Tiêu Thành Hưng theo Tiêu Y Đình vào thư phòng.
“Ba, qua chuyện này, con cảm thấy chúng ta nên mời thêm một số vệ sĩ, bao gồm bên anh cả, đứa nhỏ mới ra đời nữa, vấn đề an toàn quyết không thể khinh thường.” Anh trịnh trọng, nói với ba mình.
Tiêu Thành Hưng liếc anh một cái, “Có phải con cho rằng đây không phải là một vụ cướp đơn giản?”
Tiêu Y Đình đã sớm chuẩn bị, “Con chỉ hoài nghi thôi, ba, có lẽ là lỗi của con, con làm nghề này, đắc tội với không ít người, có thể liên lụy đến người trong nhà.” Anh chưa từng có cảm nhận mãnh liệt như bây giờ, anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, là trụ cột trong nhà này, trách nhiệm của anh, không chỉ bảo vệ Thanh Hòa thật tốt, còn phải bảo vệ mỗi người trong nhà, nhưng mà……. . .
Anh không thể nói vụ án ra, càng không thể nói chuyện ở Vân Nam, anh không hy vọng ba tham gia vào chuyện này .
Tiêu Thành Hưng gật đầu, coi như là đồng ý đề nghị của anh, nhưng vẫn rất lo lắng cho con trai, “Y Đình, chính con cũng phải cẩn thận!”
“Ba, yên tâm, con sẽ cẩn thận, cũng có chừng mực, ba nghỉ ngơi một chút đi, để con ở bên cạnh mẹ.” Anh chỉ báo cáo đơn giản ý tưởng của mình cho Tiêu Thành Hưng, ra khỏi thư phòng, xuống lầu bồi Khương Vãn Ngư.
Tiêu Thành Hưng nhìn con trai đã cao 1m8 biến mất trong tầm mắt, trong lòng nhất thời xúc động thật lâu. Ngày xưa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, e sợ sau này con không ra gì, giáo dục bằng gậy gộc, nghiêm khắc nhất có thể, ngược lại càng đánh càng ngang bướng. Khi đó liền nghĩ, coi như không ra gì, bất luận như thế nào cũng phải thành người, chỉ cần nhân phẩm tốt, cùng lắm thì mình khổ cực một chút, giành phần gia nghiệp cho con trai, chỉ cần con trai bảo vệ là được. Nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng. . . . . . Thành đại thụ che trời. . . . . .
Lại hồi tưởng mình của mười năm trước, cũng không dám hy vọng xa vời con trai sẽ có một ngày như thế, sẽ nói với mình: ba, ba nghỉ ngơi đi, trong nhà đã có con. . . . . .
Không biết vì sao, đây rõ ràng là kỳ vọng của mình, nhưng trong lòng lại bất an, nhớ lại một mình con trai dốc sức kiên trì đối với nghề, nhớ đến những vụ án lớn con đã trải qua suốt mấy năm nay, chính nhờ mấy vụ án này mà con trai mới thành danh, người khác chỉ nói vận khí của con tốt, nhưng chỉ có người làm ba như ông mới biết, con mình đã đi từng bước trong khó khăn, cẩn thận, đến cỡ nào khổ cực, gian nan dường nào, quá trình thành danh đó, cũng là quá trình con trai vào sinh ra tử, chuyện uy hiếp đe dọa, đã không phải lần một lần hai. . . . . .
Ông luôn nói, nam tử hán đại trượng phu, sẽ phải chống lại gió táp mưa sa, dù là ở bên ngoài xông pha đến bể đầu chảy máu, chỉ cần không chết, chỉ là một vết sẹo. . . . . .
Tuy lời như thế, chuyện ập lên đầu, ông vẫn lo lắng đứng ngồi không yên. . . . . .
Dù sao, ông cũng chỉ là một người cha thôi. . . . . .
Ông nghĩ , không những trong nhà phải tăng cường các biện pháp an ninh, bên cạnh con trai, cũng phải có nhiều vệ sĩ, ngày mai bắt đầu, nhất định không thể để cho con trai tự mình lái xe ra ngoài. . . . . .
——— —————— —————— —————— ——— —————
Trần Dật đã tra được chủ nhân của số điện thoại, cũng báo cho Tiêu Y Đình, chủ nhân của số này, một ngày trước đã mất điện thoại, người gửi tin nhắn có thể là trộm hoặc nhặt được mà gửi đến. . . . .
“Ba, qua chuyện này, con cảm thấy chúng ta nên mời thêm một số vệ sĩ, bao gồm bên anh cả, đứa nhỏ mới ra đời nữa, vấn đề an toàn quyết không thể khinh thường.” Anh trịnh trọng, nói với ba mình.
Tiêu Thành Hưng liếc anh một cái, “Có phải con cho rằng đây không phải là một vụ cướp đơn giản?”
Tiêu Y Đình đã sớm chuẩn bị, “Con chỉ hoài nghi thôi, ba, có lẽ là lỗi của con, con làm nghề này, đắc tội với không ít người, có thể liên lụy đến người trong nhà.” Anh chưa từng có cảm nhận mãnh liệt như bây giờ, anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, là trụ cột trong nhà này, trách nhiệm của anh, không chỉ bảo vệ Thanh Hòa thật tốt, còn phải bảo vệ mỗi người trong nhà, nhưng mà……. . .
Anh không thể nói vụ án ra, càng không thể nói chuyện ở Vân Nam, anh không hy vọng ba tham gia vào chuyện này .
Tiêu Thành Hưng gật đầu, coi như là đồng ý đề nghị của anh, nhưng vẫn rất lo lắng cho con trai, “Y Đình, chính con cũng phải cẩn thận!”
“Ba, yên tâm, con sẽ cẩn thận, cũng có chừng mực, ba nghỉ ngơi một chút đi, để con ở bên cạnh mẹ.” Anh chỉ báo cáo đơn giản ý tưởng của mình cho Tiêu Thành Hưng, ra khỏi thư phòng, xuống lầu bồi Khương Vãn Ngư.
Tiêu Thành Hưng nhìn con trai đã cao 1m8 biến mất trong tầm mắt, trong lòng nhất thời xúc động thật lâu. Ngày xưa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, e sợ sau này con không ra gì, giáo dục bằng gậy gộc, nghiêm khắc nhất có thể, ngược lại càng đánh càng ngang bướng. Khi đó liền nghĩ, coi như không ra gì, bất luận như thế nào cũng phải thành người, chỉ cần nhân phẩm tốt, cùng lắm thì mình khổ cực một chút, giành phần gia nghiệp cho con trai, chỉ cần con trai bảo vệ là được. Nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng. . . . . . Thành đại thụ che trời. . . . . .
Lại hồi tưởng mình của mười năm trước, cũng không dám hy vọng xa vời con trai sẽ có một ngày như thế, sẽ nói với mình: ba, ba nghỉ ngơi đi, trong nhà đã có con. . . . . .
Không biết vì sao, đây rõ ràng là kỳ vọng của mình, nhưng trong lòng lại bất an, nhớ lại một mình con trai dốc sức kiên trì đối với nghề, nhớ đến những vụ án lớn con đã trải qua suốt mấy năm nay, chính nhờ mấy vụ án này mà con trai mới thành danh, người khác chỉ nói vận khí của con tốt, nhưng chỉ có người làm ba như ông mới biết, con mình đã đi từng bước trong khó khăn, cẩn thận, đến cỡ nào khổ cực, gian nan dường nào, quá trình thành danh đó, cũng là quá trình con trai vào sinh ra tử, chuyện uy hiếp đe dọa, đã không phải lần một lần hai. . . . . .
Ông luôn nói, nam tử hán đại trượng phu, sẽ phải chống lại gió táp mưa sa, dù là ở bên ngoài xông pha đến bể đầu chảy máu, chỉ cần không chết, chỉ là một vết sẹo. . . . . .
Tuy lời như thế, chuyện ập lên đầu, ông vẫn lo lắng đứng ngồi không yên. . . . . .
Dù sao, ông cũng chỉ là một người cha thôi. . . . . .
Ông nghĩ , không những trong nhà phải tăng cường các biện pháp an ninh, bên cạnh con trai, cũng phải có nhiều vệ sĩ, ngày mai bắt đầu, nhất định không thể để cho con trai tự mình lái xe ra ngoài. . . . . .
——— —————— —————— —————— ——— —————
Trần Dật đã tra được chủ nhân của số điện thoại, cũng báo cho Tiêu Y Đình, chủ nhân của số này, một ngày trước đã mất điện thoại, người gửi tin nhắn có thể là trộm hoặc nhặt được mà gửi đến. . . . .
/362
|