẹ nhàng khoác lên người anh.
Từ lúc Lucia bắt đầu đọc sách, Sandy đã sớm di chuyển đến bên cạnh khe hở của hang đá, im lặng đứng dựa vào tường. Nhìn động tác của Arnold, anh chỉ nhíu mày, yên lặng thu hồi cái chân đã bước ra trước một bước, mím môi, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Arnold, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cây đuốc trên vách ở đối diện, giống như là đang ngẩn người vậy.
Cánh tay trượt một cái, đầu của Lucia bị đập mạnh, đồng thời giúp cậu tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ màng, ngẩng đầu lên, Lucia chớp chớp đôi mắt mông lung, tay xoa xoa cánh tay đau nhức, giờ mới nhớ ra tối qua, mình đang đọc sách thì ngủ gật mất.
“Anh, tỉnh rồi sao?”
Giọng nói của Arnold khiến Lucia tỉnh táo triệt để, thấy Arnold khom lưng nhặt áo choàng dưới chân cậu, cậu khẳng định nó rơi xuống đất là do lúc bản thân vừa mới tỉnh lại không chú ý tới, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của ai, trong lòng cảm động, đứa nhỏ Arnold này cũng thật biết quan tâm, trên mặt tự nhiên cười nói: “Vất vả.”
“Một chút cũng không vất vả.” Arnold nhẹ giọng đáp lại.
Đứng lên, lúc này Lucia mới phát hiện trong hang trừ cậu và Arnold, những người còn lại đều đã không thấy, hoạt động cơ thể cứng ngắt một chút, Lucia nghi hoặc hỏi: “Sandy với những người khác đâu?”
“Anh, bọn họ đều đã tỉnh, đang ở bên ngoài.”
Cho dù Arnold không nói, nhưng Lucia cũng thừa biết chắc là do không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, cho nên sau khi dậy, mọi người đều đi ra ngoài, làm Thánh Tử chỉ có chỗ này là tốt, nếu không phải có chuyện gì gấp, thì trên cơ bản sẽ không có người quấy rầy cậu ngủ. Lúc ở Giáo Đình cũng thế, mỗi ngày hầu như cậu đều ngủ một giấc thẳng cẳng, đối với một kẻ có bản chất là trạch nam như Lucia mà nói, quả thực không có chuyện gì khiến cậu hạnh phúc hơn chuyện này.
Lucia vừa đi ra ngoài, vừa cười nói với Arnold: “Chúng ta cũng ra ngoài đi.”
Sau khi đi ra, họ mới gặp bọn Sandy và Jocelyn đang ăn sáng ở bên cạnh hang đá.
Cùng mọi người giải quyết bữa sáng đơn giản, sau đó Lucia khẩn cấp mang theo mọi người chạy về, nên biết rằng bọn họ đã ngốc ở đây hơn hai ngày rồi, ngày khai giảng của Kleist cũng sắp tới, nếu không nắm chặt thời gian, có lẽ sẽ không kịp mất, đó cũng là lý do vì sao lúc trước, Lucia buông tha, không tiếp tục truy kích gã Pháp Sư hắc ám kia, dù sao nhiệm vụ của bọn họ chỉ là tìm hiểu tình huống, việc còn lại sẽ do Giáo Đình giải quyết.
/57
|