Editor: Tinh Di
Tiêu Thành Hưng gõ cửa phòng Khương Vãn Ngư nhưng người bên trong có vẻ không có ys định mở.
Ông phải dùng đến cách cuối cùng: “Vãn Ngư! Mở cửa! Nếu bà không mở tôi sẽ đá văng cửa!”
Chuyện đó không phải là không thể.
Cuối cùng cánh cửa gỗ cũng được mở ra, đằng sau là một khuôn mặt đầy nước mắt…..
Tiêu Thành Hưng nhìn người vợ của mình….
Hai người cách nhau một bước chân….
Hồi lâu Khương Vãn Ngư vội vàng lau nước mắt, cúi đầu tránh ánh nhìn của chồng mình.
Bà vội quay xe lăn đi vào trong. Tiêu Thành Hưng bước đến giúp bà đi vào.
Tiêu Thành Hưng ngồi trước mặt Khương Vãn Ngư.
“Chuyện lớn nhưng vậy mà bà không nói tôi? Bà muốn làm gì? Muốn bỏ hết thật sao? Chuyện này giúp ích cho bà?” Giọng của ông chậm rãi nhưng cứng rắn. Tiêu Thành Hưng đã hiểu ra, vì sao Khương Vãn Ngư một mực lạnh nhạt, còn đề nghị ly hôn, thì ra nguyên nhân mọi chuyện không phải oán hận……
“Tôi….” Khương Vãn Ngư tránh không nhìn Tiêu Thành Hưng, cố nén nước mắt….
“Vãn Ngư, đúng là tôi đã rất tức giận, thậm chí đã nghĩ đến sẽ trách mắng bà nhưng không có nghĩa là tôi vứt bỏ, không để ý. Còn chuyện ly hôn, chỉ cần một ngày chưa kí tên thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng ngày đó, bà hiểu không? Tôi có thể phụ bạn bè, nhưng người cùng chăn gối có thể sao?” Tiêu Thành Hưng nói.
Khương Vãn Ngư che giấu lâu như vậy đã bị Tiêu Thành Hưng vạch trần……
Bà che mặt khóc nấc lên.
Bà khóc cho mọi dồn nén trong lòng…..
Tiêu Thành Hưng không ngăn cản bà…..
Quả nhiên, hồi lâu sau dường như đã kiệt sức, tiếng khóc chỉ còn lại tiếng thút thít, “Tôi…. không thể chấp nhận sự thật, tôi bây giờ còn xứng làm mẹ sao? Tôi có khác gì một quái vật? Ngay
Tiêu Thành Hưng gõ cửa phòng Khương Vãn Ngư nhưng người bên trong có vẻ không có ys định mở.
Ông phải dùng đến cách cuối cùng: “Vãn Ngư! Mở cửa! Nếu bà không mở tôi sẽ đá văng cửa!”
Chuyện đó không phải là không thể.
Cuối cùng cánh cửa gỗ cũng được mở ra, đằng sau là một khuôn mặt đầy nước mắt…..
Tiêu Thành Hưng nhìn người vợ của mình….
Hai người cách nhau một bước chân….
Hồi lâu Khương Vãn Ngư vội vàng lau nước mắt, cúi đầu tránh ánh nhìn của chồng mình.
Bà vội quay xe lăn đi vào trong. Tiêu Thành Hưng bước đến giúp bà đi vào.
Tiêu Thành Hưng ngồi trước mặt Khương Vãn Ngư.
“Chuyện lớn nhưng vậy mà bà không nói tôi? Bà muốn làm gì? Muốn bỏ hết thật sao? Chuyện này giúp ích cho bà?” Giọng của ông chậm rãi nhưng cứng rắn. Tiêu Thành Hưng đã hiểu ra, vì sao Khương Vãn Ngư một mực lạnh nhạt, còn đề nghị ly hôn, thì ra nguyên nhân mọi chuyện không phải oán hận……
“Tôi….” Khương Vãn Ngư tránh không nhìn Tiêu Thành Hưng, cố nén nước mắt….
“Vãn Ngư, đúng là tôi đã rất tức giận, thậm chí đã nghĩ đến sẽ trách mắng bà nhưng không có nghĩa là tôi vứt bỏ, không để ý. Còn chuyện ly hôn, chỉ cần một ngày chưa kí tên thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng ngày đó, bà hiểu không? Tôi có thể phụ bạn bè, nhưng người cùng chăn gối có thể sao?” Tiêu Thành Hưng nói.
Khương Vãn Ngư che giấu lâu như vậy đã bị Tiêu Thành Hưng vạch trần……
Bà che mặt khóc nấc lên.
Bà khóc cho mọi dồn nén trong lòng…..
Tiêu Thành Hưng không ngăn cản bà…..
Quả nhiên, hồi lâu sau dường như đã kiệt sức, tiếng khóc chỉ còn lại tiếng thút thít, “Tôi…. không thể chấp nhận sự thật, tôi bây giờ còn xứng làm mẹ sao? Tôi có khác gì một quái vật? Ngay
/362
|