Khí chất của cô luôn thanh nhã, đó là vì cô đã rèn luyện trong lĩnh vực nghệ thuật suốt nhiều năm, 20 năm qua chưa từng gặp trắc trở, thế nên không nhìn ra được sự thăng trầm của cuộc đời, dễ dàng vui vẻ, dễ dàng thỏa mãn, cũng dễ dàng rơi nước mắt, càng dễ gặp chuyện mà kích thích, và một khi đã bị kích thích thì cũng bất chấp hậu quả mà làm. Hôn lễ này, khiến cô cảm động cũng khiến cô rất tự hào, bởi vì, cô cũng đã góp một phần sức trong đó! Có thể hỗ trợ một chuyện vĩ đại thế này, cô thấy rất vinh hạnh!
Đợi bữa tiệc kết thúc, cô chủ động tìm Khương Vãn Ngư.
Ở nơi chỉ có hai người, nhận lỗi với bà, “Dì Khương, xin lỗi, con không nên gạt dì. . . . . .” Thật ra thì, trong nội tâm cô lại cảm thấy mình làm rất đúng. . . . . .
Trong lòng Khương Vãn Ngư phiền loạn, lúc này đâu còn sức lực để ý tới cô? Không yên lòng nói, “Thôi, coi như con không giúp, nhất định Y Đình cũng sẽ làm vậy, nó cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác thôi .”
Nói xong, nhìn Khương Đại đang lên xe từ xa, vội vàng đi nhanh qua mặt cô, đuổi theo anh của bà.
“Vãn Ngư!” Tiêu Thành Hưng gọi bà. Con trai náo loạn như vậy, chắc bà ấy cũng phải khó chịu mấy ngày, ban đầu ông cũng đã nói, mặc cho bà gây ra hậu quả gì, ông sẽ không quản, nhưng đến mức này, sao ông không lo cho được?
“Em theo xe anh cả trở về!” Khương Vãn Ngư bỏ lại một câu, đuổi theo Khương Đại.
Tiêu Thành Hưng chỉ đành phải thôi.
Diendanlequydon.com
Mạnh Thanh Thiển đi ra, chạm mặt Tiêu Thành Trác đang chuẩn bị về, cô hừ một tiếng, ngẩng đầu bước qua, tới hôm nay cô đã có dịp ngẩng cao đầu hãnh diện rồi! Như thế nào? Cô là loại con gái mà cậu ta nói sao?
Nhớ tới tên Tiêu Thành Trác này liền rất ấm ức, từ lần đầu tiên gặp, cô đã không vừa mắt! Cô nấu mì! Cô làm món ăn! Cậu ta che giấu lương tâm nói khó ăn! Rồi sau đó mỗi lần gặp mặt, trừ phi cô không để ý đến cậu ta, chỉ cần nói chuyện, cậu ta liền chặn ngang! Châm chọc khiêu khích, lời nói ác độc xảo trá, cô đã vụng trộm nguyền rủa cậu ta vô số lần! Nguyền rủa cậu ta cả đời không tìm được bạn gái!
Ghét nhất là lúc Tết, cô gửi tin nhắn chúc Tết cho tất cả bạn bè, kết quả, nhận được tin nhắn của Tiêu Y Đình , nói cô đến mức cô không chịu nổi, gần sang năm mới mà nói như thế bảo người ta làm sao sễ chịu? Tất nhiên cô biết không phải là Tiêu Y Đình gửi, khi đó anh đã nói rõ ràng với cô, cô cũng không mang tâm tư gì nữa, có thể mắng cô như vậy, chỉ có tên Tiêu Thành Trác đó thôi ! Còn muốn cô gọi cậu ta bằng chú? ! Không có cửa đâu! Bộ dạng này mà đòi làm trưởng bối sao? Cậu ta có điểm nào giống ?
Diendanlequydon.com
Khương Vãn Ngư lên xe Khương Đại, bảo tài xế ra ngoài, mặt mày ủ dột, muốn nói lại thôi.
Khương Đại nhìn bà, lắc đầu, “En nóng vội rồi ! Đứa nhỏ Y Đình này em còn chưa hiểu rõ sao? Nói nghĩa khí, trọng tình nghĩa, lúc này mới có bao lâu? Em lại gấp gáp muốn nó tái hôn, không phải đã buộc nó đi đường này sao? Hơn nữa, nó còn mang một cuộc hôn nhân, em buộc nó cũng không hợp tình hợp lý, bản thân nó còn học luật! Chờ một chút đi, đợi khoảng hai năm nữa, khi đó tất cả đều tốt, đối với nó mà nói, cũng thuận nước đẩy thuyền. Quên luôn chuyện tình này! Dù sao thì cũng không đợi quá lâu, đàn ông mà!”
Khương Vãn Ngư có chút do dự, cuối cùng, ấp a ấp úng nói, “Anh cả, bây giờ em rất mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào.”
Khương Đại rất hiểu bà, nghe bà nói như vậy, trong lòng cũng hiểu mấy phần, “Em đau lòng Y Đình? Hối hận?”
Khương Vãn Ngư nhìn ông, chậm rãi gật đầu, nước mắt bừng lên, “Không phải vì em đau lòng cho nó sao? Em cũng vì nó cứ níu kéo Diệp Thanh Hòa, cả đời này sẽ không có cuộc sống tốt, em chỉ muốn cuộc sống sau này của nó được hạnh phúc! Nhưng đứa nhỏ này, sao lại không thông suốt, cứ cố chấp như vậy !”
“Vậy em định làm thế nào?” Khương Đại hỏi.
“Em cũng không biết !” Khương Vãn Ngư nhìn ông xin giúp đỡ, “Hôm nay Y Đình đã nhất quyết như vậy, nó là đứa con em yêu nhất, mẹ con liền tâm, nhìn nó thành ra bộ dạng như vậy, người đau nhất là em! Sớm biết như vậy, em đã không. . . . . .”
Bà nhìn Khương Đại, không nói thêm gì nữa, trên đời này cũng không có thuốc hối hận, mấy lời “Sớm biết như vậy”, không có ý nghĩa. . . . . .
“Em thật là. . . . . .” Khương Đại nhìn bà cũng bất đắc dĩ, “Vậy em nói cho nó biết đi!”
“Em. . . . . .” Dáng vẻ Khương Vãn Ngư lại khổ sở, “Nhưng. . . . . . Bây giờ đi nói. . . . . . Quá muộn rồi. . . . . . Thành Hưng và Y Đình sẽ trách mắng em. . . . . . Y Đình coi trọng Thanh Hòa như vậy, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho em. . . . . . Làm sao em nói được? Nhìn dáng vẻ hôm nay của nó, quả thật Thanh Hòa chính là mệnh của thằng bé!”
“Vậyem không nói? Tiếp tục giấu diếm?” Khương Đại lại nói.
Khương Vãn Ngư tâm phiền ý loạn, “Nói như anh cũng vô ích! Em để anh quyết định thay em, sao lại cứ hỏi em thế! Tiếp tục giấu diếm, em lại đau lòng cho Y Đình?”
“Được rồi! Không phải là anh không thay em quyết định, mà chủ ý này vốn làm em đề xuất! Anh chỉ có thể cho em ý kiến tham khảo. Bây giờ em có hai lựa chọn, một là nói sự thật cho Y Đình, như vậy thì một khoảng thời gian dài Thành Hưng và Y Đình sẽ không tha thứ cho em, đây là nhất định , nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gi¬an, cha con bọn họ đều không
Đợi bữa tiệc kết thúc, cô chủ động tìm Khương Vãn Ngư.
Ở nơi chỉ có hai người, nhận lỗi với bà, “Dì Khương, xin lỗi, con không nên gạt dì. . . . . .” Thật ra thì, trong nội tâm cô lại cảm thấy mình làm rất đúng. . . . . .
Trong lòng Khương Vãn Ngư phiền loạn, lúc này đâu còn sức lực để ý tới cô? Không yên lòng nói, “Thôi, coi như con không giúp, nhất định Y Đình cũng sẽ làm vậy, nó cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác thôi .”
Nói xong, nhìn Khương Đại đang lên xe từ xa, vội vàng đi nhanh qua mặt cô, đuổi theo anh của bà.
“Vãn Ngư!” Tiêu Thành Hưng gọi bà. Con trai náo loạn như vậy, chắc bà ấy cũng phải khó chịu mấy ngày, ban đầu ông cũng đã nói, mặc cho bà gây ra hậu quả gì, ông sẽ không quản, nhưng đến mức này, sao ông không lo cho được?
“Em theo xe anh cả trở về!” Khương Vãn Ngư bỏ lại một câu, đuổi theo Khương Đại.
Tiêu Thành Hưng chỉ đành phải thôi.
Diendanlequydon.com
Mạnh Thanh Thiển đi ra, chạm mặt Tiêu Thành Trác đang chuẩn bị về, cô hừ một tiếng, ngẩng đầu bước qua, tới hôm nay cô đã có dịp ngẩng cao đầu hãnh diện rồi! Như thế nào? Cô là loại con gái mà cậu ta nói sao?
Nhớ tới tên Tiêu Thành Trác này liền rất ấm ức, từ lần đầu tiên gặp, cô đã không vừa mắt! Cô nấu mì! Cô làm món ăn! Cậu ta che giấu lương tâm nói khó ăn! Rồi sau đó mỗi lần gặp mặt, trừ phi cô không để ý đến cậu ta, chỉ cần nói chuyện, cậu ta liền chặn ngang! Châm chọc khiêu khích, lời nói ác độc xảo trá, cô đã vụng trộm nguyền rủa cậu ta vô số lần! Nguyền rủa cậu ta cả đời không tìm được bạn gái!
Ghét nhất là lúc Tết, cô gửi tin nhắn chúc Tết cho tất cả bạn bè, kết quả, nhận được tin nhắn của Tiêu Y Đình , nói cô đến mức cô không chịu nổi, gần sang năm mới mà nói như thế bảo người ta làm sao sễ chịu? Tất nhiên cô biết không phải là Tiêu Y Đình gửi, khi đó anh đã nói rõ ràng với cô, cô cũng không mang tâm tư gì nữa, có thể mắng cô như vậy, chỉ có tên Tiêu Thành Trác đó thôi ! Còn muốn cô gọi cậu ta bằng chú? ! Không có cửa đâu! Bộ dạng này mà đòi làm trưởng bối sao? Cậu ta có điểm nào giống ?
Diendanlequydon.com
Khương Vãn Ngư lên xe Khương Đại, bảo tài xế ra ngoài, mặt mày ủ dột, muốn nói lại thôi.
Khương Đại nhìn bà, lắc đầu, “En nóng vội rồi ! Đứa nhỏ Y Đình này em còn chưa hiểu rõ sao? Nói nghĩa khí, trọng tình nghĩa, lúc này mới có bao lâu? Em lại gấp gáp muốn nó tái hôn, không phải đã buộc nó đi đường này sao? Hơn nữa, nó còn mang một cuộc hôn nhân, em buộc nó cũng không hợp tình hợp lý, bản thân nó còn học luật! Chờ một chút đi, đợi khoảng hai năm nữa, khi đó tất cả đều tốt, đối với nó mà nói, cũng thuận nước đẩy thuyền. Quên luôn chuyện tình này! Dù sao thì cũng không đợi quá lâu, đàn ông mà!”
Khương Vãn Ngư có chút do dự, cuối cùng, ấp a ấp úng nói, “Anh cả, bây giờ em rất mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào.”
Khương Đại rất hiểu bà, nghe bà nói như vậy, trong lòng cũng hiểu mấy phần, “Em đau lòng Y Đình? Hối hận?”
Khương Vãn Ngư nhìn ông, chậm rãi gật đầu, nước mắt bừng lên, “Không phải vì em đau lòng cho nó sao? Em cũng vì nó cứ níu kéo Diệp Thanh Hòa, cả đời này sẽ không có cuộc sống tốt, em chỉ muốn cuộc sống sau này của nó được hạnh phúc! Nhưng đứa nhỏ này, sao lại không thông suốt, cứ cố chấp như vậy !”
“Vậy em định làm thế nào?” Khương Đại hỏi.
“Em cũng không biết !” Khương Vãn Ngư nhìn ông xin giúp đỡ, “Hôm nay Y Đình đã nhất quyết như vậy, nó là đứa con em yêu nhất, mẹ con liền tâm, nhìn nó thành ra bộ dạng như vậy, người đau nhất là em! Sớm biết như vậy, em đã không. . . . . .”
Bà nhìn Khương Đại, không nói thêm gì nữa, trên đời này cũng không có thuốc hối hận, mấy lời “Sớm biết như vậy”, không có ý nghĩa. . . . . .
“Em thật là. . . . . .” Khương Đại nhìn bà cũng bất đắc dĩ, “Vậy em nói cho nó biết đi!”
“Em. . . . . .” Dáng vẻ Khương Vãn Ngư lại khổ sở, “Nhưng. . . . . . Bây giờ đi nói. . . . . . Quá muộn rồi. . . . . . Thành Hưng và Y Đình sẽ trách mắng em. . . . . . Y Đình coi trọng Thanh Hòa như vậy, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho em. . . . . . Làm sao em nói được? Nhìn dáng vẻ hôm nay của nó, quả thật Thanh Hòa chính là mệnh của thằng bé!”
“Vậyem không nói? Tiếp tục giấu diếm?” Khương Đại lại nói.
Khương Vãn Ngư tâm phiền ý loạn, “Nói như anh cũng vô ích! Em để anh quyết định thay em, sao lại cứ hỏi em thế! Tiếp tục giấu diếm, em lại đau lòng cho Y Đình?”
“Được rồi! Không phải là anh không thay em quyết định, mà chủ ý này vốn làm em đề xuất! Anh chỉ có thể cho em ý kiến tham khảo. Bây giờ em có hai lựa chọn, một là nói sự thật cho Y Đình, như vậy thì một khoảng thời gian dài Thành Hưng và Y Đình sẽ không tha thứ cho em, đây là nhất định , nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gi¬an, cha con bọn họ đều không
/362
|