Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc,…..
Tiếng gõ cửa thong thả….
Tim Diệp Thanh Hòa đập chậm một nhịp, tay nắm chặt góc chăn trong vô thức…
Cửa mở…
Cô không dám nhúc nhích…..
Có người bước vào, vô cùng chậm rãi. Trong bóng đêm cô từ từ nhắm mắt, cảm giác rõ rệt hơi thở mạnh mẽ của người đó đang đến gần….
Mọi âm thanh đều dừng lại trước giường của cô….
Cô nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được bóng dáng cao lớn của người đó bao phủ lấy cô, cô nghe thấy từng hơi thở của anh……
Cô nghe thấy tiếng loạt xoạt cởi áo….
Cả người cô khẩn trương đến căng cứng, không biết có nên tỉnh lại hay không……
Cái ôm ấm áp, cánh tay vững chãi, còn có bả vai vẫn còn đau nhức của cô, nếu không phải vẫn cảm nhận được tất cả, cô đã cho rằng mọi chuyện tối hôm trước chỉ là một giấc mơ……
Trong lúc cô đang hỗn loạn trong mớ suy nghĩ anh đã ngồi xuống cạnh giường.
Cô đang định xoay người anh đã nhanh nhẹn tiến vào chăn.
Hơi thở của anh….
Cô đã quá quen thuộc…..
Trong nháy mắt cô ngẩn người.
Chính lúc này anh đưa tay ôm lấy người cô, sau đó giống như một thói quen vùi đầu vào cổ cô, ngủ thiếp đi….
Hơi thở ấm nóng của anh không ngừng vuốt ve cổ cô, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, người run khe khẽ…..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Tiêu Y Đình đang ôm cô rất chặt thấy người cô khẽ run liền buông lỏng tay, lúc sau thấy cô vẫn ngủ ngoan liền yên tâm, lần này anh dịu dàng hơn, ân cần ôm cô vào lòng, hai tay vuốt ve gò má cô, nhưng sao chúng lại ướt như vậy?
Anh sợ hãi ngồi dậy bật đèn: “Em gái?”
Cô nằm nghiêng bất động, tóc che gần nửa khuôn mặt cô….
Anh nhẹ nhàng lật người cô lại, vuốt tóc cho cô, cô đang khóc…….
Cảm giác đau khổ cắn nuốt tâm trí anh, anh dịu dàng
Tiếng gõ cửa thong thả….
Tim Diệp Thanh Hòa đập chậm một nhịp, tay nắm chặt góc chăn trong vô thức…
Cửa mở…
Cô không dám nhúc nhích…..
Có người bước vào, vô cùng chậm rãi. Trong bóng đêm cô từ từ nhắm mắt, cảm giác rõ rệt hơi thở mạnh mẽ của người đó đang đến gần….
Mọi âm thanh đều dừng lại trước giường của cô….
Cô nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được bóng dáng cao lớn của người đó bao phủ lấy cô, cô nghe thấy từng hơi thở của anh……
Cô nghe thấy tiếng loạt xoạt cởi áo….
Cả người cô khẩn trương đến căng cứng, không biết có nên tỉnh lại hay không……
Cái ôm ấm áp, cánh tay vững chãi, còn có bả vai vẫn còn đau nhức của cô, nếu không phải vẫn cảm nhận được tất cả, cô đã cho rằng mọi chuyện tối hôm trước chỉ là một giấc mơ……
Trong lúc cô đang hỗn loạn trong mớ suy nghĩ anh đã ngồi xuống cạnh giường.
Cô đang định xoay người anh đã nhanh nhẹn tiến vào chăn.
Hơi thở của anh….
Cô đã quá quen thuộc…..
Trong nháy mắt cô ngẩn người.
Chính lúc này anh đưa tay ôm lấy người cô, sau đó giống như một thói quen vùi đầu vào cổ cô, ngủ thiếp đi….
Hơi thở ấm nóng của anh không ngừng vuốt ve cổ cô, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, người run khe khẽ…..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Tiêu Y Đình đang ôm cô rất chặt thấy người cô khẽ run liền buông lỏng tay, lúc sau thấy cô vẫn ngủ ngoan liền yên tâm, lần này anh dịu dàng hơn, ân cần ôm cô vào lòng, hai tay vuốt ve gò má cô, nhưng sao chúng lại ướt như vậy?
Anh sợ hãi ngồi dậy bật đèn: “Em gái?”
Cô nằm nghiêng bất động, tóc che gần nửa khuôn mặt cô….
Anh nhẹ nhàng lật người cô lại, vuốt tóc cho cô, cô đang khóc…….
Cảm giác đau khổ cắn nuốt tâm trí anh, anh dịu dàng
/362
|