Làm sao bây giờ?
Diệp Thanh Hòa cảm nhận được hơi thở nóng rực bên má mình….
Cô nhỏ giọng nói một câu: “Canh bổ kia… hiệu quả nhanh như vậy sao…”
“Canh? Canh gì?” Anh khẽ cọ cọ mặt cô, dần chuyển sang hôn….
“…” Lộ mất… “Không… Không có gì….” Cô dần dần trở nên hồ đồ rồi…..
Nhưng anh xem ra vẫn còn tỉnh táo hơn cô rất nhiều, dần hiểu ra canh kia là canh gì rồi….
Anh đầy một mặt thống khổ nhìn cô: “Em gái, em đã làm gì với anh?”
Cô bưng mặt anh, dịu dàng trấn an: “Không có gì… Chỉ là để bồi bổ cho anh…” Sao cô có thể làm gì anh chứ?
“Bổ cái gì?” Đây mới là mấu chốt……
“Bổ… bổ cái đó….” Cái này cô không nói được…..
“Cái đó là cái gì?” Anh nhịn không được khẽ cắn vào môi cô.
Cô kêu đau: “Á… là….. là cái đó….”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Là …. Là….” Cô nói năng lộn xộn, “Anh hai…. Là em không tốt…. em thấy áy náy nhiều lắm…..Nếu không phải do em không thể bên cạnh anh nhiều năm như vậy thì đã không có chuyện đó….”
“Chuyện gì?” Anh hình như hiểu ra gì đó, lửa đốt trong người càng dâng cao hơn…..
“Chuyện đó….” Cô do dự một chút, “Chuyện anh…. bị…. ‘mềm nhũn’…”
Nói xong câu này cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, lo động chạm đến lòng tự tôn của anh…
Ra là vậy…..
Tiêu Y Đình cảm thấy thật sự @#$$^*&%# !!!
Hoá ra đêm tân hôn cô cọ tới cọ lui trên người anh là để thăm dò chuyện này!
“Em gái…..” Anh có nỗi khổ không nói ra được, đột nhiên ôm cô lên, nhanh chóng áp cô xuống giường, để ‘chỗ nào đó’ sát lại người cô, “Em thấy gì không? Có ‘mềm nhũn’ không?”
Thực sự kìm nén rất đau khổ!
“….” Phản ứng của cô lại không giống như anh nghĩ, “Canh kia có hiệu quả nhanh như vậy không biết có tác dụng phụ không? Trên mạng nói không có, nhưng thôi, về sau không nên uống nữa, không đảm bảo….”
“Diệp Thanh Hòa!” Anh hét lớn ngăn không cho cô nói nữa, bình thường không phải cô rất ít nói sao, bây giờ có vẻ nói hơi nhiều rồi! “Em có bị ngốc không vậy?” Anh chất vấn cô.
“…..” Không ai vô tội bằng cô nha….
“Anh….” Anh không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào! Chẳng lẽ lại nói rằng mỗi ngày đi tắm anh đều tự ‘giải quyết’ mới có thể đi ngủ được? Anh không nói được! “Về sau không được làm theo mấy cái chuyện nữa! Anh rất bình thường!”
“Vậy anh….”
“Anh làm sao? Mỗi ngày anh đều….” Lúc này Tiêu Y Đình trở nên xấu hổ vô cùng….
Cô có chút hiểu rồi…. Hiểu ra lại càng xấu hổ hơn, cũng có chút thương cho anh… Cô cố nén lại, nghiêm mặt nói với anh: “Anh mới là ngốc!”
“….”
Đột nhiên hai người không ai nói gì, không khí xung quanh cũng trở nên khô nóng dị thường……
Cô ho nhẹ một tiếng phá tan bầu không khí…..
Nhưng có vẻ không có ảnh hưởng với anh, giọng anh khàn đặc: “Em gái….”
Cô không trả lời, ánh mắt đảo liên hồi, tránh nhìn vào mắt anh….
Chỉ kịp nghe cô than một tiếng ‘Đồ ngốc……..’
Anh không phải đồ ngốc, mà là anh không dám thôi! Tiếng than khẽ như tiếng nũng của cô tước sạch lí trí của anh, anh giữ thật chặt để cô không thể lùi lại, nụ hôn sâu và dài……
“Như thế nào? Có mệt không? Được chứ?”
Bây giờ còn cần hỏi chuyện này?
Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu…….
Anh khẽ cười. Anh không vội vàng, chậm rãi tinh tế hôn cả khuôn mặt cô, vành tai, cần cổ, tất cả đều có hơi thở nóng bỏng của anh…..
“Em vừa đọc sách, cởi đồ rồi thì sao nữa?”
“….” Bây giờ còn muốn trêu cô?
“Em gái, về sau những chuyện như thế này không cần mất công tìm tòi nghiên cứu sách vở làm gì, cứ tìm anh… Thực tế vẫn hơn đúng không?” Miệng anh không ngừng nghỉ giống như tay anh……
Quả thực không sai, anh bắt đầu ‘nghiên cứu’ mấy chuyện này từ năm mười bốn tuổi, chắc hơn hiểu biết nhiều hơn cô!
“Được rồi, nhưng anh đừng huỷ hoại thơ của mấy văn sĩ nữa! Chỉ sợ họ bị anh làm cho tức đến sống dậy!”
“Anh không huỷ hoại! Anh nói có căn cứ đó!”
“Căn cứ?”
“Đương nhiên là có…” Anh nhìn xuống phía dưới, tươi cười nhẹ nhàng, “Tuyệt đối đáng tin….”
Cô giật mình, lập tức phản ứng lại, đỏ mặt nói: “Không nói nữa!”
Anh nhìn cô cười cưng chiều: “Trẻ nhỏ dễ dạy, càng ngày phản ứng càng nhanh…..”
“…..”
“Được rồi, không nói nữa….” Anh dùng sức một chút, “Ngoan, tiểu tằm đến đây….”
Lại còn tiểu tằm?
Anh vừa dứt lời cô liền cảm nhận được, chậm rãi ‘lấp đầy’…..
Con tằm này biến đổi gen đúng không? Cũng quá ‘lớn’ đi…..
Tuy bên trong gấp rút nhưng động tác của anh lại chậm rãi ôn tồn, không dám kịch liệt, sợ cô không chịu được……
Nhưng chính tiết tấu ấy lại bức người ta đến phát điên, không thể nào phát tiết toàn bộ, thoải mái nhưng lại như giày vò…….
Nhưng cái gì đến rồi cũng đến, khi đó anh đưa ra ngoài……
Đột nhiên cảm giác phía dưới trống trải, cô khẽ hừ một tiếng, thần trí đang mơ mơ màng màng, cô theo bản năng hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Lúc này trên bụng cô truyền đến cảm giác của một dạng chất lỏng…..
Cô run rẩy…..
Anh cúi xuống thủ thỉ vào tai cô: “Tiểu tằm cần nhả tơ…..”
“…” Cô không nên hỏi mà….
Cuối cùng cũng được ‘giải thoát’, anh thư thái vui vẻ bế cô vào phòng tắm.
Phải nhịn lâu như vậy, nhiêu kia chắc chắn không đủ nhưng anh biết đến đâu là chừng mực….
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ôm cô lại giường.
Hai người đều không buồn ngủ, bắt đầu tìm chuyện để nói…
Nói gì bây giờ? Suốt 14 năm gần như chuyện gì cũng đã nói?
Cô mở lời trước: “Anh hai…..”
“Sao?” Anh vẫn rất yêu thích việc nghịch tóc cô….
“Anh hai…. Tầm nửa năm nữa gì đó… em…. em đi phẫu thuật thẩm mỹ được không?” Cô cẩn thận hỏi anh.
“Cái gì?” Anh hoàn toàn không ngờ được, sao cô lại nói chuyện đó?
“… Em….” Cô vô thức sờ nên vết sẹo trên mặt mình, có thể anh không để ý, nhưng cô….
“Không được! Nghĩ cũng không được nghĩ!” Anh kiên quyết dẹp bỏ ý nghĩ đó của cô, “Còn dám nghĩ mấy chuyện đó nữa xem anh thu thập em ra sao!” Cô bị ngốc sao? Cô quên rồi sao?
Diệp Thanh Hòa cảm nhận được hơi thở nóng rực bên má mình….
Cô nhỏ giọng nói một câu: “Canh bổ kia… hiệu quả nhanh như vậy sao…”
“Canh? Canh gì?” Anh khẽ cọ cọ mặt cô, dần chuyển sang hôn….
“…” Lộ mất… “Không… Không có gì….” Cô dần dần trở nên hồ đồ rồi…..
Nhưng anh xem ra vẫn còn tỉnh táo hơn cô rất nhiều, dần hiểu ra canh kia là canh gì rồi….
Anh đầy một mặt thống khổ nhìn cô: “Em gái, em đã làm gì với anh?”
Cô bưng mặt anh, dịu dàng trấn an: “Không có gì… Chỉ là để bồi bổ cho anh…” Sao cô có thể làm gì anh chứ?
“Bổ cái gì?” Đây mới là mấu chốt……
“Bổ… bổ cái đó….” Cái này cô không nói được…..
“Cái đó là cái gì?” Anh nhịn không được khẽ cắn vào môi cô.
Cô kêu đau: “Á… là….. là cái đó….”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Là …. Là….” Cô nói năng lộn xộn, “Anh hai…. Là em không tốt…. em thấy áy náy nhiều lắm…..Nếu không phải do em không thể bên cạnh anh nhiều năm như vậy thì đã không có chuyện đó….”
“Chuyện gì?” Anh hình như hiểu ra gì đó, lửa đốt trong người càng dâng cao hơn…..
“Chuyện đó….” Cô do dự một chút, “Chuyện anh…. bị…. ‘mềm nhũn’…”
Nói xong câu này cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, lo động chạm đến lòng tự tôn của anh…
Ra là vậy…..
Tiêu Y Đình cảm thấy thật sự @#$$^*&%# !!!
Hoá ra đêm tân hôn cô cọ tới cọ lui trên người anh là để thăm dò chuyện này!
“Em gái…..” Anh có nỗi khổ không nói ra được, đột nhiên ôm cô lên, nhanh chóng áp cô xuống giường, để ‘chỗ nào đó’ sát lại người cô, “Em thấy gì không? Có ‘mềm nhũn’ không?”
Thực sự kìm nén rất đau khổ!
“….” Phản ứng của cô lại không giống như anh nghĩ, “Canh kia có hiệu quả nhanh như vậy không biết có tác dụng phụ không? Trên mạng nói không có, nhưng thôi, về sau không nên uống nữa, không đảm bảo….”
“Diệp Thanh Hòa!” Anh hét lớn ngăn không cho cô nói nữa, bình thường không phải cô rất ít nói sao, bây giờ có vẻ nói hơi nhiều rồi! “Em có bị ngốc không vậy?” Anh chất vấn cô.
“…..” Không ai vô tội bằng cô nha….
“Anh….” Anh không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào! Chẳng lẽ lại nói rằng mỗi ngày đi tắm anh đều tự ‘giải quyết’ mới có thể đi ngủ được? Anh không nói được! “Về sau không được làm theo mấy cái chuyện nữa! Anh rất bình thường!”
“Vậy anh….”
“Anh làm sao? Mỗi ngày anh đều….” Lúc này Tiêu Y Đình trở nên xấu hổ vô cùng….
Cô có chút hiểu rồi…. Hiểu ra lại càng xấu hổ hơn, cũng có chút thương cho anh… Cô cố nén lại, nghiêm mặt nói với anh: “Anh mới là ngốc!”
“….”
Đột nhiên hai người không ai nói gì, không khí xung quanh cũng trở nên khô nóng dị thường……
Cô ho nhẹ một tiếng phá tan bầu không khí…..
Nhưng có vẻ không có ảnh hưởng với anh, giọng anh khàn đặc: “Em gái….”
Cô không trả lời, ánh mắt đảo liên hồi, tránh nhìn vào mắt anh….
Chỉ kịp nghe cô than một tiếng ‘Đồ ngốc……..’
Anh không phải đồ ngốc, mà là anh không dám thôi! Tiếng than khẽ như tiếng nũng của cô tước sạch lí trí của anh, anh giữ thật chặt để cô không thể lùi lại, nụ hôn sâu và dài……
“Như thế nào? Có mệt không? Được chứ?”
Bây giờ còn cần hỏi chuyện này?
Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu…….
Anh khẽ cười. Anh không vội vàng, chậm rãi tinh tế hôn cả khuôn mặt cô, vành tai, cần cổ, tất cả đều có hơi thở nóng bỏng của anh…..
“Em vừa đọc sách, cởi đồ rồi thì sao nữa?”
“….” Bây giờ còn muốn trêu cô?
“Em gái, về sau những chuyện như thế này không cần mất công tìm tòi nghiên cứu sách vở làm gì, cứ tìm anh… Thực tế vẫn hơn đúng không?” Miệng anh không ngừng nghỉ giống như tay anh……
Quả thực không sai, anh bắt đầu ‘nghiên cứu’ mấy chuyện này từ năm mười bốn tuổi, chắc hơn hiểu biết nhiều hơn cô!
“Được rồi, nhưng anh đừng huỷ hoại thơ của mấy văn sĩ nữa! Chỉ sợ họ bị anh làm cho tức đến sống dậy!”
“Anh không huỷ hoại! Anh nói có căn cứ đó!”
“Căn cứ?”
“Đương nhiên là có…” Anh nhìn xuống phía dưới, tươi cười nhẹ nhàng, “Tuyệt đối đáng tin….”
Cô giật mình, lập tức phản ứng lại, đỏ mặt nói: “Không nói nữa!”
Anh nhìn cô cười cưng chiều: “Trẻ nhỏ dễ dạy, càng ngày phản ứng càng nhanh…..”
“…..”
“Được rồi, không nói nữa….” Anh dùng sức một chút, “Ngoan, tiểu tằm đến đây….”
Lại còn tiểu tằm?
Anh vừa dứt lời cô liền cảm nhận được, chậm rãi ‘lấp đầy’…..
Con tằm này biến đổi gen đúng không? Cũng quá ‘lớn’ đi…..
Tuy bên trong gấp rút nhưng động tác của anh lại chậm rãi ôn tồn, không dám kịch liệt, sợ cô không chịu được……
Nhưng chính tiết tấu ấy lại bức người ta đến phát điên, không thể nào phát tiết toàn bộ, thoải mái nhưng lại như giày vò…….
Nhưng cái gì đến rồi cũng đến, khi đó anh đưa ra ngoài……
Đột nhiên cảm giác phía dưới trống trải, cô khẽ hừ một tiếng, thần trí đang mơ mơ màng màng, cô theo bản năng hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Lúc này trên bụng cô truyền đến cảm giác của một dạng chất lỏng…..
Cô run rẩy…..
Anh cúi xuống thủ thỉ vào tai cô: “Tiểu tằm cần nhả tơ…..”
“…” Cô không nên hỏi mà….
Cuối cùng cũng được ‘giải thoát’, anh thư thái vui vẻ bế cô vào phòng tắm.
Phải nhịn lâu như vậy, nhiêu kia chắc chắn không đủ nhưng anh biết đến đâu là chừng mực….
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ôm cô lại giường.
Hai người đều không buồn ngủ, bắt đầu tìm chuyện để nói…
Nói gì bây giờ? Suốt 14 năm gần như chuyện gì cũng đã nói?
Cô mở lời trước: “Anh hai…..”
“Sao?” Anh vẫn rất yêu thích việc nghịch tóc cô….
“Anh hai…. Tầm nửa năm nữa gì đó… em…. em đi phẫu thuật thẩm mỹ được không?” Cô cẩn thận hỏi anh.
“Cái gì?” Anh hoàn toàn không ngờ được, sao cô lại nói chuyện đó?
“… Em….” Cô vô thức sờ nên vết sẹo trên mặt mình, có thể anh không để ý, nhưng cô….
“Không được! Nghĩ cũng không được nghĩ!” Anh kiên quyết dẹp bỏ ý nghĩ đó của cô, “Còn dám nghĩ mấy chuyện đó nữa xem anh thu thập em ra sao!” Cô bị ngốc sao? Cô quên rồi sao?
/362
|