Editor: Hạ Y Lan
Mẹ Tưởng vẫn còn tiếp tục nói điện thoại với anh, “Được, biết, sắp tối trở về? Được, dì biết rồi, cô gia.”
Diệp Thanh Hòa cũng không biết bọn họ nói những gì, mẹ Tưởng cứ đáp được như vậy, sau đó, mẹ Tưởng muốn dìu cô cho cô đi, cô mới sáng tỏ.
Cô vẫn luôn không muốn đi, đây là sự thật, mẹ Tưởng nuông chìu cô cho nên cũng nghe theo cô, nhưng sáng nay anh hạ tử lệnh, muốn mỗi ngày mẹ Tưởng đều dìu cô đi một lát, gọi điện thoại về còn nhấn mạnh việc này. . . . . .
“Mẹ nuôi, con còn chưa khỏe, vẫn không thể đi. . . . . .” Cô ngồi trên xe lăn, không quá nguyện ý.
“Lúc này không thể nghe theo con được, cô gia nói, nếu như con không chịu đi, cô gia trở về sẽ thu thập con.” Mẹ Tưởng đỡ cánh tay, mạnh mẽ kéo cô đứng lên từ xe lăn.
Nhưng Diệp Thanh Hòa mềm nhũn, lại ngồi trở xuống, “Mẹ nuôi, thật sự không được, lúc trước con đi thử mấy lần đều ngã xuống, qua lần này đi, chờ khá hơn một chút nữa. . . . . .” Cô nắm xe lăn, thế nào cũng không chịu, cái gì muốn thu thập cô? Anh càng ngày càng hung dữ!
Cuối cùng, cho dù mẹ Tưởng nói thế nào, cô cũng không chịu đi, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Mẹ nuôi, không có ai hiểu căn bệnh này hơn bản thân con, tốt thì tất nhiên có thể đi, mẹ xem tay con này, không phải hoàn toàn khôi phục rồi sao? Lấy thuốc cho con uống đi, mấy ngày nữa con phải tái khám rồi.”
Mẹ Tưởng đối với cô luôn không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là theo cô.
Tiêu Y Đình không ở nhà nên rất thanh tĩnh, cô theo mẹ Tưởng học chút thêu thùa.
Tay nghề thêu thùa của mẹ Tưởng cũng không quá tốt, nhưng dạy cho tay mơ như cô vẫn dư sức. Khi cô còn bé, nhất quyết không học những thứ này, tâm cao khí ngạo, sao có thể làm những việc chỉ giới hạn của phụ nữ gia đình?
Theo ý cô, những chuyện này là việc của người mẹ.
Nhưng bây giờ đã khác trước, lúc không có chuyện gì làm thì loay hoay một lát, về sau học giỏi rồi, tự cô cũng có thể làm một chút đồ chơi nhỏ, cũng coi là nghệ thuật sáng tác.
Thêu một hồi, hơi mệt chút, cô để kim chỉ xuống, xoa xoa vai, mới phát phát hiện trong tiệm có một người đang nhìn mình chằm chằm, mà người đó lại là…..Tiểu Ngư!
Cũng không biết đã ở cửa nhìn cô bao lâu, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, nháy mắt đó, Tiểu Ngư mừng rỡ không thôi, “Chị Thanh Hòa! Thật sự là chị!”
“Tiểu Ngư?” Cô cũng rất kinh ngạc, không ngờ còn có thể nhìn thấy Tiểu Ngư một lần nữa, lần cuối cùng gặp cô bé là lúc đưa cô bé vào phòng giải phẫu . . . . . . “Tiểu Ngư, thân thể em thế nào? Tại sao lại ở chỗ này?”
Tiểu Ngư không trả lời vấn đề của cô, ngược lại chạy tới, cực kỳ kích động, “Chị! Chị còn sống! Thật tốt quá! Anh Tiêu. . . . . . Em phải nói cho anh Tiêu. . . . . .”
“. . . . . .” Thật là không biết nói gì! Nhìn thấy cô là nghĩ đến anh liền sao? Cô đành phải trấn an Tiểu Ngư đang kích động, “Tiểu Ngư, không cần nói cho anh ấy, anh ấy đã biết rồi.”
“Có thật không?” Tiểu Ngư vỗ tay nhảy lên, trong ánh mắt, rõ ràng vì bọn họ mà vui mừng.
“Đương nhiên là thật.” Nhắc tới anh, cô có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình được thấy Tiểu Ngư của cô, “Anh ấy đã tìm tới, buổi tối sẽ trở về, em ở đây chơi một chút, đến tối là có thể gặp anh ấy rồi.”
Sau khi Tiểu Ngư vui mừng, trong mắt lại hiện ra sự đau thương, bởi vì chú ý tới Diệp Thanh Hòa đang ngồi xe lăn.
Đứng trước Diệp Thanh Hòa, cô bé chợt quỳ xuống.
“Em làm gì thế? Tiểu Ngư?” Diệp Thanh Hòa vội vàng kéo cô bé lên, mẹ Tưởng nghe tiếng cũng chạy tới, Diệp Thanh Hòa thấy vội nói, “Mẹ nuôi, kéo cô bé lên, nhanh một chút.”
“Chị, thật xin lỗi. . . . . .” Tiểu Ngư chảy nước mắt, “Là em hại chị . . . . . Nếu như chị không đi theo làm làm phẫu thuật, cũng sẽ không bị ba bắt đi. . . . . . Cũng không. . . . . .”
Lúc đầu, Tiêu Y Đình còn gạt bé, nói ba phải đi kiếm tiền, không thể ở bên cạnh bé, nhưng chuyện như vậy làm sao giấu giếm được, bé vẫn biết được chân tướng.
Ngày tuyên án, bé đi xem.
Bé không hiểu tại sao lại vậy.
Ba và chị Thanh Hòa đều là người bé thích nhất. Ba cho bé sinh mạng, mà chị Thanh Hòa, có thể nói là cho bé sinh mạng thứ hai, nhưng hai người lại đứng trên lập trường đối lập nhau. Một là chị Thanh Hòa thiện lương như vậy, một lại là cực ác, mà người kia, là ba của bé. . . . . .
Bé hận ba. Rất hận rất hận. Không chỉ bởi vì ba làm thương tổn chị Thanh Hòa mà bé yêu, quan trọng hơn là, ngọn núi vĩ đại trong lòng bé đã sụp đổ. Trong trường học, Thầy nói tình thương của cha như núi, mặc dù ba của bé không ở bên cạnh, nhưng bé vẫn rất hiểu chuyện, vô cùng thương ba ở bên ngoài kiếm tiền khổ cực, ba chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong lòng bé, để bé càng có động lực học tập. Vậy mà, chân tướng của ngọn núi này, lại khó coi như vậy.
Bé không để ý ba nghèo khó, cũng không để ý hình tượng của ba thế nào, nhưng điều bé quan tâm là….tại sao ba lại là người xấu? Nhìn ba cúi đầu trên tòa án, bé cảm thấy xa lạ như vậy, thậm chí cho rằng người này đã bóp chết người cha trong lòng bé, cho nên, bé hận ông ấy. . . . . .
Nhưng mà….khi ba bị áp giải đi, cái nhìn bé cuối cùng kia, lại để sự oán hờn trong lòng bé vụn vỡ, loại đau này, bé không cách nào giải thích. . . . . .
Bé phải chuộc tội cho ba, nhưng bé không biết làm thế nào, bé không chỉ một lần nghĩ, nếu như chị còn sống, bé nhất định ở trước mặt chị quỳ xuống, dập đầu tạ tội.
Vậy mà hôm nay, chị thật sự đã ở trước mắt bé rồi, bé cũng quỳ xuống, trong lòng lại càng thêm khổ sở, cho dù bé có dập đầu đến chảy máu thế nào đi nữa? Cũng không bù đắp được tổn thương chị phải chịu. . . . . .
“Chị. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Bé quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Hòa, thế nào cũng không chịu đứng lên, tay chạm hai chân Diệp Thanh Hòa, khóc không thành tiếng.
Diệp Thanh Hòa chỉ có thể đợi cô bé bình ổn, mới cùng mẹ Tưởng kéo cô bé lên, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô bé, “Tiểu Ngư, em không cần áy náy, cũng không cần khổ sở, lại không nói ba em là ba em, em là em, lúc đầu chị thích em, cũng chỉ vì em là Tiểu Ngư đáng yêu mà thôi, với ba em lại không một chút liên quan gì. Còn nữa, em còn nhỏ, em không hiểu, lần tai nạn này đối với chị chỉ là sự trải nghiệm, nó không hẳn chỉ là tai nạn, trừ quá trình gian khổ chút, chị cũng không có tổn
Mẹ Tưởng vẫn còn tiếp tục nói điện thoại với anh, “Được, biết, sắp tối trở về? Được, dì biết rồi, cô gia.”
Diệp Thanh Hòa cũng không biết bọn họ nói những gì, mẹ Tưởng cứ đáp được như vậy, sau đó, mẹ Tưởng muốn dìu cô cho cô đi, cô mới sáng tỏ.
Cô vẫn luôn không muốn đi, đây là sự thật, mẹ Tưởng nuông chìu cô cho nên cũng nghe theo cô, nhưng sáng nay anh hạ tử lệnh, muốn mỗi ngày mẹ Tưởng đều dìu cô đi một lát, gọi điện thoại về còn nhấn mạnh việc này. . . . . .
“Mẹ nuôi, con còn chưa khỏe, vẫn không thể đi. . . . . .” Cô ngồi trên xe lăn, không quá nguyện ý.
“Lúc này không thể nghe theo con được, cô gia nói, nếu như con không chịu đi, cô gia trở về sẽ thu thập con.” Mẹ Tưởng đỡ cánh tay, mạnh mẽ kéo cô đứng lên từ xe lăn.
Nhưng Diệp Thanh Hòa mềm nhũn, lại ngồi trở xuống, “Mẹ nuôi, thật sự không được, lúc trước con đi thử mấy lần đều ngã xuống, qua lần này đi, chờ khá hơn một chút nữa. . . . . .” Cô nắm xe lăn, thế nào cũng không chịu, cái gì muốn thu thập cô? Anh càng ngày càng hung dữ!
Cuối cùng, cho dù mẹ Tưởng nói thế nào, cô cũng không chịu đi, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Mẹ nuôi, không có ai hiểu căn bệnh này hơn bản thân con, tốt thì tất nhiên có thể đi, mẹ xem tay con này, không phải hoàn toàn khôi phục rồi sao? Lấy thuốc cho con uống đi, mấy ngày nữa con phải tái khám rồi.”
Mẹ Tưởng đối với cô luôn không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là theo cô.
Tiêu Y Đình không ở nhà nên rất thanh tĩnh, cô theo mẹ Tưởng học chút thêu thùa.
Tay nghề thêu thùa của mẹ Tưởng cũng không quá tốt, nhưng dạy cho tay mơ như cô vẫn dư sức. Khi cô còn bé, nhất quyết không học những thứ này, tâm cao khí ngạo, sao có thể làm những việc chỉ giới hạn của phụ nữ gia đình?
Theo ý cô, những chuyện này là việc của người mẹ.
Nhưng bây giờ đã khác trước, lúc không có chuyện gì làm thì loay hoay một lát, về sau học giỏi rồi, tự cô cũng có thể làm một chút đồ chơi nhỏ, cũng coi là nghệ thuật sáng tác.
Thêu một hồi, hơi mệt chút, cô để kim chỉ xuống, xoa xoa vai, mới phát phát hiện trong tiệm có một người đang nhìn mình chằm chằm, mà người đó lại là…..Tiểu Ngư!
Cũng không biết đã ở cửa nhìn cô bao lâu, ngay lúc cô ngẩng đầu lên, nháy mắt đó, Tiểu Ngư mừng rỡ không thôi, “Chị Thanh Hòa! Thật sự là chị!”
“Tiểu Ngư?” Cô cũng rất kinh ngạc, không ngờ còn có thể nhìn thấy Tiểu Ngư một lần nữa, lần cuối cùng gặp cô bé là lúc đưa cô bé vào phòng giải phẫu . . . . . . “Tiểu Ngư, thân thể em thế nào? Tại sao lại ở chỗ này?”
Tiểu Ngư không trả lời vấn đề của cô, ngược lại chạy tới, cực kỳ kích động, “Chị! Chị còn sống! Thật tốt quá! Anh Tiêu. . . . . . Em phải nói cho anh Tiêu. . . . . .”
“. . . . . .” Thật là không biết nói gì! Nhìn thấy cô là nghĩ đến anh liền sao? Cô đành phải trấn an Tiểu Ngư đang kích động, “Tiểu Ngư, không cần nói cho anh ấy, anh ấy đã biết rồi.”
“Có thật không?” Tiểu Ngư vỗ tay nhảy lên, trong ánh mắt, rõ ràng vì bọn họ mà vui mừng.
“Đương nhiên là thật.” Nhắc tới anh, cô có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình được thấy Tiểu Ngư của cô, “Anh ấy đã tìm tới, buổi tối sẽ trở về, em ở đây chơi một chút, đến tối là có thể gặp anh ấy rồi.”
Sau khi Tiểu Ngư vui mừng, trong mắt lại hiện ra sự đau thương, bởi vì chú ý tới Diệp Thanh Hòa đang ngồi xe lăn.
Đứng trước Diệp Thanh Hòa, cô bé chợt quỳ xuống.
“Em làm gì thế? Tiểu Ngư?” Diệp Thanh Hòa vội vàng kéo cô bé lên, mẹ Tưởng nghe tiếng cũng chạy tới, Diệp Thanh Hòa thấy vội nói, “Mẹ nuôi, kéo cô bé lên, nhanh một chút.”
“Chị, thật xin lỗi. . . . . .” Tiểu Ngư chảy nước mắt, “Là em hại chị . . . . . Nếu như chị không đi theo làm làm phẫu thuật, cũng sẽ không bị ba bắt đi. . . . . . Cũng không. . . . . .”
Lúc đầu, Tiêu Y Đình còn gạt bé, nói ba phải đi kiếm tiền, không thể ở bên cạnh bé, nhưng chuyện như vậy làm sao giấu giếm được, bé vẫn biết được chân tướng.
Ngày tuyên án, bé đi xem.
Bé không hiểu tại sao lại vậy.
Ba và chị Thanh Hòa đều là người bé thích nhất. Ba cho bé sinh mạng, mà chị Thanh Hòa, có thể nói là cho bé sinh mạng thứ hai, nhưng hai người lại đứng trên lập trường đối lập nhau. Một là chị Thanh Hòa thiện lương như vậy, một lại là cực ác, mà người kia, là ba của bé. . . . . .
Bé hận ba. Rất hận rất hận. Không chỉ bởi vì ba làm thương tổn chị Thanh Hòa mà bé yêu, quan trọng hơn là, ngọn núi vĩ đại trong lòng bé đã sụp đổ. Trong trường học, Thầy nói tình thương của cha như núi, mặc dù ba của bé không ở bên cạnh, nhưng bé vẫn rất hiểu chuyện, vô cùng thương ba ở bên ngoài kiếm tiền khổ cực, ba chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong lòng bé, để bé càng có động lực học tập. Vậy mà, chân tướng của ngọn núi này, lại khó coi như vậy.
Bé không để ý ba nghèo khó, cũng không để ý hình tượng của ba thế nào, nhưng điều bé quan tâm là….tại sao ba lại là người xấu? Nhìn ba cúi đầu trên tòa án, bé cảm thấy xa lạ như vậy, thậm chí cho rằng người này đã bóp chết người cha trong lòng bé, cho nên, bé hận ông ấy. . . . . .
Nhưng mà….khi ba bị áp giải đi, cái nhìn bé cuối cùng kia, lại để sự oán hờn trong lòng bé vụn vỡ, loại đau này, bé không cách nào giải thích. . . . . .
Bé phải chuộc tội cho ba, nhưng bé không biết làm thế nào, bé không chỉ một lần nghĩ, nếu như chị còn sống, bé nhất định ở trước mặt chị quỳ xuống, dập đầu tạ tội.
Vậy mà hôm nay, chị thật sự đã ở trước mắt bé rồi, bé cũng quỳ xuống, trong lòng lại càng thêm khổ sở, cho dù bé có dập đầu đến chảy máu thế nào đi nữa? Cũng không bù đắp được tổn thương chị phải chịu. . . . . .
“Chị. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Bé quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Hòa, thế nào cũng không chịu đứng lên, tay chạm hai chân Diệp Thanh Hòa, khóc không thành tiếng.
Diệp Thanh Hòa chỉ có thể đợi cô bé bình ổn, mới cùng mẹ Tưởng kéo cô bé lên, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô bé, “Tiểu Ngư, em không cần áy náy, cũng không cần khổ sở, lại không nói ba em là ba em, em là em, lúc đầu chị thích em, cũng chỉ vì em là Tiểu Ngư đáng yêu mà thôi, với ba em lại không một chút liên quan gì. Còn nữa, em còn nhỏ, em không hiểu, lần tai nạn này đối với chị chỉ là sự trải nghiệm, nó không hẳn chỉ là tai nạn, trừ quá trình gian khổ chút, chị cũng không có tổn
/362
|