Không bao lâu, Tiểu Yến bước trở ra ngoài.
Nàng trong bộ y phục cung trang màu hồng lộng lẫy, chẳng kém một nàng Công chúa đương triều. Hàn Tử Kỳ nhìn nàng chăm chú, một lúc đã phải bật khen :
- Yến muội đẹp quá đi thôi..
Tiểu Yến ửng hồng hai má, bước lại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Hàn Tử Kỳ nũng nịu :
- Hàn ca ca quá khen, tiểu muội vô cùng hổ thẹn. Này, do đâu ca ca biết muội đang ở trong Hồng Lầu Khách này để tới đây kịp thời cứu muội?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu :
- Ngu huynh không biết Yến muội ở đây, chỉ là một sự tình cờ huynh mới gặp muội?
Ánh mắt thu thủy của Tiểu Yến nhìn gắn vào gương mặt ngọc của Hàn Tử Kỳ :
- Sự tình cờ như thế nào Hàn ca ca hãy nói cho tiểu muội nghe. Muội nghi ngờ ca ca rồi đó.
Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên :
- Yến muội nghi ngờ ngu huynh chuyện gì, muội hãy nói cho huynh nghe xem có đúng không?
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, như dò xem có ai rình nghe hay không. Tiểu Yến nói :
- Hàn ca ca có biết Hồng Lầu Khách này là gì không? Ca ca hãy trả lời rồi tiểu muội sẽ nói cho ca ca nghe.
Hàn Tử Kỳ thành thật đáp :
- Ngu huynh mới đến Hồng lâu khách này lần đầu tiên chưa hiểu gì cả, nhưng tại sao Yến muội lại hỏi huynh như vậy. Hồng Lầu Khách là gì, muội hãy nói huynh nghe.
Tiểu Yến nghiêng qua Hàn Tử Kỳ khẽ thầm bên tai :
- Hồng lâu khách là thanh lâu đấy. Hàn ca ca hiểu chưa?
Hàn Tử Kỳ thản nhiên :
- Ngu huynh đã hiểu rồi. Yến muội còn chuyện gì nói nữa không?
Tiểu Yến bĩu môi :
- Hàn ca ca đã hiểu Hồng Lầu Khách này là thanh lâu rồi. Ca ca còn tới đây làm chi?
Bất giác Hàn Tứ Kỳ bật cười lên ha hả, chỉ nhìn Tiểu Yến mà chưa đáp lời.
Tiểu Yến hờn dỗi :
- Hàn ca ca cười gì? Tiểu muội nói không đúng hay sao? Ca ca đã biết rồi sao lại còn tới đây?
Hàn Tử Kỳ thôi cười nhìn Tiểu Yến :
- Ồ Yến muội cho huynh là khách đì tìm hoa đó sao? Yến muội đã lầm rồi.
Tiểu Yến "hừ" lên một tiếng :
- Tiểu muội xin hỏi Hàn ca ca nếu ca ca không đi tìm hoa, ca ca tới Hồng lâu khách này làm chi chứ?
Hàn Tử Kỳ trỏ vào Tiểu Yến :
- Yến muội chưa hiểu ư? Ngu huynh tới Hồng lâu khách này để tìm muội đấy Đôi mắt Tiểu Yến tròn xoe :
- Tìm hiểu muội? Vừa rồi Hàn ca ca bảo không biết muội ở đây, tại sao bây giờ ca ca lại nói đi tìm muội. Ca ca nói dố? với muội rồi Hàn Tứ Kỳ chỉnh sắc trở lại trang nghiêm :
- Yến muội chưa rõ, trách cứ ngu huynh cũng đúng. Thực sự lúc nãy ngu huynh đang đuổi theo một ả đàn bà cùi hủi, tới đây ả phóng vào cạnh vườn hoa, huynh đứng ngoài nhìn vào tìm kiếm ả không thấy, chợt huynh nghe tiếng đàn Tỳ bà và tiếng ca của muội, nghe giọng ca có vẻ quen thuộc nhưng chưa rõ là ai, huynh hoài nghi nên mới vào gặp phu nhân đòi cho được gặp ca nhi đó, đang nói chuyện với bà bỗng nghe có tiếng kêu la trên phòng này, huynh theo phu nhân lên đây, chẳng ngờ ca nhi lại là muội, huynh chi xiết vui mừng.
Bây giờ muội đã hiểu rồi chứ.
Tiểu Yên chợt tỉnh ngộ, hai má ửng hồng lên :
- Thế ư? Tiểu muội đã biết rồi, nhưng ả đàn bà cùi hủi là ai vậy? Tại sao Hàn ca ca phải đuổi theo ả?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu :
- Ngu huynh cũng không biết ả đàn hà cùi hủi là ai, chỉ vì ả có những cử chỉ lạ kỳ, ả đi theo huynh như hình với bóng, tới đâu cũng gặp ả đón đường, nên huynh phải đuổi theo ả, hỏi ả xem ả chính thực là ai.
Ngưng lại rồi chàng tiếp :
- Có một điều là Đảo Điên hòa thượng nói với ngu huynh, ả đàn bà cùi hủi có mối liên hệ với huynh, ả chết đi huynh sẽ hận trọn đời. Đó, huynh phải biết ả là ai, tại sao lão nói như vậy.
Tiểu Yến góp ý :
- Đảo Điên hòa thượng nói thế, chắc chắn ả đàn bà cùi hủi phải có liên hệ với Hàn ca ca rồi chứ chẳng không đâu. Hiện giờ ả ở đâu?
Hàn Tử Kỳ bâng khuâng :
- Lúc nãy ả đàn bà cùi hủi nhảy vào cánh vườn hoa rồi mất dạng, tiểu huynh tìm mãi không ra, còn đang ngơ ngác, kế nghe tiếng đàn Tỳ bà và giọng ca của Yến muội như huynh đã nói vừa rồi.
Nhìn thẳng vào mắt Tiểu Yến, Hàn Tử Kỳ nghiêm nghị :
- Yến muội, tại sao muội lại bỏ gia trang tại Hàn Châu làm ca nhi, rồi tới Hồng Lầu Khách này, muội hãy kể lại cho huynh nghe mọi việcđã xảy ra, đừng giấu diếm.
Mặt ngọc của Tiểu Yến chợt buồn, ánh thu ba vương lệ. Nàng bằng một giọng âu sầu :
- Hàn ca ca không hỏi tiểu muội cũng nói cho ca ca nghe biến cố của muội vừa qua.
Ngưng lại giây phút như để trấn áp cơn xúc động mạnh trong lòng, Tiểu Yến nói :
- Ngày đó sau khi Hàn ca ca cứu tiểu muội thoát khỏi bàn tay hung ác của hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, muội và ca ca chia tay nhau, ca ca lên đường sứ mạng, muội trở lại Hà gia trang mang theo một nỗi buồn khôn tả.
Nàng thở nhẹ rồi nói tiếp :
- Khi về tới Hà gia trang, tiểu muội kể lại cho gia gia nghe chuyện bọn Luân Hồi giáo chận đường muội tại dãy núi Hằng Sơn, đòi bắt muội đưa vể cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ làm ả nô tỳ, gia gia nổi giận, lập tức cùng mười hai tên môn đồ tới đó đón đường bọn chúng rửa hận cho muội, qua hôm sau không gặp ba tên sứ giả đó, lại gặp hai tên sứ giả khác cùng đi với bốn mươi hai tên giáo đồ, gia gia chận đánh bọn chúng một trận rất ác liệt, trọn cả nửa ngày, kết quả chỉ vì bọn chúng quá đông, lại có thêm trên hai mươi tên giáo đồ khác tới tiếp chiến, tám tên môn đồ Hà gia trang tử trận, gia gia mang thương tích đầy mình chạy trở về...
Hàn Tử Kỳ bật thốt :
- Bọn chúng quả đáng chết.
Vẫn bằng một giọng âu sầu, Tiểu Yến kể tiếp :
- Chỉ ba ngày sau, trên một trăm tên giáo đồ và bốn tên sứ giả Luân Hồi giáo kéo tới bao vây Hà gia trang, gia gia còn mang thương tích trong mình, nhưng phải cùng chúng môn đồ đánh nhau với bọn chúng trọn một ngày mười bốn môn đồ bị giết, gia gia bị tử thương bọn chúng đốt Hà gia trang...
Hàn Tử Kỳ trợn mắt hét :
- Ngu huynh thề giết sạch bọn Luân Hồi giáo trả thù cho Hà tiền bối...
Chàng hỏi :
- Lúc Hà tiền bối bị nạn, Yến muội đang ở đâu?
Tiểu Yến sụt sùi :
- Tiểu muội đi thị trấn mua lương thực, khi về đến nơi gia gia đã chết, Hà gia trang chỉ còn lại đống tro tàn, muội khóc hết nước mắt. Muội mai táng gia gia và mười bốn tên môn đồ vừa mới yên xong bọn giáo đồ Luân Hồi giáo lại kéo tới tìm bắt muội. Muội hốt hoảng chạy về phía sau ngọn núi, chui vào một hốc đá trốn trọn hai ngày.
Nàng thở mạnh :
- Chờ cho bọn giáo đồ Luân Hồi giáo đi rồi, muội theo con đường tắt trong rừng ra quan lộ, thẳng tới thị trấn Hàn Châu hết sức gian truân, nguy hiểm.
Tiểu Yến dừng lại lấy chiếc khăn hồng lau sạch những giọt lệ đọng trên hai má. Hàn Tử Kỳ nóng nảy :
- Chuyện ra sao nữa. Yến muội hãy kể lại cho ngu huynh nghe.
Tiểu Yến lấy lại sự bình tâm tiếp :
- “Tiểu muội tới thị trấn Hàn Châu, nghe tin bọn giáo đồ Luân Hồi giáo đi lùng bắt muội thật gắt gao, muội phải ẩn trốn trong một gia đình lão bà bán đậu hũ, không dám đi đâu cả.
Cách nửa tháng sau được tin bọn chúng rút đi, vì lão bà bán đậu hũ quá nghèo nàng, muội phải tìm sinh kế nơi khác. Muội đi lang thang mấy ngày tới bến sông Hàn Châu làm quen với Hồ Cầm tỷ tỷ, hiện nàng là một ca nhi tài sắc đương thời, khách hâm mộ nàng toàn là vương tôn, công tử. Muội nhờ lúc trước có học đàn ca lại có giọng ca thiên phú nên được Hồ Cầm tỷ tỷ thương yêu, kết tình nghĩa tỷ muội chỉ giáo và muội đã nổi tiếng tại Hà Châu từ đó. Muội thường hỏi thăm tin tức của ca ca, nhưng không ai biết ca ca đang ở nơi nào, muội vô cùng buồn khổ”.
Hàn Tử Kỳ chận lại :
- Rồi do đâu Yến muội lại bỏ ca nhi Hồ Cẩm ra đi đến phải lưu lạc tới Hồng Lầu Khách này?
Tiểu Yến lại rơi giọt lệ :
- “Sống trên chiếc thuyền của Hồ Cầm tỷ tỷ tiểu muội tưởng đã yên thân, nào ngờ một đêm nọ, cách nay mấy tháng, tỷ tỷ ốm không tiếp khách, nằm ngủ trong khoang thuyền.
Muội nằm thao thức mãi không sao chợp mắt được. Phần nhớ đến gia gia không còn nữa, phần lại nhớ Hàn ca ca không hiểu hiện nay trôi giạt tận phương nào, có được bình an hay không. Muội buồn bã cầm cây đàn Tỳ bà lên bờ, ngồi dưới gốc cây đại thọ, đàn ca khúc Tây sương ký lúc nãy ca ca đã nghe. Đang lúc muội còn say sưa với đàn ca, thình lình có bốn tên lạ mặt từ trong bụi rậm ào ra, muội không kịp phản ứng, bị bọn chúng điểm huyệt bắt bỏ trên một chiếc xe bít bùng chở đi. Sáng hôm sau bọn chúng bán muội cho mu Tú bà thanh lâu “Nghênh xuân” lấy một ngàn lạng vàng. Thanh lâu “Nghênh xuân” là một nơi khách tìm hoa rộn rịp, nổi tiếng nhất tại thị trấn Hàn Châu. Mụ chủ thanh lâu này bắt buộc muội phải rước khách, muội kháng cự nên bị mụ nhốt trong một căn phòng kín đáo bỏ đói muội hai ngày. Muội toan tự tử, may sao phu nhân phái lão Tiêu quản gia tới kịp, chuộc muội với giá ba trăm lạng vàng ròng đưa về Hồng Lầu Khách này, làm nghề ca nhi cho tới ngày nay. Lúc trước muội định trả nợ cho phu nhân, xong sẽ đi tìm ca ca khắp phương trời, không ngờ đêm nay ca ca lại tới đúng lúc hai tên sứ giả quỷ quái xuất hiện bất ngờ từ phía ngoài cửa số nhảy vào trong lúc muội đang đàn ca bản Tây sương ký, bọn chúng điểm huyệt muội, nếu ca ca không tới kịp cứu muội, muội sẽ không còn trông thấy mặt ca ca nữa. Muội cứ tưởng đây chỉ là một giấc chiêm bao không phải là sự thật ca ca ơi...”
Nói tới đây Tiểu Yến im bặt, hai dòng lệ thánh thót trào ra như suối, nỗi đau thường tràn ngập trong lòng...
Cảm thương người nghĩa muội chỉ vì biến cố lạc loài bơ vơ trên từng bước giang hồ, bằng một giọng hết sức ngọt ngào. Hàn Tử Kỳ khuyên Tiểu Yến :
- Yến muội hãy nguôi cơn sầu thảm. Người trong cõi đời có mấy ai tránh được cuộc bể dâu, chuyện đã qua rồi hãy xem như một cơn ác mộng, muội hãy bình tâm trở lại còn lo chuyện tương lai của mình, muội khóc mãi lòng huynh vô cùng đau xót.
Tiểu Yến ngẩng lên mặt đầy thảm lệ, nhìn Hàn Tử Kỳ, với giọng xót xa :
- Tiểu muội đau khổ đã nhiều rồi. Muội khóc cạn lệ gia gia, thân mẫu nay đã chẳng còn muội hằng nhớ đến ca ca, chỉ có ca ca là nguồn an ủi duy nhất trong cõi đời này, lúc vắng ca ca, muội không chịu nổi, ca ca có biết hay không?
Chợt ánh mắt Tiểu Yến chớp lên tia sáng căm thù :
- Tình cảnh bắt buộc tiểu muội phải sống cuộc đời ca nhi, thâm tâm muội mong muốn sẽ có, một ngày nào đó đền đáp ân tình phu nhân xong muội sẽ tìm ca ca học một số võ công, cùng ca ca tới Luân Hồi giáo, giết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, báo thù cho gia gia, ca ca thử xem có phương cách nào giúp muội sớm hơn hay không?
Hàn Tử Kỳ gật đầu :
- Phương cách đưa Yến muội ra đi thì ngu huynh đã có rồi, miễn sao muội bỏ cái nghề ca nhi khốn khổ làm mục tiêu cho bọn Luân Hồi giáo hãm hại này là huynh đà mãn nguyện rồi.
Lấy chiếc khăn lau sạch lệ trên hai má ửng hồng. Tiểu Yến thiết tha :
- Hàn ca ca đã có phương cách giải thoát cho tiểu muội, ca ca định chuộc muội đó ư?
Hàn Tử Kỳ quả quyết :
- Ngoài cách đó ra đâu còn cách nào nữa. Ngu huynh sẽ chuộc muội với bất cứ giá nào.
Yến nguội hãy an tâm.
Nhưng chàng lại băn khoan :
- Ngu huynh sẽ nói chuyện này với phu nhân, chỉ e sợ phu nhân không bằng lòng để cho Yến muội ra đi đó thôi. Bằng nếu huynh lén lút đưa tiếu muội ra đi là một chuyện rất dễ dàng, nhưng huynh không muốn muội là một kẻ vô tình, vô nghĩa, bởi phu nhân có cái công ơn cứu muội thoát khỏi lầu xanh “Nghênh xuân”, ơn đức đó không thể nào quên được, hơn nữa xem qua phu nhân là một người đàn bà khí phách, bao dung, biết thương người khốn khổ, chúng ta không nên đối xử tệ bạc với bà, có thể bà cho chúng ta là những phần tử bại hoại mang lấy tiếng xấu xa ở sau này.
Tiểu Yến ái ngại :
- Phu nhân chuộc tiểu muội với một giá tiền quá lớn lao, ba trăm vạn lạng vàng ròng, muội ca hát từ đó đến giờ chỉ dành dụm được ba vạn. Hàn ca ca có đủ số tiền hai trăm chín mươi bảy lạng cho đủ số đó hay không?
Hàn Tử Kỳ thành thật :
- Hiện nay ngu huynh không có vàng nhưng huynh có hai trăm mười lăm hạt dạ minh châu đang ở trong túi hành trang bên khách điếm Tứ Hải, cứ theo phu nhân nói, một hạt trị giá một ngàn năm trăm lạng, tính chung trên ba trăm vạn, đủ số chuộc Yến muội rời khỏi Hồng lâu khách này rồi.
Tiểu Yến sửng sốt nhìn Hàn Tử Kỳ chăm chăm, không hiểu do đâu chàng lại có một số hạt dạ minh châu to lớn đến thế, nhưng nàng không dám hỏi, vì sợ buồn lòng người nghĩa huynh nàng đã từng tôn thờ yêu kính từ bấy lâu nay. Nàng chỉ nhìn chàng với ánh mắt chứa chan niềm hy vọng, không nói thêm một lời nào Đoán biết thâm tâm của Tiếu Yến, Hàn Tử Kỳ trấn an :
- Yến muội đừng nghĩ ngợi xa xôi chi cho nhọc lòng. Muội ngạc nhiên về chuyện do đâu huynh lại có hai trăm hạt dạ minh châu đó phải không? Tài sản của tôn sư huynh để lại đấy.
Hàn Tử Kỳ vừa dứt câu chợt nghe có tiếng động nhẹ ngoài cửa phòng. Chàng đưa mắt nhìn ra.
Đào Hoa phu nhân trong bộ y phục cung trang mới màu hồng như một vị vương phi, khoan thai bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế đối hiện Hàn Tử Kỳ.
Mỹ phụ nhìn Hàn Tử Kỳ cất giọng kiều mỵ :
- Thêm một lần nữa ta xin đa tạ Hàn công tử đã ra tay tế độ cho Tiểu Yến và cứu vãn Hồng Lầu Khách khỏi bị xáo trộn bất an, công ơn này không bao giờ ta quên được.
Hàn Tử Kỳ vẫn một mực khiêm tốn :
- Phu nhân chỉ dạy quá lời rồi, xin phu nhân gác qua điều tiểu tiết đó, chúng ta hãy bàn chuyện sắp tới tìm phương cách nào đối phó với bọn Luân Hồi giáo những ngày sắp tới đây Gương mặt Hàn Tử Kỳ trở nên nghiêm trọng :
- Cứ như tại hạ dự liệu, sớm muộn gì bọn Luân Hồi giáo cũng trở lại đây, lần này sẽ rất đông đảo, bọn chúng đánh phá Hồng Lầu Khách để háo thù cho tên sứ giả bị tại hạ chặt cụt cánh tay như bọn chúng đã từng đánh phá Đế Vương thành và Chiêu Hồn hội, phu nhân đã nghĩ ra phương cách nào đối phó với bọn chúng hay chưa?
Nàng trong bộ y phục cung trang màu hồng lộng lẫy, chẳng kém một nàng Công chúa đương triều. Hàn Tử Kỳ nhìn nàng chăm chú, một lúc đã phải bật khen :
- Yến muội đẹp quá đi thôi..
Tiểu Yến ửng hồng hai má, bước lại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Hàn Tử Kỳ nũng nịu :
- Hàn ca ca quá khen, tiểu muội vô cùng hổ thẹn. Này, do đâu ca ca biết muội đang ở trong Hồng Lầu Khách này để tới đây kịp thời cứu muội?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu :
- Ngu huynh không biết Yến muội ở đây, chỉ là một sự tình cờ huynh mới gặp muội?
Ánh mắt thu thủy của Tiểu Yến nhìn gắn vào gương mặt ngọc của Hàn Tử Kỳ :
- Sự tình cờ như thế nào Hàn ca ca hãy nói cho tiểu muội nghe. Muội nghi ngờ ca ca rồi đó.
Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên :
- Yến muội nghi ngờ ngu huynh chuyện gì, muội hãy nói cho huynh nghe xem có đúng không?
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, như dò xem có ai rình nghe hay không. Tiểu Yến nói :
- Hàn ca ca có biết Hồng Lầu Khách này là gì không? Ca ca hãy trả lời rồi tiểu muội sẽ nói cho ca ca nghe.
Hàn Tử Kỳ thành thật đáp :
- Ngu huynh mới đến Hồng lâu khách này lần đầu tiên chưa hiểu gì cả, nhưng tại sao Yến muội lại hỏi huynh như vậy. Hồng Lầu Khách là gì, muội hãy nói huynh nghe.
Tiểu Yến nghiêng qua Hàn Tử Kỳ khẽ thầm bên tai :
- Hồng lâu khách là thanh lâu đấy. Hàn ca ca hiểu chưa?
Hàn Tử Kỳ thản nhiên :
- Ngu huynh đã hiểu rồi. Yến muội còn chuyện gì nói nữa không?
Tiểu Yến bĩu môi :
- Hàn ca ca đã hiểu Hồng Lầu Khách này là thanh lâu rồi. Ca ca còn tới đây làm chi?
Bất giác Hàn Tứ Kỳ bật cười lên ha hả, chỉ nhìn Tiểu Yến mà chưa đáp lời.
Tiểu Yến hờn dỗi :
- Hàn ca ca cười gì? Tiểu muội nói không đúng hay sao? Ca ca đã biết rồi sao lại còn tới đây?
Hàn Tử Kỳ thôi cười nhìn Tiểu Yến :
- Ồ Yến muội cho huynh là khách đì tìm hoa đó sao? Yến muội đã lầm rồi.
Tiểu Yến "hừ" lên một tiếng :
- Tiểu muội xin hỏi Hàn ca ca nếu ca ca không đi tìm hoa, ca ca tới Hồng lâu khách này làm chi chứ?
Hàn Tử Kỳ trỏ vào Tiểu Yến :
- Yến muội chưa hiểu ư? Ngu huynh tới Hồng lâu khách này để tìm muội đấy Đôi mắt Tiểu Yến tròn xoe :
- Tìm hiểu muội? Vừa rồi Hàn ca ca bảo không biết muội ở đây, tại sao bây giờ ca ca lại nói đi tìm muội. Ca ca nói dố? với muội rồi Hàn Tứ Kỳ chỉnh sắc trở lại trang nghiêm :
- Yến muội chưa rõ, trách cứ ngu huynh cũng đúng. Thực sự lúc nãy ngu huynh đang đuổi theo một ả đàn bà cùi hủi, tới đây ả phóng vào cạnh vườn hoa, huynh đứng ngoài nhìn vào tìm kiếm ả không thấy, chợt huynh nghe tiếng đàn Tỳ bà và tiếng ca của muội, nghe giọng ca có vẻ quen thuộc nhưng chưa rõ là ai, huynh hoài nghi nên mới vào gặp phu nhân đòi cho được gặp ca nhi đó, đang nói chuyện với bà bỗng nghe có tiếng kêu la trên phòng này, huynh theo phu nhân lên đây, chẳng ngờ ca nhi lại là muội, huynh chi xiết vui mừng.
Bây giờ muội đã hiểu rồi chứ.
Tiểu Yên chợt tỉnh ngộ, hai má ửng hồng lên :
- Thế ư? Tiểu muội đã biết rồi, nhưng ả đàn bà cùi hủi là ai vậy? Tại sao Hàn ca ca phải đuổi theo ả?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu :
- Ngu huynh cũng không biết ả đàn hà cùi hủi là ai, chỉ vì ả có những cử chỉ lạ kỳ, ả đi theo huynh như hình với bóng, tới đâu cũng gặp ả đón đường, nên huynh phải đuổi theo ả, hỏi ả xem ả chính thực là ai.
Ngưng lại rồi chàng tiếp :
- Có một điều là Đảo Điên hòa thượng nói với ngu huynh, ả đàn bà cùi hủi có mối liên hệ với huynh, ả chết đi huynh sẽ hận trọn đời. Đó, huynh phải biết ả là ai, tại sao lão nói như vậy.
Tiểu Yến góp ý :
- Đảo Điên hòa thượng nói thế, chắc chắn ả đàn bà cùi hủi phải có liên hệ với Hàn ca ca rồi chứ chẳng không đâu. Hiện giờ ả ở đâu?
Hàn Tử Kỳ bâng khuâng :
- Lúc nãy ả đàn bà cùi hủi nhảy vào cánh vườn hoa rồi mất dạng, tiểu huynh tìm mãi không ra, còn đang ngơ ngác, kế nghe tiếng đàn Tỳ bà và giọng ca của Yến muội như huynh đã nói vừa rồi.
Nhìn thẳng vào mắt Tiểu Yến, Hàn Tử Kỳ nghiêm nghị :
- Yến muội, tại sao muội lại bỏ gia trang tại Hàn Châu làm ca nhi, rồi tới Hồng Lầu Khách này, muội hãy kể lại cho huynh nghe mọi việcđã xảy ra, đừng giấu diếm.
Mặt ngọc của Tiểu Yến chợt buồn, ánh thu ba vương lệ. Nàng bằng một giọng âu sầu :
- Hàn ca ca không hỏi tiểu muội cũng nói cho ca ca nghe biến cố của muội vừa qua.
Ngưng lại giây phút như để trấn áp cơn xúc động mạnh trong lòng, Tiểu Yến nói :
- Ngày đó sau khi Hàn ca ca cứu tiểu muội thoát khỏi bàn tay hung ác của hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, muội và ca ca chia tay nhau, ca ca lên đường sứ mạng, muội trở lại Hà gia trang mang theo một nỗi buồn khôn tả.
Nàng thở nhẹ rồi nói tiếp :
- Khi về tới Hà gia trang, tiểu muội kể lại cho gia gia nghe chuyện bọn Luân Hồi giáo chận đường muội tại dãy núi Hằng Sơn, đòi bắt muội đưa vể cho ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ làm ả nô tỳ, gia gia nổi giận, lập tức cùng mười hai tên môn đồ tới đó đón đường bọn chúng rửa hận cho muội, qua hôm sau không gặp ba tên sứ giả đó, lại gặp hai tên sứ giả khác cùng đi với bốn mươi hai tên giáo đồ, gia gia chận đánh bọn chúng một trận rất ác liệt, trọn cả nửa ngày, kết quả chỉ vì bọn chúng quá đông, lại có thêm trên hai mươi tên giáo đồ khác tới tiếp chiến, tám tên môn đồ Hà gia trang tử trận, gia gia mang thương tích đầy mình chạy trở về...
Hàn Tử Kỳ bật thốt :
- Bọn chúng quả đáng chết.
Vẫn bằng một giọng âu sầu, Tiểu Yến kể tiếp :
- Chỉ ba ngày sau, trên một trăm tên giáo đồ và bốn tên sứ giả Luân Hồi giáo kéo tới bao vây Hà gia trang, gia gia còn mang thương tích trong mình, nhưng phải cùng chúng môn đồ đánh nhau với bọn chúng trọn một ngày mười bốn môn đồ bị giết, gia gia bị tử thương bọn chúng đốt Hà gia trang...
Hàn Tử Kỳ trợn mắt hét :
- Ngu huynh thề giết sạch bọn Luân Hồi giáo trả thù cho Hà tiền bối...
Chàng hỏi :
- Lúc Hà tiền bối bị nạn, Yến muội đang ở đâu?
Tiểu Yến sụt sùi :
- Tiểu muội đi thị trấn mua lương thực, khi về đến nơi gia gia đã chết, Hà gia trang chỉ còn lại đống tro tàn, muội khóc hết nước mắt. Muội mai táng gia gia và mười bốn tên môn đồ vừa mới yên xong bọn giáo đồ Luân Hồi giáo lại kéo tới tìm bắt muội. Muội hốt hoảng chạy về phía sau ngọn núi, chui vào một hốc đá trốn trọn hai ngày.
Nàng thở mạnh :
- Chờ cho bọn giáo đồ Luân Hồi giáo đi rồi, muội theo con đường tắt trong rừng ra quan lộ, thẳng tới thị trấn Hàn Châu hết sức gian truân, nguy hiểm.
Tiểu Yến dừng lại lấy chiếc khăn hồng lau sạch những giọt lệ đọng trên hai má. Hàn Tử Kỳ nóng nảy :
- Chuyện ra sao nữa. Yến muội hãy kể lại cho ngu huynh nghe.
Tiểu Yến lấy lại sự bình tâm tiếp :
- “Tiểu muội tới thị trấn Hàn Châu, nghe tin bọn giáo đồ Luân Hồi giáo đi lùng bắt muội thật gắt gao, muội phải ẩn trốn trong một gia đình lão bà bán đậu hũ, không dám đi đâu cả.
Cách nửa tháng sau được tin bọn chúng rút đi, vì lão bà bán đậu hũ quá nghèo nàng, muội phải tìm sinh kế nơi khác. Muội đi lang thang mấy ngày tới bến sông Hàn Châu làm quen với Hồ Cầm tỷ tỷ, hiện nàng là một ca nhi tài sắc đương thời, khách hâm mộ nàng toàn là vương tôn, công tử. Muội nhờ lúc trước có học đàn ca lại có giọng ca thiên phú nên được Hồ Cầm tỷ tỷ thương yêu, kết tình nghĩa tỷ muội chỉ giáo và muội đã nổi tiếng tại Hà Châu từ đó. Muội thường hỏi thăm tin tức của ca ca, nhưng không ai biết ca ca đang ở nơi nào, muội vô cùng buồn khổ”.
Hàn Tử Kỳ chận lại :
- Rồi do đâu Yến muội lại bỏ ca nhi Hồ Cẩm ra đi đến phải lưu lạc tới Hồng Lầu Khách này?
Tiểu Yến lại rơi giọt lệ :
- “Sống trên chiếc thuyền của Hồ Cầm tỷ tỷ tiểu muội tưởng đã yên thân, nào ngờ một đêm nọ, cách nay mấy tháng, tỷ tỷ ốm không tiếp khách, nằm ngủ trong khoang thuyền.
Muội nằm thao thức mãi không sao chợp mắt được. Phần nhớ đến gia gia không còn nữa, phần lại nhớ Hàn ca ca không hiểu hiện nay trôi giạt tận phương nào, có được bình an hay không. Muội buồn bã cầm cây đàn Tỳ bà lên bờ, ngồi dưới gốc cây đại thọ, đàn ca khúc Tây sương ký lúc nãy ca ca đã nghe. Đang lúc muội còn say sưa với đàn ca, thình lình có bốn tên lạ mặt từ trong bụi rậm ào ra, muội không kịp phản ứng, bị bọn chúng điểm huyệt bắt bỏ trên một chiếc xe bít bùng chở đi. Sáng hôm sau bọn chúng bán muội cho mu Tú bà thanh lâu “Nghênh xuân” lấy một ngàn lạng vàng. Thanh lâu “Nghênh xuân” là một nơi khách tìm hoa rộn rịp, nổi tiếng nhất tại thị trấn Hàn Châu. Mụ chủ thanh lâu này bắt buộc muội phải rước khách, muội kháng cự nên bị mụ nhốt trong một căn phòng kín đáo bỏ đói muội hai ngày. Muội toan tự tử, may sao phu nhân phái lão Tiêu quản gia tới kịp, chuộc muội với giá ba trăm lạng vàng ròng đưa về Hồng Lầu Khách này, làm nghề ca nhi cho tới ngày nay. Lúc trước muội định trả nợ cho phu nhân, xong sẽ đi tìm ca ca khắp phương trời, không ngờ đêm nay ca ca lại tới đúng lúc hai tên sứ giả quỷ quái xuất hiện bất ngờ từ phía ngoài cửa số nhảy vào trong lúc muội đang đàn ca bản Tây sương ký, bọn chúng điểm huyệt muội, nếu ca ca không tới kịp cứu muội, muội sẽ không còn trông thấy mặt ca ca nữa. Muội cứ tưởng đây chỉ là một giấc chiêm bao không phải là sự thật ca ca ơi...”
Nói tới đây Tiểu Yến im bặt, hai dòng lệ thánh thót trào ra như suối, nỗi đau thường tràn ngập trong lòng...
Cảm thương người nghĩa muội chỉ vì biến cố lạc loài bơ vơ trên từng bước giang hồ, bằng một giọng hết sức ngọt ngào. Hàn Tử Kỳ khuyên Tiểu Yến :
- Yến muội hãy nguôi cơn sầu thảm. Người trong cõi đời có mấy ai tránh được cuộc bể dâu, chuyện đã qua rồi hãy xem như một cơn ác mộng, muội hãy bình tâm trở lại còn lo chuyện tương lai của mình, muội khóc mãi lòng huynh vô cùng đau xót.
Tiểu Yến ngẩng lên mặt đầy thảm lệ, nhìn Hàn Tử Kỳ, với giọng xót xa :
- Tiểu muội đau khổ đã nhiều rồi. Muội khóc cạn lệ gia gia, thân mẫu nay đã chẳng còn muội hằng nhớ đến ca ca, chỉ có ca ca là nguồn an ủi duy nhất trong cõi đời này, lúc vắng ca ca, muội không chịu nổi, ca ca có biết hay không?
Chợt ánh mắt Tiểu Yến chớp lên tia sáng căm thù :
- Tình cảnh bắt buộc tiểu muội phải sống cuộc đời ca nhi, thâm tâm muội mong muốn sẽ có, một ngày nào đó đền đáp ân tình phu nhân xong muội sẽ tìm ca ca học một số võ công, cùng ca ca tới Luân Hồi giáo, giết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, báo thù cho gia gia, ca ca thử xem có phương cách nào giúp muội sớm hơn hay không?
Hàn Tử Kỳ gật đầu :
- Phương cách đưa Yến muội ra đi thì ngu huynh đã có rồi, miễn sao muội bỏ cái nghề ca nhi khốn khổ làm mục tiêu cho bọn Luân Hồi giáo hãm hại này là huynh đà mãn nguyện rồi.
Lấy chiếc khăn lau sạch lệ trên hai má ửng hồng. Tiểu Yến thiết tha :
- Hàn ca ca đã có phương cách giải thoát cho tiểu muội, ca ca định chuộc muội đó ư?
Hàn Tử Kỳ quả quyết :
- Ngoài cách đó ra đâu còn cách nào nữa. Ngu huynh sẽ chuộc muội với bất cứ giá nào.
Yến nguội hãy an tâm.
Nhưng chàng lại băn khoan :
- Ngu huynh sẽ nói chuyện này với phu nhân, chỉ e sợ phu nhân không bằng lòng để cho Yến muội ra đi đó thôi. Bằng nếu huynh lén lút đưa tiếu muội ra đi là một chuyện rất dễ dàng, nhưng huynh không muốn muội là một kẻ vô tình, vô nghĩa, bởi phu nhân có cái công ơn cứu muội thoát khỏi lầu xanh “Nghênh xuân”, ơn đức đó không thể nào quên được, hơn nữa xem qua phu nhân là một người đàn bà khí phách, bao dung, biết thương người khốn khổ, chúng ta không nên đối xử tệ bạc với bà, có thể bà cho chúng ta là những phần tử bại hoại mang lấy tiếng xấu xa ở sau này.
Tiểu Yến ái ngại :
- Phu nhân chuộc tiểu muội với một giá tiền quá lớn lao, ba trăm vạn lạng vàng ròng, muội ca hát từ đó đến giờ chỉ dành dụm được ba vạn. Hàn ca ca có đủ số tiền hai trăm chín mươi bảy lạng cho đủ số đó hay không?
Hàn Tử Kỳ thành thật :
- Hiện nay ngu huynh không có vàng nhưng huynh có hai trăm mười lăm hạt dạ minh châu đang ở trong túi hành trang bên khách điếm Tứ Hải, cứ theo phu nhân nói, một hạt trị giá một ngàn năm trăm lạng, tính chung trên ba trăm vạn, đủ số chuộc Yến muội rời khỏi Hồng lâu khách này rồi.
Tiểu Yến sửng sốt nhìn Hàn Tử Kỳ chăm chăm, không hiểu do đâu chàng lại có một số hạt dạ minh châu to lớn đến thế, nhưng nàng không dám hỏi, vì sợ buồn lòng người nghĩa huynh nàng đã từng tôn thờ yêu kính từ bấy lâu nay. Nàng chỉ nhìn chàng với ánh mắt chứa chan niềm hy vọng, không nói thêm một lời nào Đoán biết thâm tâm của Tiếu Yến, Hàn Tử Kỳ trấn an :
- Yến muội đừng nghĩ ngợi xa xôi chi cho nhọc lòng. Muội ngạc nhiên về chuyện do đâu huynh lại có hai trăm hạt dạ minh châu đó phải không? Tài sản của tôn sư huynh để lại đấy.
Hàn Tử Kỳ vừa dứt câu chợt nghe có tiếng động nhẹ ngoài cửa phòng. Chàng đưa mắt nhìn ra.
Đào Hoa phu nhân trong bộ y phục cung trang mới màu hồng như một vị vương phi, khoan thai bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế đối hiện Hàn Tử Kỳ.
Mỹ phụ nhìn Hàn Tử Kỳ cất giọng kiều mỵ :
- Thêm một lần nữa ta xin đa tạ Hàn công tử đã ra tay tế độ cho Tiểu Yến và cứu vãn Hồng Lầu Khách khỏi bị xáo trộn bất an, công ơn này không bao giờ ta quên được.
Hàn Tử Kỳ vẫn một mực khiêm tốn :
- Phu nhân chỉ dạy quá lời rồi, xin phu nhân gác qua điều tiểu tiết đó, chúng ta hãy bàn chuyện sắp tới tìm phương cách nào đối phó với bọn Luân Hồi giáo những ngày sắp tới đây Gương mặt Hàn Tử Kỳ trở nên nghiêm trọng :
- Cứ như tại hạ dự liệu, sớm muộn gì bọn Luân Hồi giáo cũng trở lại đây, lần này sẽ rất đông đảo, bọn chúng đánh phá Hồng Lầu Khách để háo thù cho tên sứ giả bị tại hạ chặt cụt cánh tay như bọn chúng đã từng đánh phá Đế Vương thành và Chiêu Hồn hội, phu nhân đã nghĩ ra phương cách nào đối phó với bọn chúng hay chưa?
/111
|