Editor: Tinh Di
“Chuyện gì? Lúc này nhận sai cũng không còn kịp nữa rồi! Em đi vào đây cho anh!”Anh bước nhanh vào trong quán, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mừng như điên quay người lại, “Em…. em….”
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm chân Diệp Thanh Hòa, nói năng lộn xộn….
“Em có thể từ lâu rồi!” Vốn định trước mặt anh kiêu ngạo khoe khoang, giờ không thể được nên cô bĩu môi, ra vẻ chê trách anh.
Anh mừng rỡ, nhào đến ôm lấy cô, kích động hôn lên mặt cô, nhưng miệng vẫn không quên trách cứ: “Được lắm! Dám giấu anh! Em đúng là… Anh phải cho em biết tay mới được!”
Anh quay lưng vào trong nên không Khương Vãn Ngư đang đi ra, miệng bà cười không ngớt…..
Cô thì tất cả, vũng vẫy đòi anh đặt cô xuống.
“Em sợ rồi sao?” Anh vẫn cho rằng là cô muốn đùa.
Mãi cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng hai người: “Y Đình..”
Cả người anh cứng đờ.
Anh chậm rãi quay người, đối mặt với Khương Vãn Ngư, tay vẫn ôm Diệp Thanh Hòa…..
Diệp Thanh Hòa nhanh chóng trượt xuống, cười nói: “Hai người nói chuyện một chút, con đi làm cơm….”
“Không cần!” Tiêu Y Đình nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Khương Vãn Ngư lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại tươi cười, “Không cần, Thanh Hòa, không cần làm cơm, mẹ chỉ tìm Y Đình có chút chuyện, nói xong sẽ rời đi..…..”
“Chúng ta ra ngoài nói!” Tiêu Y Đình không để Khương Vãn Ngư nói hết câu.
Khương Vãn Ngư cười gượng, “Được, mẹ con chúng ta lâu ngày không gặp rồi, ra ngoài nói chuyện cũng được, nghe cha con nói hai đứa mở quán trà này đúng không? Đưa mẹ đi xem một chút không không?”
Tiêu Y Đình không trả lời bà, quay về hướng phòng bếp nói: “Mẹ nuôi, con ra ngoài có chút việc, nhờ mẹ thay đồ cho Thanh Hòa! Tay áo em ấy vì nghịch tuyết nên bị ẩm hết rồi!”
Sắc mặt Khương Vãn Ngư trầm hẳn xuống khi nghe thấy hai chữ ‘mẹ nuôi’, khi nhìn đến mẹ Tưởng từ trong bếp đi ra vẻ mặt bà càng khó coi hơn, gượng cười cũng không còn nữa: “Vị này là…..”
“Là mẹ Tưởng, người chăm sóc cho Thanh Hòa hồi nhỏ.” Tiêu Y Đình nhàn nhạt nói.
“…” Khương Vãn Ngư cố giấu vẻ mặt khó coi, cười ha ha, “Thì ra là vậy, nên như vậy,
“Chuyện gì? Lúc này nhận sai cũng không còn kịp nữa rồi! Em đi vào đây cho anh!”Anh bước nhanh vào trong quán, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mừng như điên quay người lại, “Em…. em….”
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm chân Diệp Thanh Hòa, nói năng lộn xộn….
“Em có thể từ lâu rồi!” Vốn định trước mặt anh kiêu ngạo khoe khoang, giờ không thể được nên cô bĩu môi, ra vẻ chê trách anh.
Anh mừng rỡ, nhào đến ôm lấy cô, kích động hôn lên mặt cô, nhưng miệng vẫn không quên trách cứ: “Được lắm! Dám giấu anh! Em đúng là… Anh phải cho em biết tay mới được!”
Anh quay lưng vào trong nên không Khương Vãn Ngư đang đi ra, miệng bà cười không ngớt…..
Cô thì tất cả, vũng vẫy đòi anh đặt cô xuống.
“Em sợ rồi sao?” Anh vẫn cho rằng là cô muốn đùa.
Mãi cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng hai người: “Y Đình..”
Cả người anh cứng đờ.
Anh chậm rãi quay người, đối mặt với Khương Vãn Ngư, tay vẫn ôm Diệp Thanh Hòa…..
Diệp Thanh Hòa nhanh chóng trượt xuống, cười nói: “Hai người nói chuyện một chút, con đi làm cơm….”
“Không cần!” Tiêu Y Đình nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Khương Vãn Ngư lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại tươi cười, “Không cần, Thanh Hòa, không cần làm cơm, mẹ chỉ tìm Y Đình có chút chuyện, nói xong sẽ rời đi..…..”
“Chúng ta ra ngoài nói!” Tiêu Y Đình không để Khương Vãn Ngư nói hết câu.
Khương Vãn Ngư cười gượng, “Được, mẹ con chúng ta lâu ngày không gặp rồi, ra ngoài nói chuyện cũng được, nghe cha con nói hai đứa mở quán trà này đúng không? Đưa mẹ đi xem một chút không không?”
Tiêu Y Đình không trả lời bà, quay về hướng phòng bếp nói: “Mẹ nuôi, con ra ngoài có chút việc, nhờ mẹ thay đồ cho Thanh Hòa! Tay áo em ấy vì nghịch tuyết nên bị ẩm hết rồi!”
Sắc mặt Khương Vãn Ngư trầm hẳn xuống khi nghe thấy hai chữ ‘mẹ nuôi’, khi nhìn đến mẹ Tưởng từ trong bếp đi ra vẻ mặt bà càng khó coi hơn, gượng cười cũng không còn nữa: “Vị này là…..”
“Là mẹ Tưởng, người chăm sóc cho Thanh Hòa hồi nhỏ.” Tiêu Y Đình nhàn nhạt nói.
“…” Khương Vãn Ngư cố giấu vẻ mặt khó coi, cười ha ha, “Thì ra là vậy, nên như vậy,
/362
|