Mặt ngọc Ngân Hà công chúa chợt buồn:
- Hàn ca ca! Có lẽ ca ca chê tiểu muội không xứng đáng sánh đôi với ca ca nên tìm những lời khéo léo từ chối phải không?
Chỉnh lại sắc diện, nàng tiếp:
- Muội đã suy nghĩ rất cặn kẽ trước khi quyết định cuộc hôn nhân của mình. Muội chọn Hàn ca ca làm đấng phu quân trọn đời sẽ không bao giờ hối tiếc, lại nữa đôi ta đã thành thân với nhau rồi, lẽ nào ca ca lại đành chối bỏ chuyện đêm qua.
Nghe Ngân Hà công chúa nhắc tới chuyện cũ, Hàn Tử Kỳ hổ thẹn đỏ bừng cả mặt, phút giây lắc đầu:
- Công chúa đã hiểu lầm tại hạ rồi. Cho dù công chúa là cô gái cùi hủi đêm qua, dù vô tình hay cố ý, sau khi đã chiếm trọn trinh tiết của nàng rồi, tại hạ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về cuộc đời nàng, quyết không hề chối bỏ, huống chi công chúa là một trang tuyệt thế mỹ nhân, lại là công chúa đương triều, được công chúa thương yêu quả là vô cùng diễm phúc.
Thực lòng, tại hạ nghĩ đến tấm thân cô độc, kém cỏi của mình không dám sánh đôi cùng công chúa đó thôi. Xin công chúa hiểu cho lòng thành thực của tại hạ.
Ngân Hà công chúa dọ dẫm:
- Cứ theo ý nghĩ của Hàn ca ca thì thế nào?
Hàn Tử Kỳ không do dự:
- Trước nhất, tại hạ xin hỏi công chúa một điều.
Ngân Hà công chúa nhìn thẳng vào mắt Hàn Tử Kỳ:
- Điều gì, Hàn ca ca hãy nói ra.
- Tại hạ muốn biết nếu hoàng đế được tin tại hạ và công chúa kết tình phu thê với nhau, người sẽ có thái độ nào?
Ngân Hà công chúa đáp ngay không cần nghĩ ngợi:
- Phụ vương đã cáo thị khắp thiên hạ ai chữa được chứng bệnh cùi hủi của tiểu muội, nếu là nam nhân sẽ là phò mã của phụ vương, bằng nếu là nữ nhân sẽ được phong làm quận chúa vinh hiển trọn đời. Hàn ca ca không phải lo nghĩ đến điều đó làm chi cho nhọc lòng.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Còn hai điều nữa xin công chúa hãy cho tại hạ biết luôn.
Ánh thu ba của Ngân Hà công chúa chớp sáng:
- Còn hai điều gì nữa Hàn ca ca cứ nói ra.
Hàn Tử Kỳ nghiêm túc:
- Tại hạ chịu hoàn toàn trách nhiệm về hành vi của mình đối với công chúa trong đêm qua. Nếu sau này chẳng may gặp phải cảnh ngộ khắc nghiệt không thể thành hôn với công chúa, tại hạ sẽ sống cô độc đến trọn đời không thương yêu ai nữa cả. Công chúa nghĩ thế nào?
- Tiểu muội xin bằng lòng, còn điều gì nữa Hàn ca ca hãy nói cho muội được rõ.
Hàn Tử Kỳ chỉnh sắc:
- Chờ sau khi tại hạ hoàn thành các sứ mạng tại hạ sẽ tới hoàng cung bái kiến hoàng đế, cầu hôn cùng công chúa, chẳng hay công chúa có khứng chịu chăng?
Mặt hoa Ngân Hà công chúa liền rạng rỡ:
- Hàn ca ca, một lời đã hẹn ngàn thuở không quên. Xin ca ca hãy giữ lấy lời thề ước, tiểu muội sẽ trở về hoàng cung tấu trình lại với phụ vương về chuyện của đôi ta, thời gian đó muội từng giờ từng phút chờ đợi ca ca.
Hàn Tử Kỳ thay đổi cách xưng hô:
- Ngân muội hãy an tâm. Bình nhật tiểu huynh chỉ có một lời, dù chết cũng không bao giờ thay đổi, mọi việc yên xong huynh sẽ tới hoàng cung gặp muội.
Chợt nhớ lại một chuyện, Hàn Tử Kỳ hỏi Ngân Hà công chúa:
- Vừa rồi Ngân muội nói với tiểu huynh đi tìm thân mẫu phải không?
Ngân Hà công chúa gật đầu:
- Đúng không sai, muội đi tìm thần y và cũng tìm tung tích của mẫu thân.
- Vị vương phi đi đâu mà Ngân muội lại đi tìm?
Gương mặt hoa của Ngân Hà công chúa tối sầm lại:
- Muội không rõ, lúc thân mẫu muội ra đi muội còn là một đứa bé sơ sinh, lớn lên muội hỏi phụ vương, người cho muội biết thân mẫu muội đi lúc muội mới vừa hai tuổi. Phụ vương sai quan quân đi tìm mãi mười mấy năm trời không gặp, muội nhớ thương mẹ ra chốn giang hồ gặp nạn.
Ngân Hà công chúa ngừng lại, ánh thu ba long lanh ngấn lệ. Nàng nghẹn ngào.
Hàn Tử Kỳ cảm xúc:
- Ngân muội, chốn giang hồ đầy rẫy hiểm ác, bọn Luân Hồi giáo đang lúc hoành hành bắt cóc nam nữ thiếu niên mang về Luân Hồi cung cho ả nữ hồ ly Ngọc Diện Ma Co Điêu Nguyệt Hồ đưa vào “Luyện hồn phòng” luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” tốt nhất sau khi muội trở về hoàng cung đừng rời xa nữa, huynh sẽ thay muội đi tìm vương phi, bao giờ gặp huynh sẽ cho muội hay, mẫu tử sẽ trùng phùng.
Ngân Hà công chúa xúc động:
- Muội cảm ơn Hàn ca ca đã hết sức quan tâm đến muội. Muội sẽ vâng lời ca ca trở lại triều đình đợi chờ tin lành của ca ca.
Nàng hỏi:
- Còn Hàn ca ca... Nhị vị đại nhân vẫn an khang chứ. Gia trang ca ca ở nơi nào?
Nghe Ngân Hà công chúa hỏi đến song thân, Hàn Tử Kỳ động tâm, giọng buồn buồn:
- Song thân của tiểu huynh biệt tích đã lâu rồi, còn Hàn sơn trang bị tàn phá hơn hai năm qua, tiểu huynh như cánh chim trời bạt gió không biết đâu là cửa là nhà. Huynh đang đi tìm song thân kế gặp muội đây.
Đôi mày thu nguyệt của Ngân Hà công chúa cau lại:
- Danh hiệu nhị vị đại nhân là gì?
- Phụ thân tiểu huynh là Hàn Khuất Thân, Trang chủ Hàn sơn trang, còn mẫu thân là Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi.
Đôi mắt Ngân Hà công chúa tròn xoe, sửng sốt:
- Ồ, Hàn ca ca là con trai của Hàn tiền bối và Tố Thần Phi tiền bối đây sao? Tiểu muội nghe danh nhị vị tiền bối đã lâu rồi, muội cứ tưởng nhị vị còn ở Hàn Sơn trang, ngờ đâu lại biệt tích...
Nàng hỏi:
- Thủ phạm tàn phá Hàn sơn trang là ai? Hàn ca ca có biết không?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu:
- Mãi đến nay tiểu huynh vẫn chưa quả quyết thủ phạm tàn phá Hàn sơn trang là nhân vật nào, huynh đang trên đường truy lùng kẻ đó, và tìm tung tích của song thân.
Ngân Hà công chúa cảm thương:
- Hàn ca ca gặp cảnh ngộ thật đáng thương tâm, muội đâu ngờ có chuyện này. Bây giờ muội không trở về hoàng cung nữa.
Hàn Tử Kỳ kinh ngạc:
- Tại sao Ngân muội lại đổi ý không trở về hoàng cung?
- Hàn ca ca đang hữu sự, tiểu muội đi theo ca ca truy lùng thủ phạm tàn phá Hàn sơn trang và tìm lại nhị vị tiền bối, ca ca hãy cho muội đi cùng.
Hàn Tử Kỳ cảm kích:
- Tiểu huynh xin ghi nhận tấm lòng nhiệt huyết của Ngân muội đối với huynh, nhưng sứ mạng của huynh hiện nay vô cùng nguy hiểm. Bản thân chưa biết rồi sẽ ra sao, một mặt lo đối phó với những kẻ thù trong bóng tối, mặt khác đương đầu với ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, chắc chắn ả sẽ tìm huynh đòi giao nộp bản đồ “Phù ảnh cung” và trả thù cho hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đã bị huynh chặt cụt cánh tay, chưa rõ hậu quả thế nào. Muội theo huynh lỡ ra có mệnh hệ nào, huynh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm số phận của muội đối với hoàng đế chứ chẳng không, tốt hơn muội hãy trở về hoàng cung chờ đợi, huynh mới an tâm tận lực, lo sao cho chóng thành sứ mạng để được gặp muội sớm hơn.
Ngân Hà công chúa cúi mặt:
- Muội xin vâng theo lời Hàn ca ca dạy bảo.
Im lặng giữa hai người. Mỗi người đeo đuổi theo một tâm sự riêng. Hàn Tử Kỳ nhớ tới mẫu thân Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi, Ngân Hà công chúa nhớ đến mẫu thân biệt tích từ lâu giờ chẳng hiểu đang ở tận phương trời nào.
Chợt Hàn Tử Kỳ khe khẽ gọi:
- Ngân muội...
Ngân Hà công chúa nhìn Hàn Tử Kỳ rồi ngã vào lòng chàng:
- Hàn ca ca...
Đôi nam nữ thiếu niên tuyệt sắc ôm chặt lấy nhau, đôi quả tim cùng rung đập, cùng chung một nhịp thở.
Một trận gió mạnh từ ngoài cửa hang động thốc vào. Hàn Tử Kỳ nhìn ra thấy trời đã sáng, hắn liền đỡ Ngân Hà công chúa ngồi lên.
Cởi lấy mảnh ngọc tròn màu xanh biếc đeo nơi cổ, Hàn Tử Kỳ trao cho Ngân Hà công chúa:
- Đây là bảo vật mẫu thân tiểu huynh đeo cho huynh từ thuở bé thơ, Ngân muội hãy cất lấy, khi nhìn nó muội sẽ nhớ tới huynh.
Ngân Hà công chúa nhận lấy mảnh ngọc tròn, rồi lấy ra một viên ngọc to bằng mắt rồng, chiếu diệu màu ngũ sắc trao cho Hàn Tử Kỳ:
- Hàn ca ca, đây là kỷ vật của tiểu muội, nó sẽ thay muội luôn luôn ở bên mình ca ca trên con đường sứ mạng từ nay cho đến lúc tựu thành. Xin ca ca hãy ghi nhớ lời thề ước.
Hàn Tử Kỳ cầm viên ngọc ngũ sắc nhìn kỹ, hiểu ngay đó là viên ngọc giá liên thành, chỉ có các bậc hoàng đế, vương phi mới có được. Chàng gật đầu:
- Ngân muội hãy an tâm, tiểu huynh xin ghi nhớ những lời của muội quyết chẳng bao giờ quên. Trời đã sáng rồi, chúng ta hãy lên đường cho sớm.
Hàn Tử Kỳ dắt tay Ngân Hà công chúa bước xuống đất cùng rời khỏi hang dộng.
Bấy giờ mặt trời như viên hồng ngọc khổng lồ cũng vừa lên khỏi đỉnh núi, vạn vật cỏ cây rạng rỡ, cảnh sắc tươi đẹp muôn màu. Nhìn núi đồi Kỳ Sơn hùng vĩ, rừng rậm bao la, Hàn Tử Kỳ bâng khuâng:
- Ngân muội, đường từ đây tới kinh đô có trên ngàn dặm, cường san ác đạo đầy dẫy, núi rừng vạn phần nguy hiểm, muội trở về hoàng cung bằng cách nào?
Ngân Hà công chúa thản nhiên:
- Hàn ca ca khỏi phải lo. Cách đây khoảng ba mươi dặm có một sơn trấn, tiểu muội tới đó sẽ gặp một đội ngự lâm quân, họ sẽ hộ tống muội trở lại hoàng cung.
Hàn Tử Kỳ hoan hỉ:
- Thế ư? Tiểu huynh có con Xích long câu ngày chạy ngàn dặm, huynh sẽ đưa Ngân muội tới đó rồi chia tay.
Hàn Tử Kỳ vỗ tay ba cái. Con Xích long cây đang đứng gặm cỏ ngoài xa phóng tới dừng lại trước mặt Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ đỡ Ngân Hà công chúa ngồi phía trước, chàng ngồi sau con hùng mã cầm cương, rời khỏi dãy núi Kỳ Sơn nhằm hướng sơn trấn phi nước đại...
- Hàn ca ca! Có lẽ ca ca chê tiểu muội không xứng đáng sánh đôi với ca ca nên tìm những lời khéo léo từ chối phải không?
Chỉnh lại sắc diện, nàng tiếp:
- Muội đã suy nghĩ rất cặn kẽ trước khi quyết định cuộc hôn nhân của mình. Muội chọn Hàn ca ca làm đấng phu quân trọn đời sẽ không bao giờ hối tiếc, lại nữa đôi ta đã thành thân với nhau rồi, lẽ nào ca ca lại đành chối bỏ chuyện đêm qua.
Nghe Ngân Hà công chúa nhắc tới chuyện cũ, Hàn Tử Kỳ hổ thẹn đỏ bừng cả mặt, phút giây lắc đầu:
- Công chúa đã hiểu lầm tại hạ rồi. Cho dù công chúa là cô gái cùi hủi đêm qua, dù vô tình hay cố ý, sau khi đã chiếm trọn trinh tiết của nàng rồi, tại hạ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về cuộc đời nàng, quyết không hề chối bỏ, huống chi công chúa là một trang tuyệt thế mỹ nhân, lại là công chúa đương triều, được công chúa thương yêu quả là vô cùng diễm phúc.
Thực lòng, tại hạ nghĩ đến tấm thân cô độc, kém cỏi của mình không dám sánh đôi cùng công chúa đó thôi. Xin công chúa hiểu cho lòng thành thực của tại hạ.
Ngân Hà công chúa dọ dẫm:
- Cứ theo ý nghĩ của Hàn ca ca thì thế nào?
Hàn Tử Kỳ không do dự:
- Trước nhất, tại hạ xin hỏi công chúa một điều.
Ngân Hà công chúa nhìn thẳng vào mắt Hàn Tử Kỳ:
- Điều gì, Hàn ca ca hãy nói ra.
- Tại hạ muốn biết nếu hoàng đế được tin tại hạ và công chúa kết tình phu thê với nhau, người sẽ có thái độ nào?
Ngân Hà công chúa đáp ngay không cần nghĩ ngợi:
- Phụ vương đã cáo thị khắp thiên hạ ai chữa được chứng bệnh cùi hủi của tiểu muội, nếu là nam nhân sẽ là phò mã của phụ vương, bằng nếu là nữ nhân sẽ được phong làm quận chúa vinh hiển trọn đời. Hàn ca ca không phải lo nghĩ đến điều đó làm chi cho nhọc lòng.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Còn hai điều nữa xin công chúa hãy cho tại hạ biết luôn.
Ánh thu ba của Ngân Hà công chúa chớp sáng:
- Còn hai điều gì nữa Hàn ca ca cứ nói ra.
Hàn Tử Kỳ nghiêm túc:
- Tại hạ chịu hoàn toàn trách nhiệm về hành vi của mình đối với công chúa trong đêm qua. Nếu sau này chẳng may gặp phải cảnh ngộ khắc nghiệt không thể thành hôn với công chúa, tại hạ sẽ sống cô độc đến trọn đời không thương yêu ai nữa cả. Công chúa nghĩ thế nào?
- Tiểu muội xin bằng lòng, còn điều gì nữa Hàn ca ca hãy nói cho muội được rõ.
Hàn Tử Kỳ chỉnh sắc:
- Chờ sau khi tại hạ hoàn thành các sứ mạng tại hạ sẽ tới hoàng cung bái kiến hoàng đế, cầu hôn cùng công chúa, chẳng hay công chúa có khứng chịu chăng?
Mặt hoa Ngân Hà công chúa liền rạng rỡ:
- Hàn ca ca, một lời đã hẹn ngàn thuở không quên. Xin ca ca hãy giữ lấy lời thề ước, tiểu muội sẽ trở về hoàng cung tấu trình lại với phụ vương về chuyện của đôi ta, thời gian đó muội từng giờ từng phút chờ đợi ca ca.
Hàn Tử Kỳ thay đổi cách xưng hô:
- Ngân muội hãy an tâm. Bình nhật tiểu huynh chỉ có một lời, dù chết cũng không bao giờ thay đổi, mọi việc yên xong huynh sẽ tới hoàng cung gặp muội.
Chợt nhớ lại một chuyện, Hàn Tử Kỳ hỏi Ngân Hà công chúa:
- Vừa rồi Ngân muội nói với tiểu huynh đi tìm thân mẫu phải không?
Ngân Hà công chúa gật đầu:
- Đúng không sai, muội đi tìm thần y và cũng tìm tung tích của mẫu thân.
- Vị vương phi đi đâu mà Ngân muội lại đi tìm?
Gương mặt hoa của Ngân Hà công chúa tối sầm lại:
- Muội không rõ, lúc thân mẫu muội ra đi muội còn là một đứa bé sơ sinh, lớn lên muội hỏi phụ vương, người cho muội biết thân mẫu muội đi lúc muội mới vừa hai tuổi. Phụ vương sai quan quân đi tìm mãi mười mấy năm trời không gặp, muội nhớ thương mẹ ra chốn giang hồ gặp nạn.
Ngân Hà công chúa ngừng lại, ánh thu ba long lanh ngấn lệ. Nàng nghẹn ngào.
Hàn Tử Kỳ cảm xúc:
- Ngân muội, chốn giang hồ đầy rẫy hiểm ác, bọn Luân Hồi giáo đang lúc hoành hành bắt cóc nam nữ thiếu niên mang về Luân Hồi cung cho ả nữ hồ ly Ngọc Diện Ma Co Điêu Nguyệt Hồ đưa vào “Luyện hồn phòng” luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” tốt nhất sau khi muội trở về hoàng cung đừng rời xa nữa, huynh sẽ thay muội đi tìm vương phi, bao giờ gặp huynh sẽ cho muội hay, mẫu tử sẽ trùng phùng.
Ngân Hà công chúa xúc động:
- Muội cảm ơn Hàn ca ca đã hết sức quan tâm đến muội. Muội sẽ vâng lời ca ca trở lại triều đình đợi chờ tin lành của ca ca.
Nàng hỏi:
- Còn Hàn ca ca... Nhị vị đại nhân vẫn an khang chứ. Gia trang ca ca ở nơi nào?
Nghe Ngân Hà công chúa hỏi đến song thân, Hàn Tử Kỳ động tâm, giọng buồn buồn:
- Song thân của tiểu huynh biệt tích đã lâu rồi, còn Hàn sơn trang bị tàn phá hơn hai năm qua, tiểu huynh như cánh chim trời bạt gió không biết đâu là cửa là nhà. Huynh đang đi tìm song thân kế gặp muội đây.
Đôi mày thu nguyệt của Ngân Hà công chúa cau lại:
- Danh hiệu nhị vị đại nhân là gì?
- Phụ thân tiểu huynh là Hàn Khuất Thân, Trang chủ Hàn sơn trang, còn mẫu thân là Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi.
Đôi mắt Ngân Hà công chúa tròn xoe, sửng sốt:
- Ồ, Hàn ca ca là con trai của Hàn tiền bối và Tố Thần Phi tiền bối đây sao? Tiểu muội nghe danh nhị vị tiền bối đã lâu rồi, muội cứ tưởng nhị vị còn ở Hàn Sơn trang, ngờ đâu lại biệt tích...
Nàng hỏi:
- Thủ phạm tàn phá Hàn sơn trang là ai? Hàn ca ca có biết không?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu:
- Mãi đến nay tiểu huynh vẫn chưa quả quyết thủ phạm tàn phá Hàn sơn trang là nhân vật nào, huynh đang trên đường truy lùng kẻ đó, và tìm tung tích của song thân.
Ngân Hà công chúa cảm thương:
- Hàn ca ca gặp cảnh ngộ thật đáng thương tâm, muội đâu ngờ có chuyện này. Bây giờ muội không trở về hoàng cung nữa.
Hàn Tử Kỳ kinh ngạc:
- Tại sao Ngân muội lại đổi ý không trở về hoàng cung?
- Hàn ca ca đang hữu sự, tiểu muội đi theo ca ca truy lùng thủ phạm tàn phá Hàn sơn trang và tìm lại nhị vị tiền bối, ca ca hãy cho muội đi cùng.
Hàn Tử Kỳ cảm kích:
- Tiểu huynh xin ghi nhận tấm lòng nhiệt huyết của Ngân muội đối với huynh, nhưng sứ mạng của huynh hiện nay vô cùng nguy hiểm. Bản thân chưa biết rồi sẽ ra sao, một mặt lo đối phó với những kẻ thù trong bóng tối, mặt khác đương đầu với ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, chắc chắn ả sẽ tìm huynh đòi giao nộp bản đồ “Phù ảnh cung” và trả thù cho hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đã bị huynh chặt cụt cánh tay, chưa rõ hậu quả thế nào. Muội theo huynh lỡ ra có mệnh hệ nào, huynh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm số phận của muội đối với hoàng đế chứ chẳng không, tốt hơn muội hãy trở về hoàng cung chờ đợi, huynh mới an tâm tận lực, lo sao cho chóng thành sứ mạng để được gặp muội sớm hơn.
Ngân Hà công chúa cúi mặt:
- Muội xin vâng theo lời Hàn ca ca dạy bảo.
Im lặng giữa hai người. Mỗi người đeo đuổi theo một tâm sự riêng. Hàn Tử Kỳ nhớ tới mẫu thân Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi, Ngân Hà công chúa nhớ đến mẫu thân biệt tích từ lâu giờ chẳng hiểu đang ở tận phương trời nào.
Chợt Hàn Tử Kỳ khe khẽ gọi:
- Ngân muội...
Ngân Hà công chúa nhìn Hàn Tử Kỳ rồi ngã vào lòng chàng:
- Hàn ca ca...
Đôi nam nữ thiếu niên tuyệt sắc ôm chặt lấy nhau, đôi quả tim cùng rung đập, cùng chung một nhịp thở.
Một trận gió mạnh từ ngoài cửa hang động thốc vào. Hàn Tử Kỳ nhìn ra thấy trời đã sáng, hắn liền đỡ Ngân Hà công chúa ngồi lên.
Cởi lấy mảnh ngọc tròn màu xanh biếc đeo nơi cổ, Hàn Tử Kỳ trao cho Ngân Hà công chúa:
- Đây là bảo vật mẫu thân tiểu huynh đeo cho huynh từ thuở bé thơ, Ngân muội hãy cất lấy, khi nhìn nó muội sẽ nhớ tới huynh.
Ngân Hà công chúa nhận lấy mảnh ngọc tròn, rồi lấy ra một viên ngọc to bằng mắt rồng, chiếu diệu màu ngũ sắc trao cho Hàn Tử Kỳ:
- Hàn ca ca, đây là kỷ vật của tiểu muội, nó sẽ thay muội luôn luôn ở bên mình ca ca trên con đường sứ mạng từ nay cho đến lúc tựu thành. Xin ca ca hãy ghi nhớ lời thề ước.
Hàn Tử Kỳ cầm viên ngọc ngũ sắc nhìn kỹ, hiểu ngay đó là viên ngọc giá liên thành, chỉ có các bậc hoàng đế, vương phi mới có được. Chàng gật đầu:
- Ngân muội hãy an tâm, tiểu huynh xin ghi nhớ những lời của muội quyết chẳng bao giờ quên. Trời đã sáng rồi, chúng ta hãy lên đường cho sớm.
Hàn Tử Kỳ dắt tay Ngân Hà công chúa bước xuống đất cùng rời khỏi hang dộng.
Bấy giờ mặt trời như viên hồng ngọc khổng lồ cũng vừa lên khỏi đỉnh núi, vạn vật cỏ cây rạng rỡ, cảnh sắc tươi đẹp muôn màu. Nhìn núi đồi Kỳ Sơn hùng vĩ, rừng rậm bao la, Hàn Tử Kỳ bâng khuâng:
- Ngân muội, đường từ đây tới kinh đô có trên ngàn dặm, cường san ác đạo đầy dẫy, núi rừng vạn phần nguy hiểm, muội trở về hoàng cung bằng cách nào?
Ngân Hà công chúa thản nhiên:
- Hàn ca ca khỏi phải lo. Cách đây khoảng ba mươi dặm có một sơn trấn, tiểu muội tới đó sẽ gặp một đội ngự lâm quân, họ sẽ hộ tống muội trở lại hoàng cung.
Hàn Tử Kỳ hoan hỉ:
- Thế ư? Tiểu huynh có con Xích long câu ngày chạy ngàn dặm, huynh sẽ đưa Ngân muội tới đó rồi chia tay.
Hàn Tử Kỳ vỗ tay ba cái. Con Xích long cây đang đứng gặm cỏ ngoài xa phóng tới dừng lại trước mặt Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ đỡ Ngân Hà công chúa ngồi phía trước, chàng ngồi sau con hùng mã cầm cương, rời khỏi dãy núi Kỳ Sơn nhằm hướng sơn trấn phi nước đại...
/111
|