Trước mặt Cảnh Hiên Nhi là cảnh tượng thế này...
Hai người nằm đè lên nhau quấn quít quyện chặt, nửa thân trên thì trần trụi, Quách Khải thở dốc ngấu nghiến hôn cổ một tên nam nhân, quần thì tụt xuống nửa mông nhìn thấy rõ ràng chiếc quần lót đang nhấp nhô theo nhịp động. Nam nhân bên dưới toàn thân phiến hồng, thống khổ nhăn mặt, trên xương quai xanh lộ rõ ràng một dấu hôn, mồ hôi nhễ nhại trông vừa kịch liệt lại vừa si mê.
Cảnh tượng hùng vĩ như vậy Cảnh tiểu thư còn thở được không?
Vâng! Cô ta vẫn chưa chết! Rất can đảm nhìn chằm chằm vào hai người trên giường, trầm giọng nói: “Các người đủ rồi đó!”
Cố Nhạc Luân khó hiểu! Còn chưa diễn xong đoạn cuối cô nói đủ cái gì nha?!
Quách Khải lúc này làm ra bộ dạng “thoát khỏi cơn mê” nhìn về phía Cảnh Hiên Nhi: “Hiên Nhi? Em đến lúc nào?”
Tập thể cận vệ đồng loạt trề môi, Quách thiếu gia đúng là diễn lố kinh điển, người ta phá cửa rầm rầm như vậy mà vẫn làm như không hay biết gì cho được!
“Anh có thể ăn mặc đàng hoàng nói chuyện với em không?” - Cảnh Hiên Nhi vẫn giữ vững hình tượng tiểu thư khuê các.
Quách Khải nhún vai: “Được thôi! Em ra ngoài đợi anh một chút”
Sau khi Cảnh Hiên Nhi xoay người đi, Cố Nhạc Luân mới ôm cánh tay phải của mình vào ngực, vẻ mặt khá đau đớn.
“Lúc nãy đụng trúng cậu?” - Quách Khải bất đắc dĩ.
Cố Nhạc Luân gật đầu: “Chứ gì nữa, anh di chuyển đầu gối đè lên một phần thịt của tôi. Đau chết đi được!” - nhăn mặt một cái rồi xua tay - “Không có gì đâu, anh cứ đi ra ngoài đi”
“Thật xin lỗi. Tạm thời cậu cứ ở đây. Nhưng theo cá tính của Hiên Nhi chắc chắn sẽ gọi cậu ra đối chấp. Lúc đó cậu cứ đứng sau lưng tôi là được.” - Quách Khải vừa mặc quần áo vừa dặn dò.
Tim Cố Nhạc Luân đập thình thịch, không ngờ cũng có ngày mình lọt vào tình huống này, trở thành kẻ thứ 3 bị bắt gian tại giường! Baba, Daddy, Tiểu Yêu Quái, mọi người phải hiểu cho con, con chỉ là đang giúp người thôi a!
Lúc này, Quách Khải đang đối mặt với Cảnh Hiên Nhi. Là một người đàn ông, y hoàn toàn không muốn giao cho bất kì người nào cái quyền được làm chủ cuộc sống của mình, chỉ vì Cảnh gia quá hùng mạnh mà hắn cam lòng nhượng bộ bấy lâu nay. Nhưng rốt cuộc trốn tránh mãi cũng không xong, cho nên Quách nhị thiếu gia quyết tâm đánh một đòn quyết định.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh?” - Quách Khải tuỳ tiện khoác một chiếc áo ngủ đơn sơ ngồi xuống ghế.
Cảnh Hiên Nhi vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh: “Em mới là người hỏi anh câu này. Anh có lời gì muốn nói với em không?”
Quách Khải nhún vai thừa nhận: “Mọi thứ em đã thấy hết rồi đó. Mà anh cũng thấy rất lạ, chỉ là việc sinh hoạt tình ái của anh thôi thì liên quan gì đến em?”
“Anh còn có thể nói được những lời này, ngang nhiên đem bộ dạng dục cầu bất mãn của anh ra đây mà đối diện với em sao?” - ánh mắt Cảnh Hiên Nhi trân trối.”Chẳng lẽ em muốn sau này anh quen ai cũng phải đem đến cho em xét duyệt? Em không hài lòng thì không được giao lưu?” - Quách Khải vẫn cố tình không hiểu vấn đề.
Cảnh Hiên Nhi như muốn nổi điên lên rồi: “Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Em và anh có quan hệ thế nào? Anh ngang nhiên mang một người lạ lên giường, hơn nữa còn là đàn ông! Anh nghĩ như vậy hợp tình hợp lý sao?”
“Anh không thấy gì là không hợp tình hợp lý” - Quách Khải dửng dưng - “Chúng ta là anh em thân thiết, anh xem em như em gái ruột của mình, em cũng nên tôn trọng anh như một người anh trai chứ!”
Cảnh Hiên Nhi nhếch môi gật đầu: “Anh giỏi lắm. Là vì người bên trong đúng không?”
Á! Cố Nhạc Luân bắt đầu chột dạ. Nhắc đến mình rồi, nhắc đến mình rồi kìa!!!
“Tuỳ em muốn nói sao cũng được” - Quách Khải xoay đầu bất mãn nhìn sang hướng khác.
“Ra đây!” - Cảnh Hiên Nhi nhấn mạnh - “Người bên trong mau đi ra đây!”
Ok! Ok! Thở nhẹ và đều! 1,2,3. 1,2,3. Chuẩn bị nhập vai. Phù. Phù. Phải hết sức bình tĩnh!
“Tôi nói anh mau ra đây” - Cảnh tiểu thư không còn đủ kiên nhẫn.
Hù chết người! Tôi còn chưa chuẩn bị xong cô gấp cái gì!
Cố Nhạc Luân đưa chiếc đầu nhỏ ra trước, nhìn qua ánh mắt của Cảnh Hiên Nhi tâm tình liền phát run, không ngờ một tiểu thư xinh đẹp khi giận lên lại đáng sợ đến vậy!
Quách Khải đứng lên nắm tay Cố Nhạc Luân kéo về phía mình, tránh để tên nhóc này sợ quá té xỉu ngay trước mặt Cảnh Hiên Nhi thì hỏng bét.
Cảnh Hiên Nhi cười nhạt: “Từ trước đến giờ bao nhiêu minh tinh màn ảnh, người mẫu chân dài đến các tiểu thư quyền quý đều không có khả năng khiến anh động tâm. Tất cả bọn họ và kể cả em nữa đều không thể ngờ rằng mình đã bị thua trong tay của một người đàn ông” - nói xong cô chỉ tay mình về phía Cố Nhạc Luân.
Cố đại thiếu gia vẻ mặt cực kì vô tội. Còn cận vệ bên ngoài lại vô cùng sôi nổi - Cậu Luân không hề có ý sẽ đấu với cô biết không! Vì cô vừa nhìn là đã biết thua chắc!
“Em lầm” - Quách Khải xua tay - “Hiên Nhi em phải hiểu, từ đầu đến cuối em chưa từng có được anh.” - câu nói này mới chính là đòn quyết định - “Chúng ta đã trải qua một tuổi thơ đáng ghi nhớ, đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh quý trọng em hơn bất kì cô gái nào khác. Nhưng anh cũng nhớ rất rõ, trong quá khứ, anh chưa từng mở lời yêu em. Tất cả cớ sự ngày hôm nay chính là do em....”
“Tự mình si tâm vọng tưởng.” - Cố Nhạc Luân không biết vì sao mình lại chọt vào một câu!
Chính thức khai chiến!
“Anh vừa mới nói gì?” - Cảnh Hiên Nhi không tin rằng Cố Nhạc Luân dám lên tiếng - “Anh có tư cách gì mở miệng ở đây? Anh có biết chỉ cần tôi gật đầu thì ngày mai anh hoàn toàn có thể biến mất khỏi thành phố này ngay lập tức không?”
Luân Khả vệ bên ngoài tập thể như muốn rút dao. Cô nghĩ cô là ai? Cô thử đụng vào thiếu gia của chúng tôi đi, ông chủ của tôi sẽ một phát ném cô ra khỏi vũ trụ luôn chứ ở đó mà thành phố!”Cô ấy là con gái của Cảnh Phát. Cảnh gia đệ nhất gia tộc” - Khải vệ ở một bên tốt bụng chú thích.
Á! Cảnh gia sao? Vậy thì tốt nhất chúng ta đừng nên manh động, cứ đợi xem thế nào đã. Những vẫn là rất tức tối: “Vậy sao thiếu gia nhà anh không đồng ý yêu cô ta cho rồi, đây chẳng phải là một mối lương duyên sinh lời hay sao? Cần gì lằng nhằng như vậy!”
“Điều anh vừa nói cũng chính là điều đã làm khổ thiếu gia nhiều năm nay. Thiếu gia không yêu cô gái này, là dạng một chút rung động tình ái cũng không có.” - Khải vệ dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào trong - “Để đưa ra quyết định của ngày hôm nay chăc hẳn cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Đắc tội với Cảnh gia không phải là chuyện đùa, ảnh hưởng trực tiếp đến Quách thị, mà Quách thị là cơ ngơi của cả gia đình chứ không riêng gì của thiếu gia.”
Hoá ra là thế! Không ngờ trừ bỏ chuyện biến thái thích giả gay thì Quách quách gì đó cũng coi như là một người đàn ông chính trực!
Nhưng bên trong phòng tình thế không được suông sẻ cho lắm. Cố Nhạc Luân sau khi phát ra câu nói đó thì chỉ biết câm như hến, hận không thể tự vả vào mặt mình mấy cái, ăn nói lanh lợi không đúng thời điểm!
“Anh nói gì đi chứ! Không phải anh vừa mới đánh giá tôi xong sao? Tại sao bây giờ lại im lặng rồi?” - Cảnh Hiên Nhi liên tiếp hướng Cố Nhạc Luân khiêu khích.
“Tôi..... tôi.....” - Cố Nhạc Luân lắp ba lắp bắp - “Tôi nghĩ sao thì nói vậy thôi”
Cảnh Hiên Nhi hỏi dồn: “Anh nghĩ thế nào?”
“Nếu Quách....” - Cố Nhạc Luân thức thời thu lại xưng hô xa cách, mém chút đã bại lộ - “Nếu anh ấy không yêu cô, cô có dùng quyền thế cướp anh ấy về thì cũng chỉ là cướp được một cái xác không hồn thôi. Ở với người không ở, thích đi ở với xác sống sao? Cô trông không phải là dạng kém thông minh như thế!”
Quách Khải ở bên nén cười. Tiểu tử phát phát biểu một câu cũng đặc biệt khác thường!
Cảnh Hiên Nhi cười lạnh: “Anh biết gì về chúng tôi mà nói? Anh đã biết tôi và anh ấy từng trải qua chuyện gì với nhau chưa?”
“Chưa!” - Cố Nhạc Luân hết sức khí phách - “Tôi chưa biết giữa anh ấy và cô đã trải qua chuyện gì. Điều duy nhất tôi biết là cho dù trong quá khứ hai người đã từng vượt qua muôn vàn trăn trở, kinh thiên động địa đến đâu đi nữa thì hiện tại anh ấy vẫn không yêu cô!”
Quách Khải nghe xong liền nhướng mi tâm nhìn người vừa nói. Thật thú vị!
Cảnh Hiên Nhi lúc này dần dần đuối lý: “Nhưng chuyện đó có ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và anh ấy”
“Chuyện to tát đến cỡ nào?” - Cố đại thiếu gia bắt đầu có hứng gây lộn - “Thuở nhỏ khi nghịch dại tôi đã mất thăng bằng mà cắm đầu mình vào bồn tắm, dì vú nuôi đã kéo tôi ra khỏi cái chết, không lẽ tôi cũng phải yêu dì ấy? Đối với dì ấy mà nói, tôi một lòng biết ơn. Còn cô? Cô đã cứu mạng Quách... A Khải? Vậy thì tôi nghĩ anh ấy hiện giờ cũng đang rất biết ơn cô. Mà cô bao giờ nghe ai nói đến chuyện nếu muốn trả ơn thì phải cưới nhau chưa? Thời đại gì rồi!”Không khí có vẻ rất căng thẳng, ngoại trừ Quách Khải, hắn tươi tỉnh lạ thường. Không ngờ người đứng ra hùng biện cho sự việc rối rắm này lại là Cố Nhạc Luân, còn hắn chỉ đứng một bên làm nền. Người ngoài nhìn vô chắc chắn sẽ hiểu lầm tên nhóc này mới là người đi giành bạn trai với người khác.
“Anh....” - Cảnh Hiên Nhi không biết phải nói gì nữa, bèn xoay sang chỉ trích Quách Khải: “Anh là đồ sở khanh. Tôi hận anh. Cảnh Hiên Nhi này hận anh. Tôi cho anh biết, từ đây về sau nếu có bất cứ biến cố gì xảy ra với Quách thị, thì anh hãy nhớ lại cách mà anh đã đối xử với tôi ngày hôm nay.”
Cố Hiên Nhi rơi nước mắt rời đi.
Quách Khải thở dài một cái, trở về bên ghế bành ngồi xuống, nhắm mặt lại.
Cảnh Hiên Nhi đi rồi, điều gì sẽ tới tiếp theo?
Cố Nhạc Luân trông thấy biểu tình mệt mỏi của Quách Khải bèn tiến đến nhìn chằm chằm vào hắn: “Tôi đã nói gì sai sao? Thật xin lỗi tôi đã gây rắc rối cho anh rồi đúng chứ?”
Quách Khải nhún vai: “Không. Cậu đã làm rất tốt, tôi vừa nhìn đã biết cậu sẽ diễn tròn vai. Nhưng kết quả còn hơn những gì tôi mong đợi.”
Cái gì chứ! Tôi chỉ là thành thật, nghĩ sao nói vậy mà thôi! Chưa từng có kinh nghiệm biết không hả?
Thấy Cố Nhạc Luân cúi đầu rầm rì, Quách Khải lên tiếng: “Dù sao hôm nay cũng cám ơn cậu, không có cậu tôi nghĩ tôi sẽ không thể nói ra những lời đó trước mặt Hiên Nhi”
“Anh và cô ấy....” - đại Luân ca bắt đầu nhiều chuyện - “đã xảy ra chuyện gì?”
Trong ánh đèn vàng ấm áp, Quách Khải đưa mắt nhìn người đang đứng đối diện, vẻ ngây thơ hồn nhiên của Cố Nhạc Luân quả thật khiến lòng hắn vui vẻ, rất lâu rồi hắn không có bạn thân, chuyện trong lòng luôn chôn giấu thật kín, thật khó để mở lời.
“Ngồi đây” - Quách Khải đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh - “Tôi sẽ kể cậu nghe tất cả, như những gì ban đầu đã hứa khi cậu đồng ý giúp tôi”
Cố Nhạc Luân rất nhanh chóng ngồi vào, cái gì chứ nghe chuyện thì rất nhanh lẹ nha: “Thế nào? Tôi rất tò mò.”
“Hứng thú đến vậy?” - Quách Khải nhìn biểu tình đặc sắc của y mà buồn cười.
“Mau kể đi. Có phải đàn ông không, cứ lằng nhằng như vậy” - có biết người ta sốt ruột thế nào không!
Quách Khải thở ra một hơi: “Lúc nãy cậu suy đoán, một phần cũng cho là chính xác, nhưng đối tượng nên thêm vào một chút. Là chúng tôi đã cứu mạng lẫn nhau.”
“A!” - cư nhiên có thể đoán trúng một nửa, Cố Nhạc Luân thầm sùng bái bản thân!
Quách Khải tiếp tục kể lại: “Năm tôi 14 tuổi, Hiên Nhi 10 tuổi, trong một lần cả hai gia đình đi trượt tuyết trên núi tôi và Hiên Nhi đã bị lạc, lúc đó chúng tôi rơi vào một hốc núi nhỏ, rất sâu, băng vỡ che lấp lối ra vào. Cứ tưởng mọi thứ vô vọng, đến phút cuối cùng đoàn cứu hộ đã đến, nhưng do miệng hốc quá nhỏ, không vừa cho một người lớn leo xuống nên họ chỉ có thể khoét một lỗ ở lối ra và kéo từng người lên. Tôi đã đẩy Hiên Nhi lên trước, trong quá trình kéo lên, Hiên Nhi cử động mạnh đôi chân làm tuyết phần miệng đổ ập xuống đè lên người tôi. Khi ấy, Hiên Nhi cương quyết không bỏ mặc tôi ở lại, cô ấy đề nghị cột dây vào người mình và nhảy xuống kéo tôi lên. Vì thế chúng tôi được cứu””Như vậy cũng có gì đặc biệt” - Cố đại thiếu gia ở một bên bình luận - “Là do cô ấy đã đạp mớ tuyết đó xuống đầu anh, cô ấy tình nguyện cứu anh thì cũng đúng thôi. Mà dù anh cứu cô ấy hay cô ấy cứu anh đi nữa thì hà cớ gì cô ấy mặc định rằng anh phải thuộc về cô ấy?”
Quách Khải cười nhạt: “Đúng. Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi và Hiên Nhi có thể đơn thuần trở thành bạn bè thân thiết. Nhưng sau khi chuyện này xảy ra, hai bên cha mẹ đã tuyên bố nợ nhau một ân huệ. Nếu sau này Quách thị cần gì có thể nhờ đến Cảnh gia và ngược lại”
“Không phải là lập hôn ước hay sao?” - Cố Nhạc Luân nheo mắt - “Bình thường xem phim rất hay có kiểu này”
Quách Khải bật cười: “Cậu học ngành sân khấu sao? Bên diễn viên kịch đúng chứ?”
“Không không” - Cố Nhạc Luân xua tay - “Tôi học kinh tế. Đã tốt nghiệp rồi.”
“Vậy tại sao lúc nào cũng buồn cười một cách đáng yêu như vậy?” - Quách Khải bất giác đưa tay đến nắm lấy cằm của Cố Nhạc Luân mà lay lay.
“Cấm anh đụng chạm vào tôi” - Cố Nhạc Luân né tránh - “Có phải anh giả gay riết rồi bị nhiễm luôn hay không?”
Quách Khải vô sỉ tiến lại gần, cơ hồ như muốn đè Cố Nhạc Luân xuống ghế: “Vậy thì đã sao? Thời đại gì rồi!”
Cố Nhạc Luân lập tức đưa tay đẩy mạnh vào ngực của đối phương: “Anh đừng đùa nữa, kể tiếp xem” - phải đánh trống lãng!
Quách Khải cũng không làm khó y, chưa chi mà hai gò má đã đỏ hồng lên rồi: “Cảnh gia đệ nhất gia tộc, cần gì phải nhận ân huệ của Quách thị chúng tôi. Tuy nhiên, Quách Thị 5 năm trước gặp khó khăn lớn ở Đại Lục, rất có thể phải đóng cửa hàng loạt trung tâm thương mại bên đó, cho nên ba mẹ tôi đã sang nhờ cậy Cảnh Phát, đương nhiên ông ấy sẵn sàng giúp đỡ. Đổi lại....”
“Đổi lại anh phải làm rể nhà họ Cảnh” - Cố Nhạc Luân tươm tướp, đối mắt sáng rỡ cực kì mong chờ.
Quách Khải lưu manh nhìn Cố Nhạc Luân một cái: “Tôi thật rất muốn khám phá cậu!”
A! Khám phá cái gì chứ! Cố Nhạc Luân nhanh chóng túm cổ áo!
Ha ha! Quách Khải bị hắn chọc cười, chồm người đến thật gần, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới: “Tôi trước đây không có hứng thú với đàn ông, nhưng cậu đang làm tôi thay đổi suy nghĩ đó!”
Cố Nhạc Luân hô lên một tiếng, theo bản năng dùng chân đạp một phát vào người Quách Khải.
Quách nhị thiếu gia té xuống ghế!
“Tôi sẽ liều chết với anh” - Cố Nhạc Luân thẹn quá hoá giận, vụng về đạp đạp thêm vài cái, cực kì giống một bà thím mới bắt được trộm.
Quách Khải ngồi lại trên ghế, đùa giỡn một chút liền động tay động chân, tính nết này phải nói là không hiền đi: “Có cần phản ứng đến thế không?”
Cần! Hiển nhiên cần! Anh đã lợi dụng chạm vào người tôi từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu lần rồi! Nếu không tự bảo vệ bản thân thì quá uổng phí công dưỡng dục của Baba và Daddy!
Thấy Cố Nhạc Luân có vẻ như sinh khí, Quách Khải tìm cách dự dỗ: “Có muốn nghe hay tiếp hay không?”
Còn hỏi! Kể chuyện nửa chừng rất mất hứng, sẽ bị đau bụng! - “Anh nói đi”
“Cảnh Phát không nói rõ cần Quách thị đáp lại thứ gì, ông ta chỉ muốn ba mẹ chuyển lời đến tôi rằng hãy chăm sóc thật tốt cho Cảnh Hiên Nhi. Dù ngoài miệng Cảnh Phát không thừa nhận, nhưng bên trong đã tỏ rõ ý tứ là muốn tôi phải chiều lòng con gái ông ta.” - Quách Khải lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi - “Cho nên những năm gần đây Hiên Nhi rất quá đáng, bất kể người nào liên quan đến tôi cô ấy đều tìm cách đối phó. Bình thường không thể bắt kịp hành động của cô ấy, khiến nhiều người bị liên luỵ. Lần này cận vệ của tôi lại tình cờ nhìn thấy Hiên Nhi ra tay với cậu.”
Cố Nhạc Luân đồng cảm, điều này quả thật rất phiền. Quách thị đã nhận ân huệ của nhà kia, mà Quách Khải lại không thể chấp nhận Cảnh Hiên Nhi. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn là hỏi câu hỏi mà ai cũng hỏi: “Vậy tại sao anh không thử cho cô ấy cơ hội? Biết đâu chừng sau thời gian tìm hiểu hai người sẽ phát sinh tiếng nói chung.”
“Bao nhiêu năm rồi còn muốn bao lâu nữa?” - nét mặt nam nhân nặng trĩu, vương người gạt tàn dư trên điếu thuốc.
“Hay là anh đã có ý trung nhân?” - đại Luân ca cực kì nhiều chuyện.
Quách Khải mỉm cười: “Tôi chưa từng có cảm xúc với ai” - đột nhiên đưa nhìn qua người bên cạnh - “Nhưng bây giờ thì có rồi”
Cố Nhạc Luân nhanh như tia chớp túm cổ áo! Lại nữa! Muốn chết đúng không!
“Tôi về đây” - còn không mau chuồn cho lẹ.
“Khoan đã” - Quách Khải cầm tay người muốn đi - “Rất có thể Hiên Nhi sẽ không bỏ cuộc với cậu.”
“Anh yên tâm, tôi cũng có cận vệ” - vừa nói vừa chỉ ra cửa.
Tập thể người bên ngoài lập tức ưỡng ngực! Chính xác là đã có chúng tôi ở đây, cậu Luân sẽ tuyệt đối an toàn.
“Tôi biết cậu có cận vệ. Nhưng Cảnh Hiên Nhi không phải tầm thường, nếu cô ta lợi dụng thế lực của Cảnh gia thì e rằng gia đình cậu cũng khó lòng kiểm soát.” - Quách Khải ma mị dẫn dắt - “Tôi nghĩ chắc hẳn cậu cũng không muốn liên luỵ đến hai phụ thân, đúng chứ?”
Cố Nhạc Luân ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó gầm lên: “ANH HẠI TÔI RỒI!”
[Hết chương 12]
Lý do vì sao lại update chương này vào hôm nay An đã có thông báo rõ ràng trên Facebook. Đăng bởi: admin
Hai người nằm đè lên nhau quấn quít quyện chặt, nửa thân trên thì trần trụi, Quách Khải thở dốc ngấu nghiến hôn cổ một tên nam nhân, quần thì tụt xuống nửa mông nhìn thấy rõ ràng chiếc quần lót đang nhấp nhô theo nhịp động. Nam nhân bên dưới toàn thân phiến hồng, thống khổ nhăn mặt, trên xương quai xanh lộ rõ ràng một dấu hôn, mồ hôi nhễ nhại trông vừa kịch liệt lại vừa si mê.
Cảnh tượng hùng vĩ như vậy Cảnh tiểu thư còn thở được không?
Vâng! Cô ta vẫn chưa chết! Rất can đảm nhìn chằm chằm vào hai người trên giường, trầm giọng nói: “Các người đủ rồi đó!”
Cố Nhạc Luân khó hiểu! Còn chưa diễn xong đoạn cuối cô nói đủ cái gì nha?!
Quách Khải lúc này làm ra bộ dạng “thoát khỏi cơn mê” nhìn về phía Cảnh Hiên Nhi: “Hiên Nhi? Em đến lúc nào?”
Tập thể cận vệ đồng loạt trề môi, Quách thiếu gia đúng là diễn lố kinh điển, người ta phá cửa rầm rầm như vậy mà vẫn làm như không hay biết gì cho được!
“Anh có thể ăn mặc đàng hoàng nói chuyện với em không?” - Cảnh Hiên Nhi vẫn giữ vững hình tượng tiểu thư khuê các.
Quách Khải nhún vai: “Được thôi! Em ra ngoài đợi anh một chút”
Sau khi Cảnh Hiên Nhi xoay người đi, Cố Nhạc Luân mới ôm cánh tay phải của mình vào ngực, vẻ mặt khá đau đớn.
“Lúc nãy đụng trúng cậu?” - Quách Khải bất đắc dĩ.
Cố Nhạc Luân gật đầu: “Chứ gì nữa, anh di chuyển đầu gối đè lên một phần thịt của tôi. Đau chết đi được!” - nhăn mặt một cái rồi xua tay - “Không có gì đâu, anh cứ đi ra ngoài đi”
“Thật xin lỗi. Tạm thời cậu cứ ở đây. Nhưng theo cá tính của Hiên Nhi chắc chắn sẽ gọi cậu ra đối chấp. Lúc đó cậu cứ đứng sau lưng tôi là được.” - Quách Khải vừa mặc quần áo vừa dặn dò.
Tim Cố Nhạc Luân đập thình thịch, không ngờ cũng có ngày mình lọt vào tình huống này, trở thành kẻ thứ 3 bị bắt gian tại giường! Baba, Daddy, Tiểu Yêu Quái, mọi người phải hiểu cho con, con chỉ là đang giúp người thôi a!
Lúc này, Quách Khải đang đối mặt với Cảnh Hiên Nhi. Là một người đàn ông, y hoàn toàn không muốn giao cho bất kì người nào cái quyền được làm chủ cuộc sống của mình, chỉ vì Cảnh gia quá hùng mạnh mà hắn cam lòng nhượng bộ bấy lâu nay. Nhưng rốt cuộc trốn tránh mãi cũng không xong, cho nên Quách nhị thiếu gia quyết tâm đánh một đòn quyết định.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh?” - Quách Khải tuỳ tiện khoác một chiếc áo ngủ đơn sơ ngồi xuống ghế.
Cảnh Hiên Nhi vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh: “Em mới là người hỏi anh câu này. Anh có lời gì muốn nói với em không?”
Quách Khải nhún vai thừa nhận: “Mọi thứ em đã thấy hết rồi đó. Mà anh cũng thấy rất lạ, chỉ là việc sinh hoạt tình ái của anh thôi thì liên quan gì đến em?”
“Anh còn có thể nói được những lời này, ngang nhiên đem bộ dạng dục cầu bất mãn của anh ra đây mà đối diện với em sao?” - ánh mắt Cảnh Hiên Nhi trân trối.”Chẳng lẽ em muốn sau này anh quen ai cũng phải đem đến cho em xét duyệt? Em không hài lòng thì không được giao lưu?” - Quách Khải vẫn cố tình không hiểu vấn đề.
Cảnh Hiên Nhi như muốn nổi điên lên rồi: “Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Em và anh có quan hệ thế nào? Anh ngang nhiên mang một người lạ lên giường, hơn nữa còn là đàn ông! Anh nghĩ như vậy hợp tình hợp lý sao?”
“Anh không thấy gì là không hợp tình hợp lý” - Quách Khải dửng dưng - “Chúng ta là anh em thân thiết, anh xem em như em gái ruột của mình, em cũng nên tôn trọng anh như một người anh trai chứ!”
Cảnh Hiên Nhi nhếch môi gật đầu: “Anh giỏi lắm. Là vì người bên trong đúng không?”
Á! Cố Nhạc Luân bắt đầu chột dạ. Nhắc đến mình rồi, nhắc đến mình rồi kìa!!!
“Tuỳ em muốn nói sao cũng được” - Quách Khải xoay đầu bất mãn nhìn sang hướng khác.
“Ra đây!” - Cảnh Hiên Nhi nhấn mạnh - “Người bên trong mau đi ra đây!”
Ok! Ok! Thở nhẹ và đều! 1,2,3. 1,2,3. Chuẩn bị nhập vai. Phù. Phù. Phải hết sức bình tĩnh!
“Tôi nói anh mau ra đây” - Cảnh tiểu thư không còn đủ kiên nhẫn.
Hù chết người! Tôi còn chưa chuẩn bị xong cô gấp cái gì!
Cố Nhạc Luân đưa chiếc đầu nhỏ ra trước, nhìn qua ánh mắt của Cảnh Hiên Nhi tâm tình liền phát run, không ngờ một tiểu thư xinh đẹp khi giận lên lại đáng sợ đến vậy!
Quách Khải đứng lên nắm tay Cố Nhạc Luân kéo về phía mình, tránh để tên nhóc này sợ quá té xỉu ngay trước mặt Cảnh Hiên Nhi thì hỏng bét.
Cảnh Hiên Nhi cười nhạt: “Từ trước đến giờ bao nhiêu minh tinh màn ảnh, người mẫu chân dài đến các tiểu thư quyền quý đều không có khả năng khiến anh động tâm. Tất cả bọn họ và kể cả em nữa đều không thể ngờ rằng mình đã bị thua trong tay của một người đàn ông” - nói xong cô chỉ tay mình về phía Cố Nhạc Luân.
Cố đại thiếu gia vẻ mặt cực kì vô tội. Còn cận vệ bên ngoài lại vô cùng sôi nổi - Cậu Luân không hề có ý sẽ đấu với cô biết không! Vì cô vừa nhìn là đã biết thua chắc!
“Em lầm” - Quách Khải xua tay - “Hiên Nhi em phải hiểu, từ đầu đến cuối em chưa từng có được anh.” - câu nói này mới chính là đòn quyết định - “Chúng ta đã trải qua một tuổi thơ đáng ghi nhớ, đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh quý trọng em hơn bất kì cô gái nào khác. Nhưng anh cũng nhớ rất rõ, trong quá khứ, anh chưa từng mở lời yêu em. Tất cả cớ sự ngày hôm nay chính là do em....”
“Tự mình si tâm vọng tưởng.” - Cố Nhạc Luân không biết vì sao mình lại chọt vào một câu!
Chính thức khai chiến!
“Anh vừa mới nói gì?” - Cảnh Hiên Nhi không tin rằng Cố Nhạc Luân dám lên tiếng - “Anh có tư cách gì mở miệng ở đây? Anh có biết chỉ cần tôi gật đầu thì ngày mai anh hoàn toàn có thể biến mất khỏi thành phố này ngay lập tức không?”
Luân Khả vệ bên ngoài tập thể như muốn rút dao. Cô nghĩ cô là ai? Cô thử đụng vào thiếu gia của chúng tôi đi, ông chủ của tôi sẽ một phát ném cô ra khỏi vũ trụ luôn chứ ở đó mà thành phố!”Cô ấy là con gái của Cảnh Phát. Cảnh gia đệ nhất gia tộc” - Khải vệ ở một bên tốt bụng chú thích.
Á! Cảnh gia sao? Vậy thì tốt nhất chúng ta đừng nên manh động, cứ đợi xem thế nào đã. Những vẫn là rất tức tối: “Vậy sao thiếu gia nhà anh không đồng ý yêu cô ta cho rồi, đây chẳng phải là một mối lương duyên sinh lời hay sao? Cần gì lằng nhằng như vậy!”
“Điều anh vừa nói cũng chính là điều đã làm khổ thiếu gia nhiều năm nay. Thiếu gia không yêu cô gái này, là dạng một chút rung động tình ái cũng không có.” - Khải vệ dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào trong - “Để đưa ra quyết định của ngày hôm nay chăc hẳn cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Đắc tội với Cảnh gia không phải là chuyện đùa, ảnh hưởng trực tiếp đến Quách thị, mà Quách thị là cơ ngơi của cả gia đình chứ không riêng gì của thiếu gia.”
Hoá ra là thế! Không ngờ trừ bỏ chuyện biến thái thích giả gay thì Quách quách gì đó cũng coi như là một người đàn ông chính trực!
Nhưng bên trong phòng tình thế không được suông sẻ cho lắm. Cố Nhạc Luân sau khi phát ra câu nói đó thì chỉ biết câm như hến, hận không thể tự vả vào mặt mình mấy cái, ăn nói lanh lợi không đúng thời điểm!
“Anh nói gì đi chứ! Không phải anh vừa mới đánh giá tôi xong sao? Tại sao bây giờ lại im lặng rồi?” - Cảnh Hiên Nhi liên tiếp hướng Cố Nhạc Luân khiêu khích.
“Tôi..... tôi.....” - Cố Nhạc Luân lắp ba lắp bắp - “Tôi nghĩ sao thì nói vậy thôi”
Cảnh Hiên Nhi hỏi dồn: “Anh nghĩ thế nào?”
“Nếu Quách....” - Cố Nhạc Luân thức thời thu lại xưng hô xa cách, mém chút đã bại lộ - “Nếu anh ấy không yêu cô, cô có dùng quyền thế cướp anh ấy về thì cũng chỉ là cướp được một cái xác không hồn thôi. Ở với người không ở, thích đi ở với xác sống sao? Cô trông không phải là dạng kém thông minh như thế!”
Quách Khải ở bên nén cười. Tiểu tử phát phát biểu một câu cũng đặc biệt khác thường!
Cảnh Hiên Nhi cười lạnh: “Anh biết gì về chúng tôi mà nói? Anh đã biết tôi và anh ấy từng trải qua chuyện gì với nhau chưa?”
“Chưa!” - Cố Nhạc Luân hết sức khí phách - “Tôi chưa biết giữa anh ấy và cô đã trải qua chuyện gì. Điều duy nhất tôi biết là cho dù trong quá khứ hai người đã từng vượt qua muôn vàn trăn trở, kinh thiên động địa đến đâu đi nữa thì hiện tại anh ấy vẫn không yêu cô!”
Quách Khải nghe xong liền nhướng mi tâm nhìn người vừa nói. Thật thú vị!
Cảnh Hiên Nhi lúc này dần dần đuối lý: “Nhưng chuyện đó có ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và anh ấy”
“Chuyện to tát đến cỡ nào?” - Cố đại thiếu gia bắt đầu có hứng gây lộn - “Thuở nhỏ khi nghịch dại tôi đã mất thăng bằng mà cắm đầu mình vào bồn tắm, dì vú nuôi đã kéo tôi ra khỏi cái chết, không lẽ tôi cũng phải yêu dì ấy? Đối với dì ấy mà nói, tôi một lòng biết ơn. Còn cô? Cô đã cứu mạng Quách... A Khải? Vậy thì tôi nghĩ anh ấy hiện giờ cũng đang rất biết ơn cô. Mà cô bao giờ nghe ai nói đến chuyện nếu muốn trả ơn thì phải cưới nhau chưa? Thời đại gì rồi!”Không khí có vẻ rất căng thẳng, ngoại trừ Quách Khải, hắn tươi tỉnh lạ thường. Không ngờ người đứng ra hùng biện cho sự việc rối rắm này lại là Cố Nhạc Luân, còn hắn chỉ đứng một bên làm nền. Người ngoài nhìn vô chắc chắn sẽ hiểu lầm tên nhóc này mới là người đi giành bạn trai với người khác.
“Anh....” - Cảnh Hiên Nhi không biết phải nói gì nữa, bèn xoay sang chỉ trích Quách Khải: “Anh là đồ sở khanh. Tôi hận anh. Cảnh Hiên Nhi này hận anh. Tôi cho anh biết, từ đây về sau nếu có bất cứ biến cố gì xảy ra với Quách thị, thì anh hãy nhớ lại cách mà anh đã đối xử với tôi ngày hôm nay.”
Cố Hiên Nhi rơi nước mắt rời đi.
Quách Khải thở dài một cái, trở về bên ghế bành ngồi xuống, nhắm mặt lại.
Cảnh Hiên Nhi đi rồi, điều gì sẽ tới tiếp theo?
Cố Nhạc Luân trông thấy biểu tình mệt mỏi của Quách Khải bèn tiến đến nhìn chằm chằm vào hắn: “Tôi đã nói gì sai sao? Thật xin lỗi tôi đã gây rắc rối cho anh rồi đúng chứ?”
Quách Khải nhún vai: “Không. Cậu đã làm rất tốt, tôi vừa nhìn đã biết cậu sẽ diễn tròn vai. Nhưng kết quả còn hơn những gì tôi mong đợi.”
Cái gì chứ! Tôi chỉ là thành thật, nghĩ sao nói vậy mà thôi! Chưa từng có kinh nghiệm biết không hả?
Thấy Cố Nhạc Luân cúi đầu rầm rì, Quách Khải lên tiếng: “Dù sao hôm nay cũng cám ơn cậu, không có cậu tôi nghĩ tôi sẽ không thể nói ra những lời đó trước mặt Hiên Nhi”
“Anh và cô ấy....” - đại Luân ca bắt đầu nhiều chuyện - “đã xảy ra chuyện gì?”
Trong ánh đèn vàng ấm áp, Quách Khải đưa mắt nhìn người đang đứng đối diện, vẻ ngây thơ hồn nhiên của Cố Nhạc Luân quả thật khiến lòng hắn vui vẻ, rất lâu rồi hắn không có bạn thân, chuyện trong lòng luôn chôn giấu thật kín, thật khó để mở lời.
“Ngồi đây” - Quách Khải đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh - “Tôi sẽ kể cậu nghe tất cả, như những gì ban đầu đã hứa khi cậu đồng ý giúp tôi”
Cố Nhạc Luân rất nhanh chóng ngồi vào, cái gì chứ nghe chuyện thì rất nhanh lẹ nha: “Thế nào? Tôi rất tò mò.”
“Hứng thú đến vậy?” - Quách Khải nhìn biểu tình đặc sắc của y mà buồn cười.
“Mau kể đi. Có phải đàn ông không, cứ lằng nhằng như vậy” - có biết người ta sốt ruột thế nào không!
Quách Khải thở ra một hơi: “Lúc nãy cậu suy đoán, một phần cũng cho là chính xác, nhưng đối tượng nên thêm vào một chút. Là chúng tôi đã cứu mạng lẫn nhau.”
“A!” - cư nhiên có thể đoán trúng một nửa, Cố Nhạc Luân thầm sùng bái bản thân!
Quách Khải tiếp tục kể lại: “Năm tôi 14 tuổi, Hiên Nhi 10 tuổi, trong một lần cả hai gia đình đi trượt tuyết trên núi tôi và Hiên Nhi đã bị lạc, lúc đó chúng tôi rơi vào một hốc núi nhỏ, rất sâu, băng vỡ che lấp lối ra vào. Cứ tưởng mọi thứ vô vọng, đến phút cuối cùng đoàn cứu hộ đã đến, nhưng do miệng hốc quá nhỏ, không vừa cho một người lớn leo xuống nên họ chỉ có thể khoét một lỗ ở lối ra và kéo từng người lên. Tôi đã đẩy Hiên Nhi lên trước, trong quá trình kéo lên, Hiên Nhi cử động mạnh đôi chân làm tuyết phần miệng đổ ập xuống đè lên người tôi. Khi ấy, Hiên Nhi cương quyết không bỏ mặc tôi ở lại, cô ấy đề nghị cột dây vào người mình và nhảy xuống kéo tôi lên. Vì thế chúng tôi được cứu””Như vậy cũng có gì đặc biệt” - Cố đại thiếu gia ở một bên bình luận - “Là do cô ấy đã đạp mớ tuyết đó xuống đầu anh, cô ấy tình nguyện cứu anh thì cũng đúng thôi. Mà dù anh cứu cô ấy hay cô ấy cứu anh đi nữa thì hà cớ gì cô ấy mặc định rằng anh phải thuộc về cô ấy?”
Quách Khải cười nhạt: “Đúng. Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi và Hiên Nhi có thể đơn thuần trở thành bạn bè thân thiết. Nhưng sau khi chuyện này xảy ra, hai bên cha mẹ đã tuyên bố nợ nhau một ân huệ. Nếu sau này Quách thị cần gì có thể nhờ đến Cảnh gia và ngược lại”
“Không phải là lập hôn ước hay sao?” - Cố Nhạc Luân nheo mắt - “Bình thường xem phim rất hay có kiểu này”
Quách Khải bật cười: “Cậu học ngành sân khấu sao? Bên diễn viên kịch đúng chứ?”
“Không không” - Cố Nhạc Luân xua tay - “Tôi học kinh tế. Đã tốt nghiệp rồi.”
“Vậy tại sao lúc nào cũng buồn cười một cách đáng yêu như vậy?” - Quách Khải bất giác đưa tay đến nắm lấy cằm của Cố Nhạc Luân mà lay lay.
“Cấm anh đụng chạm vào tôi” - Cố Nhạc Luân né tránh - “Có phải anh giả gay riết rồi bị nhiễm luôn hay không?”
Quách Khải vô sỉ tiến lại gần, cơ hồ như muốn đè Cố Nhạc Luân xuống ghế: “Vậy thì đã sao? Thời đại gì rồi!”
Cố Nhạc Luân lập tức đưa tay đẩy mạnh vào ngực của đối phương: “Anh đừng đùa nữa, kể tiếp xem” - phải đánh trống lãng!
Quách Khải cũng không làm khó y, chưa chi mà hai gò má đã đỏ hồng lên rồi: “Cảnh gia đệ nhất gia tộc, cần gì phải nhận ân huệ của Quách thị chúng tôi. Tuy nhiên, Quách Thị 5 năm trước gặp khó khăn lớn ở Đại Lục, rất có thể phải đóng cửa hàng loạt trung tâm thương mại bên đó, cho nên ba mẹ tôi đã sang nhờ cậy Cảnh Phát, đương nhiên ông ấy sẵn sàng giúp đỡ. Đổi lại....”
“Đổi lại anh phải làm rể nhà họ Cảnh” - Cố Nhạc Luân tươm tướp, đối mắt sáng rỡ cực kì mong chờ.
Quách Khải lưu manh nhìn Cố Nhạc Luân một cái: “Tôi thật rất muốn khám phá cậu!”
A! Khám phá cái gì chứ! Cố Nhạc Luân nhanh chóng túm cổ áo!
Ha ha! Quách Khải bị hắn chọc cười, chồm người đến thật gần, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới: “Tôi trước đây không có hứng thú với đàn ông, nhưng cậu đang làm tôi thay đổi suy nghĩ đó!”
Cố Nhạc Luân hô lên một tiếng, theo bản năng dùng chân đạp một phát vào người Quách Khải.
Quách nhị thiếu gia té xuống ghế!
“Tôi sẽ liều chết với anh” - Cố Nhạc Luân thẹn quá hoá giận, vụng về đạp đạp thêm vài cái, cực kì giống một bà thím mới bắt được trộm.
Quách Khải ngồi lại trên ghế, đùa giỡn một chút liền động tay động chân, tính nết này phải nói là không hiền đi: “Có cần phản ứng đến thế không?”
Cần! Hiển nhiên cần! Anh đã lợi dụng chạm vào người tôi từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu lần rồi! Nếu không tự bảo vệ bản thân thì quá uổng phí công dưỡng dục của Baba và Daddy!
Thấy Cố Nhạc Luân có vẻ như sinh khí, Quách Khải tìm cách dự dỗ: “Có muốn nghe hay tiếp hay không?”
Còn hỏi! Kể chuyện nửa chừng rất mất hứng, sẽ bị đau bụng! - “Anh nói đi”
“Cảnh Phát không nói rõ cần Quách thị đáp lại thứ gì, ông ta chỉ muốn ba mẹ chuyển lời đến tôi rằng hãy chăm sóc thật tốt cho Cảnh Hiên Nhi. Dù ngoài miệng Cảnh Phát không thừa nhận, nhưng bên trong đã tỏ rõ ý tứ là muốn tôi phải chiều lòng con gái ông ta.” - Quách Khải lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi - “Cho nên những năm gần đây Hiên Nhi rất quá đáng, bất kể người nào liên quan đến tôi cô ấy đều tìm cách đối phó. Bình thường không thể bắt kịp hành động của cô ấy, khiến nhiều người bị liên luỵ. Lần này cận vệ của tôi lại tình cờ nhìn thấy Hiên Nhi ra tay với cậu.”
Cố Nhạc Luân đồng cảm, điều này quả thật rất phiền. Quách thị đã nhận ân huệ của nhà kia, mà Quách Khải lại không thể chấp nhận Cảnh Hiên Nhi. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn là hỏi câu hỏi mà ai cũng hỏi: “Vậy tại sao anh không thử cho cô ấy cơ hội? Biết đâu chừng sau thời gian tìm hiểu hai người sẽ phát sinh tiếng nói chung.”
“Bao nhiêu năm rồi còn muốn bao lâu nữa?” - nét mặt nam nhân nặng trĩu, vương người gạt tàn dư trên điếu thuốc.
“Hay là anh đã có ý trung nhân?” - đại Luân ca cực kì nhiều chuyện.
Quách Khải mỉm cười: “Tôi chưa từng có cảm xúc với ai” - đột nhiên đưa nhìn qua người bên cạnh - “Nhưng bây giờ thì có rồi”
Cố Nhạc Luân nhanh như tia chớp túm cổ áo! Lại nữa! Muốn chết đúng không!
“Tôi về đây” - còn không mau chuồn cho lẹ.
“Khoan đã” - Quách Khải cầm tay người muốn đi - “Rất có thể Hiên Nhi sẽ không bỏ cuộc với cậu.”
“Anh yên tâm, tôi cũng có cận vệ” - vừa nói vừa chỉ ra cửa.
Tập thể người bên ngoài lập tức ưỡng ngực! Chính xác là đã có chúng tôi ở đây, cậu Luân sẽ tuyệt đối an toàn.
“Tôi biết cậu có cận vệ. Nhưng Cảnh Hiên Nhi không phải tầm thường, nếu cô ta lợi dụng thế lực của Cảnh gia thì e rằng gia đình cậu cũng khó lòng kiểm soát.” - Quách Khải ma mị dẫn dắt - “Tôi nghĩ chắc hẳn cậu cũng không muốn liên luỵ đến hai phụ thân, đúng chứ?”
Cố Nhạc Luân ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó gầm lên: “ANH HẠI TÔI RỒI!”
[Hết chương 12]
Lý do vì sao lại update chương này vào hôm nay An đã có thông báo rõ ràng trên Facebook. Đăng bởi: admin
/35
|