Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 269 - Chương 256

/362


Editor: Hạ Y Lan

“Mẹ, xin mẹ cho con chút thời gian .” Anh quỳ gối trước mặt Khương Vãn Ngư, nắm tay của bà, trán đặt trên tay bà “Mẹ, mẹ đồng thời mất đi ba mẹ, con và anh cả cũng cùng mất đi ông bà ngoại, trong lòng mẹ đau, con cũng vậy, nhưng mẹ à, mẹ đã nghĩ qua chưa, mười hai năm trước, em gái vẫn là đứa nhỏ mười sáu tuổi, cô ấy cơ hồ cùng mất đi ba mẹ, cô ấy ở đây mười hai năm, kiên cường lớn lên, thậm chí chưa từng bởi vì xuất thân của mình mà rơi lệ, cô ấy có bao nhiêu khó khăn bao nhiêu đáng thương? Mẹ, mẹ là một người thiện lương, bình thường mẹ làm nhiều việc thiện như vậy, hiện tại có thể suy bụng ta ra bụng người được không, dùng tâm tình giờ phút này của mẹ thông cảm cho em gái, cho cô ấy một chút thương hại, cho con chút thời gi¬an, để con chứng minh cho mẹ thấy, em gái không phải hung thủ, được không?”

Khương Vãn Ngư vốn đang chảy nước mắt, nghe lời của anh, ánh mắt lại trở nên nguội lạnh , “Thật không hỗ là Đại Luật Sư, bắt đầu đánh bài ôn tình rồi, đáng tiếc, tôi sẽ không bao giờ đồng tình với một kẻ là tội phạm giết người! Tôi làm việc thiện? Muốn tôi thương hại nó? Nhiều năm như vậy tôi còn thương hại nó không đủ sao? Một lão hồ ly tinh, một tiểu hồ ly tinh, tới nhà của tôi gây sóng gió, tôi còn tạo điều kiện cho nó đi học, cho nó ăn mặc, cuối cùng còn đưa con trai dâng tặng cho nó, còn muốn tôi làm việc thiện thế nào nữa? Nó hồi báo cho tôi cái gì chứ? Là để cho tôi cửa nát nhà tan! A! Tiện nhân kia không đơn giản! Ẩn nấp ở nhà chúng ta mười hai năm, chính là vì đợi đến ngày này hại chết ông ngoại anh thật sao? Quả nhiên kiên cường, quả nhiên máu lạnh! Tiêu Y Đình, anh chất vấn tôi không lấy lòng so lòng, vậy trước tiên anh hãy hỏi tiểu hồ ly của anh xem, lòng của nó có bao nhiêu ác độc! Hành động của nó có bao nhiêu tốt!”

“Mẹ!” Tiêu Y Đình cảm thấy mẹ đã chui vào ngõ cụt, hơn nữa càng ngày càng cố chấp, không thể ra ngoài. . . . . .

“Để cho bà ấy đi!” Tiêu Thành Hưng chợt lên tiếng.

Tiêu Y Đình sửng sốt.

Khương Vãn Ngư quay đầu lại, nước mắt ào ào chảy xuống, “Được, tốt, Tiêu Thành Hưng, không giả bộ được nữa à? Giữa tôi và con của người đàn bà đó, ông lại chọn nó! Ông có dũng khí ! Nó và ông rốt cuộc có quan hệ thế nào? Tại sao lại che chở nó như vậy? Không phải là con gái riêng của ông và con tiện nhân kia chứ? Vậy ông cũng đừng hại con trai của tôi loạn luân!”

“Khương Vãn Ngư! Bà phải có chừng mực!” Lời này thật sự quá dơ bẩn, Tiêu Thành Hưng không thể nhịn được nữa, nếu không phải Tiêu Thành Trác vẫn kéo ông, không chừng đã bộc phát.

Giờ phút này, tâm tình của Khương Vãn Ngư đã đi vào ngõ cụt, nhận định cả nhà họ Tiêu che chở Diệp Thanh Hòa, mà bà, ngay thời khắc này, địa vị trong nhà không bằng một đứa sống nhờ nhà người khác, đau lòng cực điểm, giáo dưỡng, lễ nghi, tất cả sẽ không tiếp tục bận tâm, về phần tình cảm vợ chồng giữa bà và Tiêu Thành Hưng, bà cho rằng người nhà họ Tiêu đã làm bà tổn thương trước, bà mới là người đau khổ nhất, cho nên, cũng không còn chút lưu luyến gì, Tiêu Thành Hưng quát lớn bà, sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ làm bà càng thêm kiên định, quyết tâm muốn rời đi.

Lúc này, thậm chí bà còn lười quan tâm đến Tiêu Thành Hưng, đẩy tay con trai, đi ra ngoài.

Tiêu Y Đình không cam lòng, đuổi theo, hô to một tiếng, “Mẹ!”

Khương Vãn Ngư không dừng lại, chỉ đi tiếp.

Nhìn bóng lưng bà, lòng Tiêu Y Đình rất khó chịu, vừa vặn ba lại kêu, “Để cho bà ấy đi, đừng giữ bà ấy lại nữa!”

Anh không giữ lại, giữ lại cũng vô dụng, chỉ là, giọng run run nói theo bóng lưng của Khương Vãn Ngư, “Mẹ, con yêu mẹ.”

Thân thể Khương Vãn Ngư hơi chao đảo, bước chân dừng lại, xoay người, lệ rơi đầy mặt, “Y Đình, con đã trưởng thành, tất nhiên sẽ có suy nghĩ riêng, mẹ cũng không quản con được nữa, tự giải quyết cho tốt đi, hi vọng sau này con sẽ không hối hận.”

Rồi sau đó, vội vàng bước tiếp, cơ hồ chạy xuống lầu.

Tiêu Y Đình nhìn bóng lưng bà cho đến khi không thấy nữa, mới chậm rãi xoay người lại.

Tiêu Thành hưng ngồi xuống.

Mấy ngày nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, Tiêu Thành Hưng là con rể nhà họ Khương, bận trước bận sau, không hề thoải mái hơn so với con trai nhà họ Khương, cũng rất mệt mỏi, thêm trận náo loạn này, sắc mặt cực kỳ khó coi, thở dài nói, “Để cho mẹ con về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi một thời gian, những ngày qua thể xác và tinh thần của bà ấy cũng đã mỏi mệt, ở nơi này tranh cãi với chúng ta, sẽ chỉ làm bà ấy càng thêm phiền não, chính con cũng phải cố gắng, tìm cho ra chân tướng, dùng sự thật thuyết phục mẹ con, đến lúc đó sẽ đón bà ấy trở về.”

Suy nghĩ của Tiêu Thành Hưng hoàn toàn trùng khớp với anh.

Khi anh giữ lại giải thích, mẹ cũng không có một chút thay đổi, xem ra trước khi tìm ra chân tướng muốn mẹ thông cảm cho em gái là không thể nào, ở chung một chỗ chỉ biết thêm dầu vào lửa, sẽ làm mẹ đau lòng hơn, không bằng để mẹ về nhà mẹ đẻ, nghỉ ngơi cho khỏe.

“Tiêu Y Đình, bệnh của chị đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Phát hiện lúc nào?” Tiêu Thành Trác lo lắng nhất chính là vấn đề này, không kịp chờ đợi hỏi.

Anh lắc đầu, “Lúc nào thì phát hiện thì cháu không biết, cô ấy vẫn luôn gạt cháu, cho đến khi lần đi thăm này mới biết, cháu đi bệnh viện, mới biết, vừa về nước là cô ấy đã đi trị bệnh, bác sĩ cũng đã lập hồ sơ bệnh án. Bác sĩ nói, phát hiện sớm, nên thời gi¬an cũng không dài.”

Sau đó, anh nói những điều bác sĩ đã nói và thông tin tra được trên mạng , nói sơ lược tình hình của căn bệnh này cho họ.

Ba người đàn ông nhất thời lâm vào trầm mặc. . . . . .

Thấy không khí ngột ngạt khó chịu, Tiêu Y Đình liền nói, “Mọi người đừng quá lo lắng, bệnh này không phải là không thể trị, nếu trị tốt, vẫn có thể giống như người bình thường.”

Tiêu Thành Trác nghe, đứng lên, không nói câu nào, trở về phòng mình.

Tiêu Y Đình ngồi thẳng tắp, nghe tiếng Tiêu Thành Trác đóng cửa vang thật lớn, động đến trong ngực, động đến anh thấy đau. . . . . .

Tiêu Thành Hưng than thở, “Đứa nhỏ Thanh Hòa này, thật đáng thương, Y Đình, con phải mau đưa con bé ra ngoài, còn nữa, cả đời này, con cũng không thể phụ con bé, nếu không, ba nhất định sẽ không tha cho con!”

Trong lòng Tiêu Y Đình nóng lên, vào thời điểm này, có thể nghe ba nói lời như vậy, đối với anh mà nói, không phải là khích lệ lớn nhất hay sao?

“Ba, cám ơn ba.” Lời cám ơn này phát ra từ đáy lòng, cám ơn ba, vào lúc này, còn kiên định, tin tưởng anh như vậy.

“Loại bệnh này, ba cũng hiểu rõ một chút, nhắc tới cũng coi như là bệnh nan y, bởi vì không trị hết được


/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status