Anh đang chăm chú gõ đinh, chậm rãi hỏi ngược lại, “Chúng ta có chụp ảnh cưới à?”
“. . . . . .” Cái này có thể trở thành lý do treo giấy kết hôn sao? Cô hừ một tiếng, “Không bằng anh treo ở ngoài tiệm đi!”
Anh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, “Ý kiến hay!”
“. . . . . .” Được rồi, coi như cô chưa nói gì. . .
Không cách nào khai thông người không cùng chiến tuyến với mình! Cô sẽ không để ý mấy câu hỏi của anh: Cao như vậy được không? Xem một chút được không?
Nhưng người này là điển hình của không biết xấu hổ, người ta không để ý tới , anh còn không ngại phiền phức cứ hỏi, cuối cùng còn đi tới đẩy cô đến trước giường bắt cô xem, không phải anh rất giỏi nhìn sắc mặt nói chuyện sao?
“Bà xã, em thật sự không hài lòng anh treo ở đây?” Anh khom người xuống hỏi, “Vậy theo ý em, treo ở bên ngoài phải không?”
“. . . . . .” Cô thật là phục anh luôn rồi ! Mắt thấy anh thật sự cầm lên bước ra ngoài, cô không nghi ngờ trình độ không biết xấu hổ của anh, nhất định sẽ làm như vậy! “Đủ rồi! Mất mặt cũng không cần khoe ra bên ngoài!”
Diendanleqytdon.com
Anh trở lại, vẻ mặt rất nghe lời, “Được, nghe bà xã! Bây giờ nói, vị trí này có được hay không?”
“. . . . . .” Cô cảm thấy tinh thần của mình giống như có chút rối loạn. . . . . . “Em hỏi anh rốt cuộc anh có ý gì? Treo cái này để làm chi?”
Anh bắt đầu gõ đinh, “Giống như Tiểu Ô Quy trên bức tường của 14 năm trước, cùng 30 điều bất bình đẳng!”
Còn lấy chuyện của 14 năm trước ra!
“30 điều là do anh nói!” Cái gì 30 điều bất bình đẳng? Nói như cô áp bức anh vậy!
Anh gõ một hồi, đinh đã được đóng chắc, “Kết hôn cũng là chính em đồng ý!”
“Vậy em có thể đổi ý không?” Cô thuận miệng nói.
Anh “Bang bang bang” bắt đầu cây đinh thứ hai, “Em xem! Em xem!”
Nhìn cái gì vậy? Anh muốn cho cô nhìn giấy kết hôn treo trên tường, tránh cho cô quên. . . . . .
Lại nói, không phải là anh quên trước sao? Mặc dù, cô cũng không trách ánh. . . . . .
Cô yên lặng đi qua một bên, nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn. Cái này là hàng không bán, nên cô đã mang nó vào phòng. . . . . .
Sau khi anh hoàn thành sự nghiệp lớn lao của mình, quay đầu lại nhìn thấy cô ngẩn người, đi đến bế cô lên.
“Làm gì?”Cô hỏi.
“Tắm!”
“. . . . . . Tự em làm!”
“À.” Anh lại hết sức nghe lời, đặt cô xuống đất, mặc kệ cô.
“. . . . . .” Cô ngồi dưới đất, sững sờ nhìn anh tự nhiên mở máy tính của cô, bắt đầu chơi trò chơi, hơn nữa còn
“. . . . . .” Cái này có thể trở thành lý do treo giấy kết hôn sao? Cô hừ một tiếng, “Không bằng anh treo ở ngoài tiệm đi!”
Anh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, “Ý kiến hay!”
“. . . . . .” Được rồi, coi như cô chưa nói gì. . .
Không cách nào khai thông người không cùng chiến tuyến với mình! Cô sẽ không để ý mấy câu hỏi của anh: Cao như vậy được không? Xem một chút được không?
Nhưng người này là điển hình của không biết xấu hổ, người ta không để ý tới , anh còn không ngại phiền phức cứ hỏi, cuối cùng còn đi tới đẩy cô đến trước giường bắt cô xem, không phải anh rất giỏi nhìn sắc mặt nói chuyện sao?
“Bà xã, em thật sự không hài lòng anh treo ở đây?” Anh khom người xuống hỏi, “Vậy theo ý em, treo ở bên ngoài phải không?”
“. . . . . .” Cô thật là phục anh luôn rồi ! Mắt thấy anh thật sự cầm lên bước ra ngoài, cô không nghi ngờ trình độ không biết xấu hổ của anh, nhất định sẽ làm như vậy! “Đủ rồi! Mất mặt cũng không cần khoe ra bên ngoài!”
Diendanleqytdon.com
Anh trở lại, vẻ mặt rất nghe lời, “Được, nghe bà xã! Bây giờ nói, vị trí này có được hay không?”
“. . . . . .” Cô cảm thấy tinh thần của mình giống như có chút rối loạn. . . . . . “Em hỏi anh rốt cuộc anh có ý gì? Treo cái này để làm chi?”
Anh bắt đầu gõ đinh, “Giống như Tiểu Ô Quy trên bức tường của 14 năm trước, cùng 30 điều bất bình đẳng!”
Còn lấy chuyện của 14 năm trước ra!
“30 điều là do anh nói!” Cái gì 30 điều bất bình đẳng? Nói như cô áp bức anh vậy!
Anh gõ một hồi, đinh đã được đóng chắc, “Kết hôn cũng là chính em đồng ý!”
“Vậy em có thể đổi ý không?” Cô thuận miệng nói.
Anh “Bang bang bang” bắt đầu cây đinh thứ hai, “Em xem! Em xem!”
Nhìn cái gì vậy? Anh muốn cho cô nhìn giấy kết hôn treo trên tường, tránh cho cô quên. . . . . .
Lại nói, không phải là anh quên trước sao? Mặc dù, cô cũng không trách ánh. . . . . .
Cô yên lặng đi qua một bên, nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn. Cái này là hàng không bán, nên cô đã mang nó vào phòng. . . . . .
Sau khi anh hoàn thành sự nghiệp lớn lao của mình, quay đầu lại nhìn thấy cô ngẩn người, đi đến bế cô lên.
“Làm gì?”Cô hỏi.
“Tắm!”
“. . . . . . Tự em làm!”
“À.” Anh lại hết sức nghe lời, đặt cô xuống đất, mặc kệ cô.
“. . . . . .” Cô ngồi dưới đất, sững sờ nhìn anh tự nhiên mở máy tính của cô, bắt đầu chơi trò chơi, hơn nữa còn
/362
|