Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
- Bệnh tình của mẫu thân ta đang lúc trầm trọng, lại hư tâm suy nhược do sự hành hạ của chứng “Hủy diện độc trùng”, dễ bị ngất xỉu vì xúc động mạnh, vừa rồi ta chỉ tiết lộ phụ thân ta chết mẹ đã bất tỉnh cho đến bây giờ, nếu ta nói rõ câu chuyện năm xưa của phụ thân và cho mẹ đọc lá tuyệt mệnh thư, chắc chắn mẹ ta không còn sống nổi để lo chạy chữa. Vậy ta hãy giấu kín chuyện phụ thân ta vì sắc đẹp mê hồn của ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ nên đã bị ả cùng lão Bắc Khuyết Thần Ma đầu độc tàn phế cả hai chân nằm trong tuyệt động mười mấy năm qua và vì sỉ nhục đã phải tự vẩn tạ lỗi với mẹ là ổn nhất.
Nghĩ vậy Hàn Tử Kỳ tránh né:
- Mẹ ơi, phụ thân con mang một chứng bệnh nan y nhiều năm không thể sống nổi nữa, nằm trong một hang động từ mười mấy năm qua, đến khi con tìm gặp đúng lúc phụ thân con đang giờ hấp hối, chỉ nói được mấy câu hỏi thăm mẹ rồi tắt thở, con không kịp cho phụ thân uống một viên thuốc nào. Con cũng không biết phụ thân còn điều gì muốn nói nữa hay không. Con mai táng phụ thân theo lời trối trăn rồi ra đi cho tới bây giờ.
Tố Thần Phi thảm thiết:
- Hỡi ơi!
Hai dòng lệ thảm trào ra tuôn dài xuống má, trung phụ nghẹn ngào nín bặt không nói được thêm một lời nào nữa mà đắm chìm trong bể cả đau thương.
Hàn Tử Kỳ hốt hoảng nắm lấy bàn tay Tố Thần Phi, run rẩy kêu lên:
- Mẹ ơi ... mẹ đừng ngất xỉu nữa. Mẹ đừng khóc con rất đau lòng. Con chỉ còn có mẹ là niềm vui duy nhất. Mẹ hãy bình tĩnh cho con mừng.
Tố Thần Phi cố nén cơn sầu thảm:
- Con ơi ... mẹ vì quá xúc động về cái chết của phụ thân con, không sao ngăn được nỗi đau lòng. Mẹ mệt lắm. Mẹ nghỉ một lúc rồi sẽ nói chuyện với con.
Dứt câu, Tố Thần Phi nhắm hai mắt lại, im lìm không nói gì nữa, như sắp thiếp đi trong giấc ngủ.
Trông thấy Tố Thần Phi không có vẻ gì hôn mê, Hàn Tử Kỳ an lòng quay lại vì vừa nghe có tiếng động.
Đảo điên hòa thượng vừa xé con thỏ nướng vàng ra làm nhiều mảnh, sắp vào chiếc mâm cây, bước tới đặt trên nền đá bằng phẳng bên vách hang động.
Lão tăng nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt vui tươi, thay đổi cách xưng hô:
- Hàn hiền điệt hãy ngồi xuống đây ăn với ta. Hãy để cho sư muội nghỉ ngơi trong chốc lát rồi sẽ ăn sau. Ta đã dành một phần rồi.
Lão tăng ngồi ngay xuống gần đó trong bụng không nghe đói nhưng Hàn Tử Kỳ không dám cãi lời, lẳng lặng ngồi xuống gần bên lão tăng.
Cầm một cái đùi thỏ nướng chín thơm phức lên, Đảo điên hòa thượng bảo Hàn Tử Kỳ:
- Ngươi hãy ăn đi sao còn ngồi đó?
Hàn Tử Kỳ cung kính:
- Đại sư ...
Đảo điên hòa thượng gắt:
- Nói nhảm! Kể từ giờ ngươi hãy gọi ta bằng sư bá. Hôm nay ta nói rõ cho ngươi được biết. Ta là đại sư huynh của mẫu thân ngươi. Ta vì sư muội nên mới đi theo bảo vệ cho ngươi từ trước đến giờ, bằng không ta vẫn còn ngao du sơn thủy, phiêu bạt thiên nhai, đâu có tốn công hao phí bao nhiêu lâu nay chi cho yểu thọ.
Nói dứt câu, Đảo điên hòa thượng nhìn Hàn Tử Kỳ cất tiếng cười hềnh hệch.
Hàn Tử Kỳ kinh hãi đứng phắt lên, vòng tay trước mặt Đảo điên hòa thượng cung kính:
- Sư bá ...
Đảo điên hòa thượng phất cánh tay áo cà sa:
- Đừng lộn xộn, cung kính bất như phụng mạng. Chuyện chưa xong đâu, ngươi hày ngồi trở xuống ăn với ta, rồi ta sẽ nói với ngươi một chuyện dĩ nhiên là vô cùng quan trọng vì có liên hệ tới cuộc đời ngươi.
Hàn Tử Kỳ ngồi trở xuống trong lòng băn khoăn. Chàng nghĩ thầm:
- Chuyện gì mà sư bá của ta nói là rất quan trọng, có liên quan tới cả cuộc đời, giống như lúc trước sư bá đã nói. Có phải mẹ ta thực sự sắp chết chăng, còn phương cách nào cứu nổi, nên sư bá nói trước cho ta lo liệu.
Hàn Tử Kỳ nghe có một luồng giá buốt chạy thẳng vào trong xương không dám nghĩ thêm nữa.
Lúc nãy, chàng nói cứng rắn cho Tố Thần Phi được an lòng, nhưng trong thâm tâm của chàng rất lo sợ không cứu nổi chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” đang phát động tới thời kỳ cuối cùng của mẹ chàng.
Đảo điên hòa thượng ung dung cầm cái đùi thỏ nướng vàng lên cắn nhai ngấu nghiến, khen ngon, giống như buổi tối tại thị trấn Tảo Vân lão đã nhai hai cái đùi thịt chó trong thực quán gần bên đường.
Hàn Tử Kỳ cầm một miếng thịt thỏ lên nhai. Chàng nuốt không trôi, chỉ ăn lấy lệ, trong lòng nghĩ ngợi liên miên về mọi việc sắp tới.
Nhìn Đảo điên hòa thượng ăn ngon lành, Hàn Tử Kỳ chợt có một ý nghĩ ngộ nghĩnh:
- Sư bá của ta là người xuất gia đầu phật, mang tiền bối tu hành, buổi tối đã ăn hết hai cái đùi thịt chó nướng vàng, bây giờ lại ăn thêm cái đùi thịt thỏ, toàn là các thứ giới cấm của Phật môn, từ lâu nay chưa nghe sư bá đọc một câu kinh, gõ mõ một lần nào, nói ra toàn là chuyện phàm tục, nhưng hành động xem ra đúng là một nhân vật chánh đạo giang hồ, tấm lòng độ lượng bao dung, chẳng chút tà tâm, thường phò nguy cứu độ cho những người khốn khổ, không biết sau khi sư bá viên tịch có được lên cõi niết bàn chầu Phật, hay bị đày xuống địa ngục, cho bọn quỷ sứ cắt lưỡi, nấu dầu ... như trong kinh phật thường nói.
Lại nghĩ đến hai lão tăng đạo Chí Thiền đại sư và Huyền Thông đạo trưởng. Hai vị này gương mặt trông qua rất đạo mạo, tiên phong, giọng nói hết sức từ hòa, hiền lành, chay niệm lại chí cốt, khi vừa mở miệng ra đã niệm Phật A di đà, nhưng lòng dạ hiểm sâu độc ác, ích kỷ, tham lam chẳng ai bằng, đã bao phen hãm hại chàng suýt chết, không hiểu hai vị này đến khi chết có được thành chánh quả hay là đầu thai kiếp khác làm trâu, làm ngựa để đền bồi tội lỗi lúc còn ở dương trần.
Hàn Tử Kỳ đâm ra ngao ngán không còn niềm tin đối với bọn tăng đạo Ngũ đại môn phái như xưa nữa.
Lát lâu ăn xong bữa thịt thỏ, Đảo điên hòa thượng đưa tay chùi mép, đứng dậy nhìn lên giường đá thấy Tố Thần Phi đã ngủ say.
Lão tăng quay sang Hàn Tử Kỳ:
- Mẫu thân của ngươi đã ngủ say rồi. Ngươi hãy đặt cái mâm thịt thỏ lên giường cho mẫu thân ngươi thức dậy ăn sau. Bây giờ ngươi hãy theo ta.
Như thường lệ, nói dứt câu, Đảo điên hòa thượng phất cánh tay áo cà sa một cái, đã ra khỏi cánh cửa tò vò sơn cốc.
Hàn Tử Kỳ đứng lên, bưng cái mâm thịt thỏ đặt lên giường đá, nhìn Tố Thần Phi xem chừng giấc ngủ của mẹ, rồi nhanh lẹ bước ra ngoài.
Tới một gốc cây cổ thụ rậm tàng, Đảo điên hòa thượng trỏ tay xuống lớp lá khổ bảo Hàn Tử Kỳ:
- Ta và ngươi ngồi xuống đây nói chuyện.
Lão tăng ngồi xuống ngay trên lớp lá khô chồng chất lâu ngày, Hàn Tử Kỳ lặng lẽ ngồi bên cạnh lão, lòng hồi hộp đợi chờ.
Chàng hiểu Đảo điên hòa thượng sắp nói ra một điều rất hệ trọng nhưng chưa hiểu là điều gì.
Vành trăng khuyết đã lên cao, soi ánh sáng le lói trong cánh rừng già u tịch, kỳ bí, càng làm cho bầu không khí trầm nặng thêm hơn.
Ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, chợt Đảo điên hòa thượng hỏi Hàn Tử Kỳ:
- Hàn hiền điệt hãy nghe ta hỏi đây, ngươi muốn mẫu thân ngươi chết hay là sống?
Câu hỏi quái dị của Đảo điên hòa thượng khiến cho Hàn Tử Kỳ ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao cả. Dù vậy chàng hiểu rõ tính tình của lão tăng, trước khi muốn nói một điều quan trọng, lão vòng vo vài câu rồi mới chịu nói ra.
Hàn Tử Kỳ nhìn Đảo điên hòa thượng:
- Sư bá muốn nói gì, trí óc của tiểu điệt hẹp hòi, thiển cận chưa hiểu, xin sư bá nói lại cho tiểu điệt được rõ ràng hơn.
Đảo điên hòa thượng hừ một tiếng:
- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn mẫu thân của ngươi sống hay là chết. Ngươi có nghe rõ chưa?
Hàn Tử Kỳ chợt hiểu:
- Thưa sư bá, sư bá đã nghĩ ra phương cách nào đó giải trừ được chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho mẫu thân của tiểu điệt phải không?
Đảo điên hòa thượng gật đầu:
- Đúng, không sai. Nếu ta không nghĩ ra phương cách giải trừ kịch độc cho mẫu thân ngươi, ta đâu có gọi ngươi ra đây làm chi cho nhọc lòng.
Lão tăng giục:
- Hãy nói mau! Ngươi muốn thế nào?
Hàn Tử Kỳ bùi ngùi:
- Tiểu điệt đã mất cha, nay chỉ còn có mẹ, lẽ nào tiểu điệt không muốn mẹ sống để phụng dưỡng trong lúc tuổi già cho trọn đạo làm con, sư bá có phương cách kỳ diệu nào cứu được mẹ xin nói cho tiểu điệt được an lòng.
Đảo điên hòa thượng nghiêm chỉnh:
- Nếu như ngươi muốn cho mẫu thân ngươi còn sống trên cõi đời, ngươi phải nghe lời ta chỉ bảo, không được ương ngạnh. Ngươi có khứng chịu hay không?
Hàn Tử Kỳ đáp ngay:
- Tiểu điệt xin vâng mạng. Tiểu điệt sẽ nghe theo lời chỉ dạy của sư bá, xin sư bá nói cho tiểu điệt biết rõ, tiểu điệt phải làm cách nào giải trừ kịch độc cứu mẫu thân, cho dù sư bá có bảo tiểu điệt lên trời hay xuống biển hoặc nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, hoặc những chuyện nguy hiểm hơn thế nữa, tiểu điệt cũng không hề sợ hãi từ nan, miễn sao cứu được tính mạng của mẹ là tiểu điệt đã mãn nguyện rồi.
Đảo điên hòa thượng gục đầu tỏ vẻ rất hài lòng về lời ứng đáp của Hàn Tử Kỳ, nhưng thần sắc của lão lại càng nghiêm trọng thêm.
Lão trầm trầm giọng:
- Hàn hiền điệt, chuyện đó trước kia đã có một lần ta đã nói với ngươi rồi, chẳng hiểu đến nay ngươi còn nhớ hay quên.
Hàn Tử Kỳ khẽ cau cặp lông mày kiếm ngẫm nghĩ phút giây, rồi lắc đầu:
- Tiểu điệt không nhớ rõ lúc trước sư bá nói chuyện gì, xin sư bá nhắc lại một lần nữa cho tiểu điệt được hiểu.
Đảo điên hòa thượng hừ một tiếng:
- Chỉ có bấy nhiêu mà ngươi không nhớ. Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi hãy nghe cho rõ đây!
Lão tăng hắng giọng:
- Lúc trước, ngươi phá trận “Bát môn kim tỏa trận” của hai lão tăng đạo Chí Thiền đại sư và Huyền Thông đạo trưởng, ta và ngươi chạy tới ngọn núi, ngồi trên tảng đá, ta có bảo ngươi tới Hồng nhạn cung gặp ả Điêu Thất Cô lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, ngươi nhớ chưa?
- Bệnh tình của mẫu thân ta đang lúc trầm trọng, lại hư tâm suy nhược do sự hành hạ của chứng “Hủy diện độc trùng”, dễ bị ngất xỉu vì xúc động mạnh, vừa rồi ta chỉ tiết lộ phụ thân ta chết mẹ đã bất tỉnh cho đến bây giờ, nếu ta nói rõ câu chuyện năm xưa của phụ thân và cho mẹ đọc lá tuyệt mệnh thư, chắc chắn mẹ ta không còn sống nổi để lo chạy chữa. Vậy ta hãy giấu kín chuyện phụ thân ta vì sắc đẹp mê hồn của ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ nên đã bị ả cùng lão Bắc Khuyết Thần Ma đầu độc tàn phế cả hai chân nằm trong tuyệt động mười mấy năm qua và vì sỉ nhục đã phải tự vẩn tạ lỗi với mẹ là ổn nhất.
Nghĩ vậy Hàn Tử Kỳ tránh né:
- Mẹ ơi, phụ thân con mang một chứng bệnh nan y nhiều năm không thể sống nổi nữa, nằm trong một hang động từ mười mấy năm qua, đến khi con tìm gặp đúng lúc phụ thân con đang giờ hấp hối, chỉ nói được mấy câu hỏi thăm mẹ rồi tắt thở, con không kịp cho phụ thân uống một viên thuốc nào. Con cũng không biết phụ thân còn điều gì muốn nói nữa hay không. Con mai táng phụ thân theo lời trối trăn rồi ra đi cho tới bây giờ.
Tố Thần Phi thảm thiết:
- Hỡi ơi!
Hai dòng lệ thảm trào ra tuôn dài xuống má, trung phụ nghẹn ngào nín bặt không nói được thêm một lời nào nữa mà đắm chìm trong bể cả đau thương.
Hàn Tử Kỳ hốt hoảng nắm lấy bàn tay Tố Thần Phi, run rẩy kêu lên:
- Mẹ ơi ... mẹ đừng ngất xỉu nữa. Mẹ đừng khóc con rất đau lòng. Con chỉ còn có mẹ là niềm vui duy nhất. Mẹ hãy bình tĩnh cho con mừng.
Tố Thần Phi cố nén cơn sầu thảm:
- Con ơi ... mẹ vì quá xúc động về cái chết của phụ thân con, không sao ngăn được nỗi đau lòng. Mẹ mệt lắm. Mẹ nghỉ một lúc rồi sẽ nói chuyện với con.
Dứt câu, Tố Thần Phi nhắm hai mắt lại, im lìm không nói gì nữa, như sắp thiếp đi trong giấc ngủ.
Trông thấy Tố Thần Phi không có vẻ gì hôn mê, Hàn Tử Kỳ an lòng quay lại vì vừa nghe có tiếng động.
Đảo điên hòa thượng vừa xé con thỏ nướng vàng ra làm nhiều mảnh, sắp vào chiếc mâm cây, bước tới đặt trên nền đá bằng phẳng bên vách hang động.
Lão tăng nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt vui tươi, thay đổi cách xưng hô:
- Hàn hiền điệt hãy ngồi xuống đây ăn với ta. Hãy để cho sư muội nghỉ ngơi trong chốc lát rồi sẽ ăn sau. Ta đã dành một phần rồi.
Lão tăng ngồi ngay xuống gần đó trong bụng không nghe đói nhưng Hàn Tử Kỳ không dám cãi lời, lẳng lặng ngồi xuống gần bên lão tăng.
Cầm một cái đùi thỏ nướng chín thơm phức lên, Đảo điên hòa thượng bảo Hàn Tử Kỳ:
- Ngươi hãy ăn đi sao còn ngồi đó?
Hàn Tử Kỳ cung kính:
- Đại sư ...
Đảo điên hòa thượng gắt:
- Nói nhảm! Kể từ giờ ngươi hãy gọi ta bằng sư bá. Hôm nay ta nói rõ cho ngươi được biết. Ta là đại sư huynh của mẫu thân ngươi. Ta vì sư muội nên mới đi theo bảo vệ cho ngươi từ trước đến giờ, bằng không ta vẫn còn ngao du sơn thủy, phiêu bạt thiên nhai, đâu có tốn công hao phí bao nhiêu lâu nay chi cho yểu thọ.
Nói dứt câu, Đảo điên hòa thượng nhìn Hàn Tử Kỳ cất tiếng cười hềnh hệch.
Hàn Tử Kỳ kinh hãi đứng phắt lên, vòng tay trước mặt Đảo điên hòa thượng cung kính:
- Sư bá ...
Đảo điên hòa thượng phất cánh tay áo cà sa:
- Đừng lộn xộn, cung kính bất như phụng mạng. Chuyện chưa xong đâu, ngươi hày ngồi trở xuống ăn với ta, rồi ta sẽ nói với ngươi một chuyện dĩ nhiên là vô cùng quan trọng vì có liên hệ tới cuộc đời ngươi.
Hàn Tử Kỳ ngồi trở xuống trong lòng băn khoăn. Chàng nghĩ thầm:
- Chuyện gì mà sư bá của ta nói là rất quan trọng, có liên quan tới cả cuộc đời, giống như lúc trước sư bá đã nói. Có phải mẹ ta thực sự sắp chết chăng, còn phương cách nào cứu nổi, nên sư bá nói trước cho ta lo liệu.
Hàn Tử Kỳ nghe có một luồng giá buốt chạy thẳng vào trong xương không dám nghĩ thêm nữa.
Lúc nãy, chàng nói cứng rắn cho Tố Thần Phi được an lòng, nhưng trong thâm tâm của chàng rất lo sợ không cứu nổi chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” đang phát động tới thời kỳ cuối cùng của mẹ chàng.
Đảo điên hòa thượng ung dung cầm cái đùi thỏ nướng vàng lên cắn nhai ngấu nghiến, khen ngon, giống như buổi tối tại thị trấn Tảo Vân lão đã nhai hai cái đùi thịt chó trong thực quán gần bên đường.
Hàn Tử Kỳ cầm một miếng thịt thỏ lên nhai. Chàng nuốt không trôi, chỉ ăn lấy lệ, trong lòng nghĩ ngợi liên miên về mọi việc sắp tới.
Nhìn Đảo điên hòa thượng ăn ngon lành, Hàn Tử Kỳ chợt có một ý nghĩ ngộ nghĩnh:
- Sư bá của ta là người xuất gia đầu phật, mang tiền bối tu hành, buổi tối đã ăn hết hai cái đùi thịt chó nướng vàng, bây giờ lại ăn thêm cái đùi thịt thỏ, toàn là các thứ giới cấm của Phật môn, từ lâu nay chưa nghe sư bá đọc một câu kinh, gõ mõ một lần nào, nói ra toàn là chuyện phàm tục, nhưng hành động xem ra đúng là một nhân vật chánh đạo giang hồ, tấm lòng độ lượng bao dung, chẳng chút tà tâm, thường phò nguy cứu độ cho những người khốn khổ, không biết sau khi sư bá viên tịch có được lên cõi niết bàn chầu Phật, hay bị đày xuống địa ngục, cho bọn quỷ sứ cắt lưỡi, nấu dầu ... như trong kinh phật thường nói.
Lại nghĩ đến hai lão tăng đạo Chí Thiền đại sư và Huyền Thông đạo trưởng. Hai vị này gương mặt trông qua rất đạo mạo, tiên phong, giọng nói hết sức từ hòa, hiền lành, chay niệm lại chí cốt, khi vừa mở miệng ra đã niệm Phật A di đà, nhưng lòng dạ hiểm sâu độc ác, ích kỷ, tham lam chẳng ai bằng, đã bao phen hãm hại chàng suýt chết, không hiểu hai vị này đến khi chết có được thành chánh quả hay là đầu thai kiếp khác làm trâu, làm ngựa để đền bồi tội lỗi lúc còn ở dương trần.
Hàn Tử Kỳ đâm ra ngao ngán không còn niềm tin đối với bọn tăng đạo Ngũ đại môn phái như xưa nữa.
Lát lâu ăn xong bữa thịt thỏ, Đảo điên hòa thượng đưa tay chùi mép, đứng dậy nhìn lên giường đá thấy Tố Thần Phi đã ngủ say.
Lão tăng quay sang Hàn Tử Kỳ:
- Mẫu thân của ngươi đã ngủ say rồi. Ngươi hãy đặt cái mâm thịt thỏ lên giường cho mẫu thân ngươi thức dậy ăn sau. Bây giờ ngươi hãy theo ta.
Như thường lệ, nói dứt câu, Đảo điên hòa thượng phất cánh tay áo cà sa một cái, đã ra khỏi cánh cửa tò vò sơn cốc.
Hàn Tử Kỳ đứng lên, bưng cái mâm thịt thỏ đặt lên giường đá, nhìn Tố Thần Phi xem chừng giấc ngủ của mẹ, rồi nhanh lẹ bước ra ngoài.
Tới một gốc cây cổ thụ rậm tàng, Đảo điên hòa thượng trỏ tay xuống lớp lá khổ bảo Hàn Tử Kỳ:
- Ta và ngươi ngồi xuống đây nói chuyện.
Lão tăng ngồi xuống ngay trên lớp lá khô chồng chất lâu ngày, Hàn Tử Kỳ lặng lẽ ngồi bên cạnh lão, lòng hồi hộp đợi chờ.
Chàng hiểu Đảo điên hòa thượng sắp nói ra một điều rất hệ trọng nhưng chưa hiểu là điều gì.
Vành trăng khuyết đã lên cao, soi ánh sáng le lói trong cánh rừng già u tịch, kỳ bí, càng làm cho bầu không khí trầm nặng thêm hơn.
Ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, chợt Đảo điên hòa thượng hỏi Hàn Tử Kỳ:
- Hàn hiền điệt hãy nghe ta hỏi đây, ngươi muốn mẫu thân ngươi chết hay là sống?
Câu hỏi quái dị của Đảo điên hòa thượng khiến cho Hàn Tử Kỳ ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao cả. Dù vậy chàng hiểu rõ tính tình của lão tăng, trước khi muốn nói một điều quan trọng, lão vòng vo vài câu rồi mới chịu nói ra.
Hàn Tử Kỳ nhìn Đảo điên hòa thượng:
- Sư bá muốn nói gì, trí óc của tiểu điệt hẹp hòi, thiển cận chưa hiểu, xin sư bá nói lại cho tiểu điệt được rõ ràng hơn.
Đảo điên hòa thượng hừ một tiếng:
- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn mẫu thân của ngươi sống hay là chết. Ngươi có nghe rõ chưa?
Hàn Tử Kỳ chợt hiểu:
- Thưa sư bá, sư bá đã nghĩ ra phương cách nào đó giải trừ được chứng kịch độc “Hủy diện độc trùng” cho mẫu thân của tiểu điệt phải không?
Đảo điên hòa thượng gật đầu:
- Đúng, không sai. Nếu ta không nghĩ ra phương cách giải trừ kịch độc cho mẫu thân ngươi, ta đâu có gọi ngươi ra đây làm chi cho nhọc lòng.
Lão tăng giục:
- Hãy nói mau! Ngươi muốn thế nào?
Hàn Tử Kỳ bùi ngùi:
- Tiểu điệt đã mất cha, nay chỉ còn có mẹ, lẽ nào tiểu điệt không muốn mẹ sống để phụng dưỡng trong lúc tuổi già cho trọn đạo làm con, sư bá có phương cách kỳ diệu nào cứu được mẹ xin nói cho tiểu điệt được an lòng.
Đảo điên hòa thượng nghiêm chỉnh:
- Nếu như ngươi muốn cho mẫu thân ngươi còn sống trên cõi đời, ngươi phải nghe lời ta chỉ bảo, không được ương ngạnh. Ngươi có khứng chịu hay không?
Hàn Tử Kỳ đáp ngay:
- Tiểu điệt xin vâng mạng. Tiểu điệt sẽ nghe theo lời chỉ dạy của sư bá, xin sư bá nói cho tiểu điệt biết rõ, tiểu điệt phải làm cách nào giải trừ kịch độc cứu mẫu thân, cho dù sư bá có bảo tiểu điệt lên trời hay xuống biển hoặc nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, hoặc những chuyện nguy hiểm hơn thế nữa, tiểu điệt cũng không hề sợ hãi từ nan, miễn sao cứu được tính mạng của mẹ là tiểu điệt đã mãn nguyện rồi.
Đảo điên hòa thượng gục đầu tỏ vẻ rất hài lòng về lời ứng đáp của Hàn Tử Kỳ, nhưng thần sắc của lão lại càng nghiêm trọng thêm.
Lão trầm trầm giọng:
- Hàn hiền điệt, chuyện đó trước kia đã có một lần ta đã nói với ngươi rồi, chẳng hiểu đến nay ngươi còn nhớ hay quên.
Hàn Tử Kỳ khẽ cau cặp lông mày kiếm ngẫm nghĩ phút giây, rồi lắc đầu:
- Tiểu điệt không nhớ rõ lúc trước sư bá nói chuyện gì, xin sư bá nhắc lại một lần nữa cho tiểu điệt được hiểu.
Đảo điên hòa thượng hừ một tiếng:
- Chỉ có bấy nhiêu mà ngươi không nhớ. Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi hãy nghe cho rõ đây!
Lão tăng hắng giọng:
- Lúc trước, ngươi phá trận “Bát môn kim tỏa trận” của hai lão tăng đạo Chí Thiền đại sư và Huyền Thông đạo trưởng, ta và ngươi chạy tới ngọn núi, ngồi trên tảng đá, ta có bảo ngươi tới Hồng nhạn cung gặp ả Điêu Thất Cô lấy viên ngọc “Tỵ độc thần châu”, ngươi nhớ chưa?
/111
|