Hạ Cung Linh giận dữ thét :
- Cô nương đừng dọa dẫm ta vô ích. Ta sẽ cùng các ngươi một trận tử sanh.
Phất tay sang phía Tôn tổng quản, Hạ Cung Linh truyền lệnh :
- Tôn tổng quản bày khai trận thế ra mau.
Tôn tổng quản ứng thinh nhìn chúng môn đồ Chiêu hồn giáo quát to :
- Chiêu Hồn trận pháp bày khai.
Lập tức chúng môn đồ Chiêu Hồn hội dàn thành trận thế có chín cửa, mỗi cửa đều có mười tên trấn giữ, vô cùng kỳ lạ, tất cả đều là tử môn, không có sinh lộ. Kẻ lọt vào trận chỉ chờ chết không có lối ra.
Chính nhờ trận pháp này mà Chiêu Hồn hội uy danh trấn động trong giới giang hồ từ bấy lâu nay.
Hạ Cung Linh nhìn Hồng y nữ cười nhạt :
- Trận đã bày rồi sao cô nương còn đứng đó. Đủ gan mật hãy lao vào thử xem thế nào.
Hồng y nữ nhìn qua trận pháp khỉnh giọng :
- Chiêu Hồn trận pháp ư? Ta không cần phải nhọc sức, trận này cũng bị phá tan.
Dứt lời, Hồng y nữ, Thanh y nữ và Cung Ly Kiều quay trở lại chiếc kiệu hoa.
Phút chốc tiếng nhạc trỗi lên, âm thanh mê hoặc khiến người nghe lạc phách xiêu hồn, tiêu tan chí khí, tưởng không còn tự chủmình được nữa.
Hạ Cung Linh thét :
- Ly Hồn khúc, tất cả vận công mau.
Tôn tổng quản quát tiếp theo :
- Tất cả vẫn chân khí qui nguyên, đứng yên vị trí.
Chúng môn đồ Chiêu Hồn hội rập nhau một lượt đứng yên tại chỗ trụ thân hình, vận chân khí ngăn chận âm thanh quái đản như từng chiéec kim bén nhọn chọc vào cửu khiếu trong toàn thân.
Tôn tổng quản đứng chính giữa trận Chiêu Hồn trận pháp, tay cầm bảo kiếm, thân hình vững như cây trụ, mắt sáng tợ hai vì sao, nhìn về hướng chiếc kiệu hoa, xem xét động tĩnh của bọn giáo đồ Luân Hồi giáo.
Hạ Cung Linh đứng sững như một vị thiên thần, ánh mắt sáng ngời ngấm ngầm vận chân khí chân ngươn đuổi ma âm ra ngoài không cho đột nhập vào các huyệt đạo trong người.
Đằng kia chiéc kiệu hoa, Hồng y nữ nhìn sang phía Hạ Cung Linh quan sát tình hình.
Thanh y nữ và Cung Ly Kiều đứng hai bên.
Tiếng nhạc mê hồn khi thì réo rắt, khi thì trầm bổng, rồi lại thì thầm như dắt hồn người vào cõi mênh mông vô thức.
Nửa giờ sau đó, chúng môn đồ Chiêu Hồn hội không còn chịu đựng nổi nữa, cặp mắt lim dim, tay chân rụng rời, buông rơi đao kiếm, thi nhau ngã lăn trên mặt đất.
Bấy giờ trên đấu trường chỉ có Hạ Cung Linh và Tôn tổng quản hãy còn đứng vững nhưng thần sắc cả hai đều tái ngắt, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, tâm thần bắt đầu mỏi mệt, thân hình hơi lay chuyển, xem ra hai người chẳng còn chịu đựng được bao lâu nữa.
Hồng y nữ cười đắc chí :
- Ta nói có sai đâu, kẻ nào nghịch mạng chống lại lệnh của Cung chủ là kẻ đó phải chết, hãy khôn ngoan qui thuận cho sớm, may ra ta niệm tình cùng là nữ nhân tha cho cái tội chết, bằng không khi ta bắt được giải về bản cung chỉ e hai ngươi không tránh khỏi bị đưa vào “Luyện Hồn phòng” cho Cung chủ luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” như bao kẻ khác.
Tôn tổng quản giận dữ, toan phi thân tới chiếc kiệu hoa liều một phen sống chết cùng Hồng y nữ, nhưng thân hình nặng chịch không sao cất lên nổi, đành phải căm hận đứng im.
Huỵch... huỵch... huỵch...
Phía trong cổng Tổng đàn Chiêu Hồn hội, hai đội Ngũ môn đồ do Triệu đại đường chủ và Nhạc điện chủ trì cũng thi nhau ngã lăn quay xuống đất hôn mê.
Hai vị Đại đường chủ, Đại điện chủ kinh hãi trố mắt nhìn chúng môn đồ nhưng chẳng biết phải làm sao cứu tỉnh thuộc hạ, hơn nữa hai lão cũng đang vận công chống lại âm thanh huyền hoặc mê hồn kia.
Hạ Cung Linh than thầm :
- Số mạng của ta tới đây đã hỏng rồi sao. Nếu ta bị ả Hồng y nữ bắt được đưa về Luân Hồi giáo, chắc chắn sẽ bị đưa vào “Luyện Hồn phòng” chịu lấy cực hình thảm khốc là xong.
Ta hãy tự quyết định trước đi là xong.
Trường kiếm trong tay Hạ Cung Linh vung lên toan đâm thẳng vào cổ họng kết liễu lấy tánh mang mình.
Thình lình trong giờ phút đó một loạt tiếng cười quái gở nổi lên không ai biết từ phương hướng nào. Tiếng cười cất lên đã nghe ào ào như muôn lượn sóng trùng trùng từ ngoài biển cả cuồn cuộn tới lấn át cả âm thanh du dương huyền hoặc, trầm bổng của chiếc Ma cầm phía sau chiếc kiệu hoa.
Luân Hồi giật mình hạ thanh trường kiếm nhìn về phía chiếc kiệu hoa xem nhân vật nào đang gióng lên loạt cười quái gở đó.
Hồng y nữ biến sắc kêu lên :
- Cuồng tiêu thiền âm. Đạo hạnh sư cô hãy thận trọng.
Hồng y nữ hạ lệnh cho người sử dụng chiếc Ma cầm chính là Đạo Hạnh sư cô, đang ngồi tịnh tọa phía sau chiếc kiệu hoa nên Hạ Cung Linh và Tôn tổng quản từ lâu không ngó thấy.
Thanh y nữ lo lắng :
- Hồng sư tỷ, sư tỷ có biết nhân vật nào đang sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” đó không?
Hồng y nữ lắc đầu :
- Ngu tỷ chưa từng gặp ai sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” này một lần nào nên chưa rõ người đó là ai.
- Thế sao Hồng sư tỷ biết tiếng cười kia là “Cuồng Tiếu Thiền Âm”.
- Ngu tỷ nghe Cung chủ giảng dạy võ công có nói tới chiêu này nên khi nghe ta hiểu ngay không cần suy nghĩ.
- Hồng tỷ tỷ. Cung chủ có cho biết nhận vật nào sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” này không?
- Cung chủ chỉ cho biết giọng cười đó là chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” loại thần công truyền tích đã lâu, không ngờ đến nay lại xuất hiện ở nơi đây.
Cung Ly Kiều chen vào :
- Ngu tỷ nghe bọn giang hồ đồn đại, ngoài Tây Vực có một vị quái tăng tên là Lạp đa lạt ma biết sử dụng thần công bằng tiếng cười, có lẽ nhân vật đang cười kia chính là lão không sai.
Hồng y nữ lắc đầu :
- Cung thư thư đã lầm rồi, Cung chủ của tiểu muội đã mấy lần nói đến thần công của lão Lạp đa lạt ma, nhưng không nói tới chêu có tiếng cười quái gở này. Lão chỉ sử dụng chiêu “Đạt Thiền Phò Độ” lối võ công duy nhất của lão và từ xưa tới nay lão chưa từng có một lần nào đặt chân vào vùng Trung thổ này.
Thanh y nữ băn khoăn :
- Hồng tỷ tỷ. Thế ra hiện nay chúng ta chưa biết nhân vật đang sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” kia là ai, nhưng tại sao hắn lại hỗ trợ cho ả Hạ Cung Linh chống lại chị em chúng ta vậy?
- Nhị muội đừng vội nóng, trong chốc lát nữa đây thế nào nhân vật đó cũng phải xuất hiện, chúng ta sẽ nhận diện coi hắn là ai cũng chưa muộn.
- Hồng tỷ tỷ, không hiểu chiêu “Ly Hồn khúc” của Đạo Hạnh sư cô có thắng nổi giọng cười “Cuồng Tiếu Thiền Âm” kia hay không?
- Ngu tỷ chưa đoán trước được, phải chờ thêm một khoảng thời thần nữa mới rõ ai thắng ai bại trong trận đấu thần công này.
Lắng tai nghe giọng cười quái gở kéo dài vô tận và tiếng nhạc ru hồn “Ly Hồn khúc”.
Thanh y nữ lo sợ :
- Hồng tỷ tỷ, muội nghe qua chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” của nhân vật này xem ra trội hơn chiêu “Điệu xướng thần âm” của gã Hàn Tử Kỳ, chỉ e sợ Đạo Hạnh sư cô bại trận. Tỷ tỷ hãy ra lệnh cho sư cô thu hồi Ly Hồn khúc xuất chiêu Tán Thần khúc.
Hồng y nữ lắc đầu :
- Không được. Hiện tại ngu tỷ không thể ra lệnh cho Đạo Hạnh sư cô làm như vậy được.
Thanh y nữ ngạc nhiên :
- Tại sao vậy Hồng tỷ tỷ.
- Tại vì lần trước ngu tỷ ra lệh cho Đạo Hạnh sư cô sử dụng chiêu Ly Hồn khúc, bất ngờ bị gã Hàn Tử Kỳ xuất hiện phá hỏng, lần này nhân vật kia dùng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” lợi hại hơn chiêu kia rất nhiều, nếu chúng ta cho sử dụng chiêu Tán Thần khúc làm thế nào chống nổi giọng cười quái gở đó.
- Hồng tỷ tỷ nói thế, chắc chắn Đạo Hạnh sư cô sẽ thua trận này, bây giờ tỷ tỷ truyền lệnh cho sư cô thu hồi thần công, gặp nhân vật kia coi ra ai là thượng sách.
- Cô nương đừng dọa dẫm ta vô ích. Ta sẽ cùng các ngươi một trận tử sanh.
Phất tay sang phía Tôn tổng quản, Hạ Cung Linh truyền lệnh :
- Tôn tổng quản bày khai trận thế ra mau.
Tôn tổng quản ứng thinh nhìn chúng môn đồ Chiêu hồn giáo quát to :
- Chiêu Hồn trận pháp bày khai.
Lập tức chúng môn đồ Chiêu Hồn hội dàn thành trận thế có chín cửa, mỗi cửa đều có mười tên trấn giữ, vô cùng kỳ lạ, tất cả đều là tử môn, không có sinh lộ. Kẻ lọt vào trận chỉ chờ chết không có lối ra.
Chính nhờ trận pháp này mà Chiêu Hồn hội uy danh trấn động trong giới giang hồ từ bấy lâu nay.
Hạ Cung Linh nhìn Hồng y nữ cười nhạt :
- Trận đã bày rồi sao cô nương còn đứng đó. Đủ gan mật hãy lao vào thử xem thế nào.
Hồng y nữ nhìn qua trận pháp khỉnh giọng :
- Chiêu Hồn trận pháp ư? Ta không cần phải nhọc sức, trận này cũng bị phá tan.
Dứt lời, Hồng y nữ, Thanh y nữ và Cung Ly Kiều quay trở lại chiếc kiệu hoa.
Phút chốc tiếng nhạc trỗi lên, âm thanh mê hoặc khiến người nghe lạc phách xiêu hồn, tiêu tan chí khí, tưởng không còn tự chủmình được nữa.
Hạ Cung Linh thét :
- Ly Hồn khúc, tất cả vận công mau.
Tôn tổng quản quát tiếp theo :
- Tất cả vẫn chân khí qui nguyên, đứng yên vị trí.
Chúng môn đồ Chiêu Hồn hội rập nhau một lượt đứng yên tại chỗ trụ thân hình, vận chân khí ngăn chận âm thanh quái đản như từng chiéec kim bén nhọn chọc vào cửu khiếu trong toàn thân.
Tôn tổng quản đứng chính giữa trận Chiêu Hồn trận pháp, tay cầm bảo kiếm, thân hình vững như cây trụ, mắt sáng tợ hai vì sao, nhìn về hướng chiếc kiệu hoa, xem xét động tĩnh của bọn giáo đồ Luân Hồi giáo.
Hạ Cung Linh đứng sững như một vị thiên thần, ánh mắt sáng ngời ngấm ngầm vận chân khí chân ngươn đuổi ma âm ra ngoài không cho đột nhập vào các huyệt đạo trong người.
Đằng kia chiéc kiệu hoa, Hồng y nữ nhìn sang phía Hạ Cung Linh quan sát tình hình.
Thanh y nữ và Cung Ly Kiều đứng hai bên.
Tiếng nhạc mê hồn khi thì réo rắt, khi thì trầm bổng, rồi lại thì thầm như dắt hồn người vào cõi mênh mông vô thức.
Nửa giờ sau đó, chúng môn đồ Chiêu Hồn hội không còn chịu đựng nổi nữa, cặp mắt lim dim, tay chân rụng rời, buông rơi đao kiếm, thi nhau ngã lăn trên mặt đất.
Bấy giờ trên đấu trường chỉ có Hạ Cung Linh và Tôn tổng quản hãy còn đứng vững nhưng thần sắc cả hai đều tái ngắt, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, tâm thần bắt đầu mỏi mệt, thân hình hơi lay chuyển, xem ra hai người chẳng còn chịu đựng được bao lâu nữa.
Hồng y nữ cười đắc chí :
- Ta nói có sai đâu, kẻ nào nghịch mạng chống lại lệnh của Cung chủ là kẻ đó phải chết, hãy khôn ngoan qui thuận cho sớm, may ra ta niệm tình cùng là nữ nhân tha cho cái tội chết, bằng không khi ta bắt được giải về bản cung chỉ e hai ngươi không tránh khỏi bị đưa vào “Luyện Hồn phòng” cho Cung chủ luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” như bao kẻ khác.
Tôn tổng quản giận dữ, toan phi thân tới chiếc kiệu hoa liều một phen sống chết cùng Hồng y nữ, nhưng thân hình nặng chịch không sao cất lên nổi, đành phải căm hận đứng im.
Huỵch... huỵch... huỵch...
Phía trong cổng Tổng đàn Chiêu Hồn hội, hai đội Ngũ môn đồ do Triệu đại đường chủ và Nhạc điện chủ trì cũng thi nhau ngã lăn quay xuống đất hôn mê.
Hai vị Đại đường chủ, Đại điện chủ kinh hãi trố mắt nhìn chúng môn đồ nhưng chẳng biết phải làm sao cứu tỉnh thuộc hạ, hơn nữa hai lão cũng đang vận công chống lại âm thanh huyền hoặc mê hồn kia.
Hạ Cung Linh than thầm :
- Số mạng của ta tới đây đã hỏng rồi sao. Nếu ta bị ả Hồng y nữ bắt được đưa về Luân Hồi giáo, chắc chắn sẽ bị đưa vào “Luyện Hồn phòng” chịu lấy cực hình thảm khốc là xong.
Ta hãy tự quyết định trước đi là xong.
Trường kiếm trong tay Hạ Cung Linh vung lên toan đâm thẳng vào cổ họng kết liễu lấy tánh mang mình.
Thình lình trong giờ phút đó một loạt tiếng cười quái gở nổi lên không ai biết từ phương hướng nào. Tiếng cười cất lên đã nghe ào ào như muôn lượn sóng trùng trùng từ ngoài biển cả cuồn cuộn tới lấn át cả âm thanh du dương huyền hoặc, trầm bổng của chiếc Ma cầm phía sau chiếc kiệu hoa.
Luân Hồi giật mình hạ thanh trường kiếm nhìn về phía chiếc kiệu hoa xem nhân vật nào đang gióng lên loạt cười quái gở đó.
Hồng y nữ biến sắc kêu lên :
- Cuồng tiêu thiền âm. Đạo hạnh sư cô hãy thận trọng.
Hồng y nữ hạ lệnh cho người sử dụng chiếc Ma cầm chính là Đạo Hạnh sư cô, đang ngồi tịnh tọa phía sau chiếc kiệu hoa nên Hạ Cung Linh và Tôn tổng quản từ lâu không ngó thấy.
Thanh y nữ lo lắng :
- Hồng sư tỷ, sư tỷ có biết nhân vật nào đang sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” đó không?
Hồng y nữ lắc đầu :
- Ngu tỷ chưa từng gặp ai sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” này một lần nào nên chưa rõ người đó là ai.
- Thế sao Hồng sư tỷ biết tiếng cười kia là “Cuồng Tiếu Thiền Âm”.
- Ngu tỷ nghe Cung chủ giảng dạy võ công có nói tới chiêu này nên khi nghe ta hiểu ngay không cần suy nghĩ.
- Hồng tỷ tỷ. Cung chủ có cho biết nhận vật nào sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” này không?
- Cung chủ chỉ cho biết giọng cười đó là chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” loại thần công truyền tích đã lâu, không ngờ đến nay lại xuất hiện ở nơi đây.
Cung Ly Kiều chen vào :
- Ngu tỷ nghe bọn giang hồ đồn đại, ngoài Tây Vực có một vị quái tăng tên là Lạp đa lạt ma biết sử dụng thần công bằng tiếng cười, có lẽ nhân vật đang cười kia chính là lão không sai.
Hồng y nữ lắc đầu :
- Cung thư thư đã lầm rồi, Cung chủ của tiểu muội đã mấy lần nói đến thần công của lão Lạp đa lạt ma, nhưng không nói tới chêu có tiếng cười quái gở này. Lão chỉ sử dụng chiêu “Đạt Thiền Phò Độ” lối võ công duy nhất của lão và từ xưa tới nay lão chưa từng có một lần nào đặt chân vào vùng Trung thổ này.
Thanh y nữ băn khoăn :
- Hồng tỷ tỷ. Thế ra hiện nay chúng ta chưa biết nhân vật đang sử dụng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” kia là ai, nhưng tại sao hắn lại hỗ trợ cho ả Hạ Cung Linh chống lại chị em chúng ta vậy?
- Nhị muội đừng vội nóng, trong chốc lát nữa đây thế nào nhân vật đó cũng phải xuất hiện, chúng ta sẽ nhận diện coi hắn là ai cũng chưa muộn.
- Hồng tỷ tỷ, không hiểu chiêu “Ly Hồn khúc” của Đạo Hạnh sư cô có thắng nổi giọng cười “Cuồng Tiếu Thiền Âm” kia hay không?
- Ngu tỷ chưa đoán trước được, phải chờ thêm một khoảng thời thần nữa mới rõ ai thắng ai bại trong trận đấu thần công này.
Lắng tai nghe giọng cười quái gở kéo dài vô tận và tiếng nhạc ru hồn “Ly Hồn khúc”.
Thanh y nữ lo sợ :
- Hồng tỷ tỷ, muội nghe qua chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” của nhân vật này xem ra trội hơn chiêu “Điệu xướng thần âm” của gã Hàn Tử Kỳ, chỉ e sợ Đạo Hạnh sư cô bại trận. Tỷ tỷ hãy ra lệnh cho sư cô thu hồi Ly Hồn khúc xuất chiêu Tán Thần khúc.
Hồng y nữ lắc đầu :
- Không được. Hiện tại ngu tỷ không thể ra lệnh cho Đạo Hạnh sư cô làm như vậy được.
Thanh y nữ ngạc nhiên :
- Tại sao vậy Hồng tỷ tỷ.
- Tại vì lần trước ngu tỷ ra lệh cho Đạo Hạnh sư cô sử dụng chiêu Ly Hồn khúc, bất ngờ bị gã Hàn Tử Kỳ xuất hiện phá hỏng, lần này nhân vật kia dùng chiêu “Cuồng Tiếu Thiền Âm” lợi hại hơn chiêu kia rất nhiều, nếu chúng ta cho sử dụng chiêu Tán Thần khúc làm thế nào chống nổi giọng cười quái gở đó.
- Hồng tỷ tỷ nói thế, chắc chắn Đạo Hạnh sư cô sẽ thua trận này, bây giờ tỷ tỷ truyền lệnh cho sư cô thu hồi thần công, gặp nhân vật kia coi ra ai là thượng sách.
/111
|