Editor: Hạ Y Lan
Quả thật, có một số việc mẹ đã làm sai, hơn nữa còn sai đến cực đoan và quá đáng, nhưng tiếng mẹ này đã chứng tỏ mối quan hệ ruột thịt thâm tình, mặc dù anh rất rõ ràng mẹ đã sai, nhưng nhìn tình trạng của mẹ thế này, anh rất đau lòng thậm chí ngay cả lý trí của mình anh cũng không khống chế được nữa……
Khương Vãn Ngư nghe anh nói xong bèn tự giễu: “Không ai ghét bỏ mẹ? A! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc mọi người đuổi mẹ ra khỏi nhà mới xem là ghét bỏ sao? Mẹ không muốn mất mặt như vậy! Không bằng thức thời, tự mình rời đi, còn không đến mức chật vật như thế! Nói dễ nghe một chút! Là mẹ rời khỏi ba con!”
“Mẹ! Sao mẹ lại nghĩ như vậy? Có khi nào ba nói muốn đuổi mẹ ra khỏi nhà chứ?” Tiêu Y Bằng nói.
Khương Vãn Ngư ảm đạm rơi lệ: “Phải, không nói, đó là không có cơ hội nói…… Mẹ sống với ba con cả một đời, tính tình ông ấy thế nào mẹ còn không biết sao? Bất quá mẹ chỉ lấy thân phận Tiêu phu nhân đi tìm vài người, ông ấy đã dạy dỗ mẹ, nói không cần lấy danh nghĩa là vợ ông ấy, là con dâu nhà họ Tiêu ra ngoài làm chuyện gì không sạch sẽ, mẹ làm gì mà không sạch sẽ? Mẹ theo ông ấy cả đời, một lòng vì ngôi nhà này, không sạch sẽ chỗ nào?”
“Mẹ……” Tiêu Y Bằng thở dài: “Ý của ba không phải như vậy. Mẹ cũng biết, tính tình của ba từ đó đến giờ đều luôn như thế, chính trực cương nghị, trong mắt không chứa được một hạt cát, càng không làm bất cứ chuyện gì vi phạm đến nguyên tắc, mẹ không thương lượng với ba đã ra ngoài tìm người, đương nhiên ba sẽ không vui, nhưng chuyện này và chuyện đuổi ra khỏi nhà là hai việc khác nhau! Qủa thật ba là người hay dạy dỗ người khác, nhưng chuyện xong rồi cũng thôi, đối với con và Y Đình cũng vậy, mẹ đâu cần so đo với ba làm gì?”
“A……” Khương Vãn Ngư buồn bã cười lạnh một tiếng: “Mẹ so đo với ông ấy? Cả đời này có khi nào mẹ so đo với ông ấy? Có so thì cũng không thắng! Khi một người so đo mà thắng, thì nhất định người đó có địa vị quan trọng trong lòng đối phương, mẹ ở trong lòng ba con thì tính là gì? Có một chút địa vị sao? Mẹ biết, đối với chuyện của Thanh Hòa, xem như đã làm hai cha con bọn họ tức giận, Y Đình đi Giang Nam, nó nói với mẹ là sẽ không bao giờ trở lại nữa, ý của nó là vĩnh viễn không muốn nhận người mẹ này…… Con xem, ở hôn lễ nó nói những lời đó, Thanh Hòa là người quan trọng đối với nó, quan trọng như sinh mạng của nó vậy…… Mẹ thì tính là gì chứ? Người ta thường nói, nuôi con trai trưởng thành, có vợ rồi sẽ không còn nhớ đến người làm mẹ, mẹ vẫn không tin, hai đứa con trai của mẹ ngoan như vậy, sao lại không cần mẹ chứ? Nhưng hiện thực lại nặng nề giáng cho mẹ một cái tát…… A, Thanh Hòa, thật đúng là có phúc ……”
“Mẹ……” Tiêu Y Bằng lại nói: “Nếu Thanh Hòa thật sự có phúc, thì ngay khi còn nhỏ đã không cửa nát nhà tan, ăn nhờ ở đậu, càng sẽ không tuổi còn trẻ mà thân mang bệnh nặng, còn phải trải qua nhiều gian khổ như vậy suốt mười mấy năm, đổi lại là người khác đã sớm sụp đỗ, cho nên mẹ à, cho dù hiện tại Thanh Hòa được Y Đình xem trọng là phúc khí của em ấy, nhưng cũng do em ấy sống thiện lương từng ấy năm, nỗ lực và kiên cường mà đổi được, em ấy đáng giá cho Y Đình đối xử như vậy! Mẹ, thật ra Thanh Hòa rất đáng thương, mẹ thương con như vậy, vì cái gì không nghĩ, nếu Thanh Hòa cũng là con của mẹ, gặp nhiều cực khổ như vậy, mẹ có đau lòng không?”
Khương Vãn Ngư ngẩn ngơ trong chốc lát rồi liếc xéo nhìn anh: “Con cũng giúp con bé nói chuyện có phải không? Mẹ biết, các người đều cùng một giuộc! Không sai, Thanh Hòa đáng thương, Thanh Hòa thiện lương, Thanh Hòa kiên cường, chỉ có mẹ, là bà già này hại em gái Thanh Hòa thiện lương của các người, vậy con còn tới đây làm gì? Cách xa mẹ ra!”
Tiêu Y Bằng nghẹn lời: “Mẹ, con không có ý này, con chỉ cảm thấy……”
“Con cảm thấy cái gì? Ở trong lòng con và Y Đình, người mẹ sinh dưỡng hai đứa còn không bằng người phụ nữ ở bên ngoài, Y Đình cũng liền thôi, thích nó, trúng bùa mê của nó, vì vợ mà bỏ mẹ, mẹ nhận, coi như mẹ nuôi không đứa con trai này, nhưng còn con, con cũng đối xử với mẹ như vậy sao?” Khương Vãn Ngư nói xong, đau lòng, nước mắt lại rơi không ngừng, Qủa Qủa trong lòng bà không biết bà nội bị làm sao, cứ luôn lau nước mắt cho bà, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán vào mặt bà, bà càng thêm bi thương, ôm Qủa Qủa khóc lớn.
“Mẹ……” Tiêu Y Bằng đã không biết nói gì cho phải, vốn dĩ anh cũng không phải người am hiểu khuyên giải an ủi người khác, huống chi anh và mẹ cũng không trao đổi gì nhiều, gần gũi tâm sự như vậy cũng là lần đầu tiên…… “Mẹ, mẹ nhìn phóng khoáng một chút, sự tình cũng không như mẹ tưởng đâu……”
“Sao lại không phải? Con xem, bây giờ Y Đình hận mẹ nhiều thế nào? Còn có ba của con! Từ nhỏ đã xem Thanh Hòa như tâm can bảo bối, đối với hai anh em các con còn không tốt như vậy, con biết không? Hiện tại, ở trong mắt ông ấy, mẹ chính là hung thủ làm tổn thương bảo bối của ông ấy, giống như Thanh Hòa bệnh là do mẹ gây ra vậy! Thanh Hòa không thể đi cũng là do mẹ không cho đi! Nếu như mẹ không nhân lúc còn sớm tự mình rời khỏi, ba con đã đuổi mẹ ra khỏi nhà rồi!” Nhắc tới đây, Khương Vãn Ngư vẫn rất kích động, nói rất nhanh, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
“Mẹ! Không có hận đâu……” Lời Khương Vãn Ngư nói làm lòng Tiêu Y Bằng rất khó chịu: “Mẹ, con và Y Đình đều do mẹ vất vả sinh ra, làm sao hận được? Y Đình sẽ tức giận, sẽ giận dỗi, sẽ đau lòng, đây là khó tránh khỏi, nhưng nếu nói hận thì không có đứa con nào lại hận mẹ ruột của mình, mẹ……” Tiêu Y Bằng đắn đo, cảm thấy nếu lời mình sắp nói có khả năng mẹ sẽ không tiếp thu được, bất quá, do dự một hồi vẫn nói ra: “Mẹ, những vấn đề mẹ nói đều không tồn tại. Chân của Thanh Hòa có thể đi được, bệnh của em ấy cũng tốt hơn rồi, quá khứ, thì để cho nó qua, mẹ về nhà đi, cho Y Đình và Thanh Hòa một lời xin lỗi, từ nay về sau sẽ đối xử tốt với Thanh Hòa, người một nhà vẫn có thể giống như trước kia. Về phần ba, mẹ nói mẹ hiểu rõ ba thì nên biết ba là người rất trọng tình trọng nghĩa, Thanh Hòa là con gái bạn tốt của ba, đã muốn giúp bạn tốt chiếu cố con gái, đương nhiên không muốn phụ lòng với hứa hẹn và lương tâm của mình, không nói đến Thanh Hòa có phải người ngoài hay không, cho dù em ấy là người ngoài, thì cũng bởi vì em ấy là người ngoài nên ba mới phá lệ đối xử tốt một chút, sợ em ấy ở nhà chúng ta sẽ tủi thân, thẹn với vong linh của bạn tốt, không phải đa số người đều làm như vậy sao?”
Khương Vãn Ngư yên lặng nghe, không lên tiếng.
“Mẹ, mẹ nói đi?” Tiêu Y Bằng lại hỏi.
Khương Vãn Ngư cười khổ
Quả thật, có một số việc mẹ đã làm sai, hơn nữa còn sai đến cực đoan và quá đáng, nhưng tiếng mẹ này đã chứng tỏ mối quan hệ ruột thịt thâm tình, mặc dù anh rất rõ ràng mẹ đã sai, nhưng nhìn tình trạng của mẹ thế này, anh rất đau lòng thậm chí ngay cả lý trí của mình anh cũng không khống chế được nữa……
Khương Vãn Ngư nghe anh nói xong bèn tự giễu: “Không ai ghét bỏ mẹ? A! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc mọi người đuổi mẹ ra khỏi nhà mới xem là ghét bỏ sao? Mẹ không muốn mất mặt như vậy! Không bằng thức thời, tự mình rời đi, còn không đến mức chật vật như thế! Nói dễ nghe một chút! Là mẹ rời khỏi ba con!”
“Mẹ! Sao mẹ lại nghĩ như vậy? Có khi nào ba nói muốn đuổi mẹ ra khỏi nhà chứ?” Tiêu Y Bằng nói.
Khương Vãn Ngư ảm đạm rơi lệ: “Phải, không nói, đó là không có cơ hội nói…… Mẹ sống với ba con cả một đời, tính tình ông ấy thế nào mẹ còn không biết sao? Bất quá mẹ chỉ lấy thân phận Tiêu phu nhân đi tìm vài người, ông ấy đã dạy dỗ mẹ, nói không cần lấy danh nghĩa là vợ ông ấy, là con dâu nhà họ Tiêu ra ngoài làm chuyện gì không sạch sẽ, mẹ làm gì mà không sạch sẽ? Mẹ theo ông ấy cả đời, một lòng vì ngôi nhà này, không sạch sẽ chỗ nào?”
“Mẹ……” Tiêu Y Bằng thở dài: “Ý của ba không phải như vậy. Mẹ cũng biết, tính tình của ba từ đó đến giờ đều luôn như thế, chính trực cương nghị, trong mắt không chứa được một hạt cát, càng không làm bất cứ chuyện gì vi phạm đến nguyên tắc, mẹ không thương lượng với ba đã ra ngoài tìm người, đương nhiên ba sẽ không vui, nhưng chuyện này và chuyện đuổi ra khỏi nhà là hai việc khác nhau! Qủa thật ba là người hay dạy dỗ người khác, nhưng chuyện xong rồi cũng thôi, đối với con và Y Đình cũng vậy, mẹ đâu cần so đo với ba làm gì?”
“A……” Khương Vãn Ngư buồn bã cười lạnh một tiếng: “Mẹ so đo với ông ấy? Cả đời này có khi nào mẹ so đo với ông ấy? Có so thì cũng không thắng! Khi một người so đo mà thắng, thì nhất định người đó có địa vị quan trọng trong lòng đối phương, mẹ ở trong lòng ba con thì tính là gì? Có một chút địa vị sao? Mẹ biết, đối với chuyện của Thanh Hòa, xem như đã làm hai cha con bọn họ tức giận, Y Đình đi Giang Nam, nó nói với mẹ là sẽ không bao giờ trở lại nữa, ý của nó là vĩnh viễn không muốn nhận người mẹ này…… Con xem, ở hôn lễ nó nói những lời đó, Thanh Hòa là người quan trọng đối với nó, quan trọng như sinh mạng của nó vậy…… Mẹ thì tính là gì chứ? Người ta thường nói, nuôi con trai trưởng thành, có vợ rồi sẽ không còn nhớ đến người làm mẹ, mẹ vẫn không tin, hai đứa con trai của mẹ ngoan như vậy, sao lại không cần mẹ chứ? Nhưng hiện thực lại nặng nề giáng cho mẹ một cái tát…… A, Thanh Hòa, thật đúng là có phúc ……”
“Mẹ……” Tiêu Y Bằng lại nói: “Nếu Thanh Hòa thật sự có phúc, thì ngay khi còn nhỏ đã không cửa nát nhà tan, ăn nhờ ở đậu, càng sẽ không tuổi còn trẻ mà thân mang bệnh nặng, còn phải trải qua nhiều gian khổ như vậy suốt mười mấy năm, đổi lại là người khác đã sớm sụp đỗ, cho nên mẹ à, cho dù hiện tại Thanh Hòa được Y Đình xem trọng là phúc khí của em ấy, nhưng cũng do em ấy sống thiện lương từng ấy năm, nỗ lực và kiên cường mà đổi được, em ấy đáng giá cho Y Đình đối xử như vậy! Mẹ, thật ra Thanh Hòa rất đáng thương, mẹ thương con như vậy, vì cái gì không nghĩ, nếu Thanh Hòa cũng là con của mẹ, gặp nhiều cực khổ như vậy, mẹ có đau lòng không?”
Khương Vãn Ngư ngẩn ngơ trong chốc lát rồi liếc xéo nhìn anh: “Con cũng giúp con bé nói chuyện có phải không? Mẹ biết, các người đều cùng một giuộc! Không sai, Thanh Hòa đáng thương, Thanh Hòa thiện lương, Thanh Hòa kiên cường, chỉ có mẹ, là bà già này hại em gái Thanh Hòa thiện lương của các người, vậy con còn tới đây làm gì? Cách xa mẹ ra!”
Tiêu Y Bằng nghẹn lời: “Mẹ, con không có ý này, con chỉ cảm thấy……”
“Con cảm thấy cái gì? Ở trong lòng con và Y Đình, người mẹ sinh dưỡng hai đứa còn không bằng người phụ nữ ở bên ngoài, Y Đình cũng liền thôi, thích nó, trúng bùa mê của nó, vì vợ mà bỏ mẹ, mẹ nhận, coi như mẹ nuôi không đứa con trai này, nhưng còn con, con cũng đối xử với mẹ như vậy sao?” Khương Vãn Ngư nói xong, đau lòng, nước mắt lại rơi không ngừng, Qủa Qủa trong lòng bà không biết bà nội bị làm sao, cứ luôn lau nước mắt cho bà, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán vào mặt bà, bà càng thêm bi thương, ôm Qủa Qủa khóc lớn.
“Mẹ……” Tiêu Y Bằng đã không biết nói gì cho phải, vốn dĩ anh cũng không phải người am hiểu khuyên giải an ủi người khác, huống chi anh và mẹ cũng không trao đổi gì nhiều, gần gũi tâm sự như vậy cũng là lần đầu tiên…… “Mẹ, mẹ nhìn phóng khoáng một chút, sự tình cũng không như mẹ tưởng đâu……”
“Sao lại không phải? Con xem, bây giờ Y Đình hận mẹ nhiều thế nào? Còn có ba của con! Từ nhỏ đã xem Thanh Hòa như tâm can bảo bối, đối với hai anh em các con còn không tốt như vậy, con biết không? Hiện tại, ở trong mắt ông ấy, mẹ chính là hung thủ làm tổn thương bảo bối của ông ấy, giống như Thanh Hòa bệnh là do mẹ gây ra vậy! Thanh Hòa không thể đi cũng là do mẹ không cho đi! Nếu như mẹ không nhân lúc còn sớm tự mình rời khỏi, ba con đã đuổi mẹ ra khỏi nhà rồi!” Nhắc tới đây, Khương Vãn Ngư vẫn rất kích động, nói rất nhanh, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
“Mẹ! Không có hận đâu……” Lời Khương Vãn Ngư nói làm lòng Tiêu Y Bằng rất khó chịu: “Mẹ, con và Y Đình đều do mẹ vất vả sinh ra, làm sao hận được? Y Đình sẽ tức giận, sẽ giận dỗi, sẽ đau lòng, đây là khó tránh khỏi, nhưng nếu nói hận thì không có đứa con nào lại hận mẹ ruột của mình, mẹ……” Tiêu Y Bằng đắn đo, cảm thấy nếu lời mình sắp nói có khả năng mẹ sẽ không tiếp thu được, bất quá, do dự một hồi vẫn nói ra: “Mẹ, những vấn đề mẹ nói đều không tồn tại. Chân của Thanh Hòa có thể đi được, bệnh của em ấy cũng tốt hơn rồi, quá khứ, thì để cho nó qua, mẹ về nhà đi, cho Y Đình và Thanh Hòa một lời xin lỗi, từ nay về sau sẽ đối xử tốt với Thanh Hòa, người một nhà vẫn có thể giống như trước kia. Về phần ba, mẹ nói mẹ hiểu rõ ba thì nên biết ba là người rất trọng tình trọng nghĩa, Thanh Hòa là con gái bạn tốt của ba, đã muốn giúp bạn tốt chiếu cố con gái, đương nhiên không muốn phụ lòng với hứa hẹn và lương tâm của mình, không nói đến Thanh Hòa có phải người ngoài hay không, cho dù em ấy là người ngoài, thì cũng bởi vì em ấy là người ngoài nên ba mới phá lệ đối xử tốt một chút, sợ em ấy ở nhà chúng ta sẽ tủi thân, thẹn với vong linh của bạn tốt, không phải đa số người đều làm như vậy sao?”
Khương Vãn Ngư yên lặng nghe, không lên tiếng.
“Mẹ, mẹ nói đi?” Tiêu Y Bằng lại hỏi.
Khương Vãn Ngư cười khổ
/362
|