Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 338 - Chương 325

/362


“Chị! Chị không biết!” Tiểu Ngư thấy bộ dáng của cô như thế cũng hết sức kinh ngạc, “Chị! Hôn lễ của chị và anh Tiêu! Oanh động cả thành Bắc Kinh! Nhốn nháo cả trên mạng xã hội! Trên web có video! Chị chưa xem qua sao?”

Diệp Thanh Hòa vẫn mờ mịt. . . . . .

Tiểu Ngư nóng nảy, lấy laptop trước mặt cô, thúc giục, “Chị! Nhanh lên một chút! Mau mở máy ra xem!”

Diệp Thanh Hòa tỉnh tỉnh mơ mơ, bị Tiểu Ngư nắm đôi tay kéo đi mở máy.

“Chị, chị tìm xem! Tìm hôn lễ cảm động nhất thế kỷ!” Tiểu Ngư cầm lấy tay cô đặt lên bàn phím.

Kết quả tìm được, đứng đầu là websites công ty của Thần An.

“Đúng vậy! Chính là cái này! Ngày đó video này được tải lên, sau lại bị rất nhiều người chia sẻ phát lại!” Tiểu Ngư chỉ vào kết quả tìm kiếm đầu tiên.

Mở ra, một đoạn tiếng nhạc du dương lại đau buồn vang lên, phụ đề chậm rãi xuất hiện theo từng tiếng nhạc, có một đoạn viết:

Đây là hôn lễ cảm động nhất tôi từng thấy, tin tưởng nếu ai đã xem qua hôn lễ này mọi người cũng sẽ cảm động chảy nước mắt. Sở dĩ không có sự đồng ý của chú rễ đã đăng lên mạng, là bởi vì tôi và chú rễ đều tin tưởng, cô dâu của cậu ấy vẫn còn sống trên đời, một ngày nào đó cô ấy sẽ lại xuất hiện bên cạnh cậu ấy, vì cậu ấy mặc giá ý, cùng cậu ấy kết thúc khúc ly thương.

Có lẽ, ngày này sẽ là ngày mai, cũng có thể, ngày này còn rất lâu. Chú rễ nói, một ngày đợi không được bọn họ đợi một năm, một năm đợi không được bọn họ đợi mười năm, mười năm đợi không được bọn họ chờ hai mươi năm, hai mươi năm đợi không được bọn họ chờ đến ba mươi năm. . . . . . Nếu cậu ấy vĩnh viễn đợi không được, tôi, đại diện cho tất cả những người chứng kiến hôn lễ, đại đại diện cho tất cả anh chị em của cậu ấy, ở chỗ này thề: mang cậu ấy và áo mũ này cùng hợp táng, sống không thể bên nhau, chết cần phải cùng huyệt.

Tất cả mọi người xem video này, nếu các vị cũng cảm động cho chuyện tình yêu sinh tử này, xin hãy tin tưởng theo chúng tôi, cô dâu nhất định vẫn còn trên nhân thế, cũng hãy cầu nguyện, cô dâu sớm ngày bên cạnh chú rễ.

Nếu như may mắn, các vị phát hiện tung tích của cô dâu, làm ơn phải báo gấp, đại ân sẽ hậu tạ.

Thanh Hòa, em gái, chị dâu, nếu như em xem được đoạn video này, cho dù em đang ở đâu, cho dù gian nan dường nào, xin lập tức trở về nhà, hoặc là cho chúng ta biết tin tức của em, đừng làm cho cậu ấy chờ đợi, cuối cùng chỉ là một vỏ bọc.

Đọc hết những dòng chữ của Thần An, cô đã khóc không thành tiếng.

Che miệng, nước mắt từng giọt rơi xuống, mơ hồ che cả tầm mắt, cũng che cả màn hình.

Cô dùng sức nháy mắt, giọt nước kia mới rơi xuống, tầm mắt mới thấy được, vậy mà, chỉ trong một lát, ngay lập tức, nước mắt lại tràn đầy, hình ảnh mơ hồ lần nữa. . . . . .

Cô chỉ nhìn thấy, màn kiệu vén lên, Tiểu Ngư bưng từ trong ra một bộ y quan , có lẽ chính là bộ hôm nay cô phải mặc, Hồng Y xinh đẹp, lễ quan chói lọi. . . . . .

Hai mắt đẫm lệ nhưng vẫn nhận ra hình ảnh của anh, cũng là một thân hồng trang, cao lớn thon dài, bình tĩnh, áo bào giương nhẹ, lộ thân hình gầy gò, xiêm áo trống trơn. . . . . .

Cô biết, đi bên cạnh anh là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đang cầm bộ y quan kia, cô biết, mũ quan kim sắc tản ra hào quang chói mắt, cô cũng biết, sau lưng của bọn họ còn có người mặc trang phục đen huyền đi theo, trong đó có Mạnh Thanh Thiển.

Nhưng trong mắt cô, ai cô cũng không nhìn thấy, chỉ có anh, chỉ có hình dáng anh ngẩng đầu chậm rãi đi về phía lễ đài. . . . . .

Bình tĩnh, trấn định, kiên định không đổi, kiên định cùng bộ y quan của cô …..cùng bước. . . . . .

Thì ra hôm đó là do cô hiểu lầm. . . . . .

Anh chỉ nói, anh đã xử lý tốt mọi chuyện ở Bắc Kinh. Cô liền tin anh, chỉ nói anh đã giải thích rõ ràng với Mạnh Thanh Thiển, xử lý thích đáng quan hệ của bọn họ, nhưng chưa từng nghĩ, thì ra là anh không muốn người khác đi cùng anh vào lễ đường. . . . . .

Là cô đã hiểu lầm anh. . . . . .

Vậy mà cô lại hiểu lầm anh! Thật là thẹn cho 14 năm hiểu nhau, cùng nhau làm bạn!

Nhưng người kia là Mạnh Thanh Thiển, Mạnh Thanh Thiển cùng cô có bộ dạng tương tự, nếu như đổi thành bất kỳ người nào khác, cô sẽ không hiểu lầm anh. . . . . .

Cô nhìn anh cầm y quan bái thiên địa lạy cha mẹ, nhìn anh một thân một mình không coi ai ra gì, đều đâu vào đấy hoàn thành từng bước, nhìn anh rửa tay, nhìn một mình anh làm lễ hợp cẩn, nhìn anh trịnh trọng ở trước mặt ba mẹ quỳ xuống, lạnh nhạt tự nhiên, lại nói ra lời rung chuyển trời đất . . . . .

Cô khóc đến không thể tiếp tục thấy rõ cảnh tượng trong hình, chỉ có giọng nói của anh, nhẹ nhàng chậm chạp, vững vàng, nhiều tiếng truyền vào tai:

Ba, mẹ, hôm nay con trai kết hôn, ngay lúc này đây, mang theo cô dâu Diệp Thanh Hòa cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, cảm tạ ba mẹ đã tác thành cho con. Con biết, hôn lễ này có chút hoang đường, nhưng con vẫn muốn nói, công ơn của ba mẹ, con không bao giờ quên, tình cảm kết tóc, không bao giờ vứt bỏ. Cuộc đời này của con chỉ có một người vợ, trừ Diệp Thanh Hòa sẽ không còn ai khác! Ở đây, cảm tạ tất cả thân bằng hảo hữu đã tới chứng kiến cho Tiêu Y Đình. Y Đình không tin Thanh Hòa thật sự đã ra đi, tôi biết rõ, cô ấy vẫn còn sống, nhất định đang ở một nơi nào đó, vào thời khắc thích hợp, sẽ về bên cạnh tôi, cô ấy đã từng hứa với tôi, sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa! Hôm nay, Y Đình ở chỗ này thề: bộ áo mũ này, chỉ chờ một người là Diệp Thanh Hòa tới mặc! Chung thịt này chỉ chờ cô ấy đến ăn! Lễ hợp cẩn giao bôi, đợi cô ấy đến uống! Một năm đợi không được, chúng tôi sẽ đợi mười năm! Mười năm đợi không được, chúng tôi đợi hai mươi năm! Hai mươi năm đợi không được thì đợi ba mươi năm! Nếu vĩnh viễn đợi không được. . . . . Nếu vĩnh viễn đợi không được . . . . . . Kính xin mọi người sau khi tôi qua đời, mang tôi và áo mũ này cùng hợp táng, đại ân đại đức, kiếp sau sẽ đến trả!!

Chữ cuối cùng kết thúc, như một tiếng sét, chấn động làm tim cô phát đau, dư âm lượn quanh tai, thật lâu không tản hết, mà nước mắt cô luôn kiềm giữ, giờ khắc này như vỡ đê, đối mặt với màn ảnh, che mặt, thất thanh khóc rống, nước mắt từ trong tay tràn ra, một tầng lại một tầng, không cách nào dừng lại. . . . . .

Video cuối cùng, Thần An kèm hình của cô, còn giới thiệu, lại một lần nữa nhờ mọi người ai xem được video này xin hãy giúp đỡ tìm kiếm. . . . .

Ngay cả Tiểu Ngư lần thứ hai xem lại, vẫn khóc cùng cô, ôm bả vai cô, rồi sau đó, hai người ôm đầu mà khóc. . . . . .

May là mẹ Tưởng đã trải qua mấy chục năm, loại minh cưới này chỉ nghe qua, cũng chưa từng gặp? Sớm đã khóc đến không thể kiềm chế.

Nhưng mà lúc này, chỉ có bà là người lớn trong nhà, bà vẫn còn nhớ đại sự, không thể lỡ giờ lành.

“Tiểu Hà, không thể khóc nữa, khóc sưng mắt sẽ không đẹp! Nhanh trang điểm thay quần áo, cô gia sắp tơi đón rồi !” Mẹ Tưởng tách Diệp Thanh Hoà và Tiểu Ngư ra, nâng mặt Diệp Thanh Hòa lên, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Nhanh, hay là đi tắm một cái! Rồi dùng nước đá thoa mắt! Con mắt này, đã sung lên rồi!”

Video trong máy đã kết thúc, đang tự động phát lần thứ hai, Diệp Thanh Hòa ngồi ngay thẳng, cắn môi, cố gắng khắc chế mình không khóc lên tiếng, nhưng nước mắt vẫn im lặng chảy xuống. . . . . .

“Tiểu Hà! Đừng khóc! Cũng đừng nhìn! Hôm nay chúng ta phải làm hôn lễ! Để cô gia thấy con khóc thành như vậy, sẽ đau lòng!” Mẹ Tưởng gọi tên cô, khuyên cô mà bản thân lại lệ rơi đầy mặt.

“Mẹ nuôi. . . . . .” Diệp Thanh Hòa thật vất vả mới lên tiếng được, vậy mà, cũng chỉ một tiếng liền nghẹn ngào không ngừng, “Mẹ nuôi. . . . . . Con. . . . . . Con cũng không muốn khóc. . . . . . Không muốn anh ấy thấy con khóc. . . . . . Nhưng. . . . . . Con nhẫn nhịn không được. . . . . . Không nhịn được. . . . . . Mẹ nuôi. . . . . . Mẹ nói. . . . . . Tại sao có người còn ngốc hơn con vậy? Tại sao anh ấy ngốc như vậy. . . . . .”

Nói xong, nhào vào lòng mẹ Tưởng lại khóc róng lần nữa. . . . . .

Mẹ Tưởng vuốt vuốt tóc cô, hai mắt đẫm lệ, “Đứa nhỏ ngốc, hai đứa đều là đứa nhỏ ngốc. . . . . . Tiểu Hà, không nên do dự nữa, mặc kệ gia đình cậu ấy như thế nào, mặc kệ người nhà cậu ấy ra sao, dựa vào phần mạnh mẽ ngốc nghếch này, con không nên tiếp tục do dự! Người đàn ông này, đáng giá!”

Nếu như tối hôm qua mẹ Tưởng còn dạy Diệp Thanh Hòa nên cất giữ chừa đường lui, đến giờ phút này, đối với cô gia này lại yên tâm 100%. . . . . .

Cô hít một hơi thật sâu, run giọng, “Mẹ nuôi, giúp con, con muốn tắm!”

Mặc dù giọng nói đang run rẩy, mặc dù nước mắt vẫn còn rơi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.

“Được!” Mẹ Tưởng lau nước mắt, cao hứng vào phòng tắm.

“Mẹ nuôi! Có cánh hoa không?” Cô lên giọng hỏi.

“Có! Có!” Mẹ Tưởng ở bên trong hoan hỉ đồng ý.

Nước ấm, hoa khô. Cả đóa cả đóa. Gặp nước liền nở rộ, trải dài trong nước thật xinh đẹp, hương thơm nhàn nhạt, từ hơi nước ấm áp mang hương thơm, trong nháy mắt lan tỏa khắp phòng.

Mẹ Tưởng nâng đỡ cô vào nước, nước lạnh giá, cùng sắc đỏ trong đó sáng rực, màu đỏ càng tươi đẹp, da càng tuyết trắng, hương thơm cánh hoa theo nước ấm thấm vào từng chút, ngấm vào tóc, vào da, vào từng lỗ chân lông.

Nghe lời mẹ Tưởng, dùng nước đá thoa mắt, cảm giác lạnh như băng khiến vùng sung ở mí mắt dần biến mất, cô không biết, hôm nay, cô nên đứng trước mặt anh thế nào, như thế nào mới có thể xứng với phần hôn lễ hoàn mỹ này. . . . . .

“Mẹ nuôi. . . . . .” Cô nói nhỏ.

“Ở đây.” Mẹ Tưởng lên tiếng.

“Con . . . . .” Cô muốn nói lại thôi, do dự một lúc, hỏi, “Đi mượn chút mỹ phẩm được không?” Từ lúc đến đây, những đồ trang điểm gì đó, cô đều bỏ tất cả. . . . . .

“Được.” Mẹ Tưởng đứng dậy đi ra ngoài.

Sắc trời còn sớm, tiệm nhà người ta còn chưa mở cửa, mẹ Tưởng đến gõ nhà một cô gái quan hệ thường ngày cũng không tệ, nói rõ ý đến.

Cô gái cười, “Là Tiểu Hà xuất giá nên muốn trang điểm sao? Tại sao không gọi chuyên gia hóa trang tới?”

“Không, không cần!” Mẹ Tưởng cười nói.

Cô gái vẫn lấy mỹ phẩm cho bà mượn, bà về đến nhà, vừa đúng Diệp Thanh Hòa phải ra khỏi phòng tắm.

Tỉ mỉ vì cô lau từng giọt nước, lấy sữa tắm ra, Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng chặn lại, “Mẹ nuôi, không cần. . . . . .”

Mẹ Tưởng sững sờ, hiểu được, cười cười, trùm áo choàng tắm, lấy máy sấy thổi khô từng sợi tóc, rồi sau đó, đưa áo cưới cho cô.

Cái yếm, Hồng Y, mặc từng cái, mẹ Tưởng giúp cô thắt vạt áo, Diệp Thanh Hòa nhìn mình trong gương, không nói một lời.

Mẹ Tưởng đỡ cô lên xe lăn, đẩy ra khỏi phòng tắm.

Tiểu Ngư chờ ở bên ngoài, nghe được tiếng vang, ngưng mắt nhìn, kinh hãi tại chỗ.

Diệp Thanh Hòa cúi thấp đầu, tay theo bản năng xoa nhẹ lên gương mặt, che khuất vết sẹo kia, đỏ ửng, nhanh chóng nhuộm khắp mặt.

“Tới, chải đầu.” Mẹ Tưởng không phát hiện sự khác thường của cô, đẩy cô đi tới trước bàn trang điểm, mỹ phẩm đã mượn đều đặt ở trên.

Mà cô ngồi rất lâu trên xe lăn, nhìn dung nhan gương của mình thật lâu, không có động tay.

“Tiểu Hà, có phải không cần trang điểm không? Cô gái bán trứng đề nghị chúng ta mời chuyên gia hóa trang, bây giờ còn kịp không?” Mẹ Tưởng chưa thấy cô trang điểm, chỉ nói cô không biết.

Lời của mẹ Tưởng đánh thức cô từ trong suy nghĩ, lông mi hơi nháy, mất mác hiện lên.

Nhẹ nhàng thở dài, ngón tay của cô khẽ vuốt lên má, “Mẹ nuôi, Tiểu Ngư. . . . . . Con. . . . . . Có phải rất khó coi không?”

Lúc này ánh mắt mẹ Tưởng và Tiểu Ngư mới rơi trên vết sẹo. . . . . .

Mẹ Tưởng liên tục nói, “Không có! Nào có! Tiểu Hà nhà chúng ta là cô dâu xinh đẹp nhất!”

Tiểu Ngư cũng nói, “Chị! Chị không biết, mới vừa rồi chị từ phòng tắm bước ra, mắt em đều bị chói đến mở không được! Thật là đẹp thật là đẹp! So với Mạnh Thanh Thiển không biết đẹp hơn gấp bao nhiêu lần! Thật, chị, chị phải tin tưởng em!”

Thật sao?

Cô nhẹ nhàng cười một tiếng. Nếu như là ngày trước, cô còn có mấy phần tự tin, nhưng hôm nay. . . . . .

A. . . . . .

Cô không phải là người không có tự tin, càng không phải là người chú trọng bề ngoài, cho dù cô có dung nhan kinh thế từ trước, cô cũng chỉ cho là tầm thường, nhưng nói cho cùng, con gái đều thích đẹp. . . . . .

Luôn mong đợi mình xinh đẹp một chút, đẹp một chút, mới có thể xứng với người trong lòng. . . . . .

Cô mở hộp trang điểm, bắt đầu đánh phấn.

Cô không thích trang điểm, càng chán ghét son phấn dày đặc, cũng đánh lên hai tầng phấn lót.

Gương mặt vốn trắng nõn, càng thêm có vẻ tái nhợt. . . . . .

Nhưng cô vẫn không hài lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia, ngày thường không để mắt đến, giờ phút này càng xem lại càng chói mắt, cuối cùng dùng kem che khuyết điểm, một tầng thật dày, nhưng cho dù che giấu thế nào cũng không giấu được. . . . . .

Cô chán nản bỏ hộp phấn xuống, nhỏ giọng nói, “Mẹ nuôi, rửa mặt. . . . . .”

Mẹ Tưởng nhìn ở trong mắt, thương ở trong lòng, “Tiểu Hà, dấu vết này không chú ý sẽ không nhìn thấy! Hơn nữa, cho tới bây giờ cô gia cũng không để ý cái này! Một lần cậu ấy cũng không đề cập tới!”

Nếu như Tiêu Y Đình có một lần đề cập cô đi chỉnh dung, này cũng chứng tỏ anh nhìn thấy vết sẹo này, hơn nữa còn để ý, nhưng từ khi anh xuất hiện, căn bản không nói đến chữ “sẹo”, giống như, mặt cô vẫn như trước. . . . . .

Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng cười một tiếng, “Mẹ nuôi, anh ấy không thèm để ý, nhưng con để ý . . . . . Múc nước, tháo trang sức đi . . . . .” Dù thay đổi thế nào, cũng đều là cô. . . . . .

Mẹ Tưởng bất đắc dĩ, đau lòng rất nhiều, múc nước tới xóa phấn lót thật dày kia.

Quay về gương mặt đơn thuần, Diệp Thanh Hòa nhìn gương cười, trong tươi cười có mấy phần mơ hồ, “Mẹ nuôi, mẹ biết không, anh ấy, cho tới bây giờ đều là đối tượng làm người khác chú ý, bắt đầu từ trung học, không biết bao nhiêu

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status