Editor: Tinh Di
“Trợ lý mới của anh ấy, Diệp Thanh Hòa, hay chính bị cáo, là vợ của anh ấy.” Cuối cùng cô ta cũng biết thân phận của người phụ nữ đó…. Vậy mà trước kia cô ta còn ở trước mặt cô làm đủ trò nực cười…….
“Về sau khi có chuyện bị cáo giết người, luật sư Tiêu rất gấp gáp, nói với tôi anh ấy không tiếc bất cứ giá nào phải đưa cô ấy ra ngoài, nhưng vấn đề là vụ án này quá khó, hơn nữa với toàn bộ chứng cứ và nhân chứng kia là không thể phủ định. Tôi thấy anh ấy tinh thần suy sụp rất không đành lòng, liền nói với anh ấy, bằng không anh ấy làm chứng giả. Nhưng anh ấy là Đại Luật sư Tiêu, hiển nhiên là anh ấy không đồng ý, nhưng về sau không thể làm gì khác được, lại thêm tôi khuyên bảo lần nữa, anh ấy liền đồng ý…..”
Tiêu Y Đình liếc cô ta, trong lòng cười lạnh, thật hổ danh là người từng đi theo anh, đầy đủ ngoan độc, đầy đủ lắt léo, vì vu oan cho anh mà không tiếc kéo cả bản thân vào, liệu còn ai không tin cô ta đây?
Ngài Chánh án hỏi, “Cô cũng là luật sư, chẳng lẽ không biết làm như thế sẽ gây hậu quả gì?”
Ánh mắt Phương Lê đều dừng lại trên người Tiêu Y Đình, hết sức nhu tình, “Tôi biết, nhưng…… tôi yêu anh ấy, rất rất yêu, tôi không muốn thấy anh ấy không vui, tuy nhiên trong lòng anh ấy chỉ có người vợ kia, thậm chí anh ấy không biết đến tình cảm của tôi, nhưng chỉ cần anh ấy vui vẻ, với tôi như thế là đủ. Vì vậy tôi tình nguyện giúp anh ấy cứu bị cáo ra bằng mọi giá, hi vọng anh ấy không còn buồn bã đau khổ……..”
Ánh mắt Phương Lê giống như chứa cả nước, toàn bộ đều rất chân tình, khiến người xem không khỏi nghẹn ngào, cô ta nói thêm, “Tôi bày mưu tính kế cho anh ấy, tôi thay anh ấy tìm Chu Xảo Nguyệt, tôi viết lời khai giả, trong hai ngày giúp Chu Xảo Nguyệt học thuộc làu chỗ lời khai đó, tiền là tôi đưa cho cô ấy, ngay cả chữ kí trên giấy nợ cũng là của tôi, chỉ có con dấu là của luật sư Tiêu …”
Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Tiêu Y Đình, nước mắt không ngừng rơi, “Rất xin lỗi, luật sư Tiêu, chỉ có chuyện này tôi cũng không làm tốt, ngược lại còn hại anh…..”
Cô ta khóc nức nở, “Anh cứ mắng tôi đi, mặc cho ra sao, tôi đều biết ơn anh bao năm qua dạy dỗ dẫn dắt…. Gặp được anh, tôi không hề hối hận……”
Nói xong lại nhìn lên chánh án, “Ngài chánh an, tôi tự thú, luật sư Tiêu không hề nhúng tay vào những chuyện này, đều là do tôi, trách nhiệm của tôi……”
Một phen thâm tình lâm ly bi đát……
Cảm giác như tất cả đều là sự thật, không hỏi khiến người ta cảm động rơi nước mắt……
Tiêu Y Đình nhìn cô ta, trong suốt những năm cô ta đi theo anh, anh chưa từng đối xử không tốt, nếu gọi là trách móc nặng nề cũng chưa từng, chỉ mấy lần nghiêm khắc nói với cô ta mấy câu, đều là vì muốn tốt, vậy mà không hiểu tại sao, cô ta chọn cách này để trả ơn anh?
Ngài Chánh án hỏi anh, “Toàn bộ lời khai của nhân chứng là thật? Luật sư có gì muốn nói?”
“Phản đối! Thưa ngài Chánh án, tôi có chuyện muốn hỏi nhân chứng.”
“Cho phép!”
Anh đứng lên đi về phía Phương Lê, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào, giọng nói vẫn ổn định rõ ràng, “Cô nói, chỗ tiền kia là cô đưa cho Chu Xảo Nguyệt?”
“Đúng…..” Phương Lê trả lời, có chút khẩn trương.
Cô ta sợ Tiêu Y Đình.
Cô ta theo anh lâu như vậy, biết rõ anh là kiểu người gì khi trên toà, anh luôn suy nghĩ riêng, luôn tìm đúng thời điểm đưa những suy nghĩ quyết định ấy ra……
“Tiền đó ở đâu ra?” Anh hỏi.
“….” Phương Lê không hề thay đổi sắc mặt, “Đương nhiên bây giờ anh không thừa nhận mọi chuyện, nhưng không sao cả, tôi đã nói, tôi yêu anh, vì yêu anh tôi sẵn sàng làm tất cả, kể cả chuyện sai trái.”
“….” Cô ta yêu anh?
Nghe sao thật giống thổ lộ nhưng không thành công….. Anh thì đột nhiên trở thành một kẻ bạc tình?
“Ở chỗ nào? Khi nào? Tôi đưa tiền cho cô bằng cách nào? Chuyển khoản? Tiền mặt?” Anh hỏi.
Cô ta đương nhiên không chọn chuyển khoản, việc đó sẽ được ghi lại, “Là tiền mặt. Buổi chiều 25 tháng này, vào giờ tan tầm, trong văn phòng của anh.”
“Có chứng cứ gì không?”
“Không có.” Cô ta bình
“Trợ lý mới của anh ấy, Diệp Thanh Hòa, hay chính bị cáo, là vợ của anh ấy.” Cuối cùng cô ta cũng biết thân phận của người phụ nữ đó…. Vậy mà trước kia cô ta còn ở trước mặt cô làm đủ trò nực cười…….
“Về sau khi có chuyện bị cáo giết người, luật sư Tiêu rất gấp gáp, nói với tôi anh ấy không tiếc bất cứ giá nào phải đưa cô ấy ra ngoài, nhưng vấn đề là vụ án này quá khó, hơn nữa với toàn bộ chứng cứ và nhân chứng kia là không thể phủ định. Tôi thấy anh ấy tinh thần suy sụp rất không đành lòng, liền nói với anh ấy, bằng không anh ấy làm chứng giả. Nhưng anh ấy là Đại Luật sư Tiêu, hiển nhiên là anh ấy không đồng ý, nhưng về sau không thể làm gì khác được, lại thêm tôi khuyên bảo lần nữa, anh ấy liền đồng ý…..”
Tiêu Y Đình liếc cô ta, trong lòng cười lạnh, thật hổ danh là người từng đi theo anh, đầy đủ ngoan độc, đầy đủ lắt léo, vì vu oan cho anh mà không tiếc kéo cả bản thân vào, liệu còn ai không tin cô ta đây?
Ngài Chánh án hỏi, “Cô cũng là luật sư, chẳng lẽ không biết làm như thế sẽ gây hậu quả gì?”
Ánh mắt Phương Lê đều dừng lại trên người Tiêu Y Đình, hết sức nhu tình, “Tôi biết, nhưng…… tôi yêu anh ấy, rất rất yêu, tôi không muốn thấy anh ấy không vui, tuy nhiên trong lòng anh ấy chỉ có người vợ kia, thậm chí anh ấy không biết đến tình cảm của tôi, nhưng chỉ cần anh ấy vui vẻ, với tôi như thế là đủ. Vì vậy tôi tình nguyện giúp anh ấy cứu bị cáo ra bằng mọi giá, hi vọng anh ấy không còn buồn bã đau khổ……..”
Ánh mắt Phương Lê giống như chứa cả nước, toàn bộ đều rất chân tình, khiến người xem không khỏi nghẹn ngào, cô ta nói thêm, “Tôi bày mưu tính kế cho anh ấy, tôi thay anh ấy tìm Chu Xảo Nguyệt, tôi viết lời khai giả, trong hai ngày giúp Chu Xảo Nguyệt học thuộc làu chỗ lời khai đó, tiền là tôi đưa cho cô ấy, ngay cả chữ kí trên giấy nợ cũng là của tôi, chỉ có con dấu là của luật sư Tiêu …”
Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Tiêu Y Đình, nước mắt không ngừng rơi, “Rất xin lỗi, luật sư Tiêu, chỉ có chuyện này tôi cũng không làm tốt, ngược lại còn hại anh…..”
Cô ta khóc nức nở, “Anh cứ mắng tôi đi, mặc cho ra sao, tôi đều biết ơn anh bao năm qua dạy dỗ dẫn dắt…. Gặp được anh, tôi không hề hối hận……”
Nói xong lại nhìn lên chánh án, “Ngài chánh an, tôi tự thú, luật sư Tiêu không hề nhúng tay vào những chuyện này, đều là do tôi, trách nhiệm của tôi……”
Một phen thâm tình lâm ly bi đát……
Cảm giác như tất cả đều là sự thật, không hỏi khiến người ta cảm động rơi nước mắt……
Tiêu Y Đình nhìn cô ta, trong suốt những năm cô ta đi theo anh, anh chưa từng đối xử không tốt, nếu gọi là trách móc nặng nề cũng chưa từng, chỉ mấy lần nghiêm khắc nói với cô ta mấy câu, đều là vì muốn tốt, vậy mà không hiểu tại sao, cô ta chọn cách này để trả ơn anh?
Ngài Chánh án hỏi anh, “Toàn bộ lời khai của nhân chứng là thật? Luật sư có gì muốn nói?”
“Phản đối! Thưa ngài Chánh án, tôi có chuyện muốn hỏi nhân chứng.”
“Cho phép!”
Anh đứng lên đi về phía Phương Lê, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào, giọng nói vẫn ổn định rõ ràng, “Cô nói, chỗ tiền kia là cô đưa cho Chu Xảo Nguyệt?”
“Đúng…..” Phương Lê trả lời, có chút khẩn trương.
Cô ta sợ Tiêu Y Đình.
Cô ta theo anh lâu như vậy, biết rõ anh là kiểu người gì khi trên toà, anh luôn suy nghĩ riêng, luôn tìm đúng thời điểm đưa những suy nghĩ quyết định ấy ra……
“Tiền đó ở đâu ra?” Anh hỏi.
“….” Phương Lê không hề thay đổi sắc mặt, “Đương nhiên bây giờ anh không thừa nhận mọi chuyện, nhưng không sao cả, tôi đã nói, tôi yêu anh, vì yêu anh tôi sẵn sàng làm tất cả, kể cả chuyện sai trái.”
“….” Cô ta yêu anh?
Nghe sao thật giống thổ lộ nhưng không thành công….. Anh thì đột nhiên trở thành một kẻ bạc tình?
“Ở chỗ nào? Khi nào? Tôi đưa tiền cho cô bằng cách nào? Chuyển khoản? Tiền mặt?” Anh hỏi.
Cô ta đương nhiên không chọn chuyển khoản, việc đó sẽ được ghi lại, “Là tiền mặt. Buổi chiều 25 tháng này, vào giờ tan tầm, trong văn phòng của anh.”
“Có chứng cứ gì không?”
“Không có.” Cô ta bình
/362
|