“Trọng! Trọng!”
Tống Tử Hành nhảy vội lên xe, lớn tiếng gọi Phạm Trọng, nhưng đã không còn ai dùng giọng nói ôn nhu kia đáp lại cậu, không có ai dịu dàng xoa đầu cậu…….
Tống Tử Hành khóc, miệng không ngừng trách Phạm Trọng không giữ lời: “Anh đã đồng ý về sau không để em một mình….. đồng ý rồi mà……”
Bây giờ cậu lại cô độc…. Người cha trên giấy tờ kia của cậu thì vừa bị cảnh sát mang đi, sống chết ra sao cậu cũng không quan tâm……
Thực ra, trong lúc lâm chung mẹ cậu đưa cho cậu miếng ngọc đã nói: “Không cần hận ông ấy…..”
Nhưng cậu có thể không hận được sao? Cậu hận rất lâu, rất sâu! Thậm chí cậu từng cho rằng, chỉ cần tên khốn đó có kết cục càng thảm bại bao nhiêu thì cậu càng thoải mái bấy nhiêu, nhưng có vẻ như lúc này không phải như thế…….
Vốn nghĩ rằng sau mọi chuyện cậu và anh sẽ được ở cạnh nhau, cậu sẽ nói rằng cậu yêu anh, yêu rất nhiều……..
Anh luôn thích gọi cậu là thằng nhóc nghịch ngợm bướng bỉnh, cậu vốn không thích bị gọi như vậy nhưng chỉ riêng với anh là khác, cậu thích được anh cưng chiều theo cách đó……
Anh luôn nhắc cậu không được ngủ nướng, phải dậy sớm tập thể dục! Nhưng mỗi lần cậu ra sức nằm lì thì anh đều không nỡ đánh thức cậu, còn nằm xuống cạnh cậu…..
Anh còn nói trẻ nhỏ không được uống rượu, nhưng khi cậu có chuyện anh luôn là người cùng cậu uống đến say mới thôi…..
Anh nói, trẻ nhỏ không được học người lớn làm mấy chuyện không đứng đắn, anh lo lắng cậu phải đối mặt với nhiều kẻ xấu ngoài kia như vậy, nếu chằng may anh không còn ở cạnh, cậu sẽ phải tự lo cho mình như thế nào?
Tống Tử Hành khóc, cậu chỉ biết ngồi đó nhìn anh, cuối cùng thì anh….. không còn ở cạnh…. Nhưng anh đã kịp dạy cậu phải sống khi không có anh như thế nào đâu?
Thực sự cậu không phải nhóc con, cậu đã tốt nghiệp đại học nhưng chỉ cần là anh gọi, cậu mãi mãi yêu thích…..
Trọng, anh chỉ ngủ quên một chút thôi đúng không? Trả lời em……
Đột nhiên cậu nhớ đến chuyện gì đó, quay lại nói với mấy người cảnh sát đứng cạnh đó: “Nhanh hơn một chút có được không? Xe cấp cứu sao vẫn chưa tới? Vẫn chưa…..”
Cậu chưa nói hết cậu đã bị nước mắt làm cho nghẹn lại……
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Tiêu Y Đình đứng cạnh bờ sông, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Khương Vãn Ngư đau lòng dùng khăn quàng cổ của mình để lau tóc cho anh, nghẹn ngào khuyên: “Y Đình, chúng ta xuống núi trước thay đồ cho bớt lạnh có được không? Y Đình…..”
Nhưng anh giống như không nghe thấy, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt dưới dòng sông kia, nước sông lạnh như sắp đóng băng, và nếu cô không trở lại thì sinh mệnh của anh cũng sẽ đóng băng như dòng nước đó…….
Khương Vãn Ngư biết không có cách nào khuyên được anh nên chỉ có thể lấy thêm chăn khoác lên người cho anh, mà anh chỉ ngồi đó, hoàn toàn không có phản ứng nào……..
“Y Đình! Y Đình! Vãn Ngư!” Là Tiêu Thành Hưng.
Tiêu Y Đình vẫn ngây ngốc, không hề có ý định đáp lại…
“Mọi chuyện
Tống Tử Hành nhảy vội lên xe, lớn tiếng gọi Phạm Trọng, nhưng đã không còn ai dùng giọng nói ôn nhu kia đáp lại cậu, không có ai dịu dàng xoa đầu cậu…….
Tống Tử Hành khóc, miệng không ngừng trách Phạm Trọng không giữ lời: “Anh đã đồng ý về sau không để em một mình….. đồng ý rồi mà……”
Bây giờ cậu lại cô độc…. Người cha trên giấy tờ kia của cậu thì vừa bị cảnh sát mang đi, sống chết ra sao cậu cũng không quan tâm……
Thực ra, trong lúc lâm chung mẹ cậu đưa cho cậu miếng ngọc đã nói: “Không cần hận ông ấy…..”
Nhưng cậu có thể không hận được sao? Cậu hận rất lâu, rất sâu! Thậm chí cậu từng cho rằng, chỉ cần tên khốn đó có kết cục càng thảm bại bao nhiêu thì cậu càng thoải mái bấy nhiêu, nhưng có vẻ như lúc này không phải như thế…….
Vốn nghĩ rằng sau mọi chuyện cậu và anh sẽ được ở cạnh nhau, cậu sẽ nói rằng cậu yêu anh, yêu rất nhiều……..
Anh luôn thích gọi cậu là thằng nhóc nghịch ngợm bướng bỉnh, cậu vốn không thích bị gọi như vậy nhưng chỉ riêng với anh là khác, cậu thích được anh cưng chiều theo cách đó……
Anh luôn nhắc cậu không được ngủ nướng, phải dậy sớm tập thể dục! Nhưng mỗi lần cậu ra sức nằm lì thì anh đều không nỡ đánh thức cậu, còn nằm xuống cạnh cậu…..
Anh còn nói trẻ nhỏ không được uống rượu, nhưng khi cậu có chuyện anh luôn là người cùng cậu uống đến say mới thôi…..
Anh nói, trẻ nhỏ không được học người lớn làm mấy chuyện không đứng đắn, anh lo lắng cậu phải đối mặt với nhiều kẻ xấu ngoài kia như vậy, nếu chằng may anh không còn ở cạnh, cậu sẽ phải tự lo cho mình như thế nào?
Tống Tử Hành khóc, cậu chỉ biết ngồi đó nhìn anh, cuối cùng thì anh….. không còn ở cạnh…. Nhưng anh đã kịp dạy cậu phải sống khi không có anh như thế nào đâu?
Thực sự cậu không phải nhóc con, cậu đã tốt nghiệp đại học nhưng chỉ cần là anh gọi, cậu mãi mãi yêu thích…..
Trọng, anh chỉ ngủ quên một chút thôi đúng không? Trả lời em……
Đột nhiên cậu nhớ đến chuyện gì đó, quay lại nói với mấy người cảnh sát đứng cạnh đó: “Nhanh hơn một chút có được không? Xe cấp cứu sao vẫn chưa tới? Vẫn chưa…..”
Cậu chưa nói hết cậu đã bị nước mắt làm cho nghẹn lại……
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Tiêu Y Đình đứng cạnh bờ sông, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Khương Vãn Ngư đau lòng dùng khăn quàng cổ của mình để lau tóc cho anh, nghẹn ngào khuyên: “Y Đình, chúng ta xuống núi trước thay đồ cho bớt lạnh có được không? Y Đình…..”
Nhưng anh giống như không nghe thấy, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt dưới dòng sông kia, nước sông lạnh như sắp đóng băng, và nếu cô không trở lại thì sinh mệnh của anh cũng sẽ đóng băng như dòng nước đó…….
Khương Vãn Ngư biết không có cách nào khuyên được anh nên chỉ có thể lấy thêm chăn khoác lên người cho anh, mà anh chỉ ngồi đó, hoàn toàn không có phản ứng nào……..
“Y Đình! Y Đình! Vãn Ngư!” Là Tiêu Thành Hưng.
Tiêu Y Đình vẫn ngây ngốc, không hề có ý định đáp lại…
“Mọi chuyện
/362
|