Cô không thích chơi những trò chơi kia, cũng không phải vì quá thanh cao kiêu ngạo mà có lẽ là bản tính từ trước tới nay đã vậy.
Trời sinh cô đã thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, huống chi, những chuyện mà cô đã từng trải qua để cho cô càng trở nên thành thực hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi của mình. Vì vậy, khi nhìn những người bạn học kia chơi đùa cười nói, cô chỉ cảm thấy những trò đó quá trẻ con, có cố gắng thế nào cũng không hòa vào được.
Miễn cưỡng ở chỗ một lát, cuối cùng vẫn không thấy tự nhiên, vừa lúc đó Giang Chi Vĩnh lại nói muốn đi mua cho mọi người chút đồ ăn nhờ Diệp Thanh Hòa cùng đi với mình.
Diệp Thanh Hòa liền nhìn về phía Tiêu Y Đình, thấy mặt anh rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng khác gì như cá gặp nước, chơi hết mình, những trường hợp như thế này thật vô cùng thích hợp với anh. Cho nên cô gật đầu một cái, lập tức thối lui ra khỏi những trò huyên náo không thuộc về mình.
Giang Chi Vĩnh cũng không đi đến siêu thị, mà tìm mọt nơi yên tĩnh ở trong tiểu khu, rồi để cho cô ngồi ở đó, rồi tựa như đang làm ảo thuật đem quyển sách giám định ngọc kia đến trước mặt của cô nói: "Cậu ngồi ở đây đọc sách đợi tôi một lát...tôi đi mua đồ về sẽ gọi cậu."
Sự an bài này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, hơn nữa quyển sách mà cậu ấy vừa lấy ra, làm cho cô cảm thấy đặc biệt bất ngờ, nhưng lại rất hợp ý của co, không phải sao?
"Cám ơn." Cô đưa tay ra nhận lấy sách.
"Lát nữa gặp."Giang Chi Vĩnh khẽ mỉm cười, nhường lại không gian cho cô bạn nhỏ rồi xoay người rời đi.
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người bạn học càng lúc càng xa, không hiểu nam sinh này đến tột cùng có ý gì....
Giang Chi Vĩnh nói một lát, nhưng lại đi thật lâu, một giờ sau cậu mới trở lại, tay xách nách mang, túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn.
Nhưng đối với cô mà nói, một tiếng này lại trôi qua rất nhanh, vì đọc sách thường thường sẽ khiến cho người ta quên mất thời gian.
"Đi thôi." Cậu ấy cười thật tươi, nhiệt độ trong mắt lại tựa như ánh mặt trời ở sau lưng vậy, vô cùng chói mắt lại tỏa ra những tia ấm áp.
Không biết vì sao mới có một buổi chiều, mà lại khiến cho cậu ta rất muốn đến gần cô bạn này, con người của cô tựa như một điều bí ẩn, hấp dẫn người khác, trong đầu lại không ngừng suy đoán.
Nhưng lại không dám đến gần quá, sợ cô sẽ hoảng hốt.
Theo suy nghĩ của cậu, cô tựa như một con nai con tự do tự tại ở trong rừng, cô hết sức vừa lòng ở trong cánh rừng thuộc về chính mình, ở trong đó mà vui mừng, chạy nhảy, hít thở bầu không khí không màng danh lợi. Mà người ngoài lại tựa như những người thợ săn, nhất định sẽ khiến cho cô hoảng sợ.
Cho nên, cho dù có dẫn cô ra ngoài, cũng không muốn chạm vào ranh giới kia, chỉ muốn cấp cho cô một khoảng không tự do để cho cô có thể tự tại mà hô hấp, vui vẻ làm những điều mình muốn.
"Được, đi!" Nhìn đã vi lung hoàng hôn, nàng cảm thán bản thân đọc sách mê mẩn, ngày tối cũng không phát hiện...
Hai người một trước một sau mà đi, cùng nhau trở lại nhà của Tô Chỉ San, vừa đúng lúc đến giờ ăn, có Giang Chi Vĩnh mang thêm món ăn tới, khiến đám nữ sinh hoan hô rầm rầm.
Vì có quá nhiều khách, mà chỉ có hai bàn nên hết sức chật chội.
Giang Chi Vĩnh đã sớm chiếm cho Diệp Thanh Hòa một vị trí tốt, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình.
Cô lại một lần nữa quay ra liếc nhìn Tiêu Y Đình, anh đã an vị ở một bàn khác, bị nữ chủ nhân lôi kéo ngồi xuống.
Vì vậy cô cũng an tâm ngồi xuống bên cạnh Giang Chi Vĩnh.
Ăn cơm, sẽ không cảm thấy lúng túng, bởi vì có chuyện để làm, chỉ cần vùi đầu ăn là được.
Nhưng lại có người không để cho cô yên ổn ngồi ăn.
"Diệp Thanh Hòa, không nhìn ra một người gầy yếu như cậu lại rất tham ăn nha, ăn ngon đến vậy sao? Có phải chưa từng ăn qua những món ngon như vậy hay không?" Một giọng nói tràn đầy ý châm biếm đột nhiên vang lên.
Trời sinh cô đã thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, huống chi, những chuyện mà cô đã từng trải qua để cho cô càng trở nên thành thực hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi của mình. Vì vậy, khi nhìn những người bạn học kia chơi đùa cười nói, cô chỉ cảm thấy những trò đó quá trẻ con, có cố gắng thế nào cũng không hòa vào được.
Miễn cưỡng ở chỗ một lát, cuối cùng vẫn không thấy tự nhiên, vừa lúc đó Giang Chi Vĩnh lại nói muốn đi mua cho mọi người chút đồ ăn nhờ Diệp Thanh Hòa cùng đi với mình.
Diệp Thanh Hòa liền nhìn về phía Tiêu Y Đình, thấy mặt anh rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng khác gì như cá gặp nước, chơi hết mình, những trường hợp như thế này thật vô cùng thích hợp với anh. Cho nên cô gật đầu một cái, lập tức thối lui ra khỏi những trò huyên náo không thuộc về mình.
Giang Chi Vĩnh cũng không đi đến siêu thị, mà tìm mọt nơi yên tĩnh ở trong tiểu khu, rồi để cho cô ngồi ở đó, rồi tựa như đang làm ảo thuật đem quyển sách giám định ngọc kia đến trước mặt của cô nói: "Cậu ngồi ở đây đọc sách đợi tôi một lát...tôi đi mua đồ về sẽ gọi cậu."
Sự an bài này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, hơn nữa quyển sách mà cậu ấy vừa lấy ra, làm cho cô cảm thấy đặc biệt bất ngờ, nhưng lại rất hợp ý của co, không phải sao?
"Cám ơn." Cô đưa tay ra nhận lấy sách.
"Lát nữa gặp."Giang Chi Vĩnh khẽ mỉm cười, nhường lại không gian cho cô bạn nhỏ rồi xoay người rời đi.
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn theo bóng lưng của người bạn học càng lúc càng xa, không hiểu nam sinh này đến tột cùng có ý gì....
Giang Chi Vĩnh nói một lát, nhưng lại đi thật lâu, một giờ sau cậu mới trở lại, tay xách nách mang, túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn.
Nhưng đối với cô mà nói, một tiếng này lại trôi qua rất nhanh, vì đọc sách thường thường sẽ khiến cho người ta quên mất thời gian.
"Đi thôi." Cậu ấy cười thật tươi, nhiệt độ trong mắt lại tựa như ánh mặt trời ở sau lưng vậy, vô cùng chói mắt lại tỏa ra những tia ấm áp.
Không biết vì sao mới có một buổi chiều, mà lại khiến cho cậu ta rất muốn đến gần cô bạn này, con người của cô tựa như một điều bí ẩn, hấp dẫn người khác, trong đầu lại không ngừng suy đoán.
Nhưng lại không dám đến gần quá, sợ cô sẽ hoảng hốt.
Theo suy nghĩ của cậu, cô tựa như một con nai con tự do tự tại ở trong rừng, cô hết sức vừa lòng ở trong cánh rừng thuộc về chính mình, ở trong đó mà vui mừng, chạy nhảy, hít thở bầu không khí không màng danh lợi. Mà người ngoài lại tựa như những người thợ săn, nhất định sẽ khiến cho cô hoảng sợ.
Cho nên, cho dù có dẫn cô ra ngoài, cũng không muốn chạm vào ranh giới kia, chỉ muốn cấp cho cô một khoảng không tự do để cho cô có thể tự tại mà hô hấp, vui vẻ làm những điều mình muốn.
"Được, đi!" Nhìn đã vi lung hoàng hôn, nàng cảm thán bản thân đọc sách mê mẩn, ngày tối cũng không phát hiện...
Hai người một trước một sau mà đi, cùng nhau trở lại nhà của Tô Chỉ San, vừa đúng lúc đến giờ ăn, có Giang Chi Vĩnh mang thêm món ăn tới, khiến đám nữ sinh hoan hô rầm rầm.
Vì có quá nhiều khách, mà chỉ có hai bàn nên hết sức chật chội.
Giang Chi Vĩnh đã sớm chiếm cho Diệp Thanh Hòa một vị trí tốt, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình.
Cô lại một lần nữa quay ra liếc nhìn Tiêu Y Đình, anh đã an vị ở một bàn khác, bị nữ chủ nhân lôi kéo ngồi xuống.
Vì vậy cô cũng an tâm ngồi xuống bên cạnh Giang Chi Vĩnh.
Ăn cơm, sẽ không cảm thấy lúng túng, bởi vì có chuyện để làm, chỉ cần vùi đầu ăn là được.
Nhưng lại có người không để cho cô yên ổn ngồi ăn.
"Diệp Thanh Hòa, không nhìn ra một người gầy yếu như cậu lại rất tham ăn nha, ăn ngon đến vậy sao? Có phải chưa từng ăn qua những món ngon như vậy hay không?" Một giọng nói tràn đầy ý châm biếm đột nhiên vang lên.
/362
|